“Anh ăn như trâu nhai mẫu đơn ý.” Cao Xu chậm rãi cắt thịt, không có ý định nấu thêm cho anh: “Trong tủ lạnh có trái cây đấy, anh lấy ra ăn đi!”
Bạch Văn Uyên cũng không so đo, thả dao nĩa của mình vào bồn rửa, mở tủ lạnh ra, phát hiện trong đó có một hộp dưa vàng Hami đã rửa sạch sẽ cắt thành miếng.
Dưa vàng Hami vừa giòn vừa ngọt đã chinh phục được anh, anh ăn hơn nửa hộp, nói: “Ngon thật!”
Cao Xu cũng ăn xong, đẩy bàn ăn ra: “Nhiệm vụ rửa bát thuộc về anh nhé.”
Vì thế đây là lý do Bạch Văn Uyên không thích nấu cơm tại nhà, bận rộn hơn nửa tiếng đồng hồ, ăn hết trong vòng mười phút, cuối cùng còn phải quét dọn vệ sinh hơn nửa tiếng nữa, mất nhiều hơn được.
Buổi tối đi ngủ lại là một việc khó, trong nhà có ba phòng ngủ một thư phòng, phòng ngủ chính là nơi Bạch Văn Uyên ngủ, hiện tại đã bị cô xâm lấn. Hai căn phòng ngủ phụ chẳng có ai ở nên không nghĩ tới việc mua giường, bây giờ vẫn đang trống không! Bạch Văn Uyên muốn chia phòng ngủ, song chẳng biết nói sao, cứ chần chờ do dự trong thư phòng hai tiếng, chủ yếu là không muốn ném thể diện để vào phòng ngủ chính ôm chăn gối đi chỗ khác. Anh thở ngắn than dài, chắc chắn trên thế giới này không có người đàn ông nào bi thảm hơn anh, đêm tân hôn tuần trăng mật, chẳng phải suy nghĩ xem ôm vợ ngủ thế nào mà là làm gì để vừa giữ thể diện của mình vừa giữ khoảng cách với vợ.
Thời gian chậm rãi trôi đi, không chịu nổi nữa, anh đứng dậy vào phòng ngủ chính, Cao Xu đã tắm rửa xong đang dựa vào đầu giường đọc sách, nghe thấy tiếng anh đi vào, không nói gì, chẳng qua nét mặt tỏ vẻ đã biết tỏng, dường như tất cả cô đều ở nắm trong lòng bàn tay.
Anh hung dữ ra đòn phủ đầu: “Cao Xu, tôi nói cho cô biết nhà tôi kết hôn rồi sẽ rất khó ly hôn.”
“Có nhà ai không phải đâu?” Cao Xu lật sách.
“Tôi tuyệt đối không chơi trò hợp đồng hôn nhân gì đó, cưới vợ về tôi phải ngủ phải sinh con ——”
“Có ai mà không đâu?” Cao Xu khẽ cười nói: “Tôi lấy chồng cũng không phải vì bày cho đẹp!”
“Vậy sao cô có thể tùy tiện như vậy?” Bạch Văn Uyên tức giận.
“Tùy tiện?” Cao Xu kinh ngạc, nhưng hiếm khi thấy anh đứng đắn thế này, gập sách lại: “Tùy tiện thế nào?”
Phòng ngủ chính của Bạch Văn Uyên có một đôi sô pha nhỏ, anh ngồi xuống đối diện với cô: “Cô không hề nghiêm túc với chuyện quan trọng của cuộc đời mình. Hôm đó ông nội mời chú dì và cô ——”
“Anh nên gọi là bố mẹ.”
Bạch Văn Uyên đen mặt, nhẫn nhịn: “Được rồi, mời cô và bố mẹ tới làm khách, tuy có ý xem mắt nhưng không nhất thiết phải quyết định, còn nói đùa cho cô chọn một người. Tại sao cô lại coi như thật? Mọi người đều cho rằng cô thật sự thích anh ấy, cô cũng luôn miệng nói yêu anh ấy, kết quả tiệc cưới lại đổi thành thế này ——”
“Hoá ra là thế!” Cao Xu ôm chiếc chăn mềm mại, nói: “Ông nội đã lên tiếng bảo tôi tùy ý chọn, nếu tôi không chọn một người thì sẽ chờ hai người đàn ông các anh chọn. Tôi là một cô gái, lại bị hai anh em chọn tới chọn lui sẽ rất xấu hổ! Tôi nhìn cả hai người, trông vẻ mặt anh như muốn bỏ chạy, nếu chọn anh có lẽ sẽ khiến anh khóc ngay tại chỗ.”
“Cô nói bậy!”
“Tôi chỉ tiếc không có máy quay lại.” Cao Xu không muốn cãi cọ với anh, chỉ nói: “Nếu anh cảm thấy tôi chọn Bạch Văn Nguyên không thỏa đáng, hơn một năm nay, có rất nhiều thời gian để anh tìm anh ấy nói chuyện nhưng anh có hành động đâu!”
“Cô ——” Bạch Văn Uyên oán hận: “Sao tôi có thể chia rẽ người khác.”
“Đây là anh không trượng nghĩa, rõ ràng biết có Thường Tương Tư mà không nhắc nhở tôi, định xem tôi làm trò cười hả?” Cao Xu nói: “Anh thật nhỏ mọn.”
Bị hắt vài chậu nước bẩn, Bạch Văn Uyên mà không phản bác thì sẽ tức chết, nói: “Cao Xu, chính cô đã từng nói muốn tìm một người đàn ông môn đăng hộ đối, có chí tiến thủ, như thế mới xứng với cô. Cô không hề yêu anh trai tôi, vì sao còn tỏ vẻ uất ức ——”
“Đúng thế!” Cao Xu nói: “Vì sao tôi phải yêu anh ấy? Người ta nói gì anh liền tin nấy thật ngây thơ.”
“Do cô dối trá thì có.” Bạch Văn Uyên căm giận: “Tôi đã sớm nhìn ra cô chính cái kẻ lừa đảo!”
“Hoá ra trong mắt anh tôi là người như vậy? Dối trá? Kẻ lừa đảo?” Cho dù Cao Xu có tốt tính đến đâu cũng không chịu nổi bị người khác chỉ thẳng vào mặt mắng như thế, cô đỏ mặt, xoay người xuống giường, nhìn váy ngủ gợi cảm mà mình đã tỉ mỉ chọn lựa, chợt cảm thấy vô cùng buồn cười. Bước trên sàn nhà bằng gỗ, mở tủ quần áo lấy bộ quần áo ra, cởi váy ngủ để lộ thân mình duyên dáng, nhanh chóng thay nội y, quần dài và áo khoác.
“Cô định làm gì?” Bạch Văn Uyên cảnh giác, đứng dậy chắn trước cửa.
“Tôi không thể để anh ở chung phòng với một kẻ xảo trá lừa đảo được.” Cao Xu vừa xấu hổ lại giận dữ: “Anh tránh ra, tôi muốn đi ra ngoài.”
“Không được!” Dù Bạch Văn Uyên có khốn nạn cũng biết, sau khi hai người diễn một vở kịch như thế thì không thể để cô về nhà mẹ đẻ được, nếu không anh sẽ phải hứng chịu một trận đòn roi lột da.
“Không cho tôi đi, chẳng lẽ lại ở đây để anh tiếp tục nhục nhã tôi?” Trong lòng Cao Xu tủi thân, bản thân trăm cay ngàn đắng mới chấm dứt được chuyện này, hai người cũng thuận lợi kết hôn, nhưng mấu chốt lớn nhất rõ ràng là người đàn ông vụng về như lợn này.
Bạch Văn Uyên biết bản thân mình quá đáng, lập tức hạ giọng: “Tôi xin lỗi, ban nãy tôi nói sai rồi.”
“Anh nói không sai, là tôi sai.” Cao Xu khụt khịt cái mũi, càng nghĩ càng tủi thân, rũ đầu: “Tôi không nên ——”
“Là tôi sai.” Bạch Văn Uyên chỉ có một ý nghĩ là tuyệt đối không thể để Cao Xu đi ra khỏi căn phòng này: “Vừa rồi tôi quá kích động, tôi không nên nói cô như vậy, tôi cũng sai.”
“Lời nói ra lúc kích động mới là lời chân thật nhất. Trước đây tôi quá ngây thơ, cho rằng chỉ cần nghiêm túc làm thì sẽ có người thấu hiểu, nhưng tôi không suy xét đến tình huống hiểu lầm, tôi không biết trong mắt anh tôi là người như thế. Đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật buồn cười, mất công ——” Cao Xu quay đầu đi: “Anh tránh ra, tôi muốn ra ngoài bình tĩnh một lúc, nếu còn tiếp tục ở đây thì hai ta sẽ còn cãi vã nữa.”
“Không cãi vã, anh tuyệt đối không cãi em.” Bạch Văn Uyên xin tha, duỗi tay kéo cô lại: “Anh phải làm gì thì em mới tha thứ cho anh, em nói đi, chỉ cần anh có thể làm được!”
“Vì sao anh lại bảo tôi dối trá?”
Bạch Văn Uyên vội nói: “Anh vạ miệng, tính tình nhỏ nhen, thấy có người được yêu thích hơn anh thì trong lòng không thoải mái. Anh chỉ ghen ghét, ghen ghét người nhà anh thích em!”
“Vậy thì tại sao lại bảo tôi là kẻ lừa đảo? Tôi đã lừa anh cái gì?”
“Cái này ——”
“Nói!”
“Chính là ——” Duỗi đầu một đao rụt đầu một đao, Bạch Văn Uyên đành bất chấp: “Rõ ràng em không thích anh trai anh mà lại nói thích.”
“Vậy thì tôi nên nói gì?” Hai mắt Cao Xu ngấn lệ nhìn anh, anh lại không đành lòng.
“Em chỉ cần thành thật nói với anh trai anh rằng em không thích, cuộc hôn nhân này sẽ được hủy bỏ, anh ấy cũng sẽ không ép buộc em.”
“Sau đó thì sao?” Cao Xu nhẫn nhịn.
“Thì chia tay thôi!”
“Sau khi chia tay thì sao?” Trước nay Cao Xu không ngờ bản thân có thể kiên nhẫn dẫn dắt một tên đầu heo như vậy.
“Mọi người đều vui mừng.”
“Mọi người đều vui mừng?” Cao Xu không nhịn được trào phúng: “Chắc chắn bố mẹ tôi sẽ tiếp tục dẫn tôi đi xem mắt, không phải nhà họ Bạch thì là nhà họ Tô, hai nhà đều không được thì sẽ có nhà phù hợp. Thành phố B lớn thế này, người có tên có họ cũng nhiều, nhà họ Cao muốn con gái cưới cũng dễ dàng phải không?”
Bạch Văn Uyên nghẹn họng, thở hắt một hơi, đúng vậy, mọi người đều là người trưởng thành rồi, cũng tới tuổi lập gia đình, không phải nhà này thì nhà khác, tại sao Cao Xu phải cố tình tìm mọi cách ở lại nhà họ Bạch?
“Em ——”
Cao Xu không nhịn được tủi thân, nước mắt trào ra.
Cả người Bạch Văn Uyên cứng đờ, trong lòng bắt đầu hoảng hốt, sao lại thế này? Tại sao lại có cảm giác như bị điện giật toàn thân thế này? Tại sao lại cảm thấy cả bầu trời như đang nở rộ pháo hoa? Chẳng qua chỉ trong một giây, dường như đã có gì đó bị đảo lộn?
Anh chớp chớp mắt, đột nhiên cảm thấy bộ dáng Cao Xu cúi đầu khóc thật đáng yêu, lại cảm thấy hai tai đỏ bừng của cô quả thực đẹp tới cực điểm, trong lòng anh như có mèo cào ngứa, muốn đùa bỡn cô gái nhỏ này trong lòng bàn tay.
“Em thích anh ư?”
Cao Xu che miệng khóc, cảm thấy bộ dáng khóc thút thít hiện giờ của mình nhất định rất xấu xí.
“Em thật sự thích anh à?” Bạch Văn Uyên lập tức khoe khoang: “Em thích anh nên mới nghĩ cách ở bên anh đúng không?”
Cao Xu không thể đi cũng không thể lùi, đứng yên ở đây, còn bị người đàn ông này giễu cợt, cô xoay người ghé vào giường, giấu mặt trong ổ chăn khóc nức nở. Cô cũng không biết bản thân bị làm sao, mấy năm gần đây, học tập và làm việc, ứng xử trong quan hệ xã hội, cô không hẳn là xuất sắc nhất nhưng cũng coi như chuẩn mực. Vậy mà đối với Bạch Văn Uyên luôn tủi thân, hờn dỗi.
“Do anh ngu ngốc.” Bạch Văn Uyên bò đến bên người cô, thuật tán gái ngày xưa học được hiện ra, nháy mắt bắt được trọng điểm: “Vợ ơi, là anh không tốt, không hiểu được nỗi khổ của em.”
Cao Xu đấm giường, trái tim quặn đau.
“Đều do anh ghen. Lúc ấy em chọn anh trai anh, anh vô cùng đau khổ, chỉ cần thấy hai người đứng bên nhau là tim lại đau như bị bệnh.”
“Vậy thì vì sao anh không đến tìm em?” Cao Xu khóc nấc lên.
“Em từng từ chối anh một lần, sao anh có thể mất mặt thêm lần nữa. Vả lại, còn mang thanh danh tranh đoạt vị hôn thê của anh trai ——”
“Khi nào ạ?”
“Năm xưa, anh mời em đến nhà hàng ăn bò bít tết, còn đặt dàn nhạc ——”
Cao Xu chìm vào trầm tư, thỉnh thoảng khụt khịt một tiếng, sau một lúc mới nói: “Em đã nói gì?”
“Em nói rằng em muốn tìm một người có quyền cao chức trọng!” Bạch Văn Uyên nói nhỏ, biết không thể tiếp tục truy cứu, một câu vô ý của thiếu nữ lại bị người trái tim thủy tinh như anh coi là thật: “Được rồi, đều do anh không đủ can đảm, anh không dám, đáng ra anh nên nói sớm hơn.”
“Em là phụ nữ, giữa chúng ta em đã đi 99 bước rồi, còn anh một bước cũng không chịu đi.” Cao Xu nước mắt giàn giụa: “Anh không hề thích em, không hề yêu em, em hối hận.”
Bạch Văn Uyên đặt tay lên bờ vai mảnh khảnh của cô, nói: “Anh thích em mà, anh sợ em tủi thân, anh muốn để em thích làm gì thì làm nấy ——”
“Đồ đầu heo!”
“Đúng vậy! Anh là đồ đầu heo!” Bạch Văn Uyên hớn hở, ôm mặt Cao Xu: “Em đừng khóc nữa, để anh xem nào, mắt sưng hết lên rồi.”
Cao Xu không muốn để anh nhìn thấy bộ dáng xấu xí của mình, trước khi lên giường có trang điểm nhẹ, nhưng hiện tại nhất định đã nhoè đi, cô xoay người rời giường, vào phòng vệ sinh, chuẩn bị rửa mặt lại.
Bạch Văn Uyên tung ta tung tăng đi theo sau cô: “Vợ à, để anh xoa mắt giúp em, cái này là sở trường của anh đấy.”
“Anh đi ra ngoài đi!”
“Sao thế?” Bạch Văn Uyên ghé sát: “Anh giúp en!”
“Em không cần!” Cao Xu thẹn thùng.
“Tại sao lại không cần?”
“Xấu.” Cao Xu nghiêng đầu, không cho anh nhìn thấy mặt mình.
Bạch Văn Uyên kiễng chân, phát hiện manh mối, đau lòng nói: “Không xấu, đẹp.”
“Thật ạ?” Cao Xu thiếu tự tin nói.
“Thật mà. Anh cảm thấy em đẹp nhất ——”
Cao Xu cúi đầu dở khóc dở cười, Bạch Văn Uyên duỗi tay sờ mặt cô, nói: “Vì thế, từ nay về sau, ở trước mặt anh em cứ giữ bộ dáng chân thật của mình, em như vậy là đẹp nhất!”
Toàn văn hoàn