Hạ Lẫm theo phản xạ mà ôm lấy eo An Nhàn, và dán mặt vào ngực cô, tìm cảm giác an toàn. Không đợi An Nhàn trả lời, anh lại bỗng nhiên buông ra tay, trong mắt hiện lên một tia ảo não, quay đầu đi, khuôn mặt ra vẻ lạnh lùng. “Anh không sao chứ?” An Nhàn nhìn anh chăm chú, muốn từ trên người anh tìm ra bằng chứng chứng minh anh ta bị tâm thần. Hạ Lẫm lạnh lùng liếc cô một cái, ra lệnh: “Tôi đói bụng, đi lấy thức ăn cho tôi đi.” An Nhàn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.