Thường Tương Tư bận rộn từ 6 giờ sáng đến 3 giờ chiều, chạy qua chạy lại giữa phòng bệnh với phòng phẫu thuật, chỉ kịp ăn một quả trứng luộc. Cô mệt đến đau đầu, đau đầu đến buồn nôn. Nhân lúc không có bệnh nhân tới khám, Thường Tương Tư lấy áo lông trong phòng nghỉ khoác lên ngoài áo blouse trắng, cất điện thoại vào trong ngăn kéo bàn làm việc, leo cầu thang thoát hiểm lên sân thượng hít thở không khí.
Mùa xuân năm nay rét vô cùng, vừa mưa vừa có sương, kéo dài tận hai tháng trời, chẳng được mấy ngày nắng.
Ngoài sân thượng gió thổi rất lớn, mưa nhỏ lất phất, mặt Thường Tương Tư lạnh đến trắng bệch, ngắm nhìn chân trời cách đó không xa. Bảy năm học đại học Y, sau khi tốt nghiệp, cô lập tức được tới làm việc tại bệnh viện trung tâm Bình Thành, bấm bấm đầu ngón tay, mấy năm nay, ngày qua ngày, ngoại trừ bận rộn công việc và ngoại chức, thời gian thảnh thơi cũng chẳng có mấy.
“Tương Tư ——”
Thường Tương Tư quay đầu, Thái Bỉnh Khôn chống tay vào cửa thoát hiểm mỉm cười với cô, Thường Tương Tư nở nụ cười đáp trả. Thái Bỉnh Khôn là nhân tài mới được khai quật từ bệnh viện tuyến tỉnh, không chỉ có sơ yếu lý lịch tốt, bề ngoài cũng đẹp đến say lòng người, tựa như một bông hoa hồng diễm lệ trang trí trên tấm vải trắng, chỉ điểm thêm màu sắc, lại khiến tấm vải trắng trở nên rực rỡ. Thường Tương Tư cho rằng người đẹp trên thế gian này, đẹp thì đẹp, nhưng chưa thoát ra được phạm trù con người, song Thái Bỉnh Khôn lại đẹp tựa thiên tiên.
Ngày đầu tiên Thái Bỉnh Khôn nhậm chức, viện trưởng Chung tự mình dẫn anh ta vào văn phòng Thường Tương Tư, bố trí cho anh ta ngồi đối diện với bàn làm việc của cô, để Thường Tương Tư giúp anh ta quen dần với quy định của bệnh viện và môi trường làm việc.
Lần đầu tiên Thường Tương Tư gặp Thái Bỉnh Khôn, cô ngồi thật lâu cũng không thốt được nên lời, sau đó lặng lẽ nói chuyện với viện trưởng Chung: “Thầy cảm thấy bệnh viện chúng ta tuyển người đẹp như vậy có ổn không?”
“Năng lực chuyên môn của cậu ấy rất tốt.” Viện trưởng Chung lại rất cởi mở, nói đùa: “Em đừng có kỳ thị cậu ấy.”
“Em chỉ sợ tạo phiền phức thôi ạ.” Bệnh viện là nơi công cộng, người bệnh nhiều, nhân viên y tế nhiều, thường xuyên xảy ra mâu thuẫn, nếu ai có quan hệ bất chính, chuyện bê bối sẽ nhanh chóng bị phanh phui: “Thầy quản lý bệnh viện cũng chẳng dễ dàng gì. Thầy không muốn mỗi ngày lại có bác sĩ nữ, y tá nữ đến khóc lóc trong văn phòng của mình đúng không? Hoặc là chồng của bác sĩ nữ, y tá nữ tới bệnh viện để chặn người?”
“Thế nên thầy mới sắp xếp cậu ấy tới văn phòng của em, em giúp thầy trông chừng, dẫn dắt cậu ấy nhé.” Viện trưởng Chung rất yên tâm về Thường Tương Tư.
Thường Tương Tư bị viện trưởng Chung cưỡng chế nhận nhiệm vụ, không thể phản kháng nên đành chấp nhận xử lý, bình thường cô không phải người nhiệt tình, chỉ khi nào rảnh rỗi mới nói với Thái Bỉnh Khôn vài câu.
“Cô quên mang điện thoại hả? Viện trưởng gọi cho cô mấy cuộc mà không được, đành để tôi đi tìm cô, ông ấy có chuyện muốn nói với cô.” Dáng người Thái Bỉnh Khôn rất đẹp, cao ráo, da trắng sáng như ngọc, có thể do mới leo cầu thang, miệng nhỏ hé ra thở dốc, môi hồng tỏa sáng: “Tôi phải tìm cô từ phòng bệnh tới khoa Tổng hợp bên này mới thấy.”
“Vừa rồi có thời gian rảnh nên tôi chuồn ra ngoài nghỉ ngơi một lát.” Thường Tương Tư nói: “Làm phiền cậu quá.”
“Không phiền đâu, tôi cũng nhân cơ hội để nghỉ xả hơi đấy.” Thái Bỉnh Khôn nhìn búi tóc trên đầu Thường Tương Tư, tóc đen bay phất phơ bên tai, nước mưa li ti dính đầy lên tóc: “Sao cô không che ô? Đứng một mình dưới trời mưa làm gì thế? Cẩn thận kẻo bị cảm đấy.”
“Ừ, tôi biết rồi.” Thường Tương Tư thuận miệng nói lời cảm ơn: “Cậu ăn cơm chưa?”
“Đương nhiên là tôi ăn rồi, giờ cũng muộn rồi mà!” Thái Bỉnh Khôn đi vào trong mưa: “Cô ăn chưa?”
“Tôi chưa.”
“Sao thế? Tâm trạng không vui hả?” Thái Bỉnh Khôn quan tâm nói: “Tôi ra ngoài mua giúp cô chút gì nhé?”
“Đừng tốn công, tôi chỉ quá mệt thôi!” Thường Tương Tư đút tay vào trong túi áo: “Qua thời gian này thì tốt rồi.”
Thái Bỉnh Khôn khẽ mỉm cười, không để tâm tới sự lạnh nhạt của Thường Tương Tư. Thường Tương Tư xoay người đi tới cầu thang, Thái Bỉnh Khôn quay đầu lại đi bên cạnh cô, vừa bước xuống vừa nói: “Đồng nghiệp trong khoa đang ồn ào, muốn tiễn hai chúng ta đến huyện Bắc Bộ, tổ chức liên hoan vào tối thứ bảy. Họ đã đặt xong chỗ ở nhà hàng rồi, đến hôm đó tôi gửi địa chỉ qua WeChat cho cô nhé.”
Thường Tương Tư không quá hứng thú, Thái Bỉnh Khôn lại rất nhiệt tình với hoạt động tập thể, lần nào cũng muốn mời Thường Tương Tư.
“Cô không thích liên hoan à?” Thái Bỉnh Khôn không thấy Thường Tương Tư trả lời, quan tâm hỏi.
Thường Tương Tư quay đầu lại nhìn Thái Bỉnh Khôn: “Không phải.”
Bình thường Thường Tương Tư không thích nói chuyện với người khác, trông có vẻ lạnh lùng, nhưng đôi mắt cô vừa đen lại vừa sáng, khi nhìn người khác luôn nhìn thẳng vào mắt, không hề né tránh. Viện trưởng Chung đã từng nói, ánh mắt cô nhìn người khác quá sắc bén, giống như cắm thẳng dao phẫu thuật vào tim, đa số người bị nhìn trực tiếp như vậy sẽ cảm thấy bị mạo phạm dẫn đến không thích. Mọi khi Thường Tương Tư rất chú ý, không bao giờ nhìn ai quá năm giây, nhưng thái độ của Thái Bỉnh Khôn đối với cô lại làm cô không thể không nghiêm túc nhìn. Lông mi Thường Tương Tư dính mưa xuân, trong ánh mắt thoáng vẻ mỏi mệt và ưu thương, tựa như vực sâu không thể chạm tới, Thái Bỉnh Khôn hoàn toàn không tránh né cái nhìn của Thường Tương Tư, ngược lại còn đáp trả.
“Nếu không chúng ta đi ăn riêng?” Thái Bỉnh Khôn nhìn Thường Tương Tư đề nghị.
Thường Tương Tư nghiêng đầu, đuôi mắt Thái Bỉnh Khôn hơi xếch, đồng tử phiếm nâu, làn da trắng trẻo, bỗng dưng quyến rũ lạ thường. Thường Tương Tư cảm thấy đôi mắt này rất quen thuộc, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra, cau mày đi xuống cầu thang rẽ vào hành lang bệnh viện.
Máy sưởi trong bệnh viện rất ấm, cô tiện tay cởi áo lông vắt lên cánh tay, một bên sửa sang lại áo blouse trắng một bên nói: “Mọi người tụ tập với nhau vui hơn chứ! Bác sĩ Thái, tôi đi tìm viện trưởng trước đây, tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Thái Bỉnh Khôn đứng cuối hành lang, nhìn bóng dáng mảnh mai của Thường Tương Tư một lúc, rút điếu thuốc đi ra ban công.
Thường Tương Tư đi tới trước văn phòng, gõ gõ cửa, vài giây sau đẩy cửa đi vào.
“Tiểu Thường đấy à, em ngồi đi——” Viện trưởng Chung đặt tài liệu trong tay xuống, nâng mắt kính, trông Thường Tương Tư có vẻ mệt mỏi, quan tâm hỏi: “Mệt lắm hả?”
“Thầy Chung, thầy tìm em ạ?” Thường Tương Tư ngồi xuống đối diện với viện trưởng Chung, trong tay ông là một chồng tài liệu báo cáo, tập tài liệu xếp trên cùng chính là bản thân mình. Viện trưởng Chung là thầy giáo của Thường Tương Tư ở đại học Y, là một người vô cùng dí dỏm hài hước, đối xử với học trò và cấp dưới rất bình đẳng, Thường Tương Tư vô cùng kính trọng người thầy này, cũng thân thiết gọi ông là thầy chứ không phải viện trưởng.
Viện trưởng Chung để Thường Tương Tư tự rót nước, hỏi han tình hình công việc gần đây, hàn huyên chuyện vặt trong cuộc sống một lát, lúc này mới nói “Bệnh viện bố trí để em và Tiểu Thái đến bệnh viện huyện Bắc Bộ hỗ trợ, sao em còn chưa nộp đơn đăng ký.”
“Năm ngoái chúng em được điều đến phía Bắc Tân Cương, tại sao năm nay lại điều đến huyện Bắc Bộ ạ?” Huyện Bắc Bộ nằm ở tỉnh kế bên Bình Thành, nếu tính theo đường chim bay trên bản đồ thì chỉ cách thành phố Bình hơn 300-400 km, nhưng lại đông dân, đất đai thì cằn cỗi, là huyện nghèo khó của quốc gia. Dựa theo lẽ thường, bệnh viện trung tâm thành phố điều nhân sự đi hỗ trợ hoặc là Châu Phi, hoặc là cơ sở bệnh viện trong nước xa tới ngàn km.
“Em chê gần quá hả?”
“Em muốn đợi thêm một năm nữa, đổi đến nơi khác ạ.” Thường Tương Tư suy nghĩ một lát, nói đùa: “Đúng là gần quá, em sợ người ta nói thầy bênh người của mình.”
“Ở tuổi em bây giờ nên đi rèn giũa thêm, chậm một năm sẽ bỏ lỡ rất nhiều cơ hội.” Viện trưởng Chung chớp mắt: “Nhân lúc còn chưa có bạn trai, chưa kết hôn, chưa sinh con, em nên làm sơ yếu lý lịch của mình trở nên đẹp hơn.”
“Em biết rồi ạ.”
“Vậy thì tại sao em còn chưa nộp đơn đăng ký.” Viện trưởng Chung khó hiểu: “Hôm qua Tiểu Thái đã nộp cho thầy rồi, chỉ chờ mỗi em thôi đấy. Đúng rồi, em cảm thấy Tiểu Thái thế nào?”
“Khá tốt ạ, chuyên môn rất giỏi, làm việc có trách nhiệm, phối hợp với chúng em cũng không tệ.”
“Em giả vờ không hiểu cái gì?” Viện trưởng Chung trêu chọc: “Thầy thấy cậu nhóc này rất tốt, cố tình sắp xếp đến văn phòng của em, em không định mưa dầm thấm lâu hả?”
“Thầy à, chẳng qua thầy không biết những chuyện sau khi cậu ấy đến đấy thôi, văn phòng của em suýt nữa trở thành chợ bán thức ăn, chốc lát lại có y tá nữ mang đồ ăn vặt đến, chốc lát lại có bệnh nhân nữ tới hỏi bệnh án. Còn có những người to gan, trực tiếp chạy tới chung cư tặng trái cây, đưa thức ăn, vô cùng sôi nổi. Sức cạnh tranh lớn thế này em không tham dự nổi.” Thường Tương Tư cười: “Hơn nữa, em không thích cả hai đều là bác sĩ, ai cũng bận rộn sẽ không chăm chút được cho gia đình.”
“Lấy cớ! Em đấy ——” Viện trưởng Chung lắc đầu: “Muốn tới 30 à? Đừng tự ép mình thành gái lỡ thì ——”
Thường Tương Tư cười ra tiếng: “Không đâu ạ, em có dự tính riêng của mình rồi.”
“Chuyện quá khứ em nên để nó qua, đừng vấn vương nữa. Thời gian nộp đơn thầy có thể kéo dài thêm cho em một tuần, em về nhà nghĩ kĩ đi, đừng lãng phí thời gian. Thầy bồi dưỡng được một học trò nữ cũng không dễ đâu, nghĩ lên ——”
“Cảm ơn thầy ạ, em sẽ suy nghĩ thật kĩ.” Thường Tương Tư nói: “Em sẽ chịu trách nhiệm với chính mình.”
Thường Tương Tư phải đảm bảo vô số thứ với viện trưởng Chung mới có thể thoát thân. Ra khỏi văn phòng viện trưởng, Thường Tương Tư thở phào nhẹ nhõm một hơi, về văn phòng lấy điện thoại.
“Về rồi hả?” Thái Bỉnh Khôn lật hồ sơ bệnh án trên bàn làm việc: “Viện trưởng lại làm công tác tư tưởng với cô à?”
Thường Tương Tư treo áo blouse trắng vào tủ, mặc áo lông rồi kéo khoá lên: “Ừ.”
“Cô vẫn chưa nộp đơn đăng ký là do có ý định khác ư?” Thái Bỉnh Khôn nhìn Thường Tương Tư, Thường Tương Tư gầy, nhưng ngực nở, eo cũng nhỏ nhắn.
“Không phải, tôi muốn suy nghĩ lại!”
“Sao thế? Có bạn trai nên không nỡ hả?” Thái Bỉnh Khôn nói đùa: “Huyện Bắc Bộ rất gần, hơn nữa cũng chỉ đi nửa năm, chẳng mấy chốc là qua rồi.”
Thường Tương Tư ngẩng đầu nhìn Thái Bỉnh Khôn, bình tĩnh nói: “Tôi không có bạn trai.”
“Sao lại thế?” Thái Bỉnh Khôn cười: “Tương Tư, cô quyến rũ lắm đấy.”
Thường Tương Tư không muốn nói về vấn đề này, mở cửa phòng, lại nói: “Hôm nay tôi tan làm trước, có chuyện thì gọi cho tôi nhé, tạm biệt.”
Ở độ tuổi này của Thường Tương Tư có phần khó xử, sắp tròn 30, không tính là trẻ, nhưng muốn cô chấp nhận mình già lại không thể. Hai năm trước còn có đồng nghiệp nhiệt tình quan tâm tới vấn đề cá nhân của cô, thỉnh thoảng giới thiệu cho cô những anh chàng độc thân ưu tú, nhưng sau vài lần giới thiệu mà không có tiến triển gì, đồng nghiệp cảm thấy Thường Tương Tư có vẻ kén chọn, không còn tâm trạng làm bà mối nữa. Thường Tương Tư lại như được giải thoát, cảm thấy may mắn vì không phải giữ mối quan hệ đồng nghiệp mà đi ứng phó với những người đàn ông xa lạ nữa.
Muốn đi tới cổng bệnh viện phải qua một bãi đỗ xe lớn, bệnh viện trung tâm thành phố Bình là bệnh viện tốt nhất trong các tỉnh lân cận, bệnh nhân đến rất đông. Để giải quyết vấn đề tìm chỗ đậu xe, bệnh viện đã phải chuyển toàn bộ khoảng sân sau cổng thành bãi đỗ, chỉ để lại một lối đi thoát hiểm cho mọi người ra vào. Thường Tương Tư nghiêng người đi vào bãi đỗ xe, giáp mặt với mấy chiếc xe đi vào, cô đứng bên đường chờ ô tô qua, ánh mắt rơi xuống bánh xe đang lăn chầm chậm, thầm nghĩ nếu bây giờ đến phòng tập thể thao hoạt động một tiếng, chẳng biết cơ thể có chịu nổi không.
Một chiếc ô tô màu đen đi qua hạ cửa sổ xuống, Thường Tương Tư ngước mắt, đối mặt với người đàn ông đang ló đầu ra, hai người đồng thời ngẩn ra.
Thường Tương Tư khẽ hé miệng, trong đầu trống rỗng, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
“Thường Tương Tư?” Tiếng người đàn ông đó như được phát ra từ trong lồng ngực, vừa trầm vừa dày.
Tay Thường Tương Tư siết chặt lấy túi xách, môi run lên, định nói gì đó lại không phát ra tiếng.
Người đàn ông đó có ngũ quan sắc nét, mày rậm mắt sâu, mũi thẳng tắp, miệng mím chặt, lúc không cười trông rất hung dữ. Múi cơ trên mặt anh giật giật, miệng nói gì đó, sau lại quay đầu đi, sườn mặt vừa góc cạnh lại khôi ngô, anh nhanh chóng lái xe vào bãi đỗ, bỏ rơi Thường Tương Tư ở phía sau.
Thường Tương Tư ngẩn ra, cô không nghe rõ lời anh nói, một lúc lâu sau cũng chưa hoàn hồn lại được, chẳng qua cô mới đá anh có hai lần thôi, hơn nữa đó đã là chuyện của nhiều năm trước rồi, anh có cần phải trốn cô như trốn quỷ thế không?
Thường Tương Tư không phải là người thích sa vào chuyện cũ, cô gần như đã quên mất dáng vẻ của người đàn ông này như thế nào. Những kỉ niệm tình yêu cũng đã dần phai nhạt giữa năm dài tháng rộng, điều duy nhất cô còn nhớ rõ là cả hai lần chia tay đều do cô đề nghị, về phía anh lại dùng ánh mắt như muốn ăn thịt người kia nhìn cô thật lâu. Thường Tương Tư từng nghĩ đến ánh mắt của anh, nhưng cô thật sự chẳng thể nhìn thấu anh, cũng chẳng thể biết được trong đó rốt cuộc có bao nhiêu phần đau lòng cùng quan tâm. Cô chỉ nhớ rõ duy nhất một thứ, người đàn ông này, tên là Bạch Văn Nguyên.
Hết chương 1