Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Kỳ lạ... Người này chỉ là một tên phế nhân khó tu hành thôi mà, sao gã lại có cảm giác này chứ? Nhất định là do tu hành nhiều quá nên khó thở rồi... Vương Nhị Quan, sau này ngươi chính là Tam thiếu gia, không được nhát gan như vậy, để con chó con mèo gì cũng dọa được ngươi.
Gã vô thức liếc qua Kỷ Lạc Dương, phát hiện Kỷ Lạc Dương cũng đang nhìn mình, khóe miệng ẩn chứa ý cười mỉa mai.
"Cười cái gì mà cười? Đừng tưởng ta nhìn không ra, chân khí của ngươi cũng xoay chuyển không trôi chảy, so ra còn kém ta." Vương Nhị Quan kiêu ngạo nói.
"Vậy đánh thử xem?" Ý cười của Kỷ Lạc Dương vẫn không thay đổi.
Vương Nhị Quan đánh giá hắn ta một phen, luôn cảm thấy hắn ta còn có chỗ dựa vào.
"Được rồi, lỡ đánh ngươi thành tàn phế thì khó mà ăn nói với Vân chân nhân." Vương Nhị Quan hậm hực ngồi xuống, yên lặng thề, chờ bản thân gã tiến tới cảnh giới cao hơn một chút, có thể dễ dàng chiến thăng kẻ này, nhất định phải giáo huấn hắn một trận nhớ đời mới được.
Kỷ Lạc Dương cười lắc đầu, hắn ta liếc qua Tiểu Hòa một chút, chân khí quanh thân tiểu cô nương kia đang chậm rãi lưu động, không có gì đặc biệt.
...
Bên ngoài đình viện, Lâm Thủ Khê đứng lặng bên cạnh một vách đá nhìn về phương xa, ánh mắt của hắn vượt qua sương mù, có thể nhìn thấy cái hồ cạn mơ hồ ở phía xa.
Hồ nước giống như một cái khe lớn hoang vu, rộng đến mức không nhìn rõ hình dáng, sương trắng dày đặc cuồn cuộn phủ lên, giống như có cự thú sắp chết đang nằm dưới đó chậm rãi hít thở.
Đình viện được xây trên vách đá bên cạnh hồ nước, giờ phút này nước hồ rút bớt, vị trí của nó ước chừng là ở sườn núi.
Trên vách đá này còn có một cái hình xoắn ốc quái dị, có vô số tảo hạnh bám lấy, mùi tanh tưởi không ngừng phát ra từ đó.
Lâm Thủ Khê hất đạo y màu trắng lên, ngồi xuống vách đá, ngưng thần tĩnh tư hồi lâu.
Sau khi hoàn hồn, hắn tùy ý nhặt lấy một nhánh cây, tuy chân khí không thể lưu chuyển nhưng từng chiêu thức của Bạch Đồng Hắc Hoàng Kiếm Kinh sớm đã khắc bên trong thể chất, hắn cầm nhánh cây vung tay hai lần, sau đó bỗng nhiên nhớ đến một chuyện.
Lúc trước, ngoài Lạc Thư và Hắc Lân hắn vẫn luôn có cảm giác mình còn thiếu một cái gì đó.
Bây giờ, cuối cùng mới nhớ ra, hắn còn thiếu một thanh kiếm.
Hắn nhỡ rõ, trước khi hôn mê, trong tay vẫn đang cầm kiếm, đó là thanh "Tử Chứng" sư phụ đã truyền lại, thanh kiếm này bây giờ đang ở đâu? Cũng đã bị Vân chân nhân cướp đi rồi ư?
"Hóa ra ngươi ở đây nha."
Đang lúc suy nghĩ, sau lưng liền truyền đén một giọng nói của thiếu nữ.
Lâm Thủ Khê quay đầu, liền thấy Tiểu Hòa xách váy bước đến.
"Sao ngươi tìm được ta?" Lâm Thủ Khê hỏi.
"Ta nói rồi, trên người ngươi có mùi hương rất đặc biệt." Tiểu Hòa mím môi nở nụ cười.
"Là mùi gì?" Lâm Thủ Khê thử hít thở quanh người.
"Không phải, chính là một loại cảm giác, ừm... Ta cũng không nói rõ được." Tiểu Hòa giơ tay lên, vuốt mấy lọn tóc bị gió hất tung trước trán.
Lâm Thủ Khê nghĩ thầm, có lẽ đây chính là trực giác phụ nữ - thứ vượt xa ngũ giác mà sư huynh đã từng nói đến.
Hắn khẽ gật đầu, ánh mắt không nhịn được bị mái tóc của nàng hấp dẫn, càng nhìn càng thấy đẹp mắt.
Dưới sự chiếu rọi của sánh sáng, mái tóc trắng kia lúc đậm lúc nhạt nhưng lại đều nhu hòa trầm tĩnh, êm ái óng ả.
"Ngươi cứ nhìn tóc ta làm gì." Tiểu Hòa có hơi có chút xấu hổ.
Lâm Thủ Khê mới tới thế giới này, sợ để lại cho đối phương quá nhiều hoài nghi liền nói dối không biến sắc: "Ta cao hơn ngươi mọt chút, lúc cúi đầu xuống đương nhiên chỉ có thể nhìn thấy tóc ngươi."
"À..."
Đôi lông mày Tiểu Hòa hơi chau lại, hình như có chút không vui, nàng nhìn chằm chằm Lâm Thủ Khê, môi khẽ nhấp nhưng không mở miệng.
"Sao? Còn có việc gì khác?" Lâm Thủ Khê nhìn dáng vẻ ngập ngừng của nàng, liền lên tiếng hỏi.
Thiếu nữ cắn môi, không nói lời nào.
Sườn núi thổi tung làn váy, vô số sương mù tràn qua người bọn họ, mái tóc trắng như tuyết tản ra, ở giữa là gương mặt phấn điêu ngọc trác, ôn nhu đến mức không gì sánh được.
Hồi lâu sau, nàng mới nhìn Lâm Thủ Khê, lấy dũng khí hỏi: "Ngươi cảm thấy ta thế nào?"
Lâm Thủ Khê hoàn toàn ngây người, hắn không phải kẻ ngốc nên ít nhiều gì cũng có thể cảm nhận được ý tứ của câu hỏi này.
Nhưng bọn họ chỉ mới biết nhau được có một ngày, dù thật là chàng có tình thiếp có ý thì cũng không thể nào thẳng thừng ra ngay như vậy được. Huống chi, mặc dù nàng xinh đẹp như tinh linh nhưng bản thân hắn lại chưa từng có suy nghĩ nào vượt quá giới hạn.
Bây giờ, trên vai hắn đang gánh vác thâm thù đại hận, luôn đối mặt với sinh tử thời thời khắc khắc, sao có thể để tâm đến mấy chuyện nhi nữ tình trường không thiết thực này được?
Hắn chỉ muốn chăm chỉ tu hành, luyện kiếm, vén ra sương mù ở thế giới này, xóa tan yêu quái đang ẩn núp trong bóng tối!
Huống chí, hắn còn chưa biết gì về đối phương.
Những tiểu cô nương ở thế giới này đều chủ động như vậy à? Hay là nói, nàng có mưu đồ gì khác?
Lâm Thủ Khê cảm thấy hắn một thân một mình, ngoại trừ vẻ bề ngoài cùng "hương vị" mà nàng nói ra, cũng không có gì đáng để người ta tính toán cả.
"Vấn đề này rất khó sao? Sao ngươi lại nghĩ lâu như thế chứ?" Thiếu nữ hơi nghiêng chiếc cổ mảnh mai, hỏi.
"Ta chỉ không rõ, vì sao ngươi lại muốn hỏi điều này." Lâm Thủ Khê nói.
"Ta..." Thiếu nữ hơi chần chờ nói: "Là cô cô dạy ta hỏi như vậy."
"Cô cô?"
"Ừm, tóm lại chỉ cần ngươi trả lời là được." Tiểu Hòa nói.
Lâm Thủ Khê thấy nàng cố chấp như vậy, cũng không tiện từ chối tiếp. Hắn xua tan cảm giác hoảng hốt bất chợt xuất hiện lúc nãy đi, chuẩn bị chân tâm thật ý tán thưởng dung mạo của đối phương một phen, nhưng hắn chỉ vừa mở miệng, một trận gió lạnh liền lướt qua cạnh bọn họ, lời ca tụng cũng bị dìm lại trong đáy lòng.
"Các ngươi ở đây làm gì?" Vân chân nhân vác theo kiếm gỗ, bước ra từ trong đám sương mù cạnh vách đá.
"Chúng ta..." Lâm Thủ Khê đang chuẩn bị tìm lý do.
"Đừng mong lừa gạt ta." Vân chân nhân lạnh lùng đánh gãy: "Không còn việc gì khác thì trở về đi, các ngươi có vướng phải nhi nữ tư tình ta cũng chẳng muốn quản, nhưng nếu dám phá hỏng tấm thân xử nữ, thì chắc chắn phải chết."
Lâm Thủ Khê cùng Tiểu Hòa liếc nhau một cái, đáp "biết", sau đó liền theo Vân chân nhân trở về đình viện.