• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Văn Nguyên nói: “Không có gì cả, em đi đi!”

“Em từ xa đến đây, không định mời em vào ngồi à?” Cô gái cười khẽ, tính tình rất tốt.

“Không tiện.” Giọng Bạch Văn Nguyên vừa lạnh vừa cứng rắn: “Em không nên trực tiếp đến đây, không gọi điện thoại được thì thôi, sẽ có lúc tôi nhấc máy.”

“Sao anh có thể vô lý như vậy!” Giọng cô gái lại mềm mại, giống như đang làm nũng.

“Để tôi gọi tài xế tới đón em, em xuống tầng chờ đi.” Bạch Văn Nguyên không cho cô ấy phân trần.

Thường Tương Tư nghe thấy Bạch Văn Nguyên đẩy người kia ra ngoài, trong chốc lát chỉ có tiếng nói nhỏ nhẹ.

Bạch Văn Nguyên vào nhà, đèn phòng khách sáng trưng, Thường Tương Tư ngồi ngay ngắn trên sô pha, cả người thẳng tắp, trong lòng anh biết không ổn rồi.

Thường Tương Tư nhìn Bạch Văn Nguyên, không nói lời nào.

Bạch Văn Nguyên ngồi xuống bên người Thường Tương Tư nói: “Đó là Cao Xu, con gái của một gia đình thế giao, cũng đang công tác ở Bình Thành.”

“Cô ấy theo anh đến đây.” Thường Tương Tư khẳng định.

Bạch Văn Nguyên không phủ nhận, trong lòng Thường Tương Tư hiểu rõ: “Đối tượng xem mắt mà gia đình giới thiệu cho anh đúng không?”

Bạch Văn Nguyên tìm được một bao thuốc lá trên bàn trà, lấy một điếu ra đặt vào miệng, chưa nói không phải.

“Anh nói anh có thể tự làm chủ, em tin anh.” Thường Tương Tư cao giọng nói.

“Chúng ta đã chia tay được một thời gian khá dài. Tuổi anh cũng lớn ro, chẳng còn tâm tư tìm người mới, tốn công. Năm kia gia đình giới thiệu mấy người, anh xem qua, cảm thấy người này không phiền bèn quyết định.” Bạch Văn Nguyên cầm điếu thuốc nói: “Đúng là cô ấy theo anh tới Bình Thành, kế hoạch ban đầu nếu cuối năm mọi người đều cảm thấy ổn thì sẽ đi đăng ký kết hôn.”

Thường Tương Tư mím chặt môi, suy nghĩ nói: “Em thắc mắc sao anh lại suy nghĩ nhanh như vậy, cố ý chơi em ư?”

“Em không tin anh?” Bạch Văn Nguyên cũng bực bội: “Anh là người như vậy sao?”

“Anh là người như vậy!” Thường Tương Tư nói: “Em tự thuyết phục bản thân rằng anh không phải, nhưng những gì anh làm với em đều chứng minh anh là người như vậy.”

“Em nói có lý chút đi.” Bạch Văn Nguyên nói: “Anh cần thời gian để xử lý những việc này. Anh với cô ấy có điều kiện, trước khi kết hôn mọi người tự do, quan hệ cởi mở, trong lúc này nếu tự tìm được người phù hợp thì chia tay trong hòa bình. Anh đã yêu cầu chia tay với cô ấy, ít ra em phải hỏi rõ ràng rốt cuộc tại sao lại thế chứ?”

“Anh hẳn là xử lý tốt rồi hẵng đến tìm em.” Thường Tương Tư đứng dậy, xách túi chuẩn bị chạy lấy người: “Anh cho rằng quan hệ hai bên cởi mở, rõ ràng cô ấy hiểu khác em.”

“Vậy em có thể chờ không?” Bạch Văn Nguyên đứng dậy: “Em như miếng thịt mỡ dâng lên trước mặt anh, anh chỉ cần há miệng là có thể ăn, em nói xem anh còn có thể chờ không?”

“Anh đừng lấy cớ cho sự mất khống chế của mình, người sai là anh. Quan hệ cởi mở? Các người chơi được còn em thì không!”

“Đúng, đều do anh sai.” Bạch Văn Nguyên nhắm mắt: “Anh không nên gặp gỡ yêu tinh như em, khiến cuộc sống của mình trở nên hỗn loạn đến vậy.”

“Anh đừng nói nữa được không? Hiện tại em vừa đói vừa khổ sở, em phải về nhà.” Thường Tương Tư gian nan nói: “Rất rất không muốn nhìn thấy anh.”

Bạch Văn Nguyên trợn mắt, nhìn Thường Tương Tư, Thường Tương Tư quay đầu đi: “Bạch Văn Nguyên, anh hiểu tính em mà.”

Bạch Văn Nguyên đứng yên, không cản đường Thường Tương Tư nữa.

Thường Tương Tư không biết bản thân đã ra ngoài thế nào, cô quấn chặt áo khoác trên người cũng không thể làm giảm cơn rét thấu xương, rõ ràng một phút trước vẫn ấm áp. Song gặp cảnh tượng như vậy cô không hề ngạc nhiên, không hề khó hiểu, thậm chí không hề oán hận, thật ra đáy lòng sớm đã mơ hồ có suy đoán, chỉ là không dám hỏi không dám nghĩ, sau đó dùng hành động chứng minh những phỏng đoán này.

Quả nhiên là vậy, từ trước đến nay Bạch Văn Nguyên chưa từng là người để bản thân phải chịu thiệt!

Thường Tương Tư chật vật trở lại chung cư, cuộc vui đã sớm tan, cả toà nhà chìm trong im lặng, chỉ còn mấy cái đèn vẫn sáng. Cô chậm rãi lên tầng, chỉ mấy tầng cầu thang ngắn ngủi cũng suýt chút nữa rút cạn sức lực của cô. Thường Tương Tư lần mò tìm được chìa khóa xe trong hòm thư, lại móc chìa khóa cửa ra mở cửa, may mắn lúc này khoá cửa không tác quái, thuận lợi mở được cửa.

Trong lòng Thường Tương Tư đã chắc chắn, trong đầu không còn suy nghĩ lung tung, nhào lên giường ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, Thường Tương Tư rời giường thu dọn hành lý, Thái Bỉnh Khôn gõ cửa, bọn họ đã hẹn hôm nay sẽ xuất phát đi huyện Bắc Bộ.

“Cô đang xếp hành lý đấy hả?” Thái Bỉnh Khôn nhìn Thường Tương Tư bày đồ đạc ra khắp phòng: “Hôm nay mấy giờ đi?”

“Đồ đạc cần mang đi ở chỗ tôi không nhiều lắm, khoảng một tiếng là có thể thu dọn xong.” Thường Tương Tư vùi đầu gấp quần áo: “Thu dọn xong rồi đi, có được không?”

“Đương nhiên!” Thái Bỉnh Khôn không có ý kiến gì, công việc ở bệnh viện của hai người đều đã chuyển giao xong: “Tối qua tôi đã thu dọn xong đồ đạc rồi.”

Thái Bỉnh Khôn lấy điện thoại ra tra bản đồ: “Toàn bộ hành trình khoảng 380 km, cô lái nửa đường trước, tôi lái nửa đường sau nhé!”

Lúc này chỉ có Thường Tương Tư và Thái Bỉnh Khôn được phái đến huyện Bắc Bộ nên không có xe đi theo, Thường Tương Tư quyết định lái xe của mình về, sau này tiện đi lại trong huyện Bắc Bộ.

“Được, tất cả đều nghe theo cậu.” Thường Tương Tư xếp từng bộ quần áo vào vali: “Nếu chúng ta lái nhanh thì giữa trưa có thể ăn đặc sản ở huyện Bắc Bộ đấy.”

“Vậy thì còn gì bằng!” Thái Bỉnh Khôn xem Thường Tương Tư xếp đồ chật cứng vali, khóa kéo mãi không lên, đành duỗi tay hỗ trợ, vừa đè xuống đã kéo được ngay.

Thường Tương Tư cảm kích: “Cậu khoẻ thật đấy!”

Thái Bỉnh Khôn một tay nhấc vali da ra ngoài hành lang: “Cũng bình thường thôi!”

Thường Tương Tư lại sắp xếp vali nhỏ để đựng đồ dùng cá nhân, toàn bộ giấy chứng nhận, chứng minh nhân dân, cuối cùng lấy vải trắng phủ lên ga giường và đồ đạc trong nhà. Thường Tương Tư nhìn căn phòng nhỏ mà mình đã sống 5 năm, có phần luyến tiếc, cuối cùng vẫn phải ra ngoài, khoá kín cửa nhà.

Thường Tương Tư nhìn Thái Bỉnh Khôn cười: “Hành lý của cậu đâu?”

Thái Bỉnh Khôn chỉ vào cái túi nhỏ bên chân: “Thế này thôi!”

Thường Tương Tư giật mình: “Ít vậy?”

Thái Bỉnh Khôn bật cười: “Tôi mới tới bệnh viện không lâu, nhiều đồ còn để ở thành phố B chưa mang đến đây. Tôi đành nhờ bạn gửi thẳng đến Bắc Bộ cho đỡ mất công!”

“Thế cũng tốt, bớt được nhiều việc.”

Thường Tương Tư cùng Thái Bỉnh Khôn nhét toàn bộ hành lý vào cốp xe, kiểm tra lại không còn sơ hở gì, lúc này mới ra đầu phố mua đồ sáng ăn. Thường Tương Tư vừa uống sữa đậu nành vừa nhắn tin tạm biệt cho viện trưởng Chung, sau đó vào nhóm chat đồng nghiệp gửi một tin “Chuẩn bị xuất phát”, nhóm đồng nghiệp lập tức đáp lại “Thuận buồm xuôi gió”. Chỉ có Tô Thanh chat riêng cho cô, gửi icon cười xấu xa rồi nhắn một câu: “Nửa năm sau trở về, em chờ tin tốt của chị với bác sĩ Thái đấy!”

Thường Tương Tư cười lắc đầu, khép điện thoại lại.

“Cô đang tạm biệt mọi người hả?” Thái Bỉnh Khôn hỏi.

“Đúng vậy!”

Thái Bỉnh Khôn nói: “Tôi vừa mới đến thành phố này, còn chưa có người để nói tạm biệt.”

Thường Tương Tư trông bộ dáng của Thái Bỉnh Khôn, cảm giác bác sĩ Tiểu Vương theo đuổi hoàn toàn không hiệu quả.

Thường Tương tư lái xe ra khỏi thành phố, Thái Bỉnh Khôn ngồi ghế phó lái phụ trách nói đùa làm Thường Tương Tư giữ tỉnh táo.

Đang trong thời gian làm việc, lượng xe ra khỏi thành phố không nhiều, nháy mắt đã lên cao tốc. Chuông điện thoại của Thái Bỉnh Khôn vang lên, có tin nhắn đến, anh ta xem xong cũng không trả lời, một lát sau lại có cuộc gọi đến, Thái Bỉnh Khôn đành phải nhấc máy.

Thái Bỉnh Khôn chỉ nghe điện thoại, thỉnh thoảng trả lời một câu “Cảm ơn”, chẳng nói lời thừa thãi.

Thường Tương Tư khẽ mỉm cười, biết đầu bên kia điện thoại là bác sĩ Tiểu Vương.

Thái Bỉnh Khôn cúp máy, vừa định nói gì đó, chuông điện thoại lại vang lên, anh ta thở dài một hơi, cầm lên xem, mày nhíu lại.

“Anh!” Giọng Thái Bỉnh Khôn khác hẳn bình thường, Thường Tương Tư nghiêng đầu nhìn anh ta.

“Vâng, đúng, em đang trên đường đến Bắc Bộ.”

“Đúng vậy, em đi nửa năm, rất nhanh sẽ quay lại Bình Thành.”

“Không được, em không về thành phố B đâu.”

Thái Bỉnh Khôn nói vừa ngắn vừa nhanh, có vẻ không muốn cung cấp quá nhiều thông tin cho đối phương, cũng không muốn đối phương biết cảm xúc mình thay đổi thế nào.

“Vâng, em sẽ giữ liên lạc với anh.” Thái Bỉnh Khôn nói những lời này xong liền cúp máy, ngồi ngẩn người.

“Làm sao vậy?” Đi được một đoạn, Thái Bỉnh Khôn vẫn không mở miệng nói chuyện, Thường Tương Tư không thể không gợi đề tài: “Trong nhà cậu có việc hả?”

Thái Bỉnh Khôn giật mình bừng tỉnh, vội nói: “Không có, trong nhà không có việc gì!”

“Thế thì cậu đừng khổ sở như vậy, thử nghĩ đến chuyện vui đi.” Thường Tương Tư chẳng biết đang khuyên nhủ chính mình hay là khuyên nhủ Thái Bỉnh Khôn: “Luôn có biện pháp giải quyết ——”

Thái Bỉnh Khôn gật đầu, thay đổi tâm trạng, nói lảng sang chuyện khác.

Thường Tương Tư và Thái Bỉnh Khôn câu được câu không nói chuyện với nhau, chuông điện thoại của cô bỗng reo vang, cô liếc nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, để mặc chuông kêu, không hề quan tâm.

Chuông điện thoại vang lên một lát rồi ngừng, một lát sau, lại vang lên.

Thái Bỉnh Khôn hỏi: “Sao cô không nhấc máy?”

Thường Tương Tư lắc đầu: “Lúc lái xe tôi sẽ không nghe điện thoại. Đợi đến trạm dừng chân phía trước rồi tôi gọi lại.”

Xe vào trạm dừng chân, Thái Bỉnh Khôn xuống xe nghỉ ngơi mua nước uống.

Thường Tương Tư cởi đai an toàn, mở cửa sổ xe cho thoáng khí, cầm điện thoại lên xem, Bạch Văn Nguyên gọi khoảng mười cuộc đến đây, cô bèn gọi lại, chuông nhạc chờ chưa vang đầu bên kia đã nhấc máy.

“Thường Tương Tư!” Giọng Bạch Văn Nguyên trong điện thoại vừa tức vừa vội: “Em là đồ lừa đảo ——”

“Chào anh, Bạch Văn Nguyên!”

“Chào cái rắm! Em từng đá anh hai lần, vậy mà thực sự đá anh lần thứ ba!” Bạch Văn Nguyên gào thét: “Bây giờ em đang ở đâu?!”

Mặc Bạch Văn Nguyên tức giận, Thường Tương Tư nói: “Trên cao tốc.”

“Tối qua em đã nói với anh thế nào?” Bạch Văn Nguyên gào xong, lại đè giọng nói: “Cả đêm qua anh không ngủ, lăn qua lộn lại nghĩ xem bản thân đã làm gì khiến em cảm thấy anh đang chơi em? Anh cho em một buổi tối để em bình tĩnh lại. Kết quả em đã sớm xin đi Bắc Bộ, còn quyết định đi vào hôm nay! Em quả nhiên càng ngày càng bản lĩnh, nhiều ngày qua chưa từng ngỏ cho anh biết. Hôm qua em đã nói gì? Em nói, ngày hôm qua là anh cầu xin em, hôm nay là chuyện nhỏ không tốn sức gì, ngày mai để anh ngủ!” Bạch Văn Nguyên cười lạnh: “Nếu anh thật sự chờ đến hôm nay rồi mới tìm em, có phải em đã sớm cao chạy xa bay không?”

“Ngay từ lúc bắt đầu em đã thử anh rồi đúng không? Em căn bản không muốn quay lại!” Bạch Văn Nguyên nặng nề nói ra kết luận: “Do đó tức giận tối qua đều là giả vờ phải không?”

“Văn Nguyên ——” Thường Tương Tư dịu dàng gọi tên Bạch Văn Nguyên: “Em không ngờ sẽ gặp lại anh, biểu hiện của anh sau khi gặp lại em cũng quá cố tình, chẳng qua anh không cam lòng mà thôi.”

“Anh chỉ muốn quyến rũ em, sau đó bỏ rơi em, em biết.” Thường Tương Tư cười một tiếng.

Bạch Văn Nguyên cười lạnh, đang định nói gì đó, phía sau lại truyền đến tiếng Uông Khải: “Sếp Bạch, Hồ Bưu ngừng thở rồi ——”

Thường Tương Tư nghe vậy bỗng thấy bất an, đang định hỏi sao vậy, tai chợt nghe thấy một tiếng vang lớn, cơ thể không tự chủ được bay lên. Trong nháy mắt, cô trông thấy một chiếc xe tải lớn xiêu vẹo lao vào trạm dừng chân, va chạm vào một loạt xe đang dừng, mà xe cô là chiếc đầu tiên.

Xung quanh tràn ngập tiếng la hét, trong mắt Thường Tương Tư phủ kín màu máu, trước khi mất đi ý thức, cô hô một tiếng theo ban năng: “Bạch Văn Nguyên ——”

Hết chương 10

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK