Xa xỉ, thật sự là quá xa xỉ!
Ở thời đại tu chân, đá Huyền Chân là loại đá ma pháp có khả năng bố trí trận pháp tốt nhất. Chôn vào đất có thể tích tụ linh khí, gặp nước nước có thể thanh lọc linh hồn, nạm vàng có thể trừ đuổi tà ma, chạm gỗ có thể dưỡng tâm, ngâm lâu vào nước lạnh có thể luyện thần.
Ở cái thời đại mà linh khí trời đất khô kiệt này, thế mà lại có người phí phạm của trời, đem nó đi làm cột trụ!
Nếu có thể, An Nhàn đồng ý dùng vàng có giá trị tương đương để đổi lấy hai cái cột trụ kia. Có nó, trận pháp tuần hoàn của cô có thể tăng thêm, đất có thể thăng cấp, hoa cỏ có thể tiến hóa, nguồn nước có thể chứa linh khí, tu luyện ngày càng thành công!
Chỉ cần có hai cột đá cao năm mét này thôi cũng đã đủ cho cô cải thiện cánh đồng hoa lại từ đầu đến cuối!
"Làm sao vậy?" Hạ Lẫm nhận ra An Nhàn có chút khác thường, nghiêng đầu nhìn về phía cô.
An Nhàn hỏi: "Sau khi trận đấu kết thúc, chúng ta có thể vào rừng Hắc Nha tham quan một chút không?"
Hạ Lẫm yên lặng một chút rồi trả lời: "Nếu Liên Minh giành được thắng lợi, chúng ta liền có quyền thu gom chiến lợi phẩm trên chiến trường. Vũ khí trang bị của đội thua, đều sẽ trở thành chiến lợi phẩm của chúng ta."
Nói cách khác, nếu thua, hy vọng xem như vứt.
"Liên Minh có nắm chắc phần thắng trong tay mình không đấy?" An Nhàn lại hỏi.
"Chướng khí trong rừng Hắc Nha tràn ngập khắp nơi. Đâu đâu cũng đều là cây độc trùng độc, là loại hoàn cảnh tác chiến mà chúng ta không am hiểu nhất. Dù chúng ta có thực lực quân sự mạnh hơn Charlie, nhưng mấu chốt của thắng bại chính là, chúng ta có thể khắc phục vấn đề nan giải này hay không." Giọng Hạ Lẫm bình tĩnh thản nhiên, có cảm giác như hắn không hề xem trọng kết quả của trận thi đấu này.
An Nhàn nhíu nhíu mày, không tiếp tục đặt câu hỏi nữa. Cô vẫn nên kiên nhẫn chờ trận thi đấu này kết thúc đi. Hiện tại, rất nhiều khu vực đã bị phong tỏa, nơi nơi đều có tai mắt, nên cô chắc chắn không thể im hơi lặng tiếng mà xông vào, chỉ đành dựa cột trước cửa, đợi thời cơ thuận lợi mới xuất phát vác cột nhà người khác đem đi.
Xem đến khi buổi lễ kết thúc, St. Bernard chuẩn bị ngọ yến phong phú, cùng với những trò giải trí nhàn nhã tự mình làm chủ một không gian.
Hạ Lẫm uyển chuyển từ chối mời mời đến ngọ yến, trực tiếp muốn về khách sạn. Trận thi đấu tiếp theo, ai cũng có thể chọn ở lại khách sạn xem truyền hình trực tiếp, hoặc lựa chọn đến trấn Nghịch Phong ở để cảm thụ độ chân thực, cảm xúc chiến đấu mãnh liệt của nó.
Gỡ bỏ đi chức vụ của mình, hắn hành động tự do không ít, không thích xã giao thì cứ bỏ.
Dọc theo đường đi, An Nhàn đều hết lòng nhớ thương cây cột nhà người ta, âm thầm cân nhắc làm thế nào mới có thể thuận lý thành chương mà đem nó lấy về đây.
Nếu là trang bị vũ khí, tác phẩm nghệ thuật linh tinh lang tang, thì cô còn có thể quang minh chính đại mà tiến hành giao dịch với đối phương. Nhưng vấn đề liền ở chỗ, nó chỉ là hai cây cột nhà "không chút nào thu hút", mi cầm vàng bạc châu báu chạy tới, hú người nhà người ta ra để xin một cây cột, người ta không nghĩ mi bị thiểu năng trí tuệ, cũng sẽ hoài nghi trong đó có mục đích kỳ quái nào đó.
Đang chìm trong suy tư, một tiếng còi chói tai từ xe sau truyền đến, theo sau liền thấy Wieser mở cửa xe thể thao màu đỏ tươi mới toanh, một tay đặt ở cửa trước, tươi cười nhìn về phía bọn họ: "Sao ngài Hạ Lẫm không lưu lại dùng cơm? Chẳng lẽ là lo lắng có người không thức thời mà chạy gây sự với cậu à?"
Phi Thác giận: Cái tên "Không thức thời mà chạy tới gây sự" còn không phải là ông à!
Mắt Hạ Lẫm nhìn thẳng, trực tiếp xem ông ta như không khí, cũng lười liếc mắt một cái.
Wieser lại không thuận theo, nhất quyết không buông tha: "Đợi lát nữa về khách sạn cùng nhau ăn một bữa cơm chứ nhỉ?"
Cài kẻ này rốt cuộc mặt dày đến mức nào mới có thể cảm thấy Hạ gia sẽ nhận lời mời của ông ta? Phi Thác lái xe chậm lại, ông ta cũng thả chậm tốc độ xe. Phi Thác tăng tốc độ xe, ông ta cũng cho xe chạy nhanh hơn. Phi Thác rẽ hướng khác, ông ta cũng cho xe quẹo. Ông ta bảo trì khoảng cách trước sau song song với bọn họ, giống như ruồi bọ đeo bám không cách nào bỏ được, thỉnh thoảng còn kiêu ngạo mà huýt vài tiếng sáo.
An Nhàn thật sự không biết ông ta đang làm ầm ĩ cái gì? Còn có chút phong thái cường giả chuẩn cấp S nào không thế? Chẳng lẽ người có tinh thần lực càng cường đại thì trình độ thần kinh càng lệch lạc à? Nghĩ đến đây, An Nhàn mờ mịt mà nhìn liếc qua Hạ Lẫm, sau lại nhìn qua người kia rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Thấy Wieser hoàn toàn không có ý thu liễm, An Nhàn cũng không định tiếp tục quản ông ta. Cô ấn cửa sổ xe xuống, tiện tay ném về phía ông ta một món đồ. Wieser phản ứng nhanh nhẹn mà chụp lấy nó. Đồ vật nằm trong tay, mở bàn tay ra, chỉ còn lại một chút vệt nước, để sát vào mũi hít, không có gì đặc biệt. Wieser cảm thấy như mình bị chơi đểu, nhấn nút điều khiển, tiếng còi chói tai lại lần nữa vang lên.
Đang muốn phát tiết một phen, đột nhiên phát hiện có gì đó không ổn. Tay phải của ông ta vậy mà quỷ dị giữ nguyên nhấn nút trên màn hình điều khiển, muốn buông cũng không thể buông được.
"Mẹ nó mẹ nó mẹ nó, sao lại thế này?" Wieser tức giận vô cùng, dùng sức bẻ tay phải của mình, tốc độ xe cũng chậm hẳn lại.
Phi Thác xem chuẩn thời cơ, nhanh chóng vượt qua ông ta, băng băng chạy đi tựa như bay. Cách đến thật xa, mơ hồ còn có thể nghe được phía sau truyền đến tiếng còi không dứt.
"Đáng giận!" Wieser hét lớn một tiếng, dùng sức đè trên tay, như muốn đem cả cái màn hình điều khiển đập nát. Tiếng còi biến mất, thay thế chính là tiếng điện tử cảnh báo càng thêm mãnh liệt: 【 Nguy hiểm, nguy hiểm, thao tác hệ thống bị phá hư nghiêm trọng. Mời lập tức tiến hành sửa chữa. Nếu không hệ thống sẽ lâm vào tê liệt, đến lúc đó mời chủ xe tự gánh hậu quả xe hủy người vong. 】
Wieser: Chết tiệt, đây CMN là cái hệ thống điều khiển ngu ngốc quê mùa của nhà máy nào thiết kế thế hả!
"Cậu vừa mới ném cái gì vậy?" Hạ Lẫm hỏi.
"Dung dịch siêu siêu dính." Sắt thép đứt gãy thành nhiều mảnh cũng có thể dính được. Hơn nữa bảo đảm mười năm kiên cố xịn như mới, 100% ngăn chặn công trình bã đậu.
Đáng thương cho Wieser, nghĩ mọi cách cũng không thể nào gỡ được lớp màng dính kia. Từ đây có được một cái bao tay có một không hai..
Buổi tối, Hạ Lẫm kết thúc việc luyện khí, đi về phòng tắm rửa, sau đó cả người thoải mái thong dong gửi tin nhắn cho An Nhàn: 【 Lại đây cùng nhau xem thi đấu đi? 】
Hai phút sau, An Nhàn ôm gối đầu đi vào phòng Hạ Lẫm. Hai người ngồi trên ghế sô pha, một bên ăn ăn uống uống, một bên xem thi đấu giữa Liên Minh và Charlie. Đêm đen không trăng lặng gió, muốn giết người thì buổi tối là thời cơ hành động tốt nhất, chỉ là bọn hắn hiện tại cũng không biết vị trí của nhau. Cho nên nhiệm vụ chủ yếu của đêm đầu tiên là điều tra. Đối với kỹ thuật quân sự, cái dạng chiến lược chiến thuật loại cao thâm này, An Nhàn không có gì hứng thú. Thứ cô chú ý chính là trang bị, dược phẩm các loại trên người bọn họ, cùng với cách mà bọn họ sử dụng chúng.
Ngày đầu tiên quân sự cũng không có gì đặc sắc cứ thế trôi qua. Không có bao nhiêu thứ quan trọng cần phải xem xét. Hai giờ sau, An Nhàn nằm trên ghế sô pha rồi ngủ luôn. Hai chân trần chạm tới eo Hạ Lẫm, ống quần rộng thùng thình hơi vén lên về phía trước, lộ ra nửa cẳng chân trắng nõn.
Ánh mắt Hạ Lẫm nhìn chằm chằm cẳng chân một lát, sau đó chậm rãi rời đi, nhìn eo, nhìn cổ, rồi dời đến tự mình nhìn môi mình. Tim bắt đầu đập loạn, trong cơ thể hình như có một ngọn lửa đỏ đang rực cháy, thiêu đốt làm cả người hắn nóng lên, miệng đắng lưỡi khô.
Hạ Lẫm chậm rãi cúi người, hai tay chống ở hai bên sườn của An Nhàn. Hắn không kiềm được mà tới gần cô, gần đến mức có thể ngửi được mùi hương cơ thể, cảm nhận được hô hấp của cô.
Người này hiện tại đang ở dưới thân hắn, không hề phòng bị mà ngủ say. Muốn mãnh liệt môi chạm môi, chạm đến người kia, tiến vào thân thể đó.. Suy nghĩ một hồi, Hạ Lẫm bỗng chốc đứng lên, bước nhanh vào phòng tắm.
Mở vòi ra, đôi tay chống ở trên vách tường, chỉ ảo tưởng vậy thôi mà làm hắn gần như mất khống chế, nước lạnh cũng không thể dập tắt khô nóng rựa lửa trong cơ thể. Hắn chìm trong ảo tưởng, An Nhàn là một thiếu nữ, cảm xúc mềm ấm, hoàn mỹ phù hợp..
Hạ Lẫm đột nhiên phát hiện một vấn đề nghiêm trọng. Nếu đối phương có một ngày thật sự tiếp thu chính mình, thì mình có vượt qua một bước cuối cùng này hay không?
Mang theo lòng tràn đầy nghi ngờ, trong mấy ngày liên tục sau đó, biểu cảm trên khuôn mặt của Hạ Lẫm đều rất cứng ngắc. Ánh mắt hắn nhìn về phía An Nhàn cũng trở nên lung lay không kiên định. Nhưng mà, An Nhàn cũng không hề chú ý, bởi vì thế cục trên chiến trường dần dần trở nên bất lợi dối với Liên Minh. Ngày thứ ba, Charlie chiếm lĩnh pháo đài trước một bước. Hạ Lẫm cũng tạm thời thu lại cảm xúc, chuyên chú theo dõi sự biến hóa trên chiến trường. Như hắn đã lo lắng từ trước, hoàn cảnh trong rừng cây đã hạn chế việc binh lính Liên Minh phát huy toàn lực, thân thể, trạng thái lẫn tinh thần lực cũng đã chịu ảnh hưởng.
Hơn nữa Charlie chiếm lĩnh pháo đài trước tiên, nên bọn họ cần phải sắp xếp kế hoạch đoạt lại trong vòng 24 giờ. Nếu không, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là thua cuộc. Màn chiến đấu tiếp theo vô cùng khốc liệt, binh lính Liên Minh triển khai toàn diện tiến công. Một bên đột kích chính diện, một bên phái người lẻn vào bên trong pháo đài, phá hư hệ thống phòng ngự, giành giật từng giây mà chiếm trước tiên cơ. An Nhàn gắt gao nhìn chằm chằm màn hình, tập trung hết sức cao độ. Mỗi khi binh lính đột kích cửa chính, trong lòng đều tự cổ vũ cho bọn họ: Đập chúng nó đi, bạo nát luôn hai cây cột đó luôn đi!
Nhưng mà, những người lính hiển nhiên không hề có ý đồ gì đối với hai cây cột này cả. Cửa chính đã vỡ nát, còn hai cây cột vẫn cứ đứng trơ trơ ra đó. Hạ Lẫm bớt thời giờ nhìn cô một cái, trong lòng bỗng thấy kì lạ. Người này bỗng nhiên sao lại cảm thấy có hứng thú với loại chiến đấu không có dược phẩm phụ trợ này cơ chứ? Đặc biệt là đối diện với lúc đánh nhau thù thần thái trong mắt y đặc biệt lóe sáng.
Đúng lúc này, An Nhàn đột nhiên vỗ cái đét lên gối ôm, vỗ tay bép lớn một tiếng: "Làm tốt lắm!"
Hạ Lẫm theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy pháo đài cửa chính, cây cột trụ phía bên phải bị một quả đạn bạo phá đánh trúng, vỡ thành mấy mảnh lớn, nhưng cửa lớn lại không có chút nào buông lỏng.
Hạ Lẫm nghĩ nghĩ: "..."
Đan bạo phá đánh oai phủ đầu thôi mà, có cái gì tốt chứ..
Chờ đến khi công kích vòn một kết thúc, hai bên tiến vào thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, chỉnh đốn đội ngũ, thì An Nhàn bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Hạ Lẫm, hỏi: "Xem tình trạng hiện tại, Liên Minh dường như sắp thua rồi?"
"Quả thật tình hình không quá lạc quan." Tuy rằng Hạ Lẫm đã dự tính trước là trận thi đấu này có khả năng sẽ rất gian nan, nhưng lại không nghĩ tới thế bại sẽ đến nhanh như thế. Không chỉ bởi vì yếu tố hoàn cảnh, mà ngay cả phương diện dược phẩm phụ trợ của Liên Minh cũng không bằng Charlie. Hạ Lẫm suy đoán, Charlie hẳn là được nước Yavah âm thầm giúp đỡ.
An Nhàn nhìn sang thời gian, thời gian 24 tiếng, chỉ còn lại có 10 giờ.
Cô bỗng nhiên đứng lên, nói với Hạ Lẫm: "Xem vầy có chút mệt mỏi, tôi trở về nghỉ ngơi một hồi. Trong vòng ba tiếng không cần gọi tôi."
Nói xong, cô liền rời khỏi phòng Hạ Lẫm. Nhưng cô cũng không phải đi nghỉ ngơi, mà là thay đổi một bộ quần áo, thuê một chiếc xe, rồi một mình một người chạy tới trấn Nghịch Phong.
Cây cột đã bị bạo phá, hiện tại cô thuận tay lấy mấy khối "đá vụn bỏ đi", chắc là sẽ không có người nào để ý đâu nhỉ..