Sáng sớm, Hạ Lẫm dựa vào đầu giường, ngơ ngẩn mà nhìn trần nhà, trong đầu hiện lên các đoạn ngắn lộn xộn. Mặc dù ý thức vẫn còn mơ hồ, nhưng dựa vào tinh thần lực mạnh mẽ cũng có thể thông qua chúng để tái hiện lại cảnh tượng xảy ra ngay lúc đó.
Hắn vốn dĩ chỉ muốn thăm dò thử xem phản ứng của An Nhàn một chút. Nhưng kết quả vừa chạm tới y hắn liền mất khống chế, không chỉ riêng tinh thần lực, mà ngay cả lý trí cũng như vậy.
Hạ Lẫm vuốt nhẹ môi mình, cảm giác tốt đẹp tựa như vẫn còn quanh quẩn nơi đầu lưỡi, xúc cảm lưu lại trên da thịt làm máu như sôi trào lên. Từ trước đến nay hắn vẫn là kẻ mưu định rồi mới hành động, kiên nhẫn cẩn thận, nhưng lần này lại xúc động như dã nhân, có lẽ nó có liên quan đến sự tác động của tinh thần lực, nhưng khát vọng trong nội tâm mới là nguyên nhân chân chính.
Chính mình tối hôm qua thất thố như vậy có lẽ đã làm y sợ hãi rồi.
Trong đầu Hạ Lẫm bỗng hiện lên hình ảnh một đôi mắt chứa đầy tức giận, nhịn không được che trán, đầu lại bắt đầu trở nên đau đớn kịch liệt. An Nhàn luôn mãi dặn dò hắn, không cần vọng động tinh thần lực, kết quả một lần bạo phát tối hôm qua, lại khôi phục cơn đau từng cơn thường xuyên phát tác như trước kia. Đã lâu rồi không còn tiếp nhận loại đau đớn như vậy, hắn dường như cũng quên mất bản thân mình vẫn là một kẻ "bệnh nhân tâm thần". Điều này cho thấy, An Nhàn đã chăm sóc hắn tốt đến mức nào. Ở bên cạnh y trong khoảng thời gian này, là quãng thời gian an nhàn và nhẹ nhàng nhất từ trước cho đến giờ.
"Hạ gia, anh tỉnh rồi à." Phi Thác bưng khay đi vào tới, quan tâm hỏi.
"Cảm giác như thế nào? Có cần gọi bác sĩ lại đây không?"
"Không cần." Hạ Lẫm dừng một chút, chần chờ hỏi, "Hoa Hoa, Lạc Y.. Cậu ấy có khỏe không?"
Phi Thác buồn bực mà liếc nhìn Hạ Lẫm một cái: "Cậu ấy có khỏe không? Nếu có chuyện thì thủ vệ ở núi Tư Du chắc chắn sẽ thông báo."
Hạ Lẫm không nói chuyện nữa, Phi Thác liền đưa đến một ít cháo nóng.
"Đúng rồi." Phi Thác lại bổ sung một câu, "Minh chủ nói, mấy ngày gần đây cậu ta rất bận, bảo ngài không cần đi tìm cậu ta."
"Hầy." Môi bị sức nóng ập tới, Hạ Lẫm lại u buồn.
Gần đây An Nhàn quả thật rất vội, vội vàng hoàn thành đơn đặt hàng cho quân đội, vội nghiên cứu chế tạo dược phẩm mới để bỏ thêm hàng vào kho, vội chăm sóc hoa cỏ, và cuối cùng chính là nghiên cứu Trận Truyền Tống.
Độ tuần thục trong luyện dược của An Nhàn đã đạt đến level max, chỉ cần có tài liệu đầy đủ thì vấn đề còn lại chỉ là thời gian. Bế quan bốn năm ngày, cô tăng ca thêm giờ luyện chế xong hết phần lớn dược phẩm, rồi sau đó mới bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu Trận Truyền Tống.
Trải qua vô số lần kiểm tra lặp lại, xác định Trận Truyền Tống không có hư hao gì, cô mới quyết định tiêu hao một viên linh thạch để nhìn xem trên tinh bàn này đánh dấu có bao nhiêu tọa độ.
Bốn góc của bàn đá có bốn khe lõm, theo bốn hướng đông tây nam bắc riêng biệt. Mỗi lần mở truyền tống, cần phải cung cấp cho nó bốn viên linh thạch, còn nếu chỉ là xem xét tinh bàn, thì một viên linh thạch là đủ.
An Nhàn nạm linh thạch vào ô trống hướng bắc, lòng bàn tay vận chuyển linh lực, giây tiếp theo, chỉ thấy bàn đá như được gột rửa bụi trần, lấp lánh bạch ngọc phát sáng. Chính giữa tinh bàn sáng lên, rồi từ từ lan rộng ra, lấp lánh sao trời tựa vũ trụ thu nhỏ, thời không xoay chuyển cuồn cuộn không ngừng. Ngay sau đó, từng tia sáng bắt đầu đan xen ngang dọc trên mặt bàn, hình thành 361 điểm giao nhau.
Tiếp theo, một đám điểm tọa độ lần lượt sáng lên. An Nhàn đếm kỹ một chút, ước chừng có ba mươi hai cái, tức là còn có ba mươi hai di tích Trận Truyền Tống cổ qua hơn một ngàn năm vẫn còn hoạt động như trước. Kết quả này thật sự vượt xa với mong đợi của cô. Vốn dĩ cô cho rằng, có thể lưu lại bốn năm cái là đã xem như rất tốt rồi. Không nghĩ tới thế nhưng còn có tới ba mươi hai cái.
Tuy nhiên, An Nhàn cũng không vội vàng đi thám hiểm ngay, dù sao thì phần lớn di tích cũng chìm vào đất ngầm hoặc trong đáy biển. Để bảo đảm an toàn về sau, cô không thể tùy tiện tiến hành truyền tống. Nếu không, không cẩn thận lại bị truyền đến nơi núi lửa, hoặc là dưới biển sâu ngàn dặm, vậy thật sự là bi kịch.
Cô căn cứ theo tọa độ rồi đem vị trí di tích vẽ sơ lược ra, nghiên cứu vị trí hoàn cảnh địa thế xung quanh đó một chút rồi mới quyết định có truyền tống hay không.
Đang trong lúc bận rộn, An Nhàn bỗng nhận được tin tức đến từ Mục Khải Phong, hỏi cô gần đây có thời gian để tham gia quay chương trình tuyên truyền hay không.
Tâm trạng An Nhàn đang rất tốt, lập tức hồi âm một câu "Có thời gian".
Cái bàn đá này xem như là một món quà mà Mục Khải Phong đã đưa cho cô. Tuy rằng đối phương không cảm thấy việc này đáng để nhắc tới, nhưng đối với cô mà nói lại có ý nghĩa trọng đại.
An bài xong xuôi hết tất cả mọi thứ trong shop online, An Nhàn ngồi trên xe điều khiển tự động chạy thẳng đến thành phố Hi Hòa.
Mục Khải Phong khai phá cực hạn trên một hòn đảo, diện tích ước chừng 6.9 km vuông, có nhiều đá ngầm kỳ lạ, thế núi cao và dốc. Xét theo quan điểm của người bình thường, thì nếu khai phá nơi này như bình thường, tất nhiên phải hao phí nhân lực cùng vật lực rất lớn để tiến hành quy hoạch cùng cải tạo. Nhưng Mục Khải Phong lại tìm lối tắt, dựa vào địa hình hiểm trở, cải tạo nơi này thành một thánh địa giải trí, dành cho những ai có đam mê theo đuổi tốc độ, từ đó hóa hoàn cảnh xấu thành ưu thế.
An Nhàn đi theo Mục Khải Phong vào trung tâm triển lãm của đảo Cực hạn, nghiêm túc nghe hắn giới thiệu về các loại phương tiện cùng các hạng mục giải trí ở đây.
"Hạng mục chủ chốt trước mắt chính là mười hạng này, giờ anh chỉ cần lựa chọn xong, chúng ta lập tức có thể quay chụp." Mục Khải Phong chỉ vào màn hình, cười khanh khách mà nhìn An Nhàn.
An Nhàn liếc mắt nhìn qua, tùy tay điểm một cái: Độc bộ cô phong.
"Anh xác định chứ?" Mục Khải Phong chiếu hình dáng ngọn núi kia ra, nghiêm túc nói: "Đây là Độc Bộ Phong, cô lập với biển khơi, độ dốc gần đạt 90 độ, cao khoảng 245m, gió biển cực lớn, hơi sơ ý một chút liền sẽ bị thổi văng vào vách đá. Cho dù tính cả việc sử dụng Phi Hành Tề hoặc là Khinh Trần Đan cũng không có cách nào bảo đảm không có chuyện gì xảy ra. Lần đầu tiên quay, anh có muốn lựa chọn địa thế ít khó khăn một chút không?"
"Không cần, chuẩn bị quay đi." An Nhàn xoay người liền đi. Chỉ là ngọn núi cao hai trăm mấy mét, cho dù không có dược phẩm thì cô cũng có thể thuận lợi leo lên. Chẳng qua nếu dùng dược phẩm thì sẽ thảnh thơi hơn một chút.
Mục Khải Phong thấy người kia kiên quyết, liền không nhiều lời nữa, ngược lại thông báo với tổ quay phim chuẩn bị sẵn sàng, đồng thời bảo nhân viên cứu hộ đợi lệnh ở trên biển. Một khi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì lập tức nghĩ cách tiến hành cứu viện.
Tố chất thân thể của tinh thần cường hóa giả đều rất cao, chỉ cần không phải cố ý tìm đường chết, đều sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Mục Khải Phong khai phá hạng mục này, khảo nghiệm chủ yếu là độ khống chế tinh thần lực, tố chất tâm lý cùng sức mạnh. Mục đích chính là khiêu chiến cực hạn chứ không phải khiêu chiến Tử Thần.
Độc Bộ Phong cao chót vót, từ đỉnh cách bờ biển năm mươi mét, nhìn mặt biển giống như hình tượng Phật Tổ dựng thẳng, ngạo nghễ khí thế giương mắt nhìn chúng sinh.
An Nhàn thay một bộ trang phục tu sĩ cách tân, tay áo được thiết kế hoa mĩ, eo bó sát, đai lưng bay bay, vạt áo dưới thân hở một nửa theo gió bay múa. Bộ áo này kéo dài xuống không cần mặc thêm quần dài, lộ ra một đôi chân trắng sáng nõn nà, dáng người mảnh khảnh, khí độ nghiễm nhiên. Cho dù có là góc độ nào đi chăng nữa cũng có thể nhập cảnh, khiến nhiếp ảnh gia thấy cảnh đẹp đến mức khó tả.
Thực ra Mục Khải Phong có chuẩn bị cho cô một bộ đồ bảo hộ, nhưng cô lại chẳng thể thích nổi cái phong cách Ultraman (đồ bó body), kiên quyết mặc đồ tu sĩ của mình. Mục Khải Phong ban đầu kiên quyết không đồng ý, nhưng chờ đến khi cô thay đồ xong, hắn liền lập tức im lặng. Hai bộ quần áo đối lập, hăn quả thực mắt kém mới nhìn trúng bộ kia!
Trước khi quay, Mục Khải Phong một bên nghiêm khắc yêu cầu nhân viên làm tốt công tác bảo mật. Một bên lại nhịn không được tiện tay selfie với hậu trường. Hắn hưng phấn mà đăng lên mạng, khoe rằng bản thân đã thành công hợp tác với Minh chủ đại nhân, hơn nữa còn trải qua nhiều chuyện không thể cho ai biết. Làm một đám fans Hoa hâm mộ ngao ngao kêu réo.
Một tiếng "Action" vang lên, thân hình An Nhàn lay động, vạt áo tung bay, đạp sóng lướt nước, mấy cái búng nhảy liền vượt qua khoảng cách năm mươi mét, động tác uyển chuyển nhẹ nhàng mà leo lên Độc Bộ Phong.
Chân trần nhẹ điểm xoay quanh đứng lên, thân hình mảnh khảnh chênh vênh trên vách đá phá lệ mà nhỏ bé hẳn đi.
Gió biển gào thét, tóc dài loạn tung bay. Chân phải An Nhàn vừa giẫm đón cuồng phong, như diều gặp gió, giống như một con diều hâu chao liệng trên trời cao, khiến cho vách đá chênh vênh dưới chân cô cũng hóa tựa đất bằng.
Đúng lúc này, một trận gió biển mãnh liệt thổi quét tới, tạo nên từng cơn sóng biển thật lớn va mạnh vào sườn núi, tung tóe lên bọt sóng tràn đầy.
An Nhàn như bị ảnh hưởng, rồi bị gió biển thổi văng ra giữa không trung cách xa vách núi mấy chục mét liền. Mục Khải Phong cùng tất cả các nhân viên công tác khác đều kinh sợ đến mức thốt lên tiếng. Nhưng lại thấy thần sắc An Nhàn vẫn không đổi, thân hình quay cuồng, thuận gió xoay chuyển, vòng đến bên kia vách núi bám lấy một khối nham thạch. Nhưng còn chưa dừng lại ở đó, tay cô dùng sức, tiếp tục hướng về phía trước mở đường.
Tốc độ, uyển chuyển nhẹ nhàng, mạnh mẽ, cân bằng..
Cô chăm chăm ở vách núi đối diện, bày ra một cú nhảy như bay lượn trong không trung, tựa như cô đã luyện tập qua trăm ngàn lần rồi, động tác tự nhiên trôi chảy không gò bó cũng chẳng trục trặc.
Một cái thả người, An Nhàn cao cao nhảy lên, nhẹ nhàng rơi xuống, chân trần thẳng đứng trên đỉnh núi Độc Bộ Phong, trước mắt là biển rộng mênh mông bát ngát, tiếng gió rít, tóc dài cùng vạt áo nhảy múa.
Dáng người lỗi lạc, cô đơn ngạo nghễ. Biển xanh trời cao, độc bộ đăng phong.
Mục Khải Phong đưa tay nắm đặt lên trái tim đang hốt hoảng, ánh mắt rực lửa mà nhìn chằm chằm thân ảnh trên đỉnh núi. Bên tai bỗng truyền đến tiếng thét chói tai của các cô gái, làm hắn thiếu chút nữa cũng không nhịn được mà hú hét cùng.
Chỉ mấy chục giây ngắn ngủi, không một cái chớp mắt, xem đến nín thở ngưng thần, tâm tình kích động.
Đúng lúc này, người trên đỉnh núi bỗng nhiên thả người nhảy xuống, như một con cá heo ưu nhã, ở không trung vẽ ra một đường cong, thẳng tắp hướng về biển rộng.
"Chậm đã, anh có dùng dược phẩm không đấy?" Mục Khải Phong hô to một tiếng.
Trước kia Minh chủ phát sóng trực tiếp, đều là vì thí nghiệm dược hiệu của các loại dược phẩm. Nhưng lần này y lại không uống, hoàn toàn dùng thân pháp linh hoạt và tinh thần lực khống chế leo lên đỉnh núi, rồi từ độ cao hơn hai trăm mét nhảy xuống. Tuy rằng tố chất cơ thể có mạnh mẽ thế nào đi chăng nữa, nhưng một đầu hướng về biển rộng như thế thì có gì khác với việc tự tìm đường chết đâu chứ?
Nghe được tiếng hét của Mục Khải Phong, An Nhàn quay đầu, đột nhiên nhìn hắn nháy mắt một cái (Mục Khải Phong: Mmd, cái tên yêu nghiệt nhà ngươi). Sau đó cô từ bên hông rút ra một rìu cào có xích, vung lên trong không trung, cuốn lấy đá ngầm nổi lên cách đó không xa, dùng sức lôi kéo, thân thể lao nhanh về phía trước, hai chân đạp lên mặt nước vẽ ra hai vệt sóng nước thật dài, ở sau lưng bắn ra một mảnh pháo hoa rực rỡ.
Cuối cùng, An Nhàn buông rìu cào có xích ra, đạp sóng biển, hai tay dang rộng, vững vàng dừng ở trên bờ cát, tóc dài cùng vạt áo bay múa cũng tùy theo rũ xuống.
"Quá tuyệt vời!" Đạo diễn nhìn chằm chằm video, quay lại nhìn những người khác cũng đang không ngừng hô "Quá tuyệt vời, quá tuyệt vời!"
Loại tuyên truyền quay chụp như thế này, vốn dĩ không có khả năng một lần là xong. Nhưng động tác của An Nhàn thật sự quá lưu loát, hình ảnh cũng quá mức quá hoàn mỹ. Toàn bộ video dường như không cần hậu kỳ chế tác mà có thể trực tiếp công bố!
Các nhân viên công tác đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn An Nhàn quay về.
"Vất vả rồi." Mục Khải Phong lập tức đi đến đón, tự mình đưa khăn lông đến cho cô.
An Nhàn nhận lấy khăn lông, hỏi: "Còn nhiệm vụ nào khác không?"
"Hết rồi, quay xong video liền có thể nghỉ ngơi." Vốn dĩ Mục Khải Phong dự tính là hai ngày, kết quả Minh chủ nhà người ta chỉ cần mấy chục giây liền thu phục, hiệu suất thực sự quá cao!
"Một khi đã như vậy thì tôi xin phép đi về trước." An Nhàn lau đi bọt nước trên mặt, sau đó trả khăn lông lại cho Mục Khải Phong, lấy ba lô của mình ra rồi đi về phía bến cảng.
Mục Khải Phong ảo não một trận, chính mình nói bừa cái gì không nói, ai lại đi nói lời thật thà, sao không thể lôi kéo ra mấy cái nhiệm vụ hậu kỳ là làm sao vậy trời!
"Để tôi đưa anh đi!" Mục Khải Phong đi nhanh theo sau.
Hắn âm thầm nhớ kỹ một chút, Minh chủ làm việc dứt khoát lưu loát, tuyệt không quanh vòng lôi thôi. Về sau nếu muốn có thời gian ở chung nhiều hơn thì cần phải đem một phút đồng hồ xả thành một giờ mà dùng!