"Cảm ơn." Kiều Vưu Lợi có chút ngoài ý muốn nhìn về phía Triền Ti Thảo kia, không rõ vì sao Minh chủ lại đột nhiên tặng cậu ta một chậu cỏ. Nhưng chỉ mới liếc mắt nhìn một cái mà cậu ta đã không thể dời mắt đi được nữa. Triền Ti Thảo vốn quấn quanh cột, dưới ánh trăng chiếu rọi, chậm rãi tản ra từng tia màu bạc rực rỡ lưu chuyển trong không trung, nhẹ nhàng mà bay múa, giống như cô gái mặc váy lụa, tao nhã mê người. Kiều Vưu Lợi nhận ra điều...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.