Đêm xuân lạnh lẽo, trên đường người xe thưa thớt, nháy mắt đã đến tiểu khu Bạch Văn Nguyên sống, Thường Tương Tư không thể không tiếp tục nhờ tài xế hỗ trợ đỡ Bạch Văn Nguyên vào trong thang máy toà nhà.
Thường Tương Tư gắng sức đỡ lấy Bạch Văn Nguyên, ấn xuống nút số tầng, lúc này cô mới nhớ ra mình còn phải lấy chìa khóa trên người Bạch Văn Nguyên.
“Bạch Văn Nguyên!” Thường Tương Tư vỗ mạnh vào vai Bạch Văn Nguyên: “Chìa khóa nhà của anh đâu rồi?”
Bạch Văn Nguyên mơ mơ màng màng hé mắt, sau đó lại nhắm lại.
Thường Tương Tư vô cùng bất đắc dĩ, sau khi đến tầng, cô lôi anh ra khỏi thang máy rồi để dựa vào tường. Thường Tương Tư duỗi tay sờ túi áo khoác của Bạch Văn Nguyên, tay còn chưa kịp cho vào đã bị bắt lấy, ghìm chặt như kìm sắt, cổ tay như sắp gãy, đau đến mức cô muốn hét to. Thường Tương Tư biết sức lực của Bạch Văn Nguyên, cô đã từng tận mắt chứng kiến anh chỉ dựa vào lực tay mà bẻ gãy cổ tay một người vạm vỡ, vì thế cô không dám giãy giụa lung tung trong lúc anh đang mơ màng.
“Bạch Văn Nguyên, tỉnh lại đi!” cơ thể Thường Tương Tư bất động, dán sát lấy Bạch Văn Nguyên, cảm nhận được độ ấm toả ra từ cơ thể anh: “Anh buông tay tôi ra, tôi phải lấy chìa khóa.”
Có vẻ Bạch Văn Nguyên nghe thấy tiếng Thường Tương Tư, chậm rãi buông lỏng tay, Thường Tương Tư rút tay về: “Chìa khoá nhà anh để trong túi áo hay là túi quần, có thể lấy ra cho tôi không?”
Bạch Văn Nguyên vỗ vỗ túi áo, Thường Tương Tư kéo ra lấy chùm chìa khóa, xoay người nghiêm túc tìm chìa khóa cửa. Thường Tương Tư tìm được khóa cắm vào ổ khóa, Bạch Văn Nguyên lại dán vào sau lưng cô, tay siết chặt vòng eo nhỏ nhắn, cằm đặt lên vai cô, ôm cả người cô vào trong lòng ngực.
Tay Thường Tương Tư khựng lại, bên tai là hơi thở của Bạch Văn Nguyên, dùng sức đẩy cửa sắt ra.
Hai người lôi kéo nhau vào nhà, Bạch Văn Nguyên gọi: “Tương Tư ——”
Thường Tương Tư gỡ tay Bạch Văn Nguyên đang ôm eo cô ra, bật đèn, kiên quyết đẩy Bạch Văn Nguyên đến sô pha.
Bạch Văn Nguyên nửa tỉnh nửa mơ, mơ màng gọi: “Tương Tư ——”
Thường Tương Tư ném túi xách trên người sang một bên, nhìn anh nằm trên sô pha, từ mặt đến cổ đỏ ửng: “Bạch Văn Nguyên, anh đừng gọi nữa!”
Bạch Văn Nguyên không trả lời, tay nâng lên che mắt: “Tương Tư, tôi muốn uống nước.”
Thường Tương Tư xoay người vào phòng bếp tìm cốc, phòng bếp nhà Bạch Văn Nguyên sạch sẽ như bản mẫu, rất nhiều đồ làm bếp còn chưa đụng đến. Thường Tương Tư tìm một lúc không thấy ấm đun nước, đành phải bóc tem một cái nồi mới để đun một nồi nước sôi. Cô vào phòng vệ sinh tìm một cái khăn sạch sẽ, làm nóng khăn rồi ra phòng khách, đắp khăn ấm lên mặt Bạch Văn Nguyên.
Bạch Văn Nguyên căn bản không muốn cử động, Thường Tương Tư kiên nhẫn giúp anh lau mặt lau tay, sau đó cầm cốc nước đưa cho anh: “Anh uống nước đi!”
Bạch Văn Nguyên uống một hơi hết cốc nước lớn, Thường Tương Tư đành phải rót thêm một cốc, Bạch Văn Nguyên lại uống cạn.
Thường Tương Tư trông anh có vẻ chưa hoàn toàn tỉnh táo, lại cầm khăn vào phòng vệ sinh tẩm nước lạnh, nước lạnh căm căm khiến xương ngón tay cô bị đông lạnh đến phát đau. Cô cầm khăn lạnh đi ra phòng khách, phủ lên mặt Bạch Văn Nguyên, Bạch Văn Nguyên hít sâu một hơi, quả nhiên tỉnh táo lại vài phần.
Thường Tương Tư lấy khăn lông đi, nhìn anh gian nan mở to mắt: “Anh tỉnh rồi hả?”
Bạch Văn Nguyên lẩm bẩm, hình như đang mắng một câu thô tục.
“Còn sức mắng chửi người khác nữa?” Thường Tương Tư nhìn đôi mắt đỏ ngầu của anh: “Anh mau đi ngủ đi!”
Bạch Văn Nguyên ngẩng đầu, Thường Tương Tư đứng ngược sáng, trong mắt anh chỉ là một bóng dáng mơ hồ. Anh nửa nghi ngờ nửa khẳng định gọi lên: “Tương Tư ——”
Thường Tương Tư đặt chìa khoá nhà và điện thoại của Bạch Văn Nguyên lên bàn trà, nói: “Điện thoại và chìa khóa tôi để ở đây, ngày mai nhớ tự lấy nhé.”
“Em muốn đi đâu?” Bạch Văn Nguyên định đứng lên.
Thường Tương Tư nhặt túi xách của mình lên, chỉnh lại áo khoác bị Bạch Văn Nguyên đè nhàu: “Tôi phải đi về.”
“Hiện tại tôi rất khó chịu, em có thể ở lại không?” Bạch Văn Nguyên nói: “Hoặc em đỡ tôi về phòng ngủ trước ——”
Thường Tương Tư nhìn anh nhíu mày bóp trán, duỗi tay kéo anh: “Sao anh lại uống nhiều như vậy? Nếu tôi không đến, chẳng lẽ anh cứ tiếp thế?”
Tay Bạch Văn Nguyên to, nắm lấy tay Thường Tương Tư không buông, chậm rãi đứng lên, người thoáng lung lay: “Mấy tên nhóc đó không thành thật, không cho uống tiếp sẽ không nghe lời. Tôi sớm biết bọn họ muốn ra vẻ, vốn dĩ đợi cuối cùng xong việc rồi chào hỏi một người trong quán. Thấy em, liền miễn ——”
Thường Tương Tư kéo anh vào phòng ngủ, bật đèn: “Thật không thể hiểu nổi lòng tự trọng đàn ông các anh.”
Bạch Văn Nguyên giãy giụa cởi áo khoác, tay tự nhiên thò xuống dưới cởi thắt lưng: “Đây là cách giao lưu giữa cánh đàn ông, em không hiểu được đâu.”
Thường Tương Tư lập tức xoay người tránh né: “Tôi đi đây!”
Tay Bạch Văn Nguyên chuyển hướng, đặt lên vai Thường Tương Tư, kéo cô vào trong lòng ngực: “Tương Tư, em đừng đi!”
Thường Tương Tư ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Bạch Văn Nguyên: “Bạch Văn Nguyên, hiện tại anh có tỉnh táo không đấy?”
Bạch Văn Nguyên gật đầu, Thường Tương Tư lại cười: “Bạch Văn Nguyên, tôi là ai?”
Tuy say rượu nhưng Bạch Văn Nguyên vẫn khẳng định nói: “Tương Tư!”
“Tôi ở lại đây làm gì?” Thường Tương Tư bình tĩnh nhìn Bạch Văn Nguyên, đôi mắt đen thẳm như muốn đâm thủng anh: “Tôi đưa anh về, bởi vì anh cầu xin tôi.”
Bạch Văn Nguyên chẳng thể trả lời, cồn khiến đầu óc anh trì độn: “Em đã không vứt tờ giấy tôi đưa cho em.”
“Thế thì sao?”
“Em còn để ý tôi!” Bạch Văn Nguyên khẳng định: “Em còn thương tôi.”
Bạch Văn Nguyên nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Thường Tương Tư, tâm tư bị chọc thủng cũng không hoảng loạn, người phụ nữ này luôn có thái độ chắc chắn, luôn nói những lời khiến người khác đau đớn, anh không muốn nghe, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mê người đáng giận kia.
Thường Tương Tư không né tránh, mùi rượu tản ra trong khoang miệng, gợi dậy cơn say trong cơ thể cô, thậm chí cô còn chủ động hé môi, đón lấy nụ hôn mạnh mẽ đến ngạt thở của Bạch Văn Nguyên.
Bạch Văn Nguyên duỗi tay ôm đầu Thường Tương Tư, hơi thở càng thêm dồn dập, đêm tĩnh lặng chỉ có tiếng hôn kích tình của hai người, cùng với mùi hương quen thuộc mà anh thương nhớ ngày đêm.
Cơ thể Thường Tương Tư bị anh giam cầm không thể nhúc nhích, đầu lưỡi tê dại, cả người khô nóng sôi sục.
Bạch Văn Nguyên thở hổn hển buông Thường Tương Tư ra, hai má Thường Tương Tư ửng hồng, hai mắt lại vô cùng tỉnh táo.
Bạch Văn Nguyên nhìn Thường Tương Tư, thật sự không thể tiếp tục kiềm chế tình dục len lỏi trong cơ thể, cúi đầu muốn hôn, Thường Tương Tư mở miệng nói: “Bạch Văn Nguyên, bây giờ anh đã mạnh đến mức có thể làm chủ bản thân chưa?”
Bạch Văn Nguyên há miệng định đáp.
“Anh nghĩ kỹ đi rồi hãy trả lời tôi. Anh nghĩ kỹ đi rồi hãy đến cần tôi!” Thường Tương Tư cắt ngang lời anh, gằn từng chữ một, bình tĩnh nhìn Bạch Văn Nguyên.
Trên mặt Bạch Văn Nguyên lại lộ ra biểu cảm mà Thường Tương Tư suy nghĩ rất lâu, cô không hiểu, cũng không muốn hiểu, xoay người rời đi.
Thường Tương Tư bình tĩnh vào thang máy, bình tĩnh ra ngoài tiểu khu gọi xe taxi, ngồi lên xe.
Thường Tương Tư không phải người hay khóc, ở bệnh viện đã quen với sinh ly tử biệt, tâm đã bị rèn luyện thành xi măng cốt thép. Người có thể lạnh nhạt nhìn người khác vui buồn tan hợp, lại không có cách nào nhịn được uất ức, cho nên, Thường Tương Tư không kiềm chế được rơi nước mắt.
Đắm chìm trong bi thương thời gian trôi đi rất nhanh, lúc đến chung cư, tài xế phải gọi vài tiếng Thường Tương Tư mới tỉnh táo lại, luống cuống tay chân trả tiền.
Đêm đã khuya, Thường Tương Tư bước đi dưới ánh đèn đường, tiếng giày cao gót gõ xuống đất vừa cô đơn lại tịch mịch, đèn cảm ứng lần lượt sáng lên.
Thường Tương Tư cúi đầu tìm chìa khóa, cắm vào ổ khóa, hình như ổ khóa lại bị hóc, cô dùng sức vặn cũng không mở được.
Thường Tương Tư giơ tay lau sạch nước mắt trên mặt, khụt khịt hai tiếng, rút chìa khóa ra cắm vào lần nữa, vẫn không mở được, tiếng chìa khóa va vào nhau truyền đi rất xa.
Cửa phòng bên cạnh bật mở, Thái Bỉnh Khôn đứng ngoài cửa: “Tương Tư, về rồi à?”
Thường Tương Tư gật đầu, tóc rủ xuống che khuất nửa khuôn mặt, dùng sức kéo then cửa.
“Chìa khóa lại bị hóc hả? Nhà cũ phiền phức như vậy đấy, để tôi giúp cô thử xem sao!” Thái Bỉnh Khôn mặc áo hoodie đi ra, mang theo hơi ấm dễ chịu.
Thường Tương Tư lùi ra sau một bước, xem Thái Bỉnh Khôn bắt lấy then cửa, dùng lực rất mạnh, quả nhiên khoá cửa mở.
Thái Bỉnh Khôn cười nói: “Khoá cũ quá rồi, nên thay cái mới đi.”
“Cảm ơn cậu!” Thường Tương Tư khàn giọng nói lời cảm ơn.
Thái Bỉnh Khôn thấy Thường Tương Tư chỉ mặc một cái áo lông cừu mỏng nói: “Cô có đợi được người cần đợi không? Đã trễ thế này, tại sao không để người ta đưa về?”
“Tôi đợi được rồi, ngồi hàn huyên một lát.” Thường Tương Tư đẩy cửa ra bật đèn, giọng nói khôi phục bình thường, cô cố gắng điều chỉnh cảm xúc: “Anh ấy cũng uống say nên không tiện, tôi tự đi về. Gọi taxi cũng được mà, rất an toàn.”
“Sau này còn gặp tình huống như thế thì cô cứ gọi cho tôi, tôi đi đón cô.” Thái Bỉnh Khôn giúp Thường Tương Tư bật đèn.
Thường Tương Tư lập tức xoay người, quay lưng về phía Thái Bỉnh Khôn, không muốn để anh ta nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của mình: “Cảm ơn, cậu quá khách khí.”
“Tương Tư!” Thái Bỉnh Khôn tiện tay đóng cửa lại: “Cô biết mà, đối với cô, lúc nào tôi cũng tiện.”
Đêm khuya, nam nữ độc thân trò chuyện đề tài cá nhân, không khí trở nên mờ ám.
Thường Tương Tư giương mắt nhìn Thái Bỉnh Khôn, trên khuôn mặt dịu dàng mang theo ý cười cùng chờ mong.
“Tương Tư ——” Thái Bỉnh Khôn nhận ra khoé mắt Thường Tương Tư ửng đỏ, nghi ngờ quay đầu muốn nhìn mặt cô: “Mặt cô ——”
Thường Tương Tư cũng không né, ngẩng mặt nhìn Thái Bỉnh Khôn: “Khóc một lát rồi hóng gió nên thành như bây giờ.”
“Cô ——” Thái Bỉnh Khôn quan tâm.
Thường Tương Tư buông túi xách, lúc duỗi tay để lộ cổ tay, trên cổ tay có một dấu tay xanh tím, Thái Bỉnh Khôn kinh hãi.
Thường Tương Tư nhìn theo Thái Bỉnh Khôn, lúc này mới cảm thấy cổ tay đau đớn.
Ánh mắt Thái Bỉnh Khôn trở nên khó thể nhẫn nại, muốn nói lại thôi.
Thường Tương Tư cuốn ống tay áo lên, thản nhiên nói: “Bác sĩ Thái, tôi phải xử lý thuốc một chút. Bây giờ cũng muộn rồi, ngày mai chúng ta lại nói chuyện có được không?”
“Tôi xoa thuốc giúp cô đi, vết bầm này quá đáng sợ, phải dùng lực xoa tan máu bầm mới được.” Thái Bỉnh Khôn nghiêng người: “Tôi có thuốc mỡ, để tôi đi lấy cho cô, cô đợi tôi một lát.”
Thường Tương Tư không muốn cho người khác bất cứ hy vọng nào, ngắt lời: “Bác sĩ Thái, tôi cũng có thuốc, không phiền cậu nữa. Cảm ơn!”
Thái Bỉnh Khôn bị từ chối, sau một lúc mới nói: “Tương Tư, lúc cô chơi ——, phải chú ý an toàn.”
Thường Tương Tư có cảm giác thật hoang đường, dở khóc dở cười: “Bác sĩ Thái, tôi không có sở thích đặc biệt ——”
“Tôi xin lỗi!” Mặt Thái Bỉnh Khôn thoắt trắng thoắt đỏ, giống như bản thân vừa làm chuyện gì đó không tốt, vội vã rời đi.
Hết chương 6