• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày xuân triền miên, gió ấm phả vào mặt, Bạch Văn Nguyên ra khỏi toà nhà, gian nan bò lên xe của mình, cho dù thế nào thì hôm nay anh cũng phải gặp được Thường Tương Tư.

Đã hai mươi ngày Bạch Văn Nguyên chưa gặp được Thường Tương Tư, quả thực không thể nhẫn nhịn được nữa. Kể từ khi cô vào đại học năm thứ năm rồi nhập viện thực tập đến nay đã hơn một năm, cô còn bận rộn hơn cả anh, hai người hẹn hò xem phim phải đặt lịch trước, ăn một bữa cơm giống như đánh giặc, những thứ đó thì thôi coi như cho qua, nhưng điều càng không thể nhẫn nhịn chính là trước giường còn treo thời khoá biểu của bệnh viện. Hai mươi ngày nay, tuần đầu tiên thì anh bận, tuần thứ hai thì cô bận, sang tuần thứ ba cả hai người đều bận, có lẽ nếu anh không chủ động đến gặp cô thì cô cũng quên mất anh.

Bạch Văn Nguyên mang theo quầng thâm mắt lái xe với tốc độ cao đến bệnh viện, lấy điện thoại ra gọi cho cô, một hồi lâu sau vẫn không có người nhấc máy, anh nhịn rồi lại nhịn, xuống xe, dùng sức đóng sầm cửa xe, ôm cục tức lên tầng.

Mọi người trong văn phòng đã quá quen Bạch Văn Nguyên, nhiệt tình chỉ lối cho anh, sau khi cảm ơn, anh lập tức đến phòng trực y tá, chợt nhìn thấy Thường Tương Tư phía xa, nhanh chóng đi tới. Thường Tương Tư kinh ngạc nhìn khuôn mặt tối sầm của Bạch Văn Nguyên, hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

Bạch Văn Nguyên hỏi ngược lại: “Điện thoại của em đâu rồi?”

Thường Tương Tư khẽ ngáp, duỗi tay sờ túi áo blouse trắng, trống trơn, cười nói: “Úi, chắc em để quên trong văn phòng rồi ạ.”

“Tối hôm qua anh có gửi tin nhắn cho em, em đã đọc chưa?” Bạch Văn Nguyên tiếp tục nhịn.

“Tin nhắn gì ạ? Anh nói xem ——” Thường Tương Tư bình tĩnh đáp: “Từ tối đến đêm hôm qua, em tập trung chuẩn bị tài liệu làm luận văn tốt nghiệp, quần quật suốt đêm ——”

“Thường Tương Tư, em nói đi, có phải thịt ngậm chắc trong miệng rồi thì sẽ không biết trân trọng nữa không?” Bạch Văn Nguyên không muốn cãi nhau ngoài hành lang, duỗi tay kéo cô ra cầu thang, vừa đi vừa hạ giọng: “Bây giờ em càng ngày càng vô tâm với anh, điện thoại gọi đến không nghe, tin nhắn không trả lời, cơm cũng không ăn, thế đã đành, vậy mà em cũng không thể chủ động gọi cho anh ư?”

Thường Tương Tư bất đắc dĩ đáp: “Bạch Văn Nguyên, anh cũng một vừa hai phải thôi chứ? Đồng nghiệp, giáo viên, bạn học, bạn cùng phòng, đàn anh đàn em, còn cả bạn bè của em nữa, có ai mà anh chẳng quen không? Có ai mà anh không có số điện thoại không? Chương trình học, thời khóa biểu của em chẳng phải anh nhớ rõ lắm sao? Ngay cả kỳ sinh lý của em mà anh cũng nắm rõ ràng! Anh nói đi, còn có cái gì cần em báo cáo với anh? Anh đừng có quá đáng, em cũng là người có tự do ——”

“Hai mươi ngày nay, em tự do đủ rồi chứ?”

Thường Tương Tư không nhịn được cười: “Không đủ, có cho thêm hai mươi ngày em cũng không chê thiếu.”

“Anh nhắn bảo em hôm nay xin nghỉ!” Bạch Văn Nguyên thật sự nhịn không được, duỗi tay véo mặt cô.

Thường Tương Tư nghiêng đầu tránh đi: “Em không xin nghỉ được đâu, hiện tại đang là lúc bận nhất đấy!”

“Bệnh viện bọn em có hôm nào không bận đâu?”

“Em muốn thể hiện thật tốt để sau khi tốt nghiệp có thể ở lại bệnh viện, sau này mới có thể bên anh được chứ!” Thường Tương Tư trấn an: “Đến lúc đó thiếu gì thời gian.”

Bạch Văn Nguyên rất muốn nói với cô rằng em xin anh đi, chỉ cần em xin thì anh sẽ giúp em thực hiện, nhưng anh cũng biết, nếu mình thật sự nói như thế thì cô nhóc này sẽ giận chết anh.

“Chung Sở là lãnh đạo của em đúng không?” Bạch Văn Nguyên không tin, dứt khoát lấy điện thoại ra tìm số của Chung Sở: “Cả cái bệnh viện lớn thế này, thiếu một cô nhóc thực tập thì sẽ phá sản chắc? Nghỉ một ngày mà cũng không được?”

“Anh đừng gọi, bây giờ anh ấy còn chưa ra khỏi phòng phẫu thuật!” Thường Tương Tư thấy anh giận dỗi bèn nói: “Vừa rồi em đùa anh đấy, em đọc tin nhắn rồi, cũng xin nghỉ luôn rồi.”

“Em ——” Bạch Văn Nguyên nhìn cô: “Em chơi anh đấy à? Từ tối qua đến bây giờ, mười hai tiếng đồng hồ, sao em có thể nhịn không để ý đến anh được vậy hả?”

“Cái tính này của anh phải sửa đi nhé. Không phải ai cũng rảnh rỗi mà coi anh là trung tâm, việc gì cũng xoay quanh anh được!” Thường Tương Tư nói: “Em phải chờ đàn anh mổ xong ra giao ban mới có thể đi, anh đừng chưng vẻ mặt đen sì của mình lên như thế lại dọa người ta chạy mất dép.”

Bạch Văn Nguyên càng lớn, mấy năm nay chức thăng nhanh như phóng tên lửa, trên người uy thế cũng càng nặng, hơn nữa càng ngày càng không thích cười, cả ngày lạnh mặt, vừa khó gần lại vừa khiến người ta sợ hãi. Đối xử với ai anh đều rất kiên nhẫn, chỉ riêng Thường Tương Tư là không nhẫn nại, nếu không được cô hưởng ứng hay trả lời, quả thực đứng ngồi không yên.

“Còn bao lâu nữa?” Bạch Văn Nguyên giơ tay xem đồng hồ: “Nếu không em ra ngoài ăn sáng với anh trước đi? Giờ anh đang đói đến đau dạ dày rồi đây này.”

“Chắc là không lâu nữa đâu ạ.” Thường Tương Tư đáp: “Em dẫn anh đến nhà ăn ăn chút cháo nhé, mà anh nói xem, sao anh cứ phải gấp gáp thế nhỉ?”

“Thường Tương Tư, bây giờ em chẳng quan tâm anh nữa rồi, em nhìn quầng thâm mắt anh đi? Hai mươi ngày nay, em thật sự không nhớ anh chút nào ư?” Bạch Văn Nguyên đi theo cô xuống tầng: “Làm bác sĩ có gì tốt, vừa mệt, vừa bẩn, lại nguy hiểm.”

“Dạ dạ, anh nói thế thì em cũng muốn hỏi lại anh, làm cảnh sát có gì tốt, vừa mệt, vừa nguy hiểm, tiền lương cũng không cao.” Thường Tương Tư mím môi cười: “Trước đây Bạch Văn Uyên còn khoe khoang trước mặt em rằng anh ấy mới đi làm không lâu mà tiền lương đã gấp anh mấy lần. Bạch Thiến cũng nói tiền lương của anh còn chẳng đủ mua mặt nạ một tháng cho con bé, anh trả lời đi?”

Mấy năm gần đây, Bạch Văn Nguyên thường xuyên dẫn Thường Tương Tư tới các buổi tụ tập bạn bè và họp mặt gia đình, mọi người đều biết anh có một cô bạn gái vẫn đang học đại học.

“Chút tiền lương của Văn Uyên còn chẳng đủ cho nó tiêu trong một tuần.” Bạch Văn Nguyên bẻ khớp cổ giảm đau nhức: “Cứ để nó ra ngoài tung tăng hai năm, sau hai năm, kiểu gì chú thím cũng lôi cổ nó về cho xem.”

“Trẻ con nhà anh thật đáng thương, chẳng được lựa chọn công việc mà mình yêu thích gì cả.”

“Chẳng phải anh được chọn công việc mà mình thích sao? Thiến Thiến cũng vậy, tùy từng người thôi em!”

Sau khi nhồi no Bạch Văn Nguyên bằng cháo trắng và bánh bao, Thường Tương Tư dẫn anh lên tầng: “Phía sau văn phòng của bọn em có một gian phòng nghỉ, bình thường nếu mệt sẽ nghỉ ngơi ở bên trong, anh vào ngủ một lát đi, đợi bên em xong việc em sẽ vào gọi anh dậy.”

Bạch Văn Vguyên ôm cổ cô: “Tuân lệnh!”

Tuy hai người đấu miệng, nhưng về mặt tinh thần lại thả lỏng, trên đường lên tầng chợt thấy có đám đông tụ tập cuối hành lang, giữa đám người truyền đến mắng chửi của đàn ông cùng tiếng khóc của phụ nữ.

“Có chuyện gì xảy ra thế nhỉ?” Bạch Văn Nguyên tò mò kiễng chân lên xem.

“Không biết ầm ĩ gì đây?” Thường Tương Tư bỗng cảm thấy bất an: “Để em qua xem sao.”

“Em hóng hớt làm gì!” Bạch Văn Nguyên bất mãn theo sau.

Thường Tương Tư mạnh mẽ đẩy ra, trông thấy một bác gái đang kéo Chung Sở khóc lóc, Chung Sở ngơ ngác, chân tay luống cuống, trên người còn mặc áo phẫu thuật, hiển nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Anh cho em mượn điện thoại với.” Thường Tương Tư giật lấy điện thoại của Bạch Văn Nguyên, lập tức gọi cho phòng bảo vệ của bệnh viện, nói: “Số của phòng bảo vệ phải không ạ? Ngoài phòng tổng hợp trên tầng sáu có người nhà bệnh nhân đang xúc động, phiền các anh phái hai người lên kiểm soát giúp tôi ——”

Thường Tương Tư chưa kịp dứt lời bỗng thấy bác gái kích động đứng dậy, giơ móng tay cào vào mặt Chung Sở, anh ấy duỗi tay ra chắn, trên cánh tay lập tức hiện lên bốn vết cào.

“Bệnh viện gì mà hại dân thế này, con gái tôi lúc đưa vào còn lành lặn. Giờ thì sao ——” bác gái cào Chung Sở xong, theo đó nhào vào người anh ấy, túm tay không cho anh ấy đi: “Anh hại con bé như thế thì cả đời sau này của nó phải làm sao hả?”

Chung Sở cuống đến độ đỏ bừng cả mặt, muốn giải thích rõ ràng nhưng tình thế cấp bách làm anh ấy nói không nên lời.

Thường Tương Tư vô cùng hiểu anh ấy, bình thường thì nói liến thoắng, đến thời điểm mấu chốt lại không thốt ra được lời nào, cô đoán ca phẫu thuật này đã xảy ra chút vấn đề, nhưng trước tiên phải tách hai người ra đã, làm giảm độ ảnh hưởng, cô vội vàng đi tới kéo bác gái ra, định khuyên bảo.

Bác gái kiên quyết không cho Chung Sở đi, hiện trường vô cùng rối loạn, người bệnh xung quanh cũng ồn ào phụ họa theo. Thường Tương Tư vươn tay mấy lần cũng chẳng kéo được người, may mà bảo vệ lên nhanh, tách đám đông ra rồi nâng bác gái vào văn phòng.

Chung Sở chật vật quay về văn phòng, Thường Tương Tư theo vào định hỏi han một chút song lập tức có người đến gọi anh ấy đi, có lẽ phải đi báo cáo với cấp trên. Bạch Văn Nguyên nhìn bộ dáng lo lắng của cô, biết rõ buổi hẹn hò hôm nay lại chậm trễ, nói: “Tương Tư, em chỉ là thực tập sinh, có muốn giúp cũng không thể giúp được, em đừng vội nghe chưa?”

Thường Tương Tư gật đầu: “Em chỉ đang nghĩ xem nên giải quyết thế nào thôi ạ.”

“Em đợi mọi người nắm rõ tình hình xong rồi hẵng tính tiếp!” Bạch Văn Nguyên khuyên giải: “Bây giờ chủ yếu là trao đổi, chúng mình gọi cho chú Chung kể lại tình huống rồi suy nghĩ cách giải quyết có được không?”

“Vâng ạ!” Thường Tương Tư vội vã về văn phòng, trao đổi với với đồng nghiệp một lúc rồi cầm điện thoại xách túi ra cửa.

Hai người ngồi trên xe, Bạch Văn Nguyên lái xe đến nơi đã hẹn trước, Thường Tương Tư mở máy liên lạc với thầy Chung.

“Thầy Chung ạ, hình như ca phẫu thuật hôm nay của đàn anh xảy ra chút vấn đề. Vâng ạ, là một nữ bệnh nhân ——” Thường Tương Tư lẳng lặng nghe bên kia nói, đáp lời: “Vâng, thai ngoài tử cung. Viện trưởng đã gọi thông báo tình huống cho thầy rồi ạ? Dạ, em sẽ chú ý, có việc gì em sẽ liên hệ với thầy ngay ——”

Bạch Văn Nguyên chen miệng: “Em bảo với chú Chung là nếu cần hỗ trợ thì nói với anh một tiếng.”

Thường Tương Tư truyền lời: “Thầy ơi, Văn Nguyên nói rằng nếu thầy cần hỗ trợ thì không phải khách khí đâu ạ.”

Sau khi cúp điện thoại, Thường Tương Tư nói: “Thầy đã biết rồi ạ, ông ấy nhờ em gửi lời cảm ơn anh.”

“Đã nắm rõ cụ thể tình huống ra sao chưa em?”

“Chưa rõ ràng lắm ạ, phải đợi đàn anh báo cáo lại!” Thường Tương Tư thở hắt: “Việt này khá là phiền phức, đàn anh đã chuẩn bị thăng chức rồi, nếu việc này xử lý không tốt thì chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng lớn.”

“Em đừng sốt ruột, hiện tại sốt ruột cũng vô dụng.” Bạch Văn Nguyên bình tĩnh an ủi: “Chỉ cần bệnh viện của em chẩn đoán không có vấn đề, hồ sơ phẫu thuật sẽ được phê chuẩn hoàn thiện.”

Tới gần giữa trưa, xe Bạch Văn Nguyên chạy đến một gia trang nhỏ ở vùng ngoại thành, anh nói: “Chẳng mấy khi chúng mình được nghỉ, cứ thoải mái nghỉ ngơi ở đây, không đi đâu nữa.”

“Sao anh đi xa thế, em còn chẳng mang quần áo nè!” Thường Tương Tư tranh thủ ngủ một giấc trên đường đi, mơ mơ màng màng xuống xe.

“Anh mang giúp em rồi.” Bạch Văn Nguyên tức giận: “Chờ em thì biết đến bao giờ?”

“Này, hôm nay anh cứ cáu bẳn kiểu gì thế?” Thường Tương Tư nhìn anh lấy túi từ trong cốp ra, sờ mặt anh: “Cười một cái em xem nào!”

“Đi thôi! Bọn Văn Uyên đang giục mình rồi.”

“Anh không ngủ một lát à?” Thường Tương Tư kinh ngạc: “Anh đi soi gương xem, mắt anh thâm quầng như gấu trúc rồi kìa.”

“Không được, gần đây anh nghèo gần chết, anh phải đánh thắng bọn họ kiếm chút tiền mới được.” Bạch Văn Nguyên đi vào gia trang dưới núi, ăn bữa trưa rồi kéo Thường Tương Tư về phòng: “Em nghỉ ngơi trước đi.”

“Anh còn bao nhiêu? Em có một chút đây.”

“Em?” Bạch Văn Nguyên cười trêu: “Em giữ tiền để mua quần áo đi, mỗi lần dẫn đến em đều mặc đơn giản quá, bữa trước Văn Uyên còn hỏi anh rằng “Anh, rốt cuộc anh nghèo đến nhường nào, nhìn quần áo Tương Tư mặc kìa, đó gọi là quần áo hả? Đó là đồ bệnh viện phát đúng không?” Tức chết anh ——”

“Dạ dạ dạ, do em khiến đại gia mất mặt.” Thường Tương Tư mệt mỏi nằm vật ra giường: “Kệ anh đấy, em ngủ đây.”

Bạch Văn Nguyên nhìn cô nhanh chóng thiếp đi, lắc đầu, cởi bớt quần áo cho cô, đắp chăn đàng hoàng, hôn chùn chụt mấy cái vào môi cô rồi mới đi ra ngoài.

Bạch Văn Nguyên tìm đến phòng lớn, trông thấy Bạch Văn Uyên, Phương Tuấn và Thẩm Xuyên đang nhàm chán mà chơi bài, thấy anh tới, lập tức chấn động tinh thần.

Chính Văn Uyên khinh bỉ: “Trời đất, anh thật sự chạy đi đón Thường Tương Tư đến đây ư? Lớn tướng thế này rồi mà đi đâu cũng mang theo cô ấy, bám người như vậy mà cô ấy cũng chịu được anh hả? Anh à, anh đừng khiến em phải đổi mới cách nhìn về anh được không? Đàn ông, phải——”

Bạch Văn Nguyên lạnh mặt ngồi đối diện với anh ấy, cầm một thanh mạt chược lên: “Em còn nói thêm một câu nữa thì hôm nay anh sẽ chỉ đánh thắng em.”

Chính Văn Uyên bĩu môi: “Chỉ biết bắt nạt em thôi! Anh có bản lĩnh thì đến trước mặt ông nội mà ưỡn ngực khỏe khoang!” Anh ấy đột nhiên nở nụ cười đểu cáng: “Anh à, nhìn vào mối quan hệ anh em của chúng ta, em tiết lộ với anh một tin tuyệt mật này. Tuần trước em về nhà gặp ông nội, anh biết không, lúc đó em đã nghe thấy ông nói qua điện thoại rằng cháu trai lớn còn độc thân chưa có đối tượng, muốn người ta giới thiệu cho đấy ——”

Bạch Văn Nguyên nhét xúc xắc vào miệng anh ấy, lạnh lùng nói: “Thật là lắm mồm.”

Hết chương 43

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK