Thái Bỉnh Khôn cầm chìa khóa, từng ngón từng ngón kéo găng tay da ra, lúc này Thường Tương Tư mới phát hiện, tay của Thái Bỉnh Khôn cũng vô cùng đẹp, không nhịn được nhìn thêm mấy lần.
Tô Thanh kéo Thường Tương Tư cùng nhau ngồi vào ghế sau, Thái Bỉnh Khôn bắt đầu làm tài xế chịu thương chịu khó.
Thái Bỉnh Khôn lái xe rất vững vàng, chuyển làn thành thạo, Thường Tương Tư nhìn lướt qua cổ tay thon mảnh xoay bánh lái, đường cong duyên dáng thẳng đến ống tay áo.
Tô Thanh vỗ nhẹ Thường Tương Tư, Thường Tương Tư hoàn hồn dời mắt đi, khẽ hắng giọng, mặt phiếm hồng.
Xe nhanh chóng đến quán lẩu, Thường Tương Tư và Tô Thanh xuống xe trước, Thái Bỉnh Khôn tự đi tìm chỗ đỗ xe.
Tô Thanh cười nói: “Ánh mắt nhìn Thái Bỉnh Khôn vừa rồi của chị như hận không thể nuốt tươi anh ấy, chị mê người ta rồi hả?”
“Chị không mê!” Thường Tương Tư phủ nhận, tiện đà giải thích: “Tay cậu ấy rất đẹp.”
“Toàn thân anh ấy từ trên xuống dưới đều đẹp, chị lại chỉ thích mỗi đôi tay?” Tô Thanh khó hiểu, Thường Tương Tư cười.
Hai cô gái trẻ ăn mặc phong phanh đứng trong gió lạnh dễ hấp dẫn sự chú ý của người khác, Thường Tương Tư không chịu nổi cái lạnh, kéo Tô Thanh vào quán lẩu sưởi ấm, lại thấy Bạch Văn Nguyên được mấy người đàn ông vây quanh đi vào quán.
Mấy người đàn ông đó đều cao to hơn người bình thường, đứng ở trong đám đông như hạc trong bầy gà, Tô Thanh nhìn vài lần, nói: “Người kia đang nhìn chúng ta kìa chị.”
Thường Tương Tư quay đầu, quả nhiên thấy Bạch Văn Nguyên gật đầu với mình, sau đó lên tầng dưới sự hướng dẫn của phục vụ.
“Người quen của chị ạ?” Tô Thanh tò mò.
“Ừ, trước đây có quen.” Thường Tương Tư trả lời qua loa.
“Anh ấy làm nghề gì thế?”
“Hình như là cảnh sát?” Thật ra Thường Tương Tư cũng không quá chắc chắn nghề nghiệp hiện tại của Bạch Văn Nguyên.
Tô Thanh lập tức không có hứng thú, đợi đồng nghiệp tới đông đủ rồi cùng đến phòng đã đặt trước.
Phòng rất lớn, chia làm hai bàn, các cô gái tới trước sôi nổi cởi áo khoác để lộ trang phục bên trong, quả nhiên không phụ lòng Tô Thanh đã đoán trước đó. Có hai nữ bác sĩ vô cùng xinh đẹp ngồi một bàn, sau khi ổn định, nhóm bác sĩ nam sôi nổi rủ nhau chiếm hết chỗ ngồi xung quanh, làm hai người đẹp có phần không vui.
Thường Tương Tư ngồi ở bàn khác, trò chuyện với một bác sĩ nam hơn cô vài tuổi việc trong viện. Tô Thanh đương nhiên muốn nhân cơ hội này tiếp xúc với các quý ông, vì thế chạy tới chạy lui giữa hai bàn như con bướm.
Chẳng mấy khi có cơ hội ra ngoài ăn, mọi người đều kể một số chuyện thú vị, chẳng ai thích ngồi cạnh Thường Tương Tư cùng cô bàn về những ca bệnh mất mặt lại buồn tẻ, đành ra bên cạnh Thường Tương Tư còn trống một chỗ. Trong lúc mọi người không chú ý, Thái Bỉnh Khôn vào phòng, nhìn quanh một lượt, phát hiện chỉ còn lại một chỗ trống, cất bước về phía Thường Tương Tư.
“Bác sĩ Thái, ngồi đây này!” Tiếng mời gọi Thái Bỉnh Khôn vang lên hết đợt này đến đợt khác, nam nữ đều có, mỗi người dịch lại gần một chút, nhường ra cho anh ta một chỗ bên cạnh bác sĩ Tiểu Vương ở khoa nhi.
Bác sĩ Vương cũng mới đến bệnh viện không lâu, tuổi còn khá trẻ, da mặt vẫn mỏng, bị mọi người trêu chọc đến đỏ cả mặt, Thái Bỉnh Khôn nhìn bộ dáng ngượng ngùng của cô ấy, không muốn cô ấy khó xử, săn sóc ngồi xuống.
Người đến đông đủ, nên gọi đồ ăn và mời rượu, Thường Tương Tư nói chuyện vô cùng hăng say, biết sau khi hết đợt chuyển công tác trở về sẽ được thăng chức, trong lòng vui vẻ, sảng khoái uống hai ly vang đỏ.
Ăn được một nửa, rượu quá một tuần, thuốc lá tan mấy vòng, phòng lượn lờ sương khói có phần ngột ngạt, Thường Tương Tư bắt đầu choáng váng, đứng dậy ra ngoài hít thở không khí.
Ngoài hành lang rất rộng rãi, có đặt mấy cái ghế sô pha, trẻ con đùa nghịch chạy tung tăng, Thường Tương Tư tìm cái ghế trống, ngồi xuống nghỉ ngơi. Thường Tương Tư chỉ ngồi một lát, chợt thấy Bạch Văn Nguyên từ phòng đầu tiên đẩy cửa đi ra, Thường Tương Tư cười với anh.
Bạch Văn Nguyên đi đến bên người Thường Tương Tư, trông mặt cô hơi đỏ, hỏi: “Em uống rượu à?”
“Hai ly vang đỏ.” Thường Tương Tư ngửa đầu nhìn Bạch Văn Nguyên, người này cao quá, cô cũng ngửi thấy trên người anh tràn ngập mùi rượu: “Anh cũng uống không ít nhỉ!”
“Ừ, hôm nay tôi mời đồng nghiệp trong văn phòng ăn cơm, bị chuốc nhiều quá.” Bạch Văn Nguyên dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Thường Tương Tư.
“Anh là lãnh đạo, bọn họ kính rượu anh là lẽ đương nhiên.” Thường Tương Tư bị mùi rượu trên người anh ủ đến càng say.
Bạch Văn Nguyên gật đầu: “Tôi phải ra ngoài trốn đây.” Dừng một chút lại nói: “Lát nữa bên em xong rồi thì chờ tôi nhé.”
“Sao vậy?” Thường Tương Tư tròn mắt nhìn Bạch Văn Nguyên.
“Hôm nay bọn họ nhất quyết muốn tôi mất mặt, tôi sẽ cố gắng giữ tỉnh táo ra tìm em, em phải đảm bảo đưa tôi về.” Bạch Văn Nguyên bình tĩnh trả lời.
“Sao lại vậy?” Thường Tương Tư khó hiểu.
“Ra oai phủ đầu thế này sớm muộn gì cũng phải làm.” Bạch Văn Nguyên rất bình tĩnh: “Tôi đến Bình Thành không dẫn theo người, bản thân phải tự cảnh giác.”
“Anh ——” Thường Tương Tư định từ chối, Bạch Văn Nguyên cúi người khẽ nói bên tai cô: “Coi như tôi cầu xin em một lần đi!”
Hơi thở nóng rực phả vào tai Thường Tương Tư, cô rung động, cúi đầu, không phản đối.
Bạch Văn Nguyên duỗi tay vuốt mái tóc xõa tung của cô: “Em trang điểm thế này thật là xinh đẹp.”
Mũi Thường Tương Tư cay xè, thúc giục: “Anh đi nhanh đi!”
Hai người ngồi với nhau thêm vài phút, Bạch Văn Nguyên đứng dậy rời đi, không quên nhắc Thường Tương Tư phải đợi anh.
Thường Tương Tư nghỉ ngơi một lúc, cảm thấy đầu đỡ choáng bèn trở về phòng, đi vào lại thấy Thái Bỉnh Khôn đang ngồi trên chỗ của cô đấu rượu với mấy người đàn ông xung quanh. Thái Bỉnh Khôn thấy Thường Tương Tư trở về, lanh lẹ kéo một cái ghế tới cạnh người, mỉm cười nói: “Tôi chiếm mất chỗ của cô rồi, ngại quá, cô ngồi bên cạnh đi!” Nói xong lại mang bát đũa của Thường Tương Tư sang.
Thường Tương Tư ngập ngừng ngồi xuống, Thái Bỉnh Khôn ghé sát vào hỏi thăm: “Cô ổn chứ?”
“Tôi ổn.” Thường Tương Tư có thể ngửi thấy mùi nước hoa nam thoang thoảng trên người Thái Bỉnh Khôn, đây là một người đàn ông sạch sẽ.
“Cô ăn nhiều vào sẽ không bị say nữa.” Thái Bỉnh Khôn quan tâm nhắc nhở, còn chưa dứt lời, chỗ đối diện lại gọi ra uống rượu. Thái Bỉnh Khôn lập tức đứng lên bưng chén rượu đáp lễ, còn thân thiết dụ người kính rượu uống ba chén, bản thân lại chỉ một chén. Hai người uống xong, Thái Bỉnh Khôn cầm chén rượu rỗng ra khu thức ăn tìm trà nóng và mấy tách trà, rót trà nóng cho các quý cô ngồi cùng bàn.
Thường Tương Tư nhìn tách trà đặt trong tầm tay, Thái Bỉnh Khôn cười với cô: “Cô mau uống nước đi, tôi thấy mặt cô đỏ lắm.”
“Cảm ơn cậu!” Thường Tương Tư bưng tách trà lên uống.
Sau khi đổi chỗ ngồi, Thái Bỉnh Khôn như bị mọc rễ, không quay về bên cạnh bác sĩ Tiểu Vương nữa, mãi đến khi mọi người cơm no rượu say mới bắt đầu ồn ào kéo nhau về nhà.
Tô Thanh tìm được người cùng đường về, chào Thường Tương Tư một tiếng rồi đi.
Thường Tương Tư trông Thái Bỉnh Khôn có vẻ uống khá nhiều rượu: “Bác sĩ Thái, cậu định về thế nào?”
Thái Bỉnh Khôn một bên mặc áo khoác, một bên đeo găng tay: “Chúng ta gọi xe về đi! Xe gửi lại đây, mai tôi sẽ qua lấy xe về cho cô.”
Thường Tương Tư trầm ngâm: “Cậu đi về trước đi!”
“Làm sao vậy?” Thái Bỉnh Khôn khó hiểu: “Cô còn định đi đâu ư? Hiện tại đã muộn rồi!”
Thường Tương Tư lắc đầu, trông thấy bác sĩ Tiểu Vương giương đôi mắt ngập nước nhìn Thái Bỉnh Khôn chăm chú, nói: “Tôi phải đợi một người.”
Thái Bỉnh Khôn muốn nói lại thôi, bác sĩ Tiểu Vương dường như lấy được can đảm, đi tới gọi một tiếng: “Bác sĩ Thái, anh vẫn chưa đi à?”
“Mau đi đi!” Thường Tương Tư cổ vũ nhìn Thái Bỉnh Khôn: “Đừng chờ tôi!”
Thái Bỉnh Khôn nhìn Thường Tương Tư, vẻ mặt cô khá tự nhiên, do đó ngẩng đầu nói với bác sĩ Vương: “Ừ, chúng ta cùng nhau đi thôi!”
Thường Tương Tư thở phào một hơi, trông mọi người lần lượt ra về, lại cười khổ một tiếng. Cô lấy điện thoại ra xem, không có tin nhắn cũng không có cuộc gọi nhỡ, tay lần vào túi xách lấy ra một tờ giấy, chậm rãi nhập dãy số trên giấy vào điện thoại.
Số điện thoại đã được lưu, Thường Tương Tư lại chậm chạp ấn vào nhật ký cuộc gọi, cuối cùng dứt khoát đóng máy, ra khỏi phòng ngồi xuống sô pha đặt ngoài hành lang.
Lúc này khách trong quán đã ngớt dần, hiệu quả cách âm các phòng rất tốt, trên hành lang gần như không có tiếng người.
Thường Tương Tư ngồi trong im lặng mười lăm phút, tâm trạng trở nên nóng nảy.
Có cửa phòng mở ra, Thường Tương Tư ngẩng đầu nhìn, đúng là phòng Bạch Văn Nguyên đã vào, tim cô đập thịch một cái, ra ngoài lại là một người đàn ông cao gầy như gậy trúc. Thường Tương Tư siết chặt điện thoại, cuối cùng đành bật máy gọi vào số ai đó.
Nhạc chờ vang lên một lúc mới có người nhấc máy, giọng Bạch Văn Nguyên mơ hồ truyền tới: “Alo ——”
“Là tôi!” Thường Tương Tư nói: “Bên anh đã kết thúc chưa?”
Đầu bên kia khá ồn ào, có tiếng kéo ghế cùng với tiếng đàn ông đang tranh luận, một lúc sau Bạch Văn Nguyên mới phun ra được nửa câu: “Em vào đi ——”
Thường Tương Tư nhìn cửa phòng khép hờ, cất bước đi tới, ra sức gõ cửa.
Vài phút sau, cửa được mở ra từ bên trong, một người đàn ông to béo vừa mở cửa vừa lớn tiếng nói: “Phục vụ, lấy thêm hai bình Bạch ——”
Người đàn ông to béo thấy Thường Tương Tư, ngẩn ra: “Cô tìm ai? Đi nhầm phòng hả?”
Thường Tương Tư giơ điện thoại: “Tôi tìm Bạch Văn Nguyên.”
Người đó giật mình, Thường Tương Tư nói: “Tôi vừa nói chuyện với anh ấy, anh ấy muốn tôi tới đón. Anh ấy đang ở đây đúng không?”
Thường Tương Tư nhân lúc anh ta chưa kịp phản ứng lại, đi vào phòng, cả phòng toàn mùi thuốc lá và rượu, Thường Tương Tư thoáng nhíu mày.
Một người gục xuống bàn tròn, dường như đã ngủ rồi, hai người nửa nằm trên sô pha, trông bộ dáng cũng đã bất tỉnh nhân sự, còn Bạch Văn Nguyên trông mặt có vẻ tỉnh táo ngồi trên ghế, giữ nguyên tư thế cầm điện thoại để bên tai nhưng chẳng nói gì.
Thường Tương Tư nhìn mình đã cúp điện thoại, quả nhiên anh đã uống say mèm!
Trên mặt có bảy tám bình rượu rỗng, Thường Tương Tư nói: “Các anh uống hết chỗ này hả?”
“Chị gái này là ai?” Người đàn ông to béo ra mở cửa nói lắp: “Đừng quấy rầy chúng tôi uống ——”
Thường Tương Tư nhìn bộ dáng lung lay như sắp đổ của anh ta: “Đừng cậy mạnh, anh còn nhìn rõ đường đi không?”
Anh ta duỗi tay, dường như muốn chứng minh năng lực bản thân, Thường Tương Tư lắc đầu, đúng là lũ đàn ông chết vì sĩ diện. Cô đi tới bên người Bạch Văn Nguyên, rút điện thoại trong tay anh ra, lại không rút được, Bạch Văn Nguyên mở to hai mắt nhìn.
“Là tôi!” Thường Tương Tư nói: “Tôi tới đón anh!”
Mắt Bạch Văn Nguyên chớp vài cái, bả vai gồng lên thả lỏng, để mặc Thường Tương Tư cầm điện thoại của anh.
“Không được, không thể đi, anh đã nói sẽ không đi ——” Người đàn ông to béo muốn ngăn trở.
Thường Tương Tư đứng thẳng người, tay phải của Bạch Văn Nguyên bò lên eo cô, dựa vào cô đứng lên, rành mạch nói: “Tên kia, cậu xoay một vòng cho tôi, xoay xong một vòng mà còn có thể đứng vững, tôi sẽ uống với cậu một bình nữa. Cậu xoay đi ——”
Phần lớn trọng lượng cơ thể Bạch Văn Nguyên dồn lên người Thường Tương Tư, Thường Tương Tư dùng sức đỡ anh, anh tỏ vẻ tỉnh táo, làm bộ làm tịch vươn tay trái lấy cái cốc trên mặt bàn gõ.
Người kia không phục, thật sự xoay một vòng, bộ dáng ngốc nghếch đó làm Thường Tương Tư ngây người. Đáng tiếc, chưa xong nửa vòng người đã đổ nhào xuống sô pha, còn va vào một cái ghế tạo tiếng động rất lớn.
Bạch Văn Nguyên cười: “Tên nhóc thúi, dám đấu với tôi à ——”
Thường Tương Tư cảm thấy bản thân đã đánh giá quá cao sự trưởng thành của đàn ông ngoài ba mươi, bất đắc dĩ nói: “Đi thôi, tôi đưa anh về.”
Thường Tương Tư đỡ Bạch Văn Nguyên ra ngoài, ngoài cửa lại có người đàn ông cao gầy ban nãy đi vào, trông tình hình trong phòng, người đàn ông cao gầy có vẻ không chấp nhận nổi. Bạch Văn Nguyên một bên cởi áo khoác, một bên vỗ bả vai người kia: “Uông Khải, làm phiền cậu đưa mấy con ma men này trở về, về đến nhà nhớ báo bình an cho tôi! Các cậu phải luyện cho tốt, tương lai chúng ta còn dài ——”
Bạch Văn Nguyên kiên trì vững bước ra khỏi quán lẩu, Thường Tương Tư hỏi: “Bây giờ anh đang ở bên đó hả?”
Sau một lúc lâu không thấy đối phương đáp lại, Thường Tương Tư ngẩng đầu, hai mắt người đó khép kín, dường như đã đứng ngủ rồi!
Hết chương 5