Thường Tương Tư hỏi thăm sở thích của ông nội, biết được ông cụ thích uống trà và chơi cờ, cô nhờ bạn chuẩn bị hộp Minh Tiền, lại tỉ mỉ chọn quần áo. Mọi thứ đều chuẩn bị xong xuôi thì Bạch Văn Nguyên lại gọi tới: “Ông nội có đồng đội cũ ở phương Nam đang bệnh nguy kịch, ông phải đi thăm rồi.”
“Vậy nên hôm nay em không gặp được ông của anh đúng không ạ?” Giọng điệu Thường Tương Tư trong điện thoại rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vang lên một hồi chuông cảnh báo, ngay cả người còn không gặp được thì nói gì đến chấp nhận?
“Anh sẽ hẹn lại với ông.” Giọng Bạch Văn Nguyên cũng rất bình thản, sau lại hỏi thăm tình hình Chung Sở rồi mới cúp điện thoại.
Thường Tương Tư cúp máy, đi tìm Chung Sở, văn phòng không thấy người, trong nhà cũng không có, cuối cùng có người bảo rằng anh ấy đang hút thuốc trên sân thượng.
“Đàn anh ——” Thường Tương Tư lên tầng, quả nhiên thấy Chung Sở chỉ mặc mỗi manh áo đứng đón gió, môi lạnh đến tái ngắt, đôi mắt lại ửng đỏ.
“Tương Tư à!” Chung Sở ném tàn thuốc, rút một điếu thuốc mới ra nhét vào miệng.
“Bộ dáng anh bây giờ chẳng đẹp trai chút nào.” Thường Tương Tư nhìn anh ấy, Chung Sở rất thích cái đẹp, mỗi lần ra khỏi nhà sẽ chải chuốt vô cùng tỉ mỉ. Hiện tại anh ấy mặc kệ hình tượng cá nhân, một phần cũng chứng minh sự việc lần này chẳng mấy tốt đẹp: “Tình hình bây giờ thế nào rồi ạ? Bên viện trưởng bảo sao hả anh?”
“Ông ấy không nói cụ thể, chỉ bảo anh có vấn đề.” Chung Sở thở dài: “Anh có dự cảm mình lại gây phiền phức cho bố rồi.”
“Chồng của nữ bệnh nhân tới ——”
“Rất khó trao đổi, anh ta còn khôn hơn bác gái kia nhiều.” Chung Sở lắc đầu: “Hiện tại anh ta chẳng chịu buông tha, cũng chỉ nói rằng bà mẹ không có văn hóa nên không hiểu gì, nghĩa vụ của bệnh viện chưa dừng lại ở đó. Anh ta là thương nhân, quan hệ rộng rãi, hôm qua trực tiếp gọi luật sư đến đây, muốn đẩy chuyện này thành sự cố chữa bệnh của bệnh viện.”
“Bình thường làm ầm ĩ thế này đều vì muốn tiền.” Thường Tương Tư nói: “Bọn họ có đưa ra số tiền bồi thường không ạ?”
“Bệnh viện không bồi thường nổi giá trên trời.” Chung Sở vừa tức giận vừa buồn cười: “Anh ta cho rằng tổn thất của mình chính là cơ hội có được một người con trai tài giỏi thừa kế gia sản, hiện tại nếu anh ta ly hôn đi tìm đối tượng thích hợp khác để kết hôn rồi sinh con, anh ta sẽ mất đi một nửa gia sản và mất rất nhiều tâm huyết.”
Thường Tương Tư nhíu mày: “Thế còn việc ống dẫn trứng thì sao ạ?”
“Bệnh viện ngỏ ý có thể tiến hành thụ tinh nhân tạo công nghệ cao miễn phí cho vợ chồng họ nhưng lại bị từ chối.”
“Chắc chắn là cố tình gây sự rồi, nhưng vì sao phải vậy nhỉ?”
Chung Sở lắc đầu, sau một lúc lâu mới nói: “Nếu không hướng vào anh thì chắc chắn hướng vào bố anh. Năm nay ông ấy được đề cử vào vị trí viện trưởng, danh tiếng rất cao ——”
Thường Tương Tư gật đầu, thực tập sinh các cô xem như học trò của thầy Chung, sau khi vào bệnh viện thực tập trở thành cấp dưới của Chung Sở, được anh ấy quản lý rất nghiêm khắc, trở thành thực tập sinh xuất sắc trong các nhóm thực tập sinh. Mỗi năm danh sách ở lại giảng dạy, ở lại bệnh viện làm việc rất ít, trong số những người được đề cử thì thầy Chung là người có tiếng nói nhất, nhìn vào thành tích thực tập trước mắt, Thường Tương Tư và nhóm bạn của mình sẽ có cơ hội rất lớn. Thầy Chung là người hài hước thú vị, nhưng trong công việc lại vô cùng nghiêm túc cẩn thẩn và ngay thẳng, vì thế mà người phản đối ông cũng không ít.
“Hôm qua anh đã nói chuyện với bố cả đêm, ông ấy cho rằng anh suy nghĩ lung tung, yêu cầu anh phối hợp với công tác điều tra của bệnh viện cho tốt.” Chung Sở rít một hơi dài, nhả khói: “Còn nói do chức vụ đặc biệt nên phải tránh dính dáng đến chuyện của anh, không thể phát biểu bất cứ ý kiến gì.”
“Bệnh nhân thì sao ạ?” Thường Tương Tư hỏi: “Bệnh nhân thế nào? Em không tin cô ta không biết, rõ ràng anh đã cứu cô ta mà.”
“Cô ta không nói gì.” Chung Sở thở dài: “Chẳng ai có thể khiến cô ta mở miệng.”
Thường Tương Tư như suy nghĩ gì đó: “Đàn anh, trên này quá lạnh, anh đừng để bản thân nhiễm lạnh rồi sinh bệnh, xuống dưới với em đi!”
“Em đi trước đi, anh đứng bình tĩnh một lúc đã.”
Bạch Văn Nguyên không tin mọi việc lại trùng hợp đến thế, anh muốn dẫn Thường Tương Tư về nhà, ông cụ lại đi phương Nam, sau khi cúp điện thoại của Thường Tương Tư, anh gọi cho trợ lý của ông cụ, lâu sau mới có người nghe máy. Đối phương nói: “Văn Nguyên, đêm qua ông cụ lo lắng đến mất ngủ, bây giờ mới thiếp đi được một tiếng, tạm thời không thể nghe điện thoại của cháu.”
“Chú, hôm qua ông nội cháu có đi gặp người nào nữa không?” Bạch Văn Nguyên quan tâm.
“Ngoại trừ người thân thì ông cụ không gặp ai khác.”
“Bố mẹ cháu thì sao ạ?”
“Mẹ cháu về nói chuyện với ông cụ một lát.” Đối phương cười khẽ: “Hình như là trao đổi chuyện kết hôn của cháu, ông cụ cảm thấy thân thể mình không còn tốt nữa, muốn sớm được ôm chắt trai.”
“Chỉ cần ông nội chấp nhận, cháu sẽ lập tức tạo một đứa cho ông.” Bạch Văn Nguyên cũng cười: “Mẹ cháu về thành phố B từ bao giờ thế, sao cháu lại không biết nhỉ?”
“Cũng phải gần hai tháng rồi!”
Bạch Văn Nguyên cúp máy, ngả lưng vào ghế làm việc nghỉ ngơi, một lúc sau lại cầm điện thoại lên, suy nghĩ mãi song cuối cùng vẫn không gọi. Quan hệ của anh với bố mẹ không thân thiết được như với ông nội. Kể từ khi Bạch Văn Nguyên có ký ức, bố mẹ luôn bận bịu làm việc, hai đến ba năm lại đổi vị trí làm việc, vợ chồng gặp nhau còn khó khắn chứ đừng nói đến về thành phố B thăm anh và Bạch Thiến. Bạch Văn Nguyên được ông nội và bảo mẫu nuôi nấng, sau này lớn hơn thì anh và Bạch Thiến tự cưu mang nhau, trong suốt quá trình trưởng thành sự xuất hiện của bố mẹ ít vô cùng, thỉnh thoảng nhắc đến cũng chỉ nhớ tới một khuôn mặt nam tính nghiêm túc và một khuôn mặt nữ tính luôn trách móc nặng nề.
Không có sự quan tâm dịu dàng, chỉ có những yêu cầu nghiêm khắc.
Không có bữa cơm tất niên sum vầy ấm áp, chỉ có những buổi gặp mặt vội vã đầu năm.
Đối với Bạch Văn Nguyên bố mẹ gần như là người xa lạ, còn bố mẹ anh ngoài việc không ngừng yêu cầu ép buộc thì cũng chẳng còn phương thức trò chuyện nào khác. Quan hệ hai bên đối lập, từ khi trưởng thành, đặc biệt là lúc anh không nghe lời người nhà mà chọn vật lý học, sau lại chọn kinh tế học, đến cuối cùng sau sự việc của Thường Tương Tư anh lại trở thành một vị cảnh sát.
“Con đã trưởng thành, con có quyền được lựa chọn cuộc sống cũng như nghề nghiệp của mình, con hoàn toàn có thể chịu trách nhiệm với tương lai của mình.” Đây là câu trả lời kiên định anh nói với bố mẹ trước khi nhậm chức: “Mọi người không có quyền quản lý con.”
Sau lần tranh luận kịch liệt ấy, bố mẹ gần như đoạn tuyệt quan hệ với anh, mọi việc đều truyền đạt qua Bạch Thiến, việc quan trọng thì phối hợp với ông nội. Ông nội chưa bao giờ nói gì về quan hệ giữa anh và bố mẹ, chỉ bảo rằng: “Văn Nguyên, ông có chính kiến của riêng ông, có lẽ cháu cũng rõ. Bình thường ông yêu thương quan tâm cháu, nhưng nếu đề cập đến lựa chọn ảnh hưởng đến nhà họ Bạch này thì cháu phải thận trọng, bởi vì ông sẽ không vĩnh viễn đứng về phía cháu.”
4-5 năm nay, anh đã nhiều lần nỗ lực tạo cơ hội để ông nội và Thường Tương Tư gặp nhau, song ông nội chỉ nói: “Văn Nguyên, hiện tại còn quá sớm, có lẽ con bé là một cô gái tốt. Người với người đều có cảm tình, nếu ông và con bé có tình thân nhưng kết quả cuối cùng lại không phải con bé thì ông sẽ rất đau lòng. Ông nội đã nhiều tuổi rồi, tốt hơn hết là không nên gặp!”
Bạch Văn Nguyên biết, hiện tại ông nội và bố mẹ đều thống nhất ý kiến về chuyện cá nhân của anh.
Mất đi chỗ dựa vững chắc nhất, Bạch Văn Uyên, Bạch Thiến với lũ bạn thân chỉ như cọng cỏ yếu ớt, đối thủ ẩn thân trong chỗ tối, Bạch Văn Nguyên cảm thấy áp lực gấp bội, anh bắt đầu suy xét đến tính khả thi của việc đăng ký kết hôn với Thường Tương Tư sau khi cô chính thức tốt nghiệp.
Ước chừng đã sắp đến giờ tan tầm, Bạch Văn Nguyên đứng dậy cầm áo khoác và cặp tài liệu, trở về nơi nghỉ.
Đương lúc lái xe ra khỏi đơn vị thì chợt có tiếng còi vang lên, Bạch Văn Nguyên nghiêng đầu nhìn sang, bên cạnh có chiếc xe con màu trắng đang hạ cửa kính, một khuôn mặt xa lạ mà quen thuộc xuất hiện. Bạch Văn Nguyên đáp lại, đánh xe đi theo chiếc xe con màu trắng đến quán trà.
“Mẹ, con không biết mẹ đà về thành phố B.” Bạch Văn Nguyên tìm chỗ kín đáo ngồi xuống, gọi người phục vụ mang trà lên: “Gần đây sức khỏe của mẹ và bố có ổn không ạ?”
“Cũng bình thường.” Vẻ mặt bà Bạch bình thản, không trang điểm song đầu tóc quần áo lại rất gọn gàng nề nếp.
Người phục vụ mang trà lên, Bạch Văn Nguyên duỗi tay rót trà cho mẹ: “Sao mẹ không báo trước cho con một tiếng?”
“Có việc quan trọng.” Bà Bạch nói: “Mẹ về chủ yếu là vì Thiến Thiến.”
Bạch Văn Nguyên buông chén trà, hỏi thăm: “Có vấn đề gì ạ?”
“Con không biết ư?” Bà Bạch đáp.
Bạch Văn Nguyên biết, nhưng không cảm thấy tất yếu đến mức phải mang ra thảo luận. Bạch Thiến tới tuổi kết hôn, bố mẹ chọn ra mấy người xuất sắc để Bạch Thiến tiếp xúc lần lượt rồi lựa ra người mình thích nhất, trông kết quả có vẻ là mọi người đều vui.
“Con thì có thể biết được chuyện gì?” Bạch Văn Nguyên cười: “Thiến Thiến trưởng thành, con bé không còn thích tâm sự với con nữa.”
“Con bé thích Lâm Trí Viễn, con cảm thấy người này thế nào?” Bà Bạch nhìn Bạch Văn Nguyên chăm chú: “Con chỉ có mình Thiến Thiến là em gái, nhà họ Bạch cũng chỉ có mình con bé là con gái, con không thể để mặc con bé được.”
“Bản thân mẹ thấy sao ạ?” Bạch Văn Nguyên nói: “Dù sao người được chọn là đề nghị của bố mẹ mà.”
“Mẹ và bố con đều cảm thấy tính tình Thiến Thiến trẻ con tùy hứng, muốn gì phải được nấy, nếu lấy người có gia đình như gia đình mình sẽ rất vất vả. Tính tình như con bé thích hợp tự do tự tại bên ngoài, không bị quản lý, tốt nhất là có thể giúp được con bé.” Bà Bạch lạnh nhạt nói: “Lâm Trí Viễn không có nhiều khuyết điểm, nếu tính thì cũng chỉ có một điều ——”
Bạch Văn Nguyên nhìn mẹ, anh biết bà muốn nói gì tiếp theo.
“Đó là không nghiêm túc trong mối quan hệ nam nữ.” Bà Bạch nói tiếp: “May mà tên nhóc đó biết tự giác, hứa với mẹ sẽ giải quyết triệt để những mối quan hệ này.”
Bạch Văn Nguyên khẽ thổi bọt trà rồi uống một ngụm.
“Con hiểu tính tình Thiến Thiến hơn mẹ, nhạy cảm lại nặng tình, nếu con bé biết chuyện này chắc chắn sẽ nháo loạn ầm ĩ. Mẹ và bố con đã trao đổi, chỉ nói qua cho con bé biết, con bé nghĩ kỹ rồi thì sẽ không chấp nhặt gì nữa.” Bà Bạch tiếp lời: “Vốn dĩ gia đình, hôn nhân, tình yêu, công việc đều chỉ là một phần trong cuộc sống, không phải toàn bộ cuộc đời. Muốn tương lai thế nào thì phải xác định mục tiêu, loại trừ tất cả nhân tố trong ngoài, cố gắng không để điều gì kéo mình lại.”
“Từ nhỏ đến lớn, bố mẹ không quản lý con, mà con cũng không muốn bị bố mẹ quản lý.” Bà Bạch nói, cũng nâng chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm: “Nhưng việc kết hôn của con còn thích tùy tiện thì có lẽ hơi quá rồi đấy.”
“Hôm nay mẹ tới đây rốt cuộc là vì Thiến Thiến hay là vì con ạ?”
Bà Bạch đáp: “Thứ nhất, tên nhóc Lâm Trí Viễn không tệ, có dã tâm có mục tiêu, nhưng Thiến Thiến khó lòng thu phục nó, con nên giúp con bé một tay. Thứ hai, bạn của bố con có một cô con gái, tuổi tác không mấy chênh lệch, cũng ở thành phố B, con giành ra chút thời gian đi gặp cô bé đó đi!”
“Mẹ, rốt cuộc là con gái của bạn bố hay cháu gái đồng đội cũ của ông nội ạ?” Bạch Văn Nguyên tựa lưng vào ghế, thoáng mất kiên nhẫn.
“Đều được.” Bà Bạch thả lỏng cơ thể: “Cô bé kia rất tốt, gặp một lần đâu có sao.”
Bạch Văn Nguyên do dự, không đồng ý cũng không từ chối.
“Ông nội để con tự do đến bây giờ là đã rất thương con rồi, không nên phụ lòng ông nội con.” Bà Bạch nói: “Đừng tự vùi tương lai của mình, bên ngoài rộng lớn ra sao con đã thử chưa.”
“Cô bé bên cạnh con mẹ cũng đã xem rồi, với tình trạng cô bé đó mà nói thì quả thực rất ưu tú. Con không nên cản trở người ta!”
Bạch Văn Nguyên giương mắt nhìn bà Bạch, bà lại tiếp: “Lúc này mọi người sẽ không dung túng cho con nữa, khó tránh khỏi sẽ khiến những người bên cạnh con chịu tổn thương, đừng vì sự ích kỷ cá nhân của mình mà hủy hoại một cô gái tốt đẹp như vậy.”
Hết chương 45