An Nhàn đứng trên đảo nhỏ, nhìn biển rộng mênh mông xanh thẳm vô bờ, trên mặt hiện ra đôi chút thắc mắc lẫn mông lung.
Lạ thật, không phải cô đang tiềm tu ở núi Thương Tuyền sao? Như thế nào một giấc ngủ dậy, lại xuất hiện trên tòa đảo nhỏ này? Linh khí lưu chuyển trong trời đất ban đầu cũng trở nên cực kỳ loãng. Chẳng lẽ cô lại xuyên qua?
Không thể trách An Nhàn vì sao lại có suy đoán như vậy. Bởi vì cô đã từng xuyên qua một lần do một hồi tai nạn trên không, từ Trái Đất thế kỉ 21, xuyên qua tu chân văn minh Thiên Dao Tinh. Sau đó cô được ân sư mang vào Phái Linh Nguyên, bắt đầu từ một dược đồng nho nhỏ. Trải qua hơn trăm năm khổ tu, cuối cùng cũng trở thành một tiên dược sư có chút thành tựu.
Nhưng mà cô có một tiếc nuối, đó là ở đợt độ kiếp cuối cùng, cô lỡ nhầm một quả thượng phẩm tố nguyên đan, làm cho linh lực nghịch chuyển, trở lại ban đầu, trong lúc vô ý mở sai thiên kiếp, chìm vào ngủ say.
Khi lần nữa tỉnh lại, đã là thương hải tang điền, vật chuyển tinh di.
*Thương hải tang điền, vật chuyển tinh di: Ý chỉ sự thay đổi.
Không chỉ hoàn cảnh thay đổi, tu vi của cô cũng giảm xuống trên diện rộng. Linh lực trong cơ thể cạn kiệt, ngay cả pháp thuật sơ cấp cũng khó có thể làm.
Mặt khác..
An Nhàn sờ sờ ngực của mình, nơi ấy chỉ có vùng đất bằng phẳng, đặc thù của phái nữ không thấy đâu, biến thành giới tính không rõ ràng, kỳ quái. Nếu trên tay không có nhẫn trữ vật, cô có lẽ sẽ cho rằng bản thân mình đã thay đổi một thân thể khác.
Đang chìm trong suy nghĩ riêng của bản thân, chân trời mơ hồ truyền đến tiếng rít thật dài, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy nơi xa trên tầng mây kia, xuất hiện.. một loạt máy bay?
Cái này là sản phẩm của khoa học kỹ thuật, làm sao lại có thể xuất hiện ở tu chân văn minh phát đạt Thiên Dao Tinh? Thiên Dao Tinh đương nhiên không phải là không có khoa học kỹ thuật, nhưng tuyệt đối không phải kiểu lấy kim loại chế tạo thành máy móc, mà hình dáng của cái này gần giống như máy bay ở Trái Đất, chỉ là nhìn qua càng thêm tiên tiến. Cánh thành nửa hình cung, mang theo một vòng vầng sáng màu vàng kim, như mũi tên nhọn từ trên cao xẹt qua.
Ủa?
Quỹ đạo bay giống như có chút kỳ lạ?
Không phải "có chút" kỳ lạ, mà là thật sự rất kỳ lạ! Nó đang lao thẳng xuống mặt biển mà!
An Nhàn trơ mắt nhìn nó nhanh chóng vọt vào biển rộng. Vừa mới chạm vào mặt biển liền phát ra ầm ầm một tiếng vang lớn, nổ mạnh làm bốc lên một dòng khí lớn, khung máy móc hỗn loạn từng mảnh nhỏ, rồi bỗng nhiên nổ tung về bốn phía. Cho dù cách xa nhau hơn mười dặm, cũng có thể cảm giác được loại lực kinh khủng kia đánh vào.
Nhưng chỉ mới mấy chục giây, mặt biển đã khôi phục lại bình lặng ban đầu. Giống như những chuyện phát sinh vừa rồi tất cả chỉ là ảo giác.
Cho đến lúc mơ hồ nghe thấy có âm thanh cầu cứu từ phía xa truyền đến, thì lúc này An Nhàn mới lấy lại tinh thần, cũng không nghĩ nhiều lắm, mà lập tức thả người nhảy, đạp sóng nước phóng đi. Kết quả còn chưa lao ra hơn mười mét, liền một đầu chìm xuống biển rộng, bắn lên nhiều đóa bọt sóng.
Một lát sau, An Nhàn từ trong nước ngoi lên, buồn bực mà vỗ vỗ trán. Cô hoàn toàn đã quên hiện giờ tu vi của mình đã giảm đi, tạm thời không có cách nào thi triển ngự không phi hành*, đạp lãng trục sóng** hay các pháp thuật linh tinh khác.
*Ngự không phi hành: Bay trên không trung.
**Đạp lãng trục sóng: Đi/chạy trên mặt nước.
Ở trong nước ngâm một hồi, tâm niệm An Nhàn khẽ nhúc nhích, rồi từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một viên Thủy Lân Đan. Đan dược loại này có thể thấm vào chân lông, xảy ra phản ứng với chất lỏng bên ngoài, hình thành một lớp dưỡng mỏng bên ngoài làn da của cơ thể, làm người ta thích ứng được với hoàn cảnh dưới đáy biển, tựa như cá mà bơi lội du lịch.
Cô ở Phái Linh Nguyên tu luyện mấy năm nay, thành tựu lớn nhất đó là đem kiến thức hóa học đã học ở kiếp trước kết hợp với pháp thuật luyện dược, sáng tạo ra một loại phương pháp luyện dược đặc biệt. Đan dược mà cô từng luyện chế qua, hiệu quả khó mà lường trước được. Nó, không chỉ có tác dụng trong việc đề cao tu vi cực phẩm, mà còn có tác dụng với sinh hoạt giải trí thiên môn.
Tuy rằng pháp lực đã bị hạn chế, nhưng trong nhẫn trữ vật vẫn còn vô số đan dược hoa hòe loè loẹt đủ để giúp cô giải quyết không ít việc.
Thủy Lân Đan tiến vào cơ thể, sau đó trên người An Nhàn lập tức hiện ra một vầng sáng màu lam nhạt, nhè nhẹ từng đợt từng đợt, quanh quanh vòng vòng, giống như phủ thêm một bộ áo lụa trong suốt.
Thân hình quay cuồng, An Nhàn điều động linh lực ít ỏi trong cơ thể, nhanh chóng bơi nhanh về phía địa điểm sụp đổ, vẽ ra một dải sáng màu lam nhạt giữa biển rộng mênh mông.
Hiệu quả của Thủy Lân Đan chỉ có ba giờ, lấy tốc độ của An Nhàn, đại khái là có thể đi qua đi lại khoảng mười lần.
Trước mắt có thể tìm thấy được người sống sót không quá mười người. Trên người bọn họ đều xuất hiện tinh thần dao động cực kỳ hỗn loạn, giống như vừa mới đã trải qua một trận tẩu hỏa nhập ma. Nhưng cô nhìn trên những người sống sót đó lại không có phát hiện thấy bất kì dấu hiệu tu luyện nào.
Tạm thời áp xuống thắc mắc trong lòng, An Nhàn bắt đầu đâu vào đấy mà cứu người. Để tránh những phiền toái không cần thiết, trước khi cô cứu người, đều sẽ làm cho đối phương hôn mê đi.
Đối với tình huống hiện tại mà nói, thân ở hoàn cảnh hoàn toàn không biết gì cả, cô vẫn là nên cẩn thận một chút thì tốt hơn..
Hạ Lẫm trôi dạt ở giữa biển rộng mênh mông vô bờ, nước biển lạnh băng không ngừng đè ép thân thể hắn. Tay chân gần như chết lặng, tầm mắt một mảnh mơ hồ. Đại não truyền đến từng đợt đau nhức, làm hắn không có cách nào tập trung tinh thần.
Hạ Lẫm vốn dĩ có phi cơ riêng của chính mình, nhưng chỉ là đang trong quá trình kiểm tra tu sửa, cho nên hắn liền ngồi lên phi cơ hàng không dân dụng này. Ai biết vậy mà lại gặp tinh thần lực dị biến giả. Dị biến sinh ra tinh thần lực này, làm cho mọi người ở bên trong bao gồm cả cơ trưởng nháy mắt mất đi thị giác cùng cảm giác, phi cơ cũng đồng thời mất đi khống chế, từ không trung rơi xuống.
Hạ Lẫm nhờ vào tinh thần lực cường đại cùng tố chất thân thể hơn người mới bảo toàn tính mạng giữa sự cố này. Hơn nữa đã cố hết sức mà bảo vệ tính mạng của một số người nhưng tinh thần lực của hắn cũng đã chịu tổn thương rất lớn, lại ở giữa hoàn cảnh bất lợi, không biết có chờ đến lúc cứu viện tìm đến hay không.
Từng đợt choáng váng như đánh úp về phía hắn, Hạ Lẫm cắn răng kiên trì. Đang hoảng hốt, dư quang đột nhiên thoáng nhìn một đạo ánh sáng hiện lên.
Ánh sáng kia màu lam nhạt, giống như một ngôi sao băng xẹt qua giữa biển rộng u ám, hình thành một chùm tia sáng tuyệt đẹp mà hoa mỹ.
Đó là cái gì?
Hạ Lẫm đang muốn nhìn kỹ, nhưng chùm tia sáng cũng đã biến mất. Ngay sau đó, hắn cảm giác đại não đau xót, ý thức hoàn toàn chìm vào bóng tối..
An Nhàn sau khi đem người sống sót cuối cùng cứu lên bờ, thì hiệu quả của Thủy Lân Đan cũng gần như mất đi tác dụng.
Trên bờ cát, tứ tung ngang dọc nằm chín người. Sáu nam ba nữ, tuổi từ khoảng mười tuổi đến hơn kém năm mươi, quần áo trên người rõ ràng có khác với phong cách tu chân thời đại cổ xưa.
Bọn họ đều không phải là người tu chân, nhưng tinh thần lực lại cực kỳ sinh động, trong cơ thể còn ẩn chứa một loại linh lực bẩm sinh, trong đó có một người linh lực đặc biệt khổng lồ.
Đúng lúc này, hai cổ hơi thở đột nhiên biến mất. Trong chín người sống sót, có hai người bởi vì thương thế quá nặng, cuối cùng vẫn không thể gượng nổi.
Ánh mắt An Nhàn trong lúc vô ý đảo qua một người chết trong đó, lại phát hiện khuôn mặt của y thế nhưng lại có vài phần giống với mình.
An Nhàn đi qua, từ trong túi tiền của y tìm được một thẻ căn cước*, mặt trên ghi thông tin cơ bản của hắn.
*Thẻ chứng minh thân phận, giống như CMND.
Lạc Y, nam, sinh năm 3177, công dân của Liên Bang Tự Do Thiên Sùng, chuyện viên trị liệu cấp ba, tinh thần lực cấp bậc D.
Chữ viết trên thẻ giống Thiên Dao Tinh y như đúc, An Nhàn suy đoán cô hẳn là còn ở Thiên Dao Tinh. Lại nhìn xem thời đại người chết này sinh ra, cách thời gian cô ngủ say, đại khái đã qua hơn một ngàn năm.
Tuy nói tu chân không phân rõ ngày đêm, nhưng thời gian một ngàn năm, vẫn là có điểm vượt qua mức tưởng tượng của cô.
An Nhàn suy tư một lát, rồi mới đem bàn tay đặt ở trên trán Lạc Y, bắt đầu đọc lấy ký ức của y. Phương thức này nếu đối với đại não của người sống sẽ tạo thành tổn thương nhất định. Nhưng nếu còn là người chết, thì chuyện này liền không cần băn khoăn nữa.
Ký ức có chút mơ hồ, nhưng cũng đủ để cho An Nhàn đại khái hiểu được cuộc đời của Lạc Y. Y là một cô nhi, tuy rằng tinh thần lực chỉ là cấp D, thiên phú cũng rất bình thường, nhưng là người chăm chỉ hiếu học. Chỉ mới 21 tuổi, liền tốt nghiệp học viện y học Bellevue, trở thành một trị liệu sư cấp ba. Lần này trở về, là định tìm một phần công việc ổn định, nỗ lực kiếm tiền, để có khả năng mà giúp đỡ cô nhi viện đã dưỡng dục y lớn lên.
Đáng tiếc trời có mưa gió thất thường, lúc y học xong, đầy lòng hy vọng mà trở về lại bị tai nạn trên không cướp đi sinh mệnh tuổi trẻ.
An Nhàn nhìn thẻ căn cước trên tay, trong lòng bỗng quyết định.
"Lạc Y, hy vọng cậu không thấy ngạc nhiên, có lẽ tôi sẽ phải mượn thân phận của cậu một đoạn thời gian." An Nhàn đứng trước thanh niên đã chết, nhẹ giọng nói, "Đổi lại, tôi sẽ hoàn thành tâm nguyện của cậu, thay cậu giúp đỡ cô nhi viện kia."
An Nhàn cúi cúi người, rồi mới đem quần áo trên người thanh niên cởi ra, lại từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một bộ quần áo mới tinh một lần nữa thay cho y. Bộ quần áo này là dùng nguyên liệu đặc biệt chế thành, nước lửa không xâm, ngàn năm không hỏng, tối đa có thể bảo đảm xác chết hoàn hảo. Mà cô, lại đổi sang bộ quần áo vốn dĩ mặc ở trên người Lạc Y kia.
Tiếp theo, An Nhàn ở lại trong đảo nhỏ tìm một chỗ ổn thỏa, sau đó đem Lạc Y an táng xong xuôi, rồi lúc này mới trở lại bên bờ cát.
Lúc này, sắc trời đã tối, mặt biển đen kịt, chỉ có thể nhìn thấy từng vỏ sò trên bờ cát phản xạ từng điểm ánh sáng nhỏ.
Không biết qua bao lâu, bảy người sống sót còn lại liên tiếp tỉnh lại sau hôn mê. Khi phát hiện bản thân còn sống, đều vui sướng mừng rỡ đến phát khóc.
Hạ Lẫm một mình ngồi ở một bên, yên lặng quan sát mọi người đang chúc mừng, trong đầu hồi tưởng lại ánh sáng lam trước khi hôn mê đã thấy. Nếu hắn không nhìn lầm, thì kia có lẽ là một người, hoặc cũng có thể là, là một mỹ nhân ngư?
Hòn đảo nhỏ này cách địa điểm xảy ra chuyện ít nhất đến mấy chục dặm. Nếu không có ngoại lực tương trợ, bọn họ không có khả năng trong lúc tinh thần bị hao tổn, cả người bị thương, lại lâm vào tình huống hôn mê, sống sót bay lên bờ được.
Tầm mắt Hạ Lẫm ở trên từng người đảo qua một lượt, tựa như đang muốn tìm kiếm cái gì đó.
An Nhàn cảm nhận được ánh mắt Hạ Lẫm quét lại đây, nhưng cũng không có để ý, chuyên tâm nghiên cứu đồng hồ mà Lạc Y mang trên tay. Đây chắc là thiết bị điện tử lên mạng, nhưng mà nó đã hỏng. Ngoại trừ chiếu sáng ra thì các công năng khác đều không thể khởi động.
Tuy nhiên, đồng hồ của mấy người khác còn khá hoàn hảo, hơn nữa đã gửi tín hiệu cầu cứu khẩn cấp ra bên ngoài.
Không trung mờ mờ ảo ảo phóng tới vài chùm tia sáng, mấy đội cứu hộ theo nơi phát ra tín hiệu, thuận lợi tìm được mọi người nơi đảo nhỏ.
Hơn mười phi cơ trước sau hạ xuống, hàng trăm binh sĩ trang bị vũ khí nối đuôi nhau mà xuống, một người sĩ quan đi đến trước mặt Hạ Lẫm, rồi chào hắn theo nghi thức quân đội: "Hạ tiên sinh, vô cùng xin lỗi, cứu viện tới muộn, đã khiến ngài hoảng sợ."
"Không cần khách sáo, trước tiên rời khỏi nơi này rồi hẳn nói." Hạ Lẫm đảo mắt nhìn qua, nhìn đến một trung niên tuổi chừng trên dưới bốn mươi bước nhanh chạy tới, trên mặt mang theo biểu cảm vui mừng đan xen: "Hạ gia, ngài không có việc gì thật sự là quá tốt!"
Hạ Lẫm trầm giọng nói: "Bảo tiêu và trợ lý của tôi đều mất liên lạc, ông tiếp tục dẫn người ở trên biển tìm kiếm, nhìn xem thử còn có những người sống sót khác hay không."
"Tìm kiếm đang được tiến hành, thỉnh Hạ gia yên tâm."
Hạ Lẫm gật gật đầu, không nói chuyện nữa. Tuy rằng vừa mới đã trải qua một hồi nguy nan, nhưng nhuệ khí trong mắt hắn lại chưa từng giảm đi chút nào. Dáng người thẳng, giống như một cây thương tùng, vững vàng mà cao ngạo.
An Nhàn cùng những người khác dưới sự hộ tống của binh sĩ, lục tục đăng ký, còn Hạ Lẫm ngồi riêng trên một phi cơ khác.
Nhìn ra được thân phận của hắn không giống bình thường, nhưng An Nhàn không có hứng thú gì nhiều đối với việc này. Trước mắt yêu cầu cần làm, chính là phải mau chóng hiểu biết lẫn thích ứng thời đại quen thuộc mà lạ xa lạ này.
Hơn một ngàn năm qua đi, linh khí trong trời đất trở nên loãng như thế, không biết có còn những người tu chân khác tồn tại hay không?