“Ừm!” Bạch Văn Nguyên mệt đến mức chẳng muốn nói: “Anh ngủ lát nhé, khi nào dậy thì mình đi ăn tối.”
“Anh ngủ đi, em phải dậy điều chỉnh giờ giấc, ngày mai còn đi làm nữa.” Thường Tương Tư xoay người, cảm thấy cơ thể anh thật ấm, đặt tay lên bụng anh sờ soạng chốc lát, Bạch Văn Nguyên bắt lấy tay cô nói: “Em đừng gấp, đợi anh nghỉ ngơi đủ rồi sẽ thị tẩm em sau.”
Thường Tương Tư khẽ cười một tiếng, xoay người rời giường mặc quần áo: “Em ra ngoài đi dạo đây.”
Thường Tương Tư thật sự không yên tâm, sửa soạn xong xuống tầng tản bộ quanh sân một vòng, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra gọi cho thầy Chung. Thầy Chung đã hiểu rõ đầu đuôi mọi chuyện, bệnh nhân năm nay 40 tuổi, mang thai chưa đến hai tháng, cũng chưa nhập viện đăng ký hồ sơ thai sản, chồng bệnh nhân đi công tác, trong nhà chỉ có người già chăm sóc, rạng sáng nay đột nhiên đau bụng dữ dội, khi đưa đến bệnh viện kiểm tra thì kết quả là thai ngoài tử cung, ống dẫn trứng bị vỡ. Trường hợp này phải khẩn cấp đưa vào phòng phẫu thuật, do chồng bệnh nhân không có mặt nên phải trao đổi bệnh tình của bệnh nhân với bà mẹ đi cùng, lúc ấy bà mẹ chỉ cần cứu sống con gái mình là được, ghi rõ tự đồng ý phẫu thuật. Khi đưa đến bệnh viện, bệnh nhân đã rơi vào trạng thái hôn mê, tình trạng xuất huyết nghiêm trọng, đành phải tiến hành thủ thuật cắt bỏ ống dẫn trứng.
Ca phẫu thuật rất thành công, ban đầu mẹ của bệnh nhân còn vô cùng cảm kích Chung Sở, sau lại hỏi sau khi phẫu thuật bao lâu thì có thể mang thai lần nữa. Chung Sở giải thích rằng hiện tại bệnh nhân đã lớn tuổi, mang thai ngoài tử cung sẽ gây thương tổn đến cơ thể, hơn nữa còn cắt bỏ một bên ống dẫn trứng nên tỉ lệ thụ thai sẽ giảm, tốt nhất nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho cơ thể hồi phục rồi tính tiếp. Bác gái nghe vậy thì biến sắc mặt, giữ chặt Chung Sở, mắng anh ấy là lang băm khiến con gái mình không thể sinh con, còn bắt bệnh viện phải chịu trách nhiệm.
“Chính bà ta đã ký tên mà.” Thường Tương Tư khó hiểu: “Bà ta đã rõ tình trạng cũng như trách nhiệm, vì sao còn khăng khăng khẳng định lỗi do bệnh viện ạ?”
“Bà ta nói mình ký tên là do bị bệnh viện lừa, bệnh viện không thông báo rõ tình trạng bệnh nhân, cũng không nhắc sau khi cắt bỏ ống dẫn trứng khả năng sẽ làm giảm khả năng thụ thai, nếu bà ta biết thì tuyệt đối không ký tên.” Giọng của thầy Chung rất nặng nề: “Thật là vô tâm, nếu bà ta không ký tên, bệnh viện không tiến hành phẫu thuật thì con gái bà ta sẽ nguy hiểm đến tính mạng mất.”
Thường Tương Tư nói: “Thầy Chung, chồng của bệnh nhân đâu rồi ạ? Bệnh viện đã liên hệ với anh ta chưa ạ?”
“Bệnh viện đã liên hệ rồi, anh ta đang từ thành phố B trở về.” Thầy Chung vừa thở dài vừa nói: “Người trong bệnh viện chúng ta đã đi nói chuyện với mẹ của bệnh nhân, còn tận tình khuyên nhủ, muốn hiểu biết nguyên nhân cụ thể, song bà ta chỉ khóc, thỉnh thoảng nói được một câu cũng là cả đời con gái bà ta hỏng rồi. Rốt cuộc tính mạng quan trọng hay sinh con mới quan trọng đây? Thật là khó hiểu ——”
“Thế hiện tại chuyện này có ảnh hưởng gì đến đàn anh không ạ?” Thường Tương Tư quan tâm hỏi: “Bệnh viện nghĩ như thế nào ạ?”
“Hiện tại vẫn chưa thể kết luận được.”
Thường Tương Tư cúp điện thoại của thầy, sau đó lại gọi cho Chung Sở, Chung Sở không nghe máy, cô đành gọi cho đồng nghiệp tốt, đồng nghiệp oán giận: “Anh Chung thật là xui xẻo, tớ thấy ánh mắt bà ta cứ né tránh, khẳng định không hề nói thật. Bà ta cứ quấn lấy đàn anh thế này chắc chắn còn có ý đồ khác, bọn tớ đang thảo luận với nhau rằng bà ta để ý việc sinh đẻ của con gái như vậy, có phải đang sợ gánh chịu trách nhiệm, sợ con rể trách cứ bà ta hay không?”
“Bệnh nhân lớn tuổi như vậy, cũng từng có lịch sử sinh để, phương diện này không tồn tại vấn đề gì chứ?” Thường Tương Tư suy nghĩ một chút: “Còn muốn sinh con trai?”
Đồng nghiệp bên kia cười lạnh: “Khẳng định chắc luôn, nghe bà ta nói nhà giàu lắm. Phải sinh đứa con trai để kế thừa gia nghiệp kìa! Đây là mẹ đẻ đấy, chẳng biết nếu người đi cùng hôm nay là mẹ chồng thì bệnh nhân có sống nổi không nhỉ? Thế kỷ 21 rồi mà sao càng tiến càng lùi thế?”
“Bạn yêu, cậu để ý giúp tớ tình hình phía đàn anh nhé, lần này chúng mình phải gắng giúp anh ấy!”
“Đương nhiên rồi, cậu cứ yên tâm.”
Thường Tương Tư cúp điện thoại, lại tản bộ một vòng quanh sân, khắp nơi ngập màu xanh tươi khiến tâm trạng cô trở nên thoải mái hơn một chút.
Trên đường bỗng gặp Bạch Văn Uyên đang trốn trong vườn hoa gọi điện thoại, có lẽ đang dỗ bạn gái, miệng đầy lời ngon tiếng ngọt, Thường Tương Tư bất cẩn nghe thấy vài câu, không nhịn được bật cười. Bạch Văn Uyên phát hiện ra cô, lập tức cúp điện thoại, cười gượng: “Thường Tương Tư, anh tôi đâu rồi?”
“Anh ấy đang nghỉ ngơi!” Thường Tương Tư cười tủm tỉm nhìn anh ấy: “Anh đang nói chuyện với bạn gái đấy à?”
“Không phải ——” Bạch Văn Uyên lập tức đổi giọng: “Ừ, bạn gái tôi rủ đi xem phim.”
“Sao anh không dẫn cô ấy tới đây?” Thường Tương Tư tò mò.
Bạch Văn Uyên nghĩ ngợi: “Có lẽ cô ấy không phù hợp với yêu cầu của gia đình tôi, tôi không muốn dẫn cô ấy đến tránh sau này chia tay sẽ gặp phiền phức. Cô ấy không thông minh như cô, cũng chẳng khéo léo được như cô.”
Thường Tương Tư đứng yên, nghiêm túc nhìn Bạch Văn Uyên, Bạch Văn Uyên cúi đầu nghịch điện thoại: “Thường Tương Tư, tôi không định nhằm vào cô, tôi cảm thấy sắp tới cô và anh tôi sẽ gặp phải phiền phức, coi như vì tình nghĩa quen biết lâu năm, tôi chỉ biết nhắc nhở cô vậy thôi.”
“Làm sao thế?”
“Thật ra cô rất tốt, học giỏi, trường nổi tiếng, công việc sau này cũng được mọi người kính trọng.” Bạch Văn Uyên giương mắt nói: “Nếu cô yêu đương với tôi thì chẳng có vấn đề gì, nhưng cô lại yêu anh tôi, đó chính là khiêu chiến với địa ngục!”
“Tôi không biết anh tôi đã từng nói với cô chưa, trước đây ông nội tôi mang chức vụ cao, hiện tại vợ chồng bác hai cũng vậy, sau này nhà tôi chắc chắn sẽ đẩy anh ấy lên. Người vợ bọn họ muốn tìm cho anh ấy chắc chắn không phải người như cô.” Bạch Văn Uyên nghiêm túc kể: “Hôm qua tôi nghe thấy ông nội đang tìm bà mối giới thiệu, chẳng bao lâu nữa sẽ có tin thôi!”
“Anh của anh có biết không?” Mấy câu chắc chắn liên tục như thế.
“Có gì mà anh ấy không biết đâu? Trong lòng anh ấy đã sớm rõ rồi.” Bạch Văn Uyên nói: “Tôi chỉ sợ cô không biết, bị anh ấy lừa ——”
Thường Tương Tư cười: “Anh sợ tôi không chịu được bị đá, lừa ngược lại anh trai anh đúng không?”
Bạch Văn Uyên bị nhìn thấu, cũng không xấu hổ: “Coi như vậy đi.”
“Cảm ơn anh!”
“Đừng cảm ơn tôi, cô nghĩ thế nào về việc này?” Bạch Văn Uyên không cam lòng hỏi lại.
“Suy nghĩ của tôi rất đơn giản, nếu thuận lợi thì hy vọng có thể ở lại công tác tại bệnh viện B, sau đó kết hôn với anh trai anh.” Thường Tương Tư nói: “Suy nghĩ của anh ấy cũng không khác mấy, nhưng anh ấy chưa từng nói với tôi là còn phải có một quá trình đánh rồng cứu công chúa thế này.”
“Hai người đã bàn đến vấn đề này rồi cơ à?” Bạch Văn Uyên vô cùng kinh ngạc.
“Anh ấy chỉ đề ra một chút, sắp 30 tuổi rồi, chức cũng đã thăng, nên dừng ở vị trí này hay tiếp tục phấn đấu đi lên. Anh ấy muốn đợi tôi tốt nghiệp rồi lập tức kết hôn, thay đổi hình tượng, muốn thể hiện mặt trưởng thành, có trách nhiệm của bản thân.” Thường Tương Tư cười một tiếng: “Cũng không phải thực sự bàn bạc mà thỉnh thoảng nhắc đến một số việc thôi ——”
“Cái đệch ——” Bạch Văn Uyên đau đầu: “Tôi dự cảm nhà tôi sắp có một vở kịch lớn phải diễn rồi! Anh tôi chẳng nói gì với cô, còn dẫn cô đến gặp bọn tôi, cánh anh ấy cứng cáp, muốn chống lại hai bác hay một mình chiến đấu với ông nội đây! Bắt tội phạm không còn kích thích nữa nên muốn chơi đả đảo uy quyền ư?”
Thường Tương Tư thoáng chần chờ: “Rốt cuộc nhà các anh làm gì vậy?”
Bạch Văn Uyên ra vẻ đáng thương liếc nhìn cô một cái, nói tên ông nội, rồi lại nói chức vị của bố mẹ Bạch Văn Nguyên.
Thường Tương Tư cảm thấy quá kích thích, cô cần bình tĩnh một lát.
“Thấy chưa, tôi biết ngay mà.” Bạch Văn Uyên lắc đầu: “Để tôi kể cho cô một chuyện, em gái tôi Bạch Thiến ——”
“Tôi đã từng gặp rồi!”
“Con bé cũng xấp xỉ tuổi cô, đã đính hôn.” Bạch Văn Uyên nói: “Đối tượng là một tên họ Lâm, con bé thích người ta đến mê mệt, nhưng người ta thì chưa chắc. Song sau đó tên họ Lâm vì lấy lòng em gái tôi mà quả quyết chia tay người bạn gái đã yêu nhiều năm.”
Thường Tương Tư nhíu chặt mày: “Anh kể câu chuyện này cho tôi nghe là vì muốn nói điều gì?”
“Anh tôi với tên họ Lâm kia không khác nhau là mấy đâu nhỉ!” Bạch Văn Nguyên cũng không chắc.
“Anh không cảm thấy cuộc hôn nhân này của Bạch Thiết có vấn đề ư?” Thường Tương Tư hỏi.
“Con bé thích, phụ huynh cũng ủng hộ, chúng tôi có thể nói gì chứ?” Bạch Văn Uyên đáp: “Những cuộc hôn nhân như vậy có rất nhiều, tôi chỉ đưa ra cho cô một ví dụ để cảnh tỉnh thôi!”
“Cảm ơn anh.”
“Tôi đã nói rồi, cô đừng cảm ơn tôi!” Bạch Văn Uyên bực bội: “Tôi cũng chỉ vì suy nghĩ cho bản thân mà thôi, nếu anh tôi tìm được đối tượng mà người lớn hài lòng, bên tôi sẽ không bị quản lý chặt ché. Đến lúc đó nhân lúc họ vui vẻ, tôi dẫn bạn gái về nhà, biết đâu lại thành công.”
“Anh ——” Thường Tương Tư lắc đầu, không biết nên khen ngợi anh ấy thông minh hay ngu ngốc: “Con người anh rất tốt.”
Bạch Văn Uyên thấy vẻ mặt cô không có gì thay đổi, nói: “Cô đừng trốn đi khóc đấy ——”
“Không đâu.” Thường Tương Tư đáp: “Đôi khi rảnh tôi sẽ xem phim truyền hình, trong đó có rất nhiều tình huống như thế. Lúc xem đã từng nghĩ tới, song khi đó tôi chỉ cho rằng nhà anh giàu có, nếu bị bắt bẻ hẳn là xuất thân gia đình không tốt hoặc kinh tế kém, cảm thấy vấn đề này có thể bù đắp bằng công việc của tôi, dù sao làm bác sĩ không quá nghèo. Nhưng tôi không ngờ nhà anh lại có cả tiền lẫn quyền, tình hình này sẽ bị bắt bẻ khá nhiều, chỉ dựa vào năng lực của một mình tôi thì chắc chắn không đủ ——”
“Hả?” Bạch Văn Uyên há hốc mồm: “Cô nói gì cơ?”
Thường Tương Tư mím môi cười: “Anh không nghe rõ hay là nghe không hiểu?”
“Tôi không hiểu được cô, cô định chuẩn bị khiêu chiến ư?”
“Không phải khiêu chiến.” Thường Tương Tư lắc đầu: “Hai quân đối chọi, trận thế còn chưa triển khai đã tòi ra một người thuyết khách như anh. Anh cảm thấy tôi bây giờ nên nhấc tay đầu hàng sao?”
Bạch Văn Uyên vò tóc: “Hình như là vậy ha!”
“Văn Uyên, con người anh thật sự không tồi!” Thường Tương Tư nói.
“Tôi nghe ra ý của cô là bảo tôi ngốc đúng không?” Bạch Văn Uyên thở dài: “Thôi, tôi không cứng được như anh trai, bạn gái tôi cũng không khéo léo được như cô, chúng tôi không thắng được người lớn rồi.”
“Cũng đến giờ rồi, tôi đi gọi anh trai anh dậy đây, anh xem thử xem bữa tối đã chuẩn bị xong chưa.” Thường Tương Tư nhìn đèn đường sáng lên, xoay người trở về.
“Được!” Bạch Văn Uyên nhìn theo bóng dáng Thường Tương Tư, dáng đi thật khoan thai, anh ấy cảm thấy khả năng chịu đựng áp lực của người phụ nữ này thật là tốt.
Thường Tương Tư trở về phòng, Bạch Văn Nguyên đã dậy, anh đang dựa vào đầu giường gọi điện thoại, thấy cô bước vào thì ra hiệu im lặng.
“Mẹ, gần đây con rất bận, nửa tháng nay chẳng được nghỉ ngơi. Dạ, hôm nay con với mấy đứa Văn Uyên ra ngoại thành chơi, chỉ được nghỉ nửa ngày.” Bạch Văn Nguyên nhấc chăn xuống giường, Thường Tương Tư duỗi tay đưa áo khoác cho anh, anh tiếp lời: “Con biết con sắp 30 rồi, tuổi này không phải vừa đẹp sao ạ! Chuyện kết hôn con sẽ tự thu xếp, công việc của bố mẹ đều bận, không phải lo nghĩ cho con đâu. Ông nội biết rồi, con đã nói qua với ông rồi ——”
“Cô ấy rất tốt, con vô cùng hài lòng, ông nội đã gặp ạ, ông chưa nói gì.” Giọng Bạch Văn Nguyên càng ngày càng trầm, Thường Tương Tư nhìn anh chăm chú, cô biết, lúc anh càng bực bội ngược lại càng lạnh lùng, hiện tại anh chắc chắn không thể thuyết phục được mẹ.
“Vâng, con biết rồi.” Bạch Văn Nguyên cúp điện thoại, vứt sang một bên, ngồi im trên mép giường.
Thường Tương Tư hỏi: “Không ổn lắm hả anh?”
Bạch Văn Nguyên thở dài một hơi: “Ngày mai tan tầm, em chờ anh, anh sẽ dẫn em về gặp ông nội ——”
Hết chương 44