• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Hắn nhớ tới con quỷ ghé vào cửa sổ khi trời mưa, khi đó hắn đã ý thức được, hắn có thể nhìn thấy một vài thứ mà người khác không thể thấy. Loại năng lực này làm hắn dễ dàng nhìn thấu ngụy trang hoàn hảo của Tiểu Hòa, tới mức chính hắn đều không nhận ra.

Đây là công lao của Bạch Đồng Hắc Hoàng Kiếm Kinh, hay là...

Tiểu Hòa đứng phía sau lưng, lời tra hỏi dịu dàng tựa như lưỡi đao, chặt đứt suy nghĩ của hắn.

"Này, các ngươi đang âm thầm nói chuyện gì vậy?"

Tiểu Hòa cười nhẹ hai tiếng, đôi mắt cong thành vành trăng khuyết: "Không phải đang nói xấu ta đấy chứ?"

Tiểu Hòa xuất hiện đột ngột, làm cho Kỷ Lạc Dương và Vương Nhị Quan cũng giật mình, Vương Nhị Quan càng hét lên, suýt nữa thì vận dụng cả chiếc nhẫn vừa đạt được.

"Tại sao ngươi đi đường lại không phát ra bất cứ tiếng động nào vậy?" Kỷ Lạc Dương hỏi.

Tiểu Hòa mỉm cười, thân thể nàng hơi khom xuống, tay khoác lên vai Lâm Thủ Khê, đôi mi nhíu lên, hỏi với vể lo lắng: "Ngươi sao vậy? Sắc mặt lại trắng tới vậy... cổ của ngươi cũng rất lạnh nữa."

Vương Nhị Quan đang định chế giễu sự nhát gan của hắn, Lâm Thủ Khê lại đột ngột ngẩng đầu lên.

Hắn lộ ra vẻ đau đớn, lông mày nhăn chặt, tay ôm chặt trước ngực, bắt đầu ho khan không ngừng.

"Ngươi sao vậy?" Tiểu Hòa vội vã nắm chặt cổ tay của hắn mà nhìn tới, may mắn, phía trên không có đường vân màu tím đen.

Đôi môi tái nhợt của Lâm Thủ Khê mấp máy, nói với vẻ khó nhọc:

"Vết thương... vết thương của ta... tái phát."

"Vết thương? Sao lại thế..."

Tiểu Hòa hốt hoảng vỗ nhẹ sau lưng của hắn, lo lắng hỏi thăm tình trạng của hắn. Lâm Thủ Khê lại ho càng ngày càng mạnh, khuôn mặt lúc trắng lúc xanh, hắn ngã xuống khỏi ghế đá, thân thể co rút cuộn tròn lại cùng một chỗ, đau đớn tới mức lăn lộn đầy đất.

Vương Nhị Quan cũng bị trạng thái này của hắn dọa sợ, khi gã còn đứng chết trân tại đấy thì Kỷ Lạc Dương đã cúi người dò xét tình trạng cơ thể của Lâm Thủ Khê rồi.

Lâm Thủ Khê đau đớn khó nén, mồ hôi liên tục rơi xuống.

"Nhanh, dìu hắn trở về phòng!" Tiểu Hòa vội vã nói.

Kỷ Lạc Dương và Vương Nhị Quan cùng ôm hắn lên, chạy chậm tới gian phòng của hắn, đặt nhẹ hắn lên giường, Tiểu Hòa cũng rất lo lắng, liên tục hỏi thăm tình huống, Lâm Thủ Khê lại không có cách nào trả lời, chỉ có thể phát ra vài từ vô nghĩa.

Ba người canh giữ trước giường, thay phiên vận chuyển chút chân khí cho hắn, nửa canh giờ sau, hô hấp của Lâm Thủ Khê mới đều đặn trở lại.

Hắn nằm trên giường tựa như thoát lực, con ngươi tan rã mở to, đờ đẫn một lúc lâu rồi mới nói một câu: "Ta không sao."

"Không sao không sao, đều như vậy rồi mà còn không sao nữa!" Tiểu Hòa nhíu mày, nói với giọng tức giận.

"Tới cùng thì ngươi bị sao?" Kỷ Lạc Dương hỏi.

"Ta... chân khí, chân khí tán loạn trong cơ thể, ngũ tạng lục phủ tựa như... ừ, tựa như bị đao cắt vậy." Lâm Thủ Khê thều thào nói.

"Hiện tại thế nào rồi?"

"Hừ... tốt hơn nhiều rồi."

"Đây là dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma rồi." Vương Nhị Quan nhíu mày nói: "Ngươi bị thương nặng như vậy, còn định gắng tu luyện nữa, điều này không khác nghịch thiên hành sự, không gặp chuyện mới lạ."

Lâm Thủ Khê nhếch môi không nói lời nào, lau đi vết máu nơi khóe miệng, vẻ mặt hồng hào hơn trước.

Vương Nhị Quan thấy hắn biến chuyển tốt đẹp, mới nhìn về phía Tiểu Hòa nói đùa: "Tiểu Hòa cô nương, ngươi còn chưa qua cửa đâu, thiếu chút nữa đã thành quả phụ á."

Tiểu Hòa hừ lạnh một tiếng, không để ý tới gã.

Thiếu nữ ngồi tại bên giường, nói với giọng ra mệnh lệnh: "Về sau vết thương chưa khỏi không được tu hành."

"Ừ."

Lâm Thủ Khê gặp phải đau khổ, nên ngoan ngoãn gật đầu.

Tiểu Hòa thở dài, tựa như một oán phụ nhỏ vậy, nàng vươn tay sờ gương mặt và trán của Lâm Thủ Khê, lặp đi lặp lại xác định tình trạng cơ thể của hắn.

"Ta... muốn uống nước." Lâm Thủ Khê nói.

"Được, ta sẽ đi nấu nước nóng cho ngươi." Tiểu Hòa ngồi dậy, nhưng lại nói với vẻ ưu sầu: "Thế nhưng lấy đâu ra lửa?"

Căn phòng trở nên yên tĩnh.

Kỷ Lạc Dương và Lâm Thủ Khê cùng nhìn về phía chiếc nhẫn trên tay Vương Nhị Quan.

"Đây chính là bảo bối mà ta mới đạt được, các ngươi lại muốn dùng nó nhóm lửa?" Vương Nhị Quan nói với giọng đầy căm phẫn.

Cuối cùng, Vương Nhị Quan cũng không chịu nổi đám người... nhất là ánh mắt bá đạo và sắc bén của Tiểu Hòa, ngoan ngoãn giao chiếc nhẫn ra.

"Ngươi không thể đánh mất nó nhá, nhất định phải dùng cẩn thận đấy!" Vương Nhị Quan liên tục căn dặn.

"Nếu ngươi đã lo lắng như vậy, tại sao lại không tự mình đi?" Tiểu Hòa hỏi.

"Hừ, nhóm lửa là chuyện mà hạ nhân mới có thể làm, ta chính là tam thiếu gia của Vương gia!" Vương Nhị Quan nói với giọng đường hoàng.

Tiểu Hòa cười lạnh một tiếng, cầm chiếc nhẫn rồi đi ra ngoài phòng.

Vương Nhị Quan liếc nhìn Lâm Thủ Khê, nói: "Có cần nói chuyện này cho Vân chân nhân hay không? Trên người ngươi có vết thương như vậy, sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện."

"Không cần nói cho Vân chân nhân biết." Lâm Thủ Khê lắc đầu.

"Tại sao?" Vương Nhị Quan hỏi.

Lâm Thủ Khê không nói lời nào, bởi hắn vẫn chưa nghĩ ra câu trả lời hợp lý.

"Thương thế của ngươi là sao vậy?" Kỷ Lạc Dương nhìn chằm chằm hắn với ánh mắt lạnh lùng, không chút đồng tình nào: "Vừa rồi ta đã dò xét cơ thể của ngươi, mặc dù chân khí lưu thông không trôi chảy, thế nhưng cũng không hỗn loạn, vết thương của ngươi cũng không tái phát, ngươi... tới cùng là đang làm gì?"

"Cái gì?" Vương Nhị Quan giật mình: "Ngươi đang giả vờ bệnh?"

"Không phải." Lâm Thủ Khê lắc đầu.

"Vậy thì đó là chuyện gì?" Vương Nhị Quan ép hỏi.

Lâm Thủ Khê không nói lời nào.

"Nếu như ngươi không muốn nói, chúng ta sẽ thông báo cho Vân chân nhân tới để cạy miệng ngươi ra." Kỷ Lạc Dương nói với giọng thản nhiên.

"Ta..." Lâm Thủ Khê cúi đầu, tựa như hạ quyết tâm lớn lao, mới gian nan mở miệng: "Vừa rồi cũng không phải là vết thương cũ tái phát, mà là... mà là Vân chân nhân trừng phạt ta."

"Ngươi nói cái gì?" Vương Nhị Quan sững người: "Vân chân nhân trừng phạt ngươi? Tại sao ông ta lại trừng phạt ngươi?"

"Bởi vì ta mật báo." Lâm Thủ Khê nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK