Mỗi lần ăn xong một bữa cơm, Bạch Văn Nguyên sẽ ghi vào sổ nợ trong điện thoại, sau đó giơ ra cho Thường Tương Tư xem: “Vợ à, em xem, em còn nợ nần nhiều thế này, khi nào mới có thể thanh toán hết đây?”
Ban đầu Thường Tương Tư còn xấu hổ buồn bực, sau đó vô cùng thản nhiên nói: “Bạch đại ca, anh biết tôi nghèo mà.”
Sau đó nữa, Bạch Văn Nguyên lại đến tìm cô, cô bèn mua hai cái bánh nướng và nước sôi để nguội mời anh ăn, nếu anh chê, cô nói thẳng: “Hiện tại tôi không có tiền, đợi đến khi tôi có tiền sẽ mời anh ăn thịt.”
Bạch Văn Nguyên mừng rỡ cười, có vẻ khá hài lòng khi thấy cô bắt đầu theo kịp tính ba hoa của anh.
Sau khi kết thúc công việc phát tờ rơi, Thường Tương Tư nhận được điện thoại của đàn anh Chung, bố anh ấy là thầy Chung mới nhận được rất nhiều tài liệu nước ngoài, cần cu li đến làm phiên dịch nên muốn cô và Ngô Hiểu Phỉ bỏ qua những việc khác, lập tức bắt đầu làm việc. Công việc đến vô cùng đúng lúc, cô chẳng cần lo lắng đi tìm việc khác nữa, nhắn tin báo cho Bạch Văn Nguyên rằng cô đã đổi việc, ngày ngày liều mạng trường với tiếng Anh.
Phiên dịch tài liệu về y học vừa buồn tẻ lại chẳng thú vị, khó nhất là từ chuyên ngành lạ, mỗi ngày Thường Tương Tư và Ngô Hiểu Phỉ đều ngâm mình trong thư viện, mượn từ điển Trung – Anh để vừa làm vừa đối chiếu.
Thường Tương Tư thích công việc này, không chỉ tránh được gió táp mưa sa, còn có thể tăng mạnh kiến thức chuyên môn, càng quan trọng là tiền thù lao rất tốt.
Thầy Chung là giảng viên của viện nghiên cứu, ông không chỉ hướng dẫn nghiên cứu sinh nghiên cứu các đề tài mà còn giảng dạy cho sinh viên. Chung Sở đang đau khổ làm thực tập năm cuối dưới trướng của ông, mỗi ngày đều bị hành đến chết đi sống lại, thời gian nhẹ nhàng duy nhất là lúc thầy Chung lo liệu không hết việc, anh ấy nghe lệnh tới quản lý nhóm sinh viên mới vào trường. Căn cứ vào việc trợ giúp sinh viên nắm chắc cơ sở lý thuyết cùng với giải quyết vấn đề việc làm cho sinh viên nghèo khó muốn vừa học vừa làm, cá nhân thầy Chung đã cung cấp rất nhiều cơ hội làm việc, chẳng hạn như cho sinh viên hỗ trợ làm PPT, hỗ trợ quét tước văn phòng và phòng thí nghiệm, hỗ trợ sửa sang lại tài liệu và hỗ trợ phiên dịch tài liệu nước ngoài.
Thường Tương Tư tích cực xin rất nhiều hạng mục vừa học vừa làm, từng giúp thầy Chung làm PPT vài lần, để lại ấn tượng sâu sắc với ông, vì thế mỗi khi có việc, ông thích xếp cho cô làm đầu tiên.
“Đàn anh bảo chúng ta đừng ăn trưa, anh ấy sẽ mang đồ ăn tới.” Ngô Hiểu Phỉ nói: “Không biết đàn anh lại làm món ngon gì đây.”
“Tớ cần một cái máy tính.” Thường Tương Tư vùi đầu viết lách: “Tớ đã phiên dịch xong tài liệu rồi rồi, tuy nhiên còn phải rà quét toàn bộ thành hình ảnh, tạo hồ sơ đối chiếu Trung – Anh. Không có máy tính tớ làm không được ——”
“Hay cậu đến phòng máy của trường đi?” Máy tính của Ngô Hiểu Phỉ cũng phải làm công việc này.
“Vài tệ một giờ đấy, không rẻ.” Thường Tương Tư lắc đầu: “Kệ đi, đợi tớ dịch xong rồi tính tiếp.”
Hai người đang thảo luận, chuông điện thoại của Thường Tương Tư đột nhiên vang lên, cô vội lấy ra, quả nhiên lại là Bạch Văn Nguyên, cô chạy ra khỏi phòng nghe máy.
“Chẳng phải tôi đã dặn có việc gì thì gửi tin nhắn sao.” Thường Tương Tư nói nhỏ: “Tôi đang ở thư viện, nơi này yêu cầu yên tĩnh.”
“Em có chịu trả lời tin nhắn đâu!” Bạch Văn Nguyên nói: “Em vẫn chưa xong việc hả?”
“Chưa đâu! Tôi vừa mới bắt đầu làm thôi.” Thường Tương Tư chạy ra ngoài hành lang: “Anh có việc gì không?”
“Tôi đến trường em mang cho em ít đồ, thuận tiện cùng nhau ăn trưa.”
Thường Tương Tư có phần khó xử, nói: “Hôm nay đàn anh mời, tôi không tiện dẫn anh theo. Nếu không, buổi tối ——”
“Đàn anh nào?” Bạch Văn Nguyên bình tĩnh hỏi.
“Người giới thiệu việc cho tôi.” Thường Tương Tư nói: “Anh ấy là con trai thầy Chung, hôm nay sư mẫu nấu đồ ăn rồi nhờ anh ấy mang đến đây cho chúng tôi.”
“Thế à!” Tiếng Bạch Văn Nguyên trong điện thoại rất vang: “Tôi cũng mang thức ăn tới, góp chung ăn đi! Quyết định vậy nhé, tôi sắp tới cổng sau trường em rồi, tôi chờ em dưới ký túc xá.”
Không cho Thường Tương Tư cơ hội từ chối.
Thường Tương Tư cẩn thận đi về thư viện, Ngô Hiểu Phỉ đã thu dọn đồ đạc xong, hai người cùng nhau về phòng.
Trên đường về ký túc xá, Thường Tương Tư nói: “Hiểu Phỉ, trưa nay tớ có một người bạn tới, ăn cùng nhau có được không?”
Ngô Hiểu Phỉ nói: “Tương Tư, cậu chẳng trượng nghĩa gì cả!”
“Làm sao vậy?” Thường Tương Tư đeo túi tài liệu nặng trịch.
“Tớ chờ mấy ngày rồi, chờ cậu kể tớ nghe mà cậu chẳng nói gì cả. Tớ có còn là bạn tốt của cậu không hả?” Ngô Hiểu Phỉ cười hì hì: “Anh đẹp trai nào tặng điện thoại cho cậu thế? Ai nhắn tin cho cậu mỗi tối? Ai ôm điện thoại cười một mình hở? Tớ đang không hiểu tại sao hôm trước cậu lại mất ngủ, còn hỏi tớ thích một người có cảm giác gì? Sao nào, có mục tiêu rồi à?”
Thường Tương Tư đỏ mặt, nói: “Không phải. Anh ấy tên là Bạch Văn Nguyên, trước đây từng giúp tớ, đợi lát nữa tớ sẽ giới thiệu hai người cho nhau nhá!”
“Hừ, được!” Ngô Hiểu Phỉ bỗng nhiên nhảy cẫng lên: “Người ở đâu? Khoa nào? Bao lớn rồi?”
Thường Tương Tư suy nghĩ: “Người địa phương, không phải sinh viên trường mình, đã đi làm rồi, lớn hơn tớ 4 tuổi.”
“Anh ấy làm nghề gì?”
Thường Tương Tư ngẩn ra: “Tớ —— chưa từng hỏi.”
“Trời ạ! Cậu bị ngốc à?” Ngô Hiểu Phỉ không thể tưởng tượng được: “Trông cậu đâu phải người như vậy! Cậu còn chưa biết anh ấy làm nghề gì, người tốt hay xấu, cậu đã dám ——”
“Không có, anh ấy là người tốt, tớ biết.” Thường Tương Tư bao che: “Tớ tin tưởng anh ấy.”
“Lát nữa tớ sẽ hỏi giúp cậu, cậu ngồi bên cạnh giả vờ ngượng ngùng là được.” Ngô Hiểu Phỉ nói: “Có chị em chính là để làm việc này đây.”
Thường Tương Tư suy nghĩ, nói: “Lát nữa cậu đừng làm quá mức.”
“Sao thế?” Ngô Hiểu Phỉ khó hiểu: “Trông bộ dạng này của cậu chắc chắn có cảm tình với người ta rồi!”
“Cậu nhìn sẽ biết, tớ cũng không biết nói sao nữa, anh ấy hơi ——” Thường Tương Tư không nghĩ ra được từ hình dung, dừng lại, sau một lúc mới nói: “Không biết nên hình dung như thế nào. Có khả năng anh ấy đối với tớ không giống điều cậu đang nghĩ.”
“Không có ý gì mà ngày nào cũng tán tỉnh cậu ư?” Ngô Hiểu Phỉ quá hiểu trò của đàn ông, khịt mũi khinh thường: “Không có ý đó mà còn đến tận trường mình á?”
Thường Tương Tư không biết nên giải thích quan hệ giữa hai người như thế nào cho Ngô Hiểu Phỉ, chỉ nói: “Có thể anh ấy chỉ xuất phát từ suy nghĩ muốn săn sóc cho tớ thôi.”
Sau khi hai cô gái mang tài liệu về ký túc xá, đứng dưới chờ một lát thì thấy Chung Sở xách một cái hộp giữ nhiệt to vội vã đi tới.
“Đàn anh à, đợi thêm một lúc nữa nhé, có một người bạn của Tương Tư tới muốn ăn cùng.” Ngô Hiểu Phỉ nhận lấy hộp giữ nhiệt.
Chung Sở lau mồ hôi trên trán, mặt ủ mày ê: “Các em ăn đi, anh phải về bệnh viện.”
“Sao thế ạ?” Thường Tương Tư nói: “Chẳng phải anh vừa mới trực ca đêm ư?”
“Ôi ——” Chung Sở đắng lòng: “Đợi lúc nào anh tan làm rồi kể cho hai đứa nghe, bác sĩ làm việc đúng là không phải người, đặc biệt là thực tập sinh vừa mới vào như anh. Anh khẳng định kiếp trước đã làm việc ác nên kiếp này mới đầu thai làm con của bố anh ——”
“Thầy Chung mà nghe thấy sẽ giao thêm việc cho anh đấy.” Ngô Hiểu Phỉ che miệng cười: “Đàn anh đi trước đi! Em rửa sạch hộp giữ nhiệt rồi mang trả cho sư mẫu sau, chờ khi nào em và Tương Tư phiên dịch lấy tiền sẽ mời anh đi ăn nhá!”
“Được được được!” Chung Sở xoay người chạy đi.
Ngô Hiểu Phỉ mở hộp giữ nhiệt ra xem, cả một hộp đầy ắp thịt kho tàu và thịt gà, hít sâu một hơi: “Thơm quá đi!”
Thường Tương Tư vỗ Ngô Hiểu Phỉ một cái: “Anh ấy tới rồi!”
Ngô Hiểu Phỉ lập tức quay đầu lại nhìn, ánh nắng chiếu xuống mặt đường xi măng trắng bóng, cô ấy giơ tay che nắng, thấy có một chiếc xe dừng lại trên đường, thấy có vật cản không thể lái vào khu ký túc xá bèn đánh lái đỗ bên đường. Cửa xe bật mở, một người đàn ông cao lớn bước xuống, trên người anh mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu đen và quần jean, trên mặt đeo một cái kính râm to che khuất nửa khuôn mặt, tựa như vừa bước ra từ phim điện ảnh, cả người mang theo hương vị cường đại.
Sau khi xuống xe, anh liếc nhìn xung quanh, nhanh chóng trông thấy Thường Tương Tư. Anh giơ tay tháo kính râm, để lộ khuôn mặt góc cạnh rõ nét, vẫy tay gọi cô sang.
“Đi thôi, chúng ta đi.” Thường Tương Tư nói.
Ngô Hiểu Phỉ dùng tay che ngực: “Ngoan nào, tim tớ đập nhanh thật, tớ cảm giác mình sắp phản bội bạn trai rồi.”
“Cậu ——”
Ngô Hiểu Phỉ kích động đi theo Thường Tương Tư, đè thấp giọng: “Tớ biết vì sao cậu lại không nghĩ ra từ hình dung anh ấy rồi, hiện tại tớ cũng đang bí từ, phải suy nghĩ kỹ lại.”
Thường Tương Tư nhìn Ngô Hiểu Phỉ ôm hộp giữ nhiệt suy tư, lắc đầu, đi qua chào: “Bạch đại ca, anh đã đến rồi.”
Bạch Văn Nguyên liếc nhìn hai cô nhóc ngây ngô, thấy phía sau không có một bóng người: “Chẳng phải em nói còn có một đàn anh sao?”
“Đàn anh bị gọi về bệnh viện rồi.” Thường Tương Tư nói: “Đi thôi, chúng ta qua bên căng tin——”
Bạch Văn Nguyên cười, duỗi tay xoa tóc cô: “Tôi để đồ dưới ghế sau, em đi lấy ra đi.”
Thường Tương Tư mở cửa sau, trên ghế sau có hai cái hộp giấy, một cái ấm áp, một cái đựng mấy quyển từ điển tiếng Anh và tác phẩm kinh điển. Cô ôm hai cái hộp xuống, Bạch Văn Nguyên giống như đại gia, không có ý hỗ trợ, nói: “Em đang phiên dịch tài liệu đúng không? Mỗi ngày đến thư viện tìm thuật ngữ trong từ điển cũng phiền phức, tôi mang cho em mấy quyển đến đây, em xem thử có dùng được không.”
“Cảm ơn anh!” Thường Tương Tư vui vẻ cười to: “Bạch đại ca, đây là bạn học của tôi, Ngô Hiểu Phỉ. Hiểu Phỉ, đây là Bạch đại ca.”
“Chào cô!” Bạch Văn Nguyên nhìn sang Ngô Hiểu Phỉ, khóe miệng cong lên, giọng nói vừa trầm ấm lại dễ nghe: “Cô chính là người dập điện thoại của tôi hai lần nhỉ!”
Ngô Hiểu Phỉ không giữ được nụ cười, chột dạ nói: “Chính anh dập máy mà?”
“Vậy ư?” Rõ ràng Bạch Văn Nguyên sẽ không thừa nhận tính tình bản thân rất xấu, nói: “Chúng ta đừng đứng nói chuyện dưới nắng nữa, ngốc quá nhỉ? Đi thôi, vào căng tin nào.”
Bạch Văn Nguyên đã sớm thăm dò địa hình của trường, không cần người dẫn đường đã lập tức đi lên phía trước, tay chân đối xứng.
Ngô Hiểu Phỉ nói nhỏ với Thường Tương Tư: “Chậc chậc, trên người anh ấy tràn ngập hormone nam nhỉ?”
Thường Tương Tư cười khẽ, Ngô Hiểu Phỉ lại nói: “Nhìn eo, nhìn mông anh ấy xem, chắc chắn rất có lực.”
Thường Tương Tư tự dưng đỏ mặt, hai cái hộp trong tay càng nặng thêm.
Bạch Văn Nguyên đi được một đoạn, xoay người thấy hai cô gái nhỏ đang thì thầm trò chuyện, dứt khoát quay lại, một tay ôm hết đồ trên tay hai người, nói: “Còn gì chưa nói xong à?”
Ngô Hiểu Phỉ nói: “Bạch đại ca, sức tay anh khoẻ thật.” Cô ấy tự giác không làm bóng đèn, chạy lên trước: “Tớ đi trước xếp hàng mua cơm ——”
Bạch Văn Nguyên thấy Ngô Hiểu Phỉ đi xa, liếc nhìn Thường Tương Tư đang cúi đầu: “Tôi có một chỗ sức lực còn khoẻ hơn cơ, em muốn thử không?”
Thường Tương Tư ngẩng đầu nhìn Bạch Văn Nguyên một cái, một lúc sau mới nói: “Được thôi!”
Bạch Văn Nguyên cảm giác được bên dưới cứng lên, thầm mắng một câu, sắc mặt xanh mét đi về phía trước.
Hết chương 32