Không có người đổ thêm dầu vào lửa, tin tức trên mạng cũng nhanh chóng tan thành mây khói, chẳng để lại dấu vết gì trong dư luận. Tuy nhiên bệnh viện đã lấy cớ đó để nghiêm khắc chỉnh đốn lại công tác, yêu cầu nhân viên y tế tự kiểm điểm, Chung Sở lại đứng nơi đầu sóng ngọn gió.
Chung Sở còn trẻ nên khó bình tĩnh nổi, vì không muốn ảnh hưởng đến bố mà anh ấy đã trực tiếp đệ trình đơn từ chức.
Anh ấy nói: “Người ngoài không hiểu anh thì chẳng nói làm gì, dù sao anh cũng không thể bắt mỗi người đều phải nắm được chuyên môn trong nghề. Nhưng mọi người trong bệnh viện thì khác, họ biết rõ nguyên do thế nào còn giả vờ không hiểu, lấy chuyện này để gây áp lực cho bố anh. Chắc chắn là bởi ông ấy luôn yêu cầu bệnh viện hoàn thiện quy phạm toàn bộ quá trình mua thiết bị y tế khiến người khác căm ghét ——”
“Anh phải từ chức!” Chung Sở cả giận: “Anh không tin, nếu anh không còn ở đây thì bọn họ lấy gì để chèn ép bố anh.”
“Nếu muốn tìm lý do thì sẽ luôn tìm được anh ạ.” Thường Tương Tư khuyên nhủ: “Anh đừng vì xúc động nhất thời mà tự hủy hoại bản thân, bao nhiêu năm đèn sách học y, bao nhiêu năm vất vả chịu đựng, tất cả đều không đáng bị hủy hoại như thế đâu anh. Hiện tại anh cảm thấy từ chức sẽ rất hả giận, thật ra là không đâu, anh làm thế chỉ khiến bọn họ vui sướng mà thôi, bọn họ không những vui sướng mà còn chỉ vào anh rồi nói, đồ ngốc này mới bị chèn ép chút xíu đã tự lùi bước.”
“Tương Tư, hiện giờ em đừng khuyên anh gì cả, vô ích thôi.” Chung Sở kiên quyết nói: “Anh luôn có thể đi được con đường mà mình muốn.”
Thường Tương Tư biết Chung Sở cố chấp hơn cô nhiều, lúc này chắc chắn không hiểu được, nhiều lời chỉ tốn công, cô thu dọn đồ đạc quay về trường, chợt nhận được điện thoại của thầy Chung yêu cầu cô tới văn phòng của thầy.
Thường Tương Tư đến văn phòng, ngồi đợi trong chốc lát, thầy Chung vội vã đi vào, trông thấy cô thì mỉm cười.
“Tiểu Thường à ——” Thầy Chung vừa nói vừa đóng cửa lại: “Thầy gọi em tới chủ yếu là vì có chuyện muốn nói với em.”
“Thưa thầy ——” Thường Tương Tư dự cảm có gì đó không ổn.
“Là thế này.” Thầy Chung ngồi xuống ghế, suy nghĩ một lát: “Gần đây xảy ra nhiều chuyện quá, thầy không những bận rộn với công việc của mình mà còn dành thời gian để xử lý phiền phức do Chung Sở gây ra. Thằng nhóc đó chẳng biết nhẫn nhịn gì cả, ném đơn từ chức coi như ném hết phiền phức sang cho thầy rồi tuyên bố đi du học. Nó lớn, thầy cũng chẳng cản được, thôi thì kệ đi, ở lại bệnh viện cũng bất lợi trong việc phát triển sự nghiệp của nó.”
“Đàn anh đã kể với em rồi ạ.”
“Chuyện này xem như là thầy làm liên lụy đến thằng bé, trong lòng thầy rất đau đớn, nó còn tức giận hơn cả thầy.” Thầy Chung cười lắc đầu: “Nhưng mà du học cũng tốt, có thể tôi luyện thêm ——”
Thường Tương Tư biết chắc chắn hôm nay Chung Sở không phải vấn đề chính mà chỉ là lời dạo đầu.
“Còn cả Tiểu Bạch nữa, nhờ có cậu ấy giới thiệu hai vị luật sư đáng tin cậy cộng thêm cử người tới hỗ trợ lấy bằng chứng mới giúp chúng ta chiếm phần thắng trước gia đình bệnh nhân kia. Bằng không, cứ tiếp tục ầm ĩ thế này cho dù chúng ta không sao thì danh dự bệnh viện vẫn bị tổn thất lớn. Quan trọng nhất chính là cậu ấy đã yêu cầu người nhà bệnh nhân phát biểu làm sáng tỏ trước internet và truyền thông, nếu không có cậu ấy mà chỉ dựa vào chính chúng ta thì chẳng làm được gì.” Thầy Chung lắc đầu: “Em gửi lời cảm ơn cho cậu ấy giúp thầy nhé.”
“Dạ thưa thầy, đó là chuyện anh ấy nên làm mà.”
Thầy Chung nói tiếp: “Giúp đỡ đôi khi cũng cần phải trả tiền chứ chẳng có gì là nên hay không nên cả.”
“Thầy ơi, hôm nay thầy gọi em đến đây?” Thường Tương Tư nghi ngờ: “Có việc gì thế ạ?”
“Tương Tư à ——” Thầy Chung nhìn Thường Tương Tư với ánh mắt hối lỗi: “Thầy cảm thấy có lỗi với em!”
Thường Tương Tư vội đáp: “Thầy ơi, thầy đừng nói vậy mà!”
“Thật đấy.” Thầy Chung vỗ tay vào tay vịn của ghế: “Chung Sở bị thầy gây phiền lụy đã đành, ai bảo thầy với nó là bố con chứ, nhưng mà về phía em thì thầy thật sự xin lỗi. Bởi vì thầy mà việc ở lại bệnh viện của em có lẽ sẽ gặp phiền phức ——”
Mặt Thường Tương Tư trắng bệch: “Sao có thể thế được ạ?”
Thầy Chung dường như già đi vài tuổi: “Trong bốn suất năm nay của thầy thì em đứng thứ nhất, ba người còn lại cũng không có vấn đề gì, tất cả đều được xét duyệt. Nhưng đến em thì có vướng mắc, bên trên cho rằng em là sinh viên xuất sắc nhất, để tránh người quen nâng đỡ nhau nên hy vọng em có thể trao đổi với bệnh viện khác. Thấy biết chuyện giữa em với Tiểu Bạch, cũng biết em không hề muốn đi nơi khác ——”
“Thưa thầy, ý của thầy là em không thể ở lại bệnh viện, đúng không ạ?” Thường Tương Tư thở gấp: “Bởi vì biểu hiện của em không tốt ư?”
“Em là sinh viên tốt nhất của thầy.” Thầy Chung lớn tiếng: “Vấn đề không phải do em mà là từ thầy ——”
Thường Tương Tư trông thấy nét mặt đầy đau đớn của thầy Chung thì vội nói: “Thầy, có biện pháp khác không ạ?”
“Một tháng qua thầy đã nghĩ tới rất nhiều biện pháp.” Thầy Chung trăn trở: “Thầy không dám nói cho em biết trước tiên, song hiện tại không thể không nói bởi vì em sắp phải nộp sơ yếu lý lịch lên trên. Thầy đã hỏi khắp nơi, nếu em không muốn tới thành phố khác thì trong bệnh viện khác của thành phố B cũng có đồng nghiệp của thầy, bọn họ có thể thay thầy quan tầm đến em.”
Thầy Chung lo rằng Thường Tương Tư không chịu được tin sốc này, liên tục an ủi cô: “Em đừng nản lòng, cũng đừng thất vọng, làm bác sĩ ở đâu vẫn sẽ là bác sĩ.”
Thường Tương Tư gật đầu, ngược lại bình thản đáp: “Thầy, cảm ơn thầy đã nhọc lòng vì em, có thể ở lại hay không thật ra trong lòng em cũng chưa xác định.”
“Vậy em định làm thế nào?”
“Nếu thật sự không tìm thấy bệnh viện phù hợp thì em bằng lòng xuống tuyến dưới của thành phố B ạ.” Thường Tương Tư trả lời một cách vững vàng, cô sẽ không từ bỏ giấc mơ làm bác sĩ, cũng sẽ không rời khỏi Bạch Văn Nguyên.
“Tuyến dưới?” Thầy Chung chần chừ: “Cơ chế đào tạo bác sĩ của họ không hoàn chỉnh, nếu em làm ở đó sẽ rất lãng phí. Không được không được, thầy không thể để em ——”
“Thầy ơi, thầy đừng lo lắng quá, em có thể tự chịu trách nhiệm với bản thân mà.”
Thường Tương Tư mỉm cười an ủi thầy Chung rồi mơ mơ màng màng ra khỏi văn phòng của ông, dọc đường chẳng nghĩ được gì mà chỉ cảm thấy thật khó tin. Mặc dù trước mặt thầy, cô tỏ thái độ chấp nhận chuyển xuống bệnh viện tuyến dưới nhưng trong lòng lại không cam tâm, số phận của cô lại như chìm trong sương mù, tựa như năm 18 tuổi đó, cô mơ màng bước lên tàu hỏa đi tới Thái Gia Câu, chẳng biết chính mình sắp phải đối mặt với điều gì.
Thường Tương Tư đi dạo quanh trường hai vòng, tiếng cười nói vui vẻ từ khắp nơi truyền đến, trong lòng cô dần sáng tỏ. Khi cô chỉ có hai bàn tay trắng đã biết dũng cảm đi tìm cô của mình, hiện tại cô có bằng cấp, có Bạch Văn Nguyên làm bạn thì sao phải sợ chứ?
Sau khi ổn định lại tâm trạng, cô muốn gặp Bạch Văn Nguyên, gọi đi thì bị cúp máy, một lát sau mới có tin nhắn đến nói rằng anh đang bận họp. Thường Tương Tư nhắn lại, tối nay cô muốn gặp anh, Bạch Văn Nguyên lại đáp tối nay anh có việc, chắc không thể về ký túc xá.
Thường Tương Tư thoáng mất mát, cô cất điện thoại đi, dạo bước trên con đường rợp bóng cây, cuối cùng tìm được một cái ghế trống bên hồ, ngồi ngẩn người.
Lúc này, từng mảng mây trắng soi bóng xuống mặt hồ, toàn bộ phía chân trời xa xăm được thu vào chiếc gương nhỏ, cả thế giới như biến thành ảo ảnh. Cô nghĩ, thế giới này là thật, tất cả những gì cô gặp phải đều là thật, cô đau thương như vậy chẳng qua là vì bao năm qua có Bạch Văn Nguyên che chở khiến cô ngày càng yếu ớt.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, đó là một dãy số lạ, cô nhấc máy, lại nghe thấy giọng Trương Vãn.
Mấy năm nay, mỗi lần theo Bạch Văn Nguyên tụ tập bạn bè, thỉnh thoảng sẽ gặp phải anh em nhà họ Trương, hai bên đều có khúc mắc, chưa từng nói chuyện trực tiếp với nhau nhưng đều biết đối phương là sự tồn tại không thể xóa sạch.
“Thường Tương Tư.” Trương Vãn cười: “Đã lâu không gặp, bây giờ cô có khỏe không?”
Thường Tương Tư hỏi thẳng: “Có việc gì à?”
Không có việc gì tất nhiên sẽ không liên hệ.
“Hiện giờ tôi đang ăn tối ở nhà hàng Bạch Hạc, cô có muốn tới đây không?”
“Không đâu.” Thường Tương Tư từ chối thẳng thừng: “Tôi rất bận.”
“Mà này, tôi nhìn thấy Bạch Văn Nguyên cũng ở đây đấy.” Trương Vãn khá hả hê: “Cô không muốn gặp anh ấy ư?”
Thường Tương Tư cười: “Cô lo chuyện bao đồng quá.”
“Đương nhiên.” Trương Vãn càng thêm vui vẻ: “Tôi rất ghét cô, nhiều năm qua tôi luôn chờ đợi, tôi muốn chống mắt nhìn xem kết quả giữa cô với Bạch Văn Nguyên ra sao. Thật ra tôi khá mất kiên nhẫn, nhưng kết quả lại chẳng ngoài ý muốn, cuối cùng thì cô vẫn bị anh ấy vứt bỏ ——”
Thường Tương Tư không nói gì, mây trắng trước mặt nhẹ nhàng trôi.
“Trước nay cô luôn tỏ vẻ tràn đầy tự tin với tôi, bao nhiêu năm qua tôi đã luôn nhịn không nói ra rằng hai người không có kết quả đâu. Song tôi vẫn chịu đựng bởi vì nói ra lúc ấy không sướng tí nào, hiện tại, tôi thật sự muốn nhìn thấy biểu cảm của cô!” Trương Vãn khẽ hỏi: “Cô chẳng nói gì vì đang khóc ư?”
“Cô suy diễn nhiều quá.” Giọng của Thường Tương Tư vẫn rất bình tĩnh: “Cho dù cô muốn trông thấy tôi bị mất mặt thì cũng nên chờ đến lúc Bạch Văn Nguyên tự mình đề nghị chia tay với tôi chứ, lúc ấy chẳng phải là giây phút cao trào nhất sao?”
“Tôi đang đồng tình với cô.” Trương Vãn không cười nữa: “Tôi hận Bạch Văn Nguyên, cho nên dẫu tôi có ghét cô đi chăng nữa thì cũng muốn giúp cô. Hiện giờ chắc hẳn cô mới gặp phải rất nhiều chuyện đau thương đúng không? Thậm chí cô còn chẳng biết lí do tại sao, tuy nhiên, nếu tôi nói tất cả đều có người đứng sau giật dây thì sao?”
Thường Tương Tư ngây người, những lời khuyên nhủ của Bạch Văn Uyên bỗng vang lên bên tai, anh ấy nói, cô định chuẩn bị khiêu chiến đúng không? Chỉ có điều, cô còn chưa thấy bóng dáng địch đâu mà đã bị đánh sập ba tòa thành, thất bại thảm hại.
“Cô đừng để mình bị tính kế sau lưng còn không biết là ai giật dây. Cô đừng chờ người ta vui vẻ kết hôn, còn mình thì trông mong anh ấy đưa ra lời thề thốt hứa hẹn. Thường Tương Tư, cô đừng ngốc nữa, cô không chỉ bị người ta vứt bỏ mà ngay cả thứ quý giá kiêu ngạo nhất của cô trong mắt người ta cũng chỉ là đồ bỏ đi. Cô phải tỉnh lại ——”
“Cảm ơn cô đã nhắc nhở.”
Thường Tương Tư cúp điện thoại, nhìn mây trắng dưới nước suy nghĩ thật lâu, hóa ra cô mới là đầu sỏ gây tội.
Hết chương 48