Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Mấy ngày nay, từ đầu tới cuối Lâm Thủ Khê đều cảm thấy có gì đó không đúng lắm, thế nhưng hắn vẫn luôn không biết loại cảm giác này xuất hiện từ đâu, cho tới giờ phút này, cuối cùng hắn cũng bắt được ý nghĩ đó!
"Ngươi sao vậy?" Kỷ Lạc Dương hỏi.
Lâm Thủ Khê vừa định xác định ý nghĩ của mình, Vương Nhị Quan lại nghênh ngang đi vào.
"Hả, giấu ta âm thầm luyện kiếm sao? Làm sao vậy, khi thấy Vân chân nhân dẫn mỗi ta đi, sinh lòng ghen ghét, quyết chí tự cường rồi à?" Vương Nhị Quan ngồi xuống cạnh hai người, vô tình hay cố ý xoa nhẹ chiếc nhẫn trên tay, sợ bọn họ không nhìn thấy.
"Vân chân nhân muốn nói với ngươi cái gì?" Kỷ Lạc Dương hỏi.
"Vân chân nhân nói muốn bồi dưỡng ta trở thành người hầu cho đại công tử, còn đưa bảo vật này cho ta." Vương Nhị Quan khoe khoang.
Kỷ Lạc Dương thuận miệng nói câu chúc mừng.
Vương Nhị Quan cười gật đầu, sau đó gã nhìn về phía Lâm Thủ Khê, phát hiện Lâm Thủ Khê đang cúi đầu, sắc mặt âm trầm như nước.
Đây là thái độ gì? Vương Nhị Quan sinh lòng bất mãn, gã bắt chuyện với Kỷ Lạc Dương một lát, kể ra Vu gia âm khí âm u như nào, bảo khí bên trong đó rực rỡ muôn màu ra sao.
Kỷ Lạc Dương tấm tắc khen ngợi, vô cùng phối hợp.
Vương Nhị Quan khoe khoang một lát, vừa quan sát Lâm Thủ Khê, phát hiện hắn không yên lòng, cảm giác lại càng bực tức hơn, gã ho khan một tiếng, rồi nói với giọng thần bí:
"Những chuyện vừa rồi chỉ là chuyện nhỏ, lần này ta tiến tới, còn biết được một vài bí mật ghê gớm."
"Bí mật gì?" Kỷ Lạc Dương hỏi.
Lâm Thủ Khê cũng ngẩng đầu lên, ra vẻ hứng thú.
Lúc này Vương Nhị Quan mới bắt đầu nói: "Nghe nói, Vu gia có một Dự sư, các ngươi biết Dự sư là gì sao? Chính là Vu sư phụ trách xem bói, có lẽ là chữ vu sẽ bị Vu gia kiêng kị, cho nên đổi tên thành Dự sư..."
"Người Dự sư đó là một bà điên, ngày hôm qua bà ta đã chết." Vương Nhị Quan thấp giọng nói: "Nghe nói, trước khi bà điên kia chết, đã coi ra một quẻ, nhìn ra không ít thứ."
"Ta không quá tin tưởng chuyện này." Kỷ Lạc Dương nói.
"Không tin?" Vương Nhị Quan lắc đầu, nói: "Kẻ tiết lộ thiên cơ sẽ gặp phải thiên phạt, chắc hẳn bà lão kia tiết lộ thiên cơ cho nên mới bị chết."
"Vậy, rốt cuộc thì bà ta đã nhìn ra cái gì?" Lâm Thủ Khê hỏi.
Vương Nhị Quan liếc nhìn bốn phía, xác nhận không có ai mới rụt cổ, xích lại gần bọn họ, nhỏ giọng nói:
"Xem bói ra hai chuyện, một là Vân chân nhân sắp chết, là bị giết chết."
"Ai có thể giết được tên yêu quái này?" Kỷ Lạc Dương lắc đầu.
"Ừ... vậy một chuyện khác thì sao?" Lâm Thủ Khê hỏi.
"Một chuyện khác à..." Vương Nhị Quan lại càng thêm thần bí: "Một chuyện khác chính là, Vu gia sắp loạn."
"Vu gia sắp loạn rồi?" Kỷ Lạc Dương giật mình, nói: "Có liên quan gì tới người giết chết Thần linh Trấn Thủ hay sao?"
"Ta cũng không biết, thế nhưng trước khi bà điên này chết tự xưng là thấy được bóng người khởi nguồn của họa loạn, bà ta trải giấy ra, nhấc bút lên, vẽ ra bóng hình mờ ảo ấy lên giấy." Vương Nhị Quan lạnh giọng nói: "Ta thấy được bức họa kia, có vẽ một nữ quỷ!"
"Nữ quỷ?"
"Đúng, nữ quỷ!" Vương Nhị Quan nói: "Bà điên kia vẽ ra một thiếu nữ, chỉ riêng cái bóng đã xinh đẹp tuyệt trần, mà quỷ dị nhất chính là..."
Vương Nhị Quan hơi ngừng lại, nói nhỏ hơn: "Quỷ dị nhất chính là, mái tóc của thiếu nữ kia là trắng phơ!"
"Tóc trắng? Trên đời này còn có thiếu nữ tóc trắng sao, có lẽ là một lão bà biến thành chứ?" Kỷ Lạc Dương nhíu mày.
"Cho nên ta mới nói, đó nhất định là nữ quỷ." Vương Nhị Quan nói, vô tình liếc mắt nhìn về phía Lâm Thủ Khê.
Vương Nhị Quan sững sờ.
Bình thường vẻ mặt của Lâm Thủ Khê rất bình tĩnh, không hứng thú với bất cứ thứ gì, thế nhưng hiện tại sắc mặt của hắn trắng bệch không chút máu nào, con ngươi co rụt, tựa như bị bệnh nặng vậy.
"Này, ngươi sao vậy? Bị sợ choáng váng sao?" Vương Nhị Quan đẩy bờ vai của hắn.
Lâm Thủ Khê hoàn hồn lại, hắn đang định nói chuyện, lại có tiếng nói của một thiếu nữ giòn tan động lòng người vang lên sau lưng hắn:
"Này, các ngươi đang lén lút nói chuyện gì đó?"
Chẳng biết từ khi nào Tiểu Hòa đã đứng phía sau hắn, đôi mắt như băng như tuyết.
Bầu trời không đúng lúc nổi lên mưa phùn.
Giờ phút này đang ở mùa hè chói chang, mưa bụi rả rích rơi xuống phần cổ, lại là lạnh thấu xương.
Rất nhiều cảnh tượng ở bên Tiểu Hòa cùng xuất hiện trước mắt.
Tiểu Hòa dịu dàng trong sáng, tựa như một bông hoa tinh khiết nở trong băng tuyết không nhiễm bụi trần, nàng có một loại tình cảm vô danh đối với mình, loại tình cảm như có như không này kết nối hai người bọn họ lại, làm cho bọn họ rất thân cận. Thế nhưng hắn lại vẫn cảm thấy, trên người nàng còn có một tầng vải mỏng che phủ.
Tầng vải mỏng này là câu đố trên người Tiểu Hòa, cho tới hôm nay, rốt cục hắn đã chạm tới tầng vải mỏng này, mở ra đáp án phía sau.
Tiểu Hòa rất đẹp, có sự yếu đuối của thiếu nữ, thỉnh thoảng bộc lộ sự quyến rũ tựa như hoa anh đào trôi nổi trên mặt nước trong xanh.
Thiếu nữ dạng này, cho dù là hắn cũng có thời điểm động tâm. Thế nhưng những ngày gần đây, Vương Nhị Quan và Kỷ Lạc Dương cũng là tuổi có huyết khí phương cương thế mà phản ứng đối với nàng lại rất bình thường, mình và Tiểu Hòa cùng đi cùng về, cũng chỉ có Vương Nhị Quan thỉnh thoảng toát ra biểu hiện ghen ghét mà thôi.
Điều này tuyệt đối không phải là Tiểu Hòa chỉ thân cận chính mình, bọn họ biết khó mà lui có thể giải thích được.
Hắn bỗng hiểu ra, bộ dáng của Tiểu Hòa trong mắt mình khác với bộ dáng của Tiểu Hòa trong mắt bọn họ!
Lâm Thủ Khê vững tin, bộ dáng thiếu nữ tuyệt mỹ như yêu tinh mà hắn nhìn thấy mới là chân thật, còn bộ dáng thiếu nữ thanh tú với dáng người bình thường trong mắt bọn họ chỉ là ngụy trang.
Mà Tiểu Hòa...
"Ngươi cứ nhìn mái tóc của ta làm gì?"
"Ngươi cảm thấy ta có đẹp không?"
"Vấn đề này rất khó à? Tại sao phải nghĩ lâu như vậy?"
"Lúc đó có phải ngươi gọi ta là... ừ, lão bà?"
"Ý là lão bà bà hay sao? Nhìn ta rất già à?"
"..."
Tiểu Hòa cũng đã nhận ra.
Những câu hỏi kia đều là sự thăm dò, nàng đã có lòng nghi ngờ, liên tục thăm dò cách nhìn của mình đối với dung mạo và mái tóc của nàng. Thế mà từ đầu tới cuối hắn đều chưa từng phát hiện ra.
Thế nhưng may mắn chính là, mình đi vào thế giới mới này, cũng đang cố ý giấu diếm và ngụy trang, cho nên nói dối hết lần này tới lần khác, câu trả lời ngay khi đó cũng không có chỗ sơ suất nào cả.
Hình tượng cuối cùng xuất hiện trong đầu, là Tiểu Hòa ngẩng đầu lên, con ngươi cong cong, nói với hắn: "Ừ... hay là bị ta ăn sạch đi', khi trước hắn coi đây là lời nói đùa, hiện tại nhớ lại thì sợ tới mức tê cả da đầu.
Tới cùng thì nàng là ai, nàng muốn làm cái gì?
Tại sao... chính mình lại có thể nhìn thấu nàng đây?