Mùa đông năm nay đặc biệt lạnh. Hôm qua, dự báo thời tiết nói mùa đông năm nay là mùa đông lạnh nhất trong vòng năm mươi năm qua.
Siêu thị này là siêu thị lớn nhất thành phố, có đầy đủ hàng hóa nhưng Thẩm Lật rất ít khi đến đây vì nó khá xa nơi anh sống. Hôm nay nhân dịp một người bạn nhờ tới xem lô hàng, trên đường về nhà lại vừa vặn đi ngang qua, anh nghĩ bản thân đã lâu không ghé siêu thị nên đơn giản liền dạo quanh một vòng.
Hàng hóa ở đây khá đầy đủ, rực rỡ muôn màu. Mà có lẽ như ý thơ của cổ nhân “Loạn hoa tiệm dục mê nhân nhãn”(1) nên anh chẳng mua nổi thứ gì. Cuối cùng, vì không tiện ra về tay không nên anh đành mua chai nước tương của một nhãn hiệu mà nhìn đâu cũng thấy.
(1): ý chỉ nhiều quá thì hoa mắt
Gió thổi làm gương mặt anh ê ẩm, Thẩm Lật dậm dậm đôi chân sắp đông cứng, bước nhanh hơn. Anh hối hận vì không đậu xe trong bãi đỗ xe ở tầng hầm, nơi đó chắc chắn không có gió lạnh như này.
Một cơn gió tuyết thổi tới làm mờ tầm mắt, bước chân anh vội vàng, bất thình lình đụng phải một người đàn ông say rượu. Người đàn ông kia bị anh va trúng ngã xuống đất, hồi lâu không thấy đứng dậy.
Thẩm Lật kinh ngạc vội vàng tiến lên dìu lấy người kia, âm thanh như hạt châu rơi trên đĩa ngọc: “Xin lỗi, anh không sao chứ?”
Toàn thân người đàn ông này mang đầy mùi rượu. Cách một tầng gió tuyết lạnh lẽo cùng khăn quàng cổ dày dặn mà Thẩm Lật vẫn có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, phảng phất trong đó còn có chút hương nước hoa gỗ trầm. Thẩm Lật liên tưởng đến căn nhà gỗ trong tuyết mùa đông, mở cửa ra, bên trong hẳn là rượu Rum cùng lò sưởi tỏa ra hơi nóng.
Thẩm Lật đỡ người kia, một cảm giác ấm áp truyền tới từ bàn tay đã đỏ rực vì lạnh của anh. Lông mày anh khẽ cau lại gần như không thể phát hiện, người này mặc đồ quá mỏng. Anh lớn tiếng hỏi: “Tiên sinh! Ngài có khỏe không? Có cần đi bệnh viện không?”
Người kia vừa nghe thấy bệnh viện thì giãy giụa theo bản năng, lực khá mạnh, suýt nữa tránh thoát khỏi tay Thẩm Lật. Dáng vẻ người kia cứ như thể trong bệnh viện có hồng thủy mãnh thú vậy.
Thật kỳ quái.
Nhiệt độ bên ngoài rất thấp, dù có mặc áo khoác dày cũng khó có thể ở lâu. Thẩm Lật không muốn chậm trễ nữa, chân của anh đã mất đi tri giác.
Thẩm Lật thỏa hiệp nói: “Tiên sinh, chúng ta không đi bệnh viện. Tôi mang anh rời khỏi nơi này trước được không? Anh tiếp tục đợi ở chỗ này sẽ xảy ra chuyện mất.”
Mấy ngày trước trên tivi có đưa tin một người phụ nữ uống say bị chết cóng trong đêm tuyết nên anh không thể bỏ mặc tình huống này.
Thẩm Lật thấy người kia không phản kháng, cũng coi như ngầm đồng ý. Anh kéo cánh tay của người say, giúp anh ta đứng dậy, tập tễnh bước về phía đậu xe.
Bóng đêm tối tăm, gió tuyết khiến khách hàng thưa thớt, siêu thị cũng quên bật đèn đường ở bãi đậu xe.
Thẩm Lật mang theo người, ngược gió tuyết mà đi. Quãng đường gian nan, để rời lực chú ý anh liền đánh giá người này.
Anh đoán người này uống say nên chạy lung tung, phần lớn có thể là người gặp chuyện thất bại, lại không có bạn bè quan tâm, không có người nhà an ủi khi cuộc sống khó khăn.
Nhưng người này dường như cũng không phải như vậy.
Ngoại hình anh ta rất cao. Chính Thẩm Lật cao một mét tám mươi mà so với người này vẫn còn thấp hơn nửa cái đầu. Anh ta ít nhất cũng đến một mét tám lăm.
Anh thấy thân trên đối phương thon gầy lại rắn chắc, rõ ràng là người chăm chỉ rèn luyện, người như vậy nếu không yêu bản thân thì chắc chắn cũng là người yêu đời.
Trên cổ người này còn mang dây chuyền mà không chỉ có một cái, trên cổ tay có đồng hồ đeo tay leng keng kêu bên tai Thẩm Lật. Đây rõ ràng là người rất chú ý đến hình tượng.
Trên người đối phương còn phảng phất mùi nước hoa đắt tiền. Hẳn là người này có cuộc sống hưởng thụ sung túc.
Thẩm Lật nghĩ: có thể khiến cho một người như vậy uống say đến chật vật, đại khái chắc là chuyện tình cảm không như ý.
Thẩm Lật xốc người say lên, tiếp tục tiến về phía trước.
Anh bước đi gian nan. Hơi thở tràn ngập mùi rượu hòa cùng hương nước hoa gỗ từ người đàn ông say rượu. Thẩm Lật mơ hồ nhìn thấy trong gió tuyết trước mặt không phải là bãi đậu xe mà là một căn nhà gỗ nhỏ ấm áp, mở cửa ra chính là lò sưởi ấm áp cùng rượu ngon.
Thẩm Lật không nhịn được hít sâu một hơi, bước nhanh hơn.
Thời điểm tới trước cửa xe, toàn thân anh đã lạnh cóng.
Anh kéo mở cửa xe, dìu người đàn ông say rượu tiến vào ghế sau. Thẩm Lật do dự một chút đưa tay mò tìm trong ống tay áo, túi, thắt lưng và ống quần của người đàn ông.
Không có dao. Hẳn là anh sẽ không bị cướp giữa đường đâu.
Anh sống một mình, nhìn chung khó tránh khỏi mang theo một lòng phòng bị.
Thẩm Lật ngồi lên xe, đóng cửa lại, ngăn gió lạnh bức người bên ngoài. Anh có chút khó nghĩ khi ngồi ở ghế lái, người nọ nên giao cho cảnh sát hay đưa đến khách sạn thì tốt đây?
Anh trầm tư một phút, cuối cùng quyết định đánh thức người đàn ông say, vẫn là gọi người nhà đón về đi thôi.
Thẩm Lật lấy điện thoại của người đàn ông, dùng vân tay mở khóa. Danh bạ trống rỗng, mở WeChat, gõ chữ, không có tài khoản.
Đây là một chiếc điện thoại mới, Thẩm Lật kết luận.
Thẩm Lật quyết định thử đánh thức người này: “Tiên sinh, tiên sinh tỉnh lại đi, tiên sinh?” Thấy người nọ không có phản ứng, anh lùi lại.
Người kia bị anh đẩy nên không thoải mái, vươn tay kéo cổ áo, khó chịu nói: “…Nước…”.
Giọng người kia khàn khàn khô khốc như là dây thanh quản vì thiếu nước mà khô nứt.
Thẩm Lật nghe vậy mở đèn buồng xe, cúi đầu tìm một vòng, trong xe lúc này chỉ có nước tương, không có nước uống…
“Tiên sinh, chỗ tôi chỉ có nước tương, không có nước uống. Nếu không anh nhịn một chút hoặc dùng tạm chút nước tương kia đi…”. Thẩm Lật còn chưa nói dứt lời thì nghẹn họng. Hai mắt anh trợn tròn.
Đôi mắt như hai quả nho khẽ rung động, tựa hồ gặp phải chuyện gì cực kỳ kinh ngạc. Anh trừng mắt nhìn, ngập ngừng kêu lớn: “Cố Dịch?”
Người say dường như nghe thấy tên mình được kêu lên thì khó chịu cau mày, thiếu kiên nhẫn đáp: “Ừ”.
Thẩm Lật nhẹ thở phào, liếc qua gương chiếu hậu nhìn người đàn ông say ngất ngây trên ghế sau. Ánh đèn lờ mờ cùng bóng tối cẩn thận phác họa đường viền khuôn mặt người kia như điêu khắc, không nét nào không tinh xảo, không nét nào không hoàn mỹ. Lông mày bay xéo vào thái dương, đuôi mắt dài mà lộng lẫy, lông mi thẳng và dài, sống mũi cao cùng đôi môi mỏng hoàn hảo.
Dung mạo của Cố Dịch là kỳ tích do đấng tạo hóa ban tặng, một đỉnh cao mà người phàm trần khó có thể mô phỏng theo. Đây là nguyên văn lời của nhiếp ảnh gia nổi tiếng thế giới – Trương Khiên.
Thẩm Lật nhớ, từ thời niên thiếu, Cố Dịch đi tới đâu nơi đó chính là mỹ cảnh, nơi mọi ánh nhìn tụ lại nhất định là nơi có Cố Dịch.
Giờ trải qua nhiều năm, hắn đã bớt đi vẻ thiếu niên ngây ngô, dần dần chín chắn, dáng dấp thì vẫn chói mắt như cũ khiến người khác muốn tránh lui.
Thẩm Lật thu tầm mắt lại, gương phản xạ nguồn sáng duy nhất trong xe, nhìn lâu khiến mắt anh có chút đau xót.
Thẩm Lật chà xát đôi tay đông cứng, khởi động xe, trong miệng khẽ lẩm bẩm: “Vì cậu là bạn học cũ của tôi nên tôi sẽ cho cậu ở nhờ một đêm.”
Xe chậm rãi chạy trên đường, dần dần rời nội thành, con đường nhỏ hẹp càng lúc càng hẻo lánh. Đi qua một đoạn, ánh đèn dịu dàng dần xuất hiện, xe như trước không ngừng lại, tiến vào cuối thôn, dừng trước tòa nhà nhỏ hai tầng.
Biệt thự có một cái sân rất lớn, cổng lắp cửa tự động, Thẩm Lật lái xe vào sân, đỗ chính xác trong nhà để xe, đem Cố Dịch say đến ngất ngây ra khỏi gara, từ cửa chính vào nhà.
Nhiệt độ trong phòng khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm độ, ấm áp như mùa xuân. Mới vừa vào cửa, luồng hơi ấm đã phả vào mặt, Thẩm Lật thoải mái hé mắt, sau đó lập tức đem người bên cạnh coi như đồ vật mà đặt trên băng ghế mềm mại ở huyền quan thay giày(2).
(2) Huyền quan: nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách
Thẩm Lật cởi bỏ áo khoác dày nặng cùng khăn quàng cổ, treo lên móc, thay giày rồi quay người xử lý Cố Dịch. Trên người hắn chỉ có hai bộ quần áo, áo khoác dạ cùng một cái áo len. Gió lạnh thổi qua mà mặt và tay hắn vẫn ấm áp, không như Thẩm Lật lạnh đến đông cứng.
Người mang theo hào quang có phải là đều tỏa nhiệt như vậy không?
Thẩm Lật đặt Cố Dịch lên ghế sofa, Cố Dịch khó chịu trở mình.
Thẩm Lật vừa xoay người liền nghe tiếng “Gâu”. Một thân hình màu vàng lao vào vòng tay anh. Thẩm Lật lảo đảo một cái, suýt nữa ngã ngồi vào người Cố Dịch. Thẩm Lật có chút nghĩ mà sợ, ôm Tart dời đi hai bước. Anh không hy vọng bản thân phải lao lực “cứu” một người bị chính mình đè chết. Nghĩ mà xem ngồi trên mông của đỉnh cấp lưu lượng là chuyện kinh thế hãi tục nhường nào. Anh là một food blogger, anh không thể nổi tiếng bằng cái mông của mình được.
Thẩm Lật ôm Tart vào ngực, xoa xoa một hồi, đem một thân lông vàng óng ánh sánh ngang tơ lụa kia vò thành một mớ hỗn độn mới ngừng tay.
Tart là một chú chó Golden Retriever thuần chủng, tổ truyền ba đời đều là quán quân khuyển, đến bây giờ cũng là một chú chó có chút danh tiếng trên mạng.
Tart từ trong lồng ngực Thẩm Lật nhảy xuống, không hào hứng vẫy đuôi đi quanh Thẩm Lật như mọi khi. Nó vươn chóp mũi ngửi một cái, nghểnh cổ, cảnh giác nhìn chằm chằm Cố Dịch trên ghế sofa.
Thẩm Lật gãi cổ an ủi nó, ngồi bên người Cố Dịch, ngoắc tay gọi Tart.
Tart đi tới, chóp mũi ẩm ướt ngửi ngửi lòng bàn tay Thẩm Lật. Thẩm Lật kéo tay Cố Dịch qua, đặt dưới mũi Tart. Nó ngửi một cái, toàn thân căng thẳng, bất an ngẩng đầu nhìn Thẩm Lật. Thẩm Lật cười gãi gãi cổ nó, lại đem tay Cố Dịch kéo vào một chút.
Tart cúi đầu ngửi một cái, thân thể chậm rãi thả lỏng. Thẩm Lật cười cười cầm tay Cố Dịch gãi lên cổ nó, Tart nhẹ nhàng cúi đầu, tiếp nhận hơi thở này.
Thẩm Lật xác định đồng bọn của anh đã tiếp nhận con ma men này mới vỗ vỗ vào cổ chú chó lông vàng, tự mình đi vào bếp.
Tart chưa đi theo, nó ở lại chỗ cũ, ngửi mùi vị kỳ quái trên ghế sofa kia, trong miệng thút thít hai cái không biết đang biểu cảm cái gì, sau đó ngoan ngoãn nằm trên thảm, thay chủ nhân trông coi vị khách còn đang mê man.
(Vui lòng không mang truyện ra khỏi trang blog https://bunntuki.wordpress.com/)
Thẩm Lật tiến vào nhà bếp, mang theo tạp dề, rửa sạch tay, chuẩn bị nấu một nồi canh gừng vừa tỉnh rượu vừa ấm người.
Gừng, long nhãn, táo đỏ, cẩu kỷ, đường đỏ chuẩn bị xong được đặt trong khay nhỏ, thời điểm sắp bật bếp anh chợt nhớ lâu rồi mình không có đăng video nên đơn giản đặt điện thoại trên giá rồi bắt đầu quay.
Gừng rửa sạch đem cắt miếng, táo đỏ cắt đôi, long nhãn lột vỏ để riêng.
Đổ lượng nước thích hợp vào nồi, cho gừng, long nhãn, chà là, đường đỏ vào nồi, đun trên lửa lớn, thêm hoa sói rừng vào đun từ từ.
Múc hai chén thủy tinh, để chúng vào một khay gỗ nhỏ, đặt một số đồ trang trí ở các góc và chụp một bức ảnh, thế là kết thúc.
Cầm điện thoại di động lên, anh cắn răng nhắm mắt uống một chén, cay cay ngọt ngọt. Anh uống một hơi cạn sạch, trên trán không khỏi đổ chút mồ hôi, cả người ấm áp.
Thẩm Lật đỡ Cố Dịch từ trên ghế sofa ngồi dậy, vỗ vỗ hai má đánh thức hắn.
Cố Dịch say khướt, hai mắt khẽ hé mở tràn ngập ánh nhìn mông lung, dù say như vậy, chỉ cần vô tình ngước mắt lên, ánh nhìn gợi cảm cũng khiến người đối diện phải đỏ mặt.
Thẩm Lật bưng canh gừng đút cho Cố Dịch uống.
Cố Dịch lúc trước ở trên xe kêu khát, lúc này tưởng có nước uống, húp một ngụm lớn. Có lẽ cảm thấy mùi vị không đúng, lông mày tuấn tú cau lại, hắn nghiêng đầu đi không chịu uống thêm ngụm thứ hai.
Thẩm Lật thở dài, vì bạn học cũ vậy.
Thẩm Lật thả ống hút vào chén canh gừng, cầm theo một chén nước, bưng tới dưới mũi Cố Dịch nói: “Uống nước.”
Cố Dịch không ngửi thấy mùi gừng, lúc này mới hé miệng.
Thẩm Lật đưa ống hút đến bên miệng Cố Dịch. Hắn hút một hơi liền phát hiện có điểm không đúng “Cay…”.
Thẩm Lật cười nói: “Nước sôi làm sao mà cay được? Cậu có phải còn tưởng mình đang uống rượu? Không tin thử lại xem.” Nói xong anh liền mang ống hút đặt bên miệng Cố Dịch.
Cố Dịch hút một hơi, cau mày: “Vẫn cay.”
Thẩm Lật vai run run, nghiêm túc nói: “Không đúng, cậu nếm thử đi.”
Cứ như vậy Cố Dịch bị lừa uống hết một chén canh gừng. Cố Dịch là người kén ăn, khi còn đi học, hành gừng tỏi rau thơm đều không ăn. Nếu không phải lúc này đang say, sợ là có bị đánh chết hắn cũng sẽ không uống một chén canh như thế.
Thẩm Lật đút xong canh gừng liền mang cho Cố Dịch ngụm nước. Cố Dịch uống nước xong, mơ màng nói: “…Lần này thì đúng rồi…”.
Thẩm Lật nghe vậy ôm Tart cười lăn, sao trước đây anh lại không phát hiện Cố Dịch uống say thật buồn cười.
Sau khi uống canh gừng, Thẩm Lật mang tấm chăn đắp lên người Cố Dịch, để Tart ở lại trông chừng hắn, trong khi anh cầm điện thoại di động vào phòng làm việc xử lý video.
Anh là một food blogger có không tới 200,000 fan. Anh không có tham vọng gì, mỗi tuần chỉ đăng một video, không tham gia bất cứ hoạt động nào, thời gian hoàn toàn do chính mình sắp xếp, ngày qua ngày sống theo ý mình.
Thẩm Lật đăng video lên weibo, nhìn một chút bình luận của fan:
[Nhân Đậu Đậu]: Không thể nào khống chế sự chú ý đặt trên đôi tay kia?
[Thích Rau Thơm]: Lật Tử, lâu lắm không thấy cậu live stream, không nghe tiếng của cậu làm lỗ tai tôi muốn khóc…
[Có Mùi Không Hôi]: Live stream. Live stream. Live stream! Show mặt. Show mặt. Show mặt!
[Súp Lơ Không Phải Bông Cải]: Đợi cả một tuần chỉ được xem video đun nước này, tôi từ chối…
Thẩm Lật kéo bình luận xuống, đại khái đều là ý kiến không hài lòng với nội dung video. Thực ra anh vốn cũng không định làm gì với cái video này, anh đã đặt lịch live stream vào thứ bảy rồi. Vì vậy anh gõ bình luận dưới video: <Thứ bảy live stream, thời gian như cũ.>
Một loạt bình luận hoan hô, Thẩm Lật không xem nữa.
Anh tắt máy vi tính, đứng lên hoạt động gân cốt, giờ đã là 10 giờ tối. Bên ngoài, Tart vẫn luôn yên tĩnh, Cố Dịch còn chưa tỉnh. Nếu lát nữa hắn không tỉnh, tối nay anh chỉ có thể để hắn ngủ trên ghế sofa.
Trong phòng khách thật yên tĩnh, vừa ra khỏi cửa phòng làm việc đã có thể nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ của Tart, xem ra vẫn đang ngủ, Thẩm Lật mỉm cười.
Tiến lên hai bước, nhìn thấy một người ngồi trên sofa, Thẩm Lật dừng lại, anh nhớ trước khi mình vào phòng làm việc, Cố Dịch vẫn đang nằm trên ghế.
Cho nên, hắn tỉnh rồi?
Bước chân của Thẩm Lật chần chừ, dù sao nhiều năm không liên lạc, giờ gặp mặt còn không biết…
Anh quay đầu lại, bước đến bên người Cố Dịch, ngồi xuống sofa. Lúc này anh mới nhìn thấy Cố Dịch đang giơ tay đỡ trán, khuỷu tay để trên tay vịn sofa, lớp tóc rối trước trán che đi đôi mắt hắn. Thẩm Lật không nhìn rõ hắn đang mở mắt hay vẫn ngủ, anh dừng một chút, nhẹ giọng gọi: “Cố Dịch”.
Thấy người trước mắt không có phản ứng, Thẩm Lật theo bản năng thở phào nhẹ nhõm. Anh có chút bối rối không biết đối mặt với một Cố Dịch như thế nào, vốn là bạn học cũ, hàn huyên là không tránh được, nhưng anh ghét việc này.
Thẩm Lật đứng dậy muốn đặt Cố Dịch nằm xuống, ai ngờ tay anh vừa đụng tới tay áo Cố Dịch liền bị một bàn tay nắm chặt kéo lấy. Sức lực quá lớn khiến Thẩm Lật không đứng vững, lảo đảo ngã trên ghế sofa. Hai tay bị giữ ngược trên đỉnh đầu, cổ họng bị nắm lấy.
Bàn tay đặt trên cổ anh không dùng lực, chỉ là toàn thân bị áp chế khiến Thẩm Lật nhíu mày. Anh ngước mắt nhìn người ở phía trên, trong mắt hắn rõ ràng còn mang theo ba phần say, thế nhưng ánh mắt lại sáng trong.
Nhìn từ bên dưới, đường viền mắt tuyệt đẹp cùng hàng mi dài thẳng của hắn giống như những chiếc lông phượng đen đầy mê hoặc, đẹp một cách quyến rũ.
Hắn nhắm mắt lại, di chứng từ rượu khiến đầu hắn có chút đờ đẫn. Hắn tỉ mỉ đánh giá dung mạo người phía dưới sau đó nghiêng đầu, nhướng mày, chậm rãi nói: “Lật Tử?”.
Thẩm Lật hít sâu một hơi, gật đầu, giật giật tay ra hiệu hắn thả ra.
Cố Dịch buông lỏng hai tay, trực tiếp nằm nhoài trên người Thẩm Lật. Thẩm Lật bị hắn đè ở trên sofa, có chút giật mình.
Cằm Cố Dịch vùi vào hõm cổ Thẩm Lật, hơi thở mang theo mùi rượu, giọng hắn khàn khàn mà thả lỏng: “Tiểu Lật Tử, tôi không có chỗ nào để đi, cậu cho tôi ở lại đi.”
Thẩm Lật nghe vậy liền ngẩn ra, ngữ điệu thân thiết này rất quen, giống như quay về thời niên thiếu của họ. Mặt khác, Cố Dịch vừa nói thì Thẩm Lật cũng nhận ra hắn vẫn đang say. Cố Dịch kiêu hãnh như vậy sao có thể nói lời này lúc hắn không say.
(1) Câu thơ trích trong bài
Tiền Đường hồ xuân hành (Mùa xuân dạo hồ Tiền Đường) – Bạch Cư Dị
Cô Sơn tự bắc, Giả đình tê (tây),
Thuỷ diện sơ bình vân cước đê.
Kỷ xứ tảo oanh tranh noãn thụ,
Thuỳ gia tân yến trác xuân nê.
Loạn hoa tiệm dục mê nhân nhãn,
Thiển thảo tài năng một mã đề.
Tối ái hồ đông hành bất túc,
Lục dương âm lý bạch sa đê.
—–
Bản dịch của Ngô Văn Phú
Chùa Cô Sơn bắc, Giả đình tây,
Êm phẳng dòng sông, thấp lớp mây.
Cây ấm, đó đây oanh đến hót,
Tổ bùn, én đắp rộn nhà ai.
Loạn hoa những khiến người nheo mắt,
Vó ngựa mờ che, lối cỏ gầy.
Thích nhất hồ đông đi chẳng xuể,
Dương xanh rợp mát, rặng đê dài.
Hết chương 1