Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Lâm Thủ Khê nhìn mấy miếng thịt trong hộp cơm của mình, cũng rơi vào trầm mặc.
Vương Nhị Quan cùng Kỷ Lạc Dương liếc nhau một cái, dường như hiểu ra gì đó.
"Hình như ta biết Tiểu Hòa cô nương thấy được người nào rồi." Vương Nhị Quan nở nụ cười ý tứ sâu xa.
"Ta cảm thấy không đúng lắm." Lâm Thủ Khê nói.
"Có cái gì không đúng? Sao hả? Ngươi đây là căng thẳng đến xấu hổ? Có cần học theo con gái nhà người ta về phòng trốn không?" Vương Nhị Quan bật cười ha hả.
Cười một lát, hắn đột nhiên phát hiện sắc mặt của Kỷ Lạc Dương ở bên cạnh cũng hơi sầm lại.
Vương Nhị Quan ngẩn người, không thể tin được nói: "Chẳng lẽ ngươi cũng thích..."
"Sao có thể."
"Vậy ngươi..." Vương Nhị Quan càng thêm nghi hoặc.
Kỷ Lạc Dương đóng hộp cơm lại: "Ta đi tu luyện."
Vương Nhị Quan ngẩn người, cảm thấy những kẻ này đúng là kỳ quái, quả thực khó hiểu.
"KHông phải đến ngươi cũng không ăn được đấy chứ?" Vương Nhị Quan nhìn Lâm Thủ Khê đang ngẩn người, hỏi.
Lâm Thủ Khê khẽ gật đầu nhưng trước khi rời đi hắn lặng lẽ ăn hết sạch số thịt trên hộp.
Vương Nhị Quan bi ai cảm thấy, rất có thể ở đây chỉ có một mình gã là người bình thường.
Liên quan đến "Dự kiến" linh căn, tiếp đó không ai nhắc lại nữa nhưng quan hệ giữa Lâm Thủ Khê và Tiểu Hòa lại dần khá hơn một chút.
Bọn họ sẽ cùng nhau ăn cơm, cùng ngồi mọt chỗ, có khi sẽ cùng đến vách đá nhìn mây.
Lúc bọn họ ngắm mây, kiểu gì Vương Nhị Quan cũng sẽ thầm chỉ trỏ nhưng trên thực tế, lúc ở cùng nhau bọn họ cũng rất ít khi nói chuyện, có nói cũng chỉ là vài vấn đề vụn vặt không quan trọng.
Tiểu Hòa hay kể về những chuyện nàng và cô cô gặp phải khi sống trong núi. Ngọn núi vốn bị yêu khí bao phủ vô cùng kinh khủng kia, trong miệng Tiểu Hòa cô nương lại giống như một cố hương rực rỡ nhiều màu.
Còn Lâm Thủ Khê hay kể cho nàng nghe những chuyện khi còn bé, trong lúc kể hắn cũng sẽ cẩn thận điều chỉnh lại.
Có đôi lúc hắn cảm thấy, những chuyện vũ này thật ra là hắn đang kể cho mình nghe, hắn cần nhớ kỹ mình là ai, sứ mạng của mfinh là gì.
Lúc mấy người thiếu niên thiếu nữ ở cạnh nhau, Vương Nhị Quan thường hay chế nhạo bọn họ, nói bọn họ không biết xấu hổ.
Nhưng Vương Nhị Quan vẫn rất biết nắm phân tấc, gã sợ mình chọc quá đáng quá, dưới con nóng giận đối phương sẽ đáp trả lại mình.
Có đôi lúc gã rất hy vọng đôi cẩu nam nữ này cứ bê tha như vậy tiếp.
Lâm Thủ Khê đã sớm quen với cái miệng tiện này của gã nên chưa từng chấp nhất.
Đồng thời, hắn cũng biết rõ, bản thân hắn không phải thích Tiểu Hòa, nói đúng ra thì hắn chỉ không bài xích đối phương mà thôi.
Tiểu Hòa rất đẹp, còn có giọng nói non nớt như hoàng oanh, lúc nói chuyện với nàng, tâm trạng sẽ thả lỏng hơn rất nhiều. Quan trọng hơn là, cũng từ những lần trò chuyện này, hắn dần dần có thêm nhận thức về thế giới hiện tại.
Hắn biết những người ở thế giới này đều sống tại vùng đất trung tâm, nơi đó có Thần Sơn bảo hộ, có thánh hỏa lượn lờ, Tà Linh hung ác cũng chỉ có thể tránh lui.
Mà hồ Vu Chúc nơi bọn họ đang ở bây giờ là một vùng đất hoang vu nằm bên ngoài sự bảo vệ của Thần Sơn. Mảnh đất này tràn đầy tà uế, Tà Linh tràn ngập, là một vùng đất đầy hung hiểm, là di tích còn lại của chiến trường, là sào huyệt của tà vật, có rất ít người sinh sống ở nơi này.
"Rốt cuộc thì đại địa ô nhiễm là vì cái gì?" Lâm Thủ Khê hỏi.
"Là uế vật." Tiểu Hòa giải thích: "Bên trong lòng đất ẩn chứa vô số uế vật, bọn chúng là đầu nguồn của ô nhiễm, về cố sự nơi xuất phát của uế vật cho tới giờ chúng ta vẫn chưa xác định được."
"Uế vật... Không thể diệt trừ được?"
"Vô cùng khó khăn." Tiểu Hòa nhẹ giọng thở dài, nói: "Hơn nữa, nó cũng không phải hoàn toàn không tốt, dù sao thì chân khí chúng ta thổ nạp cũng là xuất phát từ nó."
Chân khí là do uế vật phát ra? Lâm Thủ Khê nhíu mày.
Không ngờ, nguyên nhân làm đại địa ô nhiễm lại là nơi cung cấ linh khí tu hành, khó trách những linh khí này hung hiểm đến như vậy, không cẩn thận liền tẩu hỏa nhập ma. Hóa ra bọn chúng chính là xuất phát từ bên trong vùng đất tà ác...
"Ừm? Sư môn của ngươi không nói qua những thứ này sao?" Tiểu Hòa nhìn vào mắt hắn, hỏi.
"Trước kia ta còn chưa khai mạch chỉ là là một kẻ quét rác trong sư môn." Lâm Thủ Khê vuốt vuốt huyệt Thái Dương, nói: "Hơn nữa, có lẽ là do lúc trước ngã quá nặng, có rất nhiều việc ta không nhớ rõ."
"Là vậy à..." Tiểu Hòa nhìn hắn, mím môi cười: "Ngươi vốn anh tuấn như vậy, quét rác là quá lãng phí nên giúp sư môn ngươi chào mời nữ đệ tử mới đúng."
"Như vậy không phải sư môn ta sẽ thành am ni cô rồi sao?" Lâm Thủ Khê cũng trêu lại nàng.
"Am ni cô? Đó là cái gì?"
"Chính là một tông môn chỉ toàn nữ tử, đây là cách gọi ở quê hương chúng ta."
"À..." Tiểu Hòa đột nhiên hiểu ra: "Ngươi là đang tự luyến."
Hai người cùng bật cười.
Nhưng ý cười trên mặt Tiểu Hòa nhanh chóng bị dập tắt, nàng phát hiện ra phía sau có người đang nhìn mình. Lâm Thủ Khê và nàng cùng quay đầu, vừa lúc nhìn thấy lão bà bà chống quải trượng mang cơm đi vào trong viện.
"Bà ta đi đường không có âm thanh." Tiểu Hòa nói.
"Ngươi đi đường cũng không có âm thanh." Lâm Thủ Khê nói.
"Không giống. Rất có thể lão bà bà này không có chân." Tiểu Hòa nhẹ nhàng nói, giống như sợ bị bà lão kia nghe thấy.
"Không có chân?" Lâm Thủ Khê nhíu mày, hỏi: "Không có chân thì đi đường kiểu gì? Bay giống quỷ vậy sao?"
"Có lẽ không phải là lão bà bà đang đi." Tiểu Hòa nheo mắt lại, nói: "Nói không chừng là do quải trượng dắt bà ta đi."
"Quải trượng dắt bà ta đi?" Lâm Thủ Khê cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
"Đúng thế, có lẽ có có lẽ có một lão bà bà mỗi ngày chống quải trượng đi đường, đi rất nhiều năm, sau đó lão bà bà chết, quải trượng lại sinh ra linh tính, quải trượng không tin bà bà đã chết, nên mỗi ngày vẫn luôn mang theo thi thể này đi tới đi lui, làm những việc bà ta vẫn làm khi còn sống."
"Vậy à." Lâm Thủ Khê có chút mờ mịt.
"Ta đoán."
"À..."
"Ngươi không thấy sợ sao?" Con ngươi trong veo như nước của Tiểu Hòa nhìn chằm chằm hắn.
"Sợ."
"Hừ, gạt người."