• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

"Nói nhăng nói cuội." Vân chân nhân không để ý lắm: "Sau khi ta rời khỏi Vân Không Sơn, rất nhiều người muốn ta chết, hiện tại chỉ còn ta vẫn còn sống. Trừ khi người của Thần Sơn tới hoặc là Thần Linh hiển linh, nếu không ai có thể giết ta?"

"Chân nhân nói đúng." Ông lão kia cũng phụ họa.

"Ngoài ra, bà điên kia còn nói gì nữa hay không?" Vân chân nhân hỏi.

"Trước khi chết, Dự sư còn nhìn quẻ tượng thật lâu, bà ta còn nói..."

Lão nô một năm một mười nói cho Vân chân nhân biết những lời mà Dự sư nói trước khi chết, còn triển khai một bức họa cho Vân chân nhân xem, Vân chân nhân xem bức họa, lắc đầu với vẻ khinh thường, lại nói câu "nói nhăng nói cuội".

Vương Nhị Quan lại vểnh tai lắng nghe, gã còn làm bộ cung kính đi tới sau lưng Vân chân nhân, nghiêng mắt nhìn nội dung bức họa kia.

Gã xem xong thì hai mắt tỏa sáng, còn dự định thuật lại những lời này cho đám Kỷ Lạc Dương nghe.

...

Sân nhỏ hoàn toàn yên tĩnh.

Kỷ Lạc Dương đang ngồi trước tường viện, tu luyện tâm pháp, Lâm Thủ Khê và Tiểu Hòa thì ngồi bên vách núi nhìn mây.

Trong lúc yên tĩnh, hai tay Tiểu Hòa đặt trên bàn chân nho nhỏ, thân thể hơi nghiêng, đầu nhỏ tựa vào trên vài Lâm Thủ Khê.

Gió núi quất vào mặt, ánh sáng nhiều màu hắt lên váy màu xanh đậm.

Từ ngày mà nàng tựa vào vai Lâm Thủ Khê ngủ, Tiểu Hòa đã thường thường dựa vào hắn như hiện tại.

"Đúng rồi, trong khi ngủ mơ vào ngày hôm đó, ta cảm thấy rất ấm áp, có phải là... ngươi đã làm gì với ta hay không?" Tiểu Hòa vừa lúc nhớ tới chuyện này.

"Ừ." Lâm Thủ Khê thản nhiên gật đầu.

"Ngươi làm cái gì?" Hai tay Tiểu Hòa ôm vai, trong lòng xiết chặt.

"Choàng cho ngươi một chiếc áo." tk nói.

"Chỉ là choàng áo thôi?"

"Ừ."

Tiểu Hòa không tin tưởng lắm, nàng luôn cảm thấy hắn đang giấu mình cái gì đó, nghĩ như vậy, thiếu nữ lại nhắm mắt lại, tựa vào trên vai hắn.

Một canh giờ sau, thiếu nữ mở mắt ra, nhìn về phía hắn với vẻ tức giận: "Tại sao lại không choàng áo cho ta?"

"Bởi vì ngươi đang vờ ngủ thăm dò ta." Lâm Thủ Khê nói thật.

"Ngươi..." Tiểu Hòa cảm thấy đầu hơi choáng váng, nàng nói với giọng không vui: "Khô khan."

"Thời gian không nên dùng để làm loại chuyện không có ý nghĩa như vậy." Lâm Thủ Khê dạy bảo: "Tiểu Hòa cô nương, phải tu hành chăm chỉ, cuối cùng người có thể bảo vệ cho chúng ta, chỉ có chính chúng ta mà thôi."

"Không phải ngươi là người nhàn nhã nhất hay sao?" Thiếu nữ không phục.

"Ta không giờ phút nào không cố gắng cả." Lâm Thủ Khê nghiêm mặt, nói.

"Thật sao?" Tiểu Hòa ngẩn người, quan sát Lâm Thủ Khê từ đầu tới chân, hỏi: "Bất cứ khi nào ngươi đều đang tu hành sao?"

Lâm Thủ Khê lắc đầu: "Là dưỡng thương."

"..." Tiểu Hòa im lặng một lát, không biết phản bác như thế nào cả.

"Đúng rồi, vẫn quên hỏi ngươi, tông môn khi trước của ngươi là gì vậy, xem bộ dáng của ngươi, chắc hẳn xuất thân danh môn chính tông chứ?" Tiểu Hòa đổi chủ đề, miễn bị tên này làm tức giận.

"Hợp Hoan Tông." Lâm Thủ Khê khó được nói thật.

Tiểu Hòa ngẩn người, chợt mỉm cười nói: "Vừa nói ngươi khô khan ngươi đã nói đùa với ta rồi? Thật phản nghịch mà."

"Không lừa ngươi."

"Vậy nếu là thật, đệ tử giống như ngươi chính là bại hoại sư môn, là phải bị trục xuất sư môn."

"Ta là đệ tử ưu tú."

"Không tin... lần trước ngươi còn nói mình là đệ tử quét rác nữa mà? Hơn nữa, nếu như ngươi xuất thân Hợp Hoan Tông, với hình dạng của ngươi, đã sớm bị các sư tỷ tóm lấy để thải bổ rồi." Tiểu Hòa nheo mắt lại, tựa như một con mèo con tò mò về mọi thứ.

"Sẽ không, các sư tỷ đối với ta đều rất tốt." Lâm Thủ Khê nghiêm túc nói.

"Rất tốt? Ừ... tốt như thế nào?" Tiểu Hòa khẩn trương hỏi.

Lâm Thủ Khê nhìn nàng, bỗng cười nói: "Trên người ngươi cũng có một loại mùi hương là lạ nào đó."

"Hả?" Tiểu Hòa hít hà bản thân, hơi lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Nào có chứ..."

Tiếp đó, nàng phải ứng lại, nói với giọng buồn bực: "Ta mới không ăn dấm."

Gương mặt Tiểu Hòa đỏ bừng, chạy trở về trong viện.

Lâm Thủ Khê nhìn dáng vẻ ngượng ngùng che mặt rời đi của nàng, cũng không nhịn được mà cười.

Đợi tới khi Lâm Thủ Khê trở về trong viện, cửa phòng Tiểu Hòa đã đóng chặt lại, chim sẻ đen đứng trên nóc nhà kêu lớn, tựa như đang cười nhạo hắn không hiểu phong tình.

"Đến luyện kiếm sao?" Kỷ Lạc Dương thấy Lâm Thủ Khê trở về, đưa tới một thanh kiếm gỗ.

"Được." Lâm Thủ Khê cũng không từ chối.

"Ta chọn rất lâu mới chọn được hai vật liệu gỗ có thể sử dụng được, khi ngươi dùng thì cẩn thận chút, miễn cho kiếm hỏng." Kỷ Lạc Dương nhắc nhở.

"Ta có chừng mực." Lâm Thủ Khê nói.

Lâm Thủ Khê nắm chặt kiếm.

Cho dù là kiếm gỗ cũng mang cho hắn một chút an tâm.

Hai vị thiếu niên đứng đối mặt nhau, cả hai cùng lúc ra tay, kiếm gỗ lập tức va chạm vào nhau.

Bóng người của Kỷ Lạc Dương phải nhanh hơn nhiều, kiếm trong tay hắn ta tựa như rắn độc, liên tục trảm kích quanh người Lâm Thủ Khê, không ngừng tấn công mạnh. Động tác của Lâm Thủ Khê lại có biên độ nhỏ hơn nhiều, thén hưng động tác xuất kiếm của hắn rất gọn gàng, mỗi lần đều có thể ngăn cản thế công của Kỷ Lạc Dương, lần lượt bức lui hắn ta lại.

Sau vài vòng giao chiến, bóng người của hai người mới tách ra.

Bọn họ không phân ra thắng bại.

"Nhiều lần ngang tay, không phải ngươi nương tay đấy chứ?" Kỷ Lạc Dương thở dài.

"Rõ ràng là ngươi bận tâm vết thương của ta, không ra tay toàn lực." Lâm Thủ Khê nói.

"Ngươi đã nhìn ra?"

"Ừ."

"Aiz, kiếm pháp của ngươi là tốt nhất mà ta đã từng thấy, thật hi vọng ngươi sớm khỏi hẳn, chúng ta sẽ nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly đánh một trận." Kỷ Lạc Dương nói.

"Ta cũng hi vọng vậy." Lâm Thủ Khê trả kiếm gỗ lại cho hắn ta.

"Ngươi cứ cầm cây kiếm gỗ này đi, coi như quà ra mắt." Kỷ Lạc Dương nói với giọng phóng khoáng.

"Cám ơn." Lâm Thủ Khê cũng không khách sáo.

"Ây, bắt người ngắn tay chứ sao, ngươi còn có tuyệt chiêu kiếm thuật nào hay không, cũng xuất ra xem chút?" Kỷ Lạc Dương hỏi.

"Không, vừa nãy ta đã dùng toàn lực rồi." Lâm Thủ Khê nói.

"Được rồi." Kỷ Lạc Dương cũng không hỏi tiếp: "Đã như vậy, vậy ngươi dưỡng thương tiếp đi, lần sau chúng ta lại so tài tiếp."

Lâm Thủ Khê gật đầu.

Hai người ngồi xuống bàn đá bên cạnh, điều tức một lát, Kỷ Lạc Dương liếc qua cửa phòng đóng chặt của Tiểu Hòa, tò mò hỏi: "Ngươi lại làm cho cô nương này tức giận sao?"

"Nàng nói nàng buồn ngủ, trở về phòng ngủ một lát." Lâm Thủ Khê nói với giọng bình tĩnh.

"Ngươi thật thích nàng sao?" Kỷ Lạc Dương càng tò mò hơn.

"Ta... không ghét nàng." Lâm Thủ Khê nói.

"Cô nương kia đúng là thật dính người, suốt ngày đi cạnh ngươi." Kỷ Lạc Dương nói: "Thế nhưng ta vẫn cảm thấy ngươi sẽ không thích nàng ta."

"Vì sao?" Lâm Thủ Khê khó hiểu hỏi.

"Cô nàng này còn nhỏ tuổi, dáng người bình thường, khuôn mặt cũng chỉ là thanh tú mà thôi, còn không đẹp bằng ngươi, luôn cảm thấy các ngươi không xứng với nhau." Kỷ Lạc Dương hạ giọng nói: "Đương nhiên, ngươi đừng nói cho nàng biết những lời này."

"Cái gì?" Lâm Thủ Khê cảm thấy rất kỳ quái: "Ta cảm thấy nàng rất xinh đẹp mà."

"Rất xinh đẹp? Ngươi ngã nên đầu óc hỏng rồi sao? Hay là..." Kỷ Lạc Dương trêu ghẹo: "Hay là trong mắt người tình ra Tây Thi, à, chẳng lẽ ngươi thật sự thích nàng?"

Thanh tú? Còn không đẹp bằng ta?

Thật sao...

Lâm Thủ Khê tin tưởng đầu óc của mình không bị sao cả, với lại theo thẩm mỹ của hắn mà nói, Tiểu Hòa đáng yêu xinh đẹp, răng trắng tóc như tuyết, tuyệt đối chính là mỹ nhân tuyệt mỹ nghiêng nước nghiêng thành.

Không!

Chờ đã...

Tựa như có vụn băng từ trong máu tản ra, khí lạnh dọc theo xương sống mà lan ra toàn thân hắn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK