Tart nghe thấy động tĩnh cũng chạy từ phòng thú cưng ra, đi theo Thẩm Lật chào khách.
Thẩm Lật nheo đôi mắt còn đang toét nhèm, một lúc sau mới nhìn rõ là A Dương. Anh lui về phía sau hai bước, nhường A Dương vào cửa. “Có chuyện gì mà đến sớm như vậy, tôi còn chưa ngủ dậy.”
A Dương “Mười rưỡi có còn sớm không?”
Thẩm Lật ngơ người, muộn như vậy rồi. Anh xoa xoa cái đầu đau nhức, “Anh giúp tôi cho Tart ăn, tôi còn chưa rửa mặt.”
Lúc rửa mặt, Thẩm Lật liếc nhìn gương, khuôn mặt của anh… thật kinh khủng.
Hai mắt sưng đỏ như quả óc chó, dưới mắt có quầng thâm, chẳng trách anh không mở mắt được, hóa ra không phải do anh buồn ngủ mà là bị sưng lên.
Thẩm Lật thở dài, thảo nào anh nhìn thấy biểu cảm của A Dương không bình thường. Anh không tự nói thì lát nữa A Dương chắc chắn sẽ hỏi. Chuyện của mình như vậy… thật xấu hổ.
Thẩm Lật tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo ở nhà, đi xuống tầng tìm A Dương. A Dương đang chơi bóng với Tart trong phòng thú cưng của nó. Thẩm Lật nhìn quả cầu bông đỏ có chút băn khoăn “Mua quả bóng mới cho nó lúc nào thế?”
A Dương sờ sờ đầu Tart nói: “Ngày mùng sáu tôi đi chơi, nhìn thấy dễ thương nên mua về, còn có cổ áo màu đỏ nữa, nhưng nó không thích mặc, cứ cắn mãi nên đành cất đi.”
Thẩm Lật nói: “Không, Tart thực sự kỳ lạ. Nó không thích quần áo, khăn quàng cổ và nơ nhỏ. Nó thích một cái mũ nhưng không đội vừa vì đầu to. Nó cứ đội lên đầu là rơi nhưng nó vẫn thích.”
A Dương nói: “Vậy thì lần sau tôi sẽ tặng Tart một chiếc mũ vào ngày sinh nhật của nó.”
Thẩm Lật cười nói: “Được rồi. Sáng nay sao anh lại tới tìm tôi?”
A Dương nói: “Mấy hôm trước, tôi đến thành phố Y, có một nhà hàng ở đó rất nổi tiếng với cách làm món củ sen xào chua cay. Tôi đã đến nếm thử với một vài người bạn. Hương vị không tệ. Nhưng mùi vị so với củ sen thái lát cũng không khác biệt lắm nên bị hụt hẫng. Lúc đó tự dưng tôi lại nhớ đến món củ sen nếp cẩm hoa quế của cậu”.
Thẩm Lật nói: “Ồ, vậy anh tới đây là để gọi món?”
A Dương nói: “Đúng vậy, bếp trưởng Thẩm có nể mặt tôi không?”
Thẩm Lật nói: “Được rồi, ai bảo trẫm chỉ độc sủng ngươi. Nhưng lúc này tôi biết đi đâu tìm hoa quế? Hơn nữa mấy lát củ sen cần ngâm ít nhất hai tiếng…”
A Dương đẩy Thẩm Lật về phía phòng bếp: “Tôi đều chuẩn bị xong rồi, cậu chỉ cần nấu thôi.”
Vừa vào bếp, Thẩm Lật đã nhìn thấy trên quầy túi hoa quế thơm ngào ngạt, củ sen đã qua chế biến, đường phèn, táo tàu, gạo nếp ngâm rượu,… Quả thật là anh chỉ cần bắt tay vào nấu.
Thẩm Lật nói: “Anh tự mình chuẩn bị?”
A Dương nói: “Không, tôi mua nguyên liệu đã qua xử lý.”
Thẩm Lật nói: “Đồ tham ăn.”
A Dương thúc giục: “Nhanh lên, tôi sắp chết đói rồi.”
A Dương mua nguyên liệu tươi ngon, túi củ sen tỏa ra mùi thơm tinh tế, củ sen dày và dài, tròn, khúc ngắn đầy đặn.
Thẩm Lật rửa sạch tay, cắt khúc dày khoảng 5cm, củ sen khi cắt ra có âm thanh giòn tan, nước cốt chảy ra dọc theo bề mặt cắt trông càng giòn và ngon miệng.
Gạo nếp đã được người cung cấp thực phẩm sơ chế từ trước, sau khi ngâm kỹ, Thẩm Lật đổ gạo nếp vào các lỗ củ sen khác nhau, dùng đũa gõ vào thân sen để giúp gạo lấp đầy.
Sau khi nhồi đầy gạo, anh ghép các khúc củ sen về vị trí ban đầu, dùng tăm cố định lại, cho vào nồi áp suất, thêm nước, đun sôi trên lửa lớn rồi chuyển sang lửa vừa rồi lửa nhỏ để hầm.
Sau khi xong việc, Thẩm Lật ra phòng khách tìm A Dương, “Bốn mươi phút nữa gọi tôi, hoa mận bên ngoài chắc nở rồi, tôi đi hái một ít.”
A Dương: “Đi hái hoa mận để làm gì? Cứ để ở trên cây cũng tốt mà.”
Thẩm Lật: “Phơi khô để pha trà hoặc chưng cất một ít rượu hoa cũng tốt. Ông tôi thích hoa mận. Mỗi năm tôi đều làm một ít rượu mận và trà mận.”
A Dương, “Tôi đi cùng cậu.”
Thẩm Lật: “Được, vậy đặt chuông đồng hồ đi, đừng để nồi cạn.”
Thẩm Lật lôi ra hai cái giỏ mây từ trong kho, đưa một cái cho A Dương.
Trong ngôi nhà cũ nơi Thẩm Lật ở có một khoảng sân rộng chia thành sân trước và sân sau. Sân sau rất rộng, kéo dài đến tận núi, trước đây là mảnh đất do thôn chia cho nhà anh. Hơn hai mẫu đất, các tiên sinh họ Thẩm coi chuyện trồng trọt như một thú vui. Đất ít một chút cũng không sao, nhưng nếu có nhiều hơn, họ không nhịn được trồng một hàng cây ăn quả và hoa trên mặt đất. Vào mùa xuân hàng năm, nơi đây có hoa mận, hoa đào, hoa mơ nở thơm ngát.
Sau này, cụ nội và ông nội của Thẩm Lật cảm thấy cảnh đẹp nên đã bỏ ra rất nhiều tiền để nhờ ai đó biến khu rừng hoang vu này trở nên giống như một khu vườn, với một hòn non bộ nhỏ, một con kênh nhỏ và một lối đi nhỏ được lát bằng đá cuội, từng đường kéo dài, tinh tế và hoang dã.
Ban đầu sân không có tường bao quanh, người dân trong làng rất thích dẫn con cháu vào chơi. Nhưng sau này đến thế hệ của ông nội Thẩm Lật, có thêm nhiều hộ gia đình bên ngoài làng đến. Họ không chỉ bẻ cành, trộm trái cây mà còn lẻn vào nhà ăn trộm.
Một trong những chiếc lọ hoa vô giá ở nhà đã bị đập vỡ. Ông nội Thẩm đã rất đau khổ, mấy ngày liền bỏ ăn.
Về sau, một số người bắt đầu nảy ra ý muốn chơi hòn non bộ và làm chòi nghỉ mát. Đá trên hòn non bộ bị dỡ trộm nhiều, bàn ghế trong sân cũng nhiều lần bị mất. Ông nội Thẩm bức xúc, cuối cùng dùng một hàng rào sắt vây kín toàn bộ sân sau.
A Dương quen biết Thẩm Lật đã lâu, cũng đến xem sân sau vài lần. Nhưng dù đi bao nhiêu lần, A Dương cũng không tránh khỏi kinh ngạc trước khu vườn.
Tương truyền, dinh thự này được xây dựng từ thời ông nội Thẩm Lật, theo phong cách thời nhà Minh. Tòa nhà nhỏ xây kiểu phương Tây cổ điển tinh xảo, dày dặn và trang nhã. Sân sau thậm chí còn tinh tế hơn, với hòn non bộ, suối nước chảy và rùa nhỏ, tất cả đều tái hiện di sản của các học giả từ đầu thế kỷ trước.
Hoa mận ở vườn sau thi nhau nở rộ, hoa mận đỏ rực là khung cảnh bắt mắt nhất vào mùa đông trần trụi.
A Dương nói: “Sau này nếu cần quay cảnh mới, tôi sẽ đến đây dựng cảnh. Sự tinh tế ở đây tốt hơn vạn lần so với mấy chỗ khác. Ai đã thiết kế khu vườn này vậy?”
Thẩm Lật mỉm cười: “Là Trương Hạc Du, bất cứ khi nào anh muốn đến tôi đều hoan nghênh.”
A Dương cảm thấy cái tên Trương Hạc Du có chút quen tai, đột nhiên nhớ ra, “Này, đây không phải là kiến trúc gia nổi tiếng thời Trung Hoa Dân Quốc sao?”
Thẩm Lật: “Ông ấy và ông nội tôi là bạn bè.”
A Dương, “Tuyệt thật. Tôi sợ đến đây lấy cảnh quay sẽ làm hạ phẩm cấp của khu vườn này mất, thôi quên đi.”
Thẩm Lật: “Nơi này cũng không phải cao cấp, khi mới xây dựng, nó gần như là một công viên mở, không quá đặc biệt đâu.”
A Dương: “Tôi sẽ cân nhắc việc này.”
“Được thôi, tùy anh.”
Hai người hái đầy hai giỏ hoa mận, trời còn sớm, A Dương kéo Thẩm Lật đến bể nước dưới hòn non bộ ngắm rùa.
Trên hòn non bộ có một cái bồn lớn, dưới nước có rất nhiều con rùa nhỏ chân ngắn đang chăm chăm đuổi bắt cá nhỏ.
A Dương chỉ vào con lớn nhất: “Con này bao nhiêu tuổi?”
Thẩm Lật nói: “Tám mươi tư.”
“Trời, cậu nhớ rõ vậy.”
Thẩm Lật vẻ mặt ảm đạm, “Bởi vì năm đó nó bị cụ nội tôi thả vào, khiến ông nội làm ầm ĩ một hồi.”
A Dương không tiếp tục chủ đề này nữa, “Trong hồ này có con cá nào có thể ăn được không?”
Thẩm Lật: “Không, đây đều là cá cảnh. Cá có thể ăn được ở trong hồ bơi tại sân trước.”
A Dương “Ăn không được thì đừng xem. Đã gần bốn mươi phút rồi. Quay lại xem nồi thôi.”
Thẩm Lật cho hai giỏ hoa mận vào nước ngâm, lật xem củ sen. Nước sôi, củ sen chuyển sang màu đỏ nhạt. Thẩm Lật lấy đũa chọc vào thân củ sen, cho thêm đường nâu, đường phèn và lá nguyệt quế khi gần chín, táo tàu, thêm chút đường phèn thích hợp, lượng ô mai khô thích hợp và vài giọt giấm.
Sau khi nồi áp suất nóng lên, tiếp tục đun.
Thẩm Lật tranh thủ rửa sạch hoa mận, lau sạch từng bông rồi tìm một cái mẹt sạch, trải hoa mận lên trên, đem phơi nắng cho khô.
Lúc này, củ sen đã gần nấu xong, anh dùng lửa vừa để đun nước củ sen cho đến khi đặc lại. Phần thân sen lộ trên nước canh, anh dùng thìa để tiếp tục múc nước canh tưới cho phần thân sen.
Gạo nếp và củ sen cho ra khỏi nồi để nguội rồi thái nhỏ, rưới nước củ sen lên.
Hương củ sen quyện với mùi hoa quế và hương thơm êm dịu của gạo nếp.
Thẩm Lật nấu rất nhiều. Anh cắt hai phần củ sen bày lên một chiếc đĩa, phần còn lại cho vào hộp bảo quản. “Lát mang những thứ này về chia cho mọi người ở studio nhé. À, đúng rồi, tôi còn có trứng vịt muối và nụ bạch hoa đã được tẩm ướp, còn cả xúc xích và đậu phụ cá kiểuTrung Quốc. Anh có thể mang một ít về nhà. Mình tôi ăn không hết mấy thứ này.”
A Dương: “Cậu ăn không hết mà sao phải làm nhiều như vậy?”
Thẩm Lật: “Người già trong thôn thích ăn nên tôi nấu nhiều hơn, thỉnh thoảng còn có thể làm phần thưởng tặng cho vài người hâm mộ.”
Sau khi nói xong, Thẩm Lật gói sẵn một túi đồ ăn lớn.
A Dương đau đầu, “Cậu cứ để đấy đi, tôi còn chưa nói phải đi ngay, cậu không định để tôi ở lại ăn cơm à?”
Thẩm Lật: “Không được, lát nữa tôi lại quên mất.”
A Dương: “Được, cậu làm nhanh lên.”
Thẩm Lật để một túi lớn đồ ăn ở nơi dễ thấy, nói: “Được rồi, lúc rời đi đừng quên đấy.”
A Dương: “Tôi không quên đâu, đồ đã đến tay sao có thể không nhận được?”
“Cậu vừa nói có rượu mận đúng không? Tôi muốn uống thử.”
Thẩm Lật lắc đầu, “Năm ngoái tôi dùng hết rồi, nhưng trong nhà còn ít rượu mơ, anh muốn uống không?”
A Dương lắc đầu: “Rượu đó nhẹ lắm.”
Thẩm Lật nhớ tới cái gì đó: “Anh không lái ô tô tới à?”
A Dương nói: “Tìm người lái hộ là được, nếu không thì ở lại nhà cậu một ngày, dù sao gần đây cũng không có việc gì.”
Thẩm Lật: “Sao lại không có việc gì? Tháng giêng vừa qua chẳng phải là thời điểm bận nhất sao?”
A Dương nói: “Khoảng thời gian bận rộn nhất đã qua rồi, lần trước tôi đến Thụy Sĩ bận mua vải, chăm chú vào việc đặt hàng, tìm người mẫu, nhìn thợ cắt may còn làm truyền thông nữa. Tôi bận quá, mỗi ngày ngủ được có ba hoặc bốn tiếng. Cả studio cũng phải theo tôi làm thêm giờ. Sau thời gian bận rộn, mấy ngày này tôi lại rảnh. Gần đây không có đơn đặt hàng nào. Mới ra giêng là thời điểm khó khăn nhất, toàn bộ thị trường đều đóng băng.”
Thẩm Lật: “Được rồi, vì anh là người bận rộn cũng không sao, tôi là người nhàn rỗi, tôi có nhiều kỹ năng nấu ăn hơn. Anh muốn uống rượu phải không? Whisky?”
A Dương gật đầu, “Cái này cũng được.”
Thẩm Lật nói: “Hôm nay không phải thứ năm, cũng không phải ngày uống rượu của anh. Sao đột nhiên tới đây rủ tôi đi uống rượu?”
A Dương mỉm cười liếc nhìn Thẩm Lật. Ánh mắt A Dương chăm chú nhìn vào đôi mắt của Thẩm Lật hai giây, với hai đôi mắt này, Thẩm Lật cảm thấy mình đã bị nhìn thấu.
Anh giả ngu, “Anh nhìn gì, trên mặt tôi nở hoa à?”
A Dương: “Trên mặt cậu có chữ.”
“Chữ gì?”
A Dương nói: “Nó được viết trên mặt của cậu kìa, trong lòng có chuyện – tôi đang rất buồn.”
Thẩm Lật sờ sờ mặt mình, “Đoán mò, tôi đang vui lắm.”
A Dương dùng đôi mắt sâu thẳm của mình nhìn Thẩm Lật. Thẩm Lật cảm thấy tê cóng cả da đầu, không hiểu sao anh có cảm giác A Dương biết tất cả mọi chuyện.
A Dương rót ly rượu, nhấp một ngụm, đột nhiên nói: “Cậu có xem tin tức không, Cố Dịch sắp thành lập công ty.”
Thẩm Lật nhíu mày, anh bình tĩnh nói: “Ờ, chuyện này liên quan gì đến tôi?”
A Dương nở nụ cười: “Ai nói có liên quan đến cậu.”
Thẩm Lật thầm thở phào nhẹ nhõm, không ngờ A Dương lại nói: “Liên quan đến cô gái giàu có mà cậu ta lén lút gặp mấy ngày trước.”
Trái tim của Thẩm Lật giống như một chiếc tàu lượn siêu tốc, lao vèo vèo xuống đáy vực, giọng nói đanh lại, chính anh cũng không phát hiện ra, “Liên quan thì sao?”
A Dương nói: “Trên mạng người ta nói…ừm … để có được tiền cậu ta đã không ngần ngại bán sắc… Một cô con gái tài phiệt từng bí mật gặp gỡ cậu ta đã tham gia lễ cắt băng khánh thành. Còn có một bức lúc hai người đang chúc rượu do phóng viên chụp lại.”
Thẩm Lật nhấp một ngụm rượu: “Sau đó thì sao?”
Khóe miệng A Dương giật giật, “Cậu nói xem cô thiên kim tiểu thư tham gia lễ cắt băng khánh thành sẽ trở thành bạn gái của Cố Dịch chứ?”
Thẩm Lật nắm chặt ly rượu trong tay, rũ mắt xuống, không nhận ra khóe miệng của mình cũng đang cụp xuống, khô khốc nói: “Làm sao tôi biết được.”
A Dương mỉm cười, “Đúng vậy, nếu biết, cậu sẽ không mâu thuẫn như bây giờ.”
“Anh đang nói gì vậy.”
“Người cậu thích là Cố Dịch nhỉ? Đừng phủ nhận, tôi biết cậu. Trường cấp hai và cấp ba của Cố Dịch cũng đều là trường của cậu, đúng không?”
“Hôm qua cậu ta lên báo vì bí mật gặp mặt với các thiên kim tiểu thư, hôm nay cậu khóc đến sưng cả mắt, sưng như hai quả óc chó luôn. Còn có thể bớt bướng bỉnh một chút được không? Đồ ngốc.”
Thẩm Lật cong môi, hai mắt đỏ bừng: “Anh thật đáng ghét.”
A Dương cười đáp: “Cậu thật đáng sợ.”
Thẩm Lật uống một ngụm lớn, “Làm sao anh đoán được là cậu ta?”
A Dương nói, “Tôi không phải đã nói với cậu rằng có người đến trước cửa nhà tìm cậu sao?”
Thẩm Lật nói: “Không phải là ông Trương kể với anh sao, anh cũng đâu có gặp?”
A Dương nói: “Đúng, nhưng sau đó cậu ta lại đến, tôi đã nhìn thấy.”
Thẩm Lật ngẩn ra, “Sao anh không nói với tôi?”
A Dương nói: “Tôi nói với cậu thì sao nào? Cậu định trở về à?”
Thẩm Lật lắc đầu, sẽ không.
“Cậu sẽ quay trở lại nếu tôi kể với cậu ngay hôm đó chứ?”
Thẩm Lật nói: “Tôi không biết.”
“Vậy cậu bảo tôi kể với cậu làm gì, đến tận bây giờ cậu vẫn chưa nghĩ được rõ ràng, lúc đó có thể nghĩ rõ sao?”
A Dương nói: “Cậu ta rất coi trọng cậu. Chờ ở cửa nhà cậu một ngày một đêm. Cậu có chắc rằng cậu ấy không có tình cảm với cậu?”
Thẩm Lật nghe vậy, trong lòng dâng lên một tia hy vọng, sau đó chính anh nhanh chóng đè xuống, “Có thể do trước đó tôi không từ biệt cậu ấy trước khi đi…”
Thẩm Lật chưa kịp nói xong đã bị A Dương cắt ngang: “Đừng nói nữa, là cậu đang tự lừa gạt chính mình, tôi không muốn nghe.”
“Cậu ấy là một ngôi sao…”
A Dương nói: “Cho nên cũng không phải là người bạn thích hợp để chia sẻ chuyện đồng tính? Cậu đã nghĩ đến nước muốn chứng minh giả định cậu ấy cũng là gay cơ mà, rốt cục cậu muốn làm cái quái gì?”
Thẩm Lật có chút suy sụp nói: “Tôi, tôi, tôi căng thẳng, tôi sợ hãi, vừa nghĩ tới chuyện nói rõ cùng cậu ấy… Tôi lại không nhịn được, không muốn cho bản thân quá nhiều hy vọng, để tránh khỏi thất vọng… A Dương, anh có hiểu cảm giác này không? Nó giống như… nó còn đáng sợ hơn đối mặt với một kỳ thi.”
A Dương cười khà khà: “Chán không. Nếu không sợ thì có khi còn đang nghĩ đến chuyện hẹn hò rồi đúng không?”
Thẩm Lật đỏ mặt, “Tôi chỉ là muốn can đảm hơn…”
Anh không thể trốn tránh mãi được. Cố Dịch đã đợi anh rất nhiều lần, dù tình cảm của hắn dành cho anh có tốt đến đâu cũng không thể ngang ngược như thế này. Dù tính tình hắn có tốt đến đâu anh cũng không nên đối xử với hắn như vậy. Anh giấu ở trong lòng nhiều năm như vậy cũng cần phải có một kết thúc. Nếu anh cứ e sợ thì sẽ không bao giờ nói ra được…
A Dương nói: “Cậu định cùng cậu ta nói chuyện rõ ràng như thế nào?”
Thẩm Lật “……”
Chưa sẵn sàng….
“Sẽ luôn có cơ hội thôi.”
A Dương nói: “Đáng đời lắm, hai đứa không có não để xin số điện thoại của nhau à? Một khi đã tìm được nhau, một người ngồi xổm trước cửa nhà người ta ba ngày ba đêm, người kia chỉ đơn giản là không biết bắt đầu từ đâu.”
A Dương nghĩ mà sầu, cứ như hai đứa ngốc, thực sự … thực sự ngu ngốc ngang nhau.
Thẩm Lật chép miệng, “Quên mất.”
A Dương trợn tròn mắt, chẳng buồn nói thêm, “Được rồi, cậu tự mình tính toán đi, tôi đi đây, đội ở studio còn đang chờ được cho ăn.”
Thẩm Lật tiễn A Dương rời đi, trở lại phòng khách, ném mình trên ghế sô pha.
Tại sao anh không thể sống tự do và đơn giản như A Dương, nói cho cùng thì họ vẫn khác nhau.
A Dương là trẻ mồ côi, không có gì ràng buộc. Anh ta có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, kể cả việc hoàn toàn nghe theo trái tim mình. Nhưng anh không làm được.
Anh sinh ra trong thư hương thế gia, gốc gác gia tộc thậm hậu cũng là trói buộc mạnh mẽ hơn bất cứ điều gì.
Ở một phương diện nào đó, những người càng hiểu biết nhiều thì họ sẽ càng giữ được những tư tưởng phong kiến mạnh mẽ hơn ở một số khía cạnh nhất định, một số phần nghi thức gia đình của họ vẫn tuân theo những truyền thống trước đó.
Khi ông nội còn sống, anh sẽ quỳ lạy vấn an vào mỗi dịp Tết Nguyên đán. Khi còn nhỏ, nếu anh làm điều gì sai trái, ông nội sẽ phạt anh quỳ gối ở từ đường…
Đúng vậy, gia đình anh xây dựng một từ đường hoàn chỉnh, bài vị mỗi thế hệ được xếp ngay ngắn trên bàn thờ Tổ, cứ ba đến năm ngày anh sẽ đến thắp hương, cúng lễ.
Mọi gia quy đều vô cùng nghiêm khắc, phải đến khi ông nội qua đời, sống một mình, anh mới dần dần buông lỏng, nếu không thì anh sẽ chẳng bao giờ xảy ra tình huống thức dậy lúc mười rưỡi sáng.
Lần đầu tiên Thẩm Lật phát hiện mình thích Cố Dịch là khi còn học cấp hai. Khi đó còn nhỏ, anh coi sự dạy dỗ của ông nội là tiêu chuẩn, cứng nhắc và ngốc nghếch. Lúc phát hiện ra tâm tư của mình, anh vô cùng sợ hãi, nửa đêm lén lau nước mắt trong chăn. Một thời gian dài anh đã cảm thấy rất xấu hổ, mặc cảm, cho rằng mình xấu xa, bại hoại gia phong.
Đây cũng là một trong những lý do tại sao anh không thể chờ đợi được nữa, muốn rời khỏi Cố Dịch.
Sau này lớn hơn, hiểu biết nhiều hơn, anh dần lơ là nội quy gia môn. Nhìn lại quãng thời gian mình như một chú chim sợ hãi, anh nghĩ lại cũng thấy buồn cười nhưng không hối hận.
Tâm nguyện của ông nội là mong cho hương hỏa của gia đình được bền lâu. Dù người cha xa lạ của anh đã lấy vợ ở nước ngoài nhưng vẫn chưa có con. Anh là đứa cháu độc đinh trong gia đình, là niềm hy vọng của ông nội. Nếu là anh…thì anh thật sự đã phụ lòng mong mỏi của ông nội.
Từ khi bắt đầu biết yêu, Thẩm Lật chưa bao giờ dám ở quá gần phụ nữ, cũng không có cơ hội kiểm tra xem mình có phải là song tính hay không. Nếu anh là song tính, anh có lẽ không thể chờ đợi lâu hơn được nữa. Bằng cách coi mình là một người đồng tính, anh tránh khỏi cám dỗ, lương tâm cũng bớt day dứt. Anh có thể tiếp tục tiêu tốn thời gian cho những ảo tưởng của chính mình.
Có lẽ cứ tiêu tốn như thế này, thời gian sẽ dần dần lấy đi nỗi ám ảnh ban đầu của anh, và anh cũng không phải vất vả chờ đợi.
Anh đã nghĩ như vậy, nhưng khi Cố Dịch đột nhiên xuất hiện lần nữa trong thế giới của anh, trời cao biển rộng, muôn hoa đua nở.
Thế giới tĩnh lặng và tù đọng của anh có hoa thơm chim hót và tiếng ca. Mọi thứ đều sống động trở lại. Trái tim im ắng bấy lâu của anh dường như cũng sống lại. Cảm giác này có thể gây nghiện trong chốc lát, chưa kể anh còn bị trúng độc nhiều ngày, chất độc đã đi sâu vào tận xương tủy.
Khi hắn rời đi như lấy đi màu sắc trong thế giới của anh. Khung cảnh trở thành một thước phim câm, màu sắc bị cuốn đi, tâm hồn lạnh lẽo.
Ai có thể chịu được sự tra tấn như vậy?
Anh ở lại Thụy Sĩ một tháng, tâm trạng của anh cũng thống khổ như lúc ở phòng tranh năm đó.
Đêm qua, anh đã ở từ đường gieo tiền xu bốn lần, câu trả lời cho lần gieo cuối cùng là đi.
Anh quyết tâm bừng bừng, anh sẽ đi tìm hắn. Anh không thể liên lạc với hắn, nhưng anh biết sẽ luôn có cơ hội.
Cơ hội đó phải chờ đợi đến hai tháng.
Nhân gian đẹp nhất là vào tháng tư.
Hoa đào ở vườn sau nhà cổ nở rộ lộng lẫy, giống như tâm trạng vui vẻ ấm áp của Thẩm Lật.
Một chương trình ẩm thực đã mời Thẩm Lật làm khách mời của một tập. Địa chỉ ghi hình là ở tòa nhà phát thanh truyền hình thành phố S. Cùng ngày, Cố Dịch cũng có một buổi ghi hình phỏng vấn trong cùng tòa nhà.
Thẩm Lật đã là một người nổi tiếng trên mạng từ rất lâu rồi, đây không phải là lần đầu tiên anh nhận được lời mời như vậy, nhưng là lần duy nhất anh đến tham gia.
Vài ngày trước khi lên đường, Thẩm Lật đã hái một lọ hoa đào đẹp nhất từ rừng hoa đào tuyệt đẹp ở vườn hoa phía sau, dùng mật ong, đường phèn và giấm trắng để tạo thành hỗn hợp hoa ngâm rồi cho vào lọ. Vị chua chua ngọt ngọt cùng với hương hoa đào, mùa này làm mứt hoa ăn với bánh mì là thích nhất.
Cố Dịch nghiện đồ ngọt, vì vậy hắn chắc chắn sẽ thích.
Chương trình ẩm thực mà Thẩm Lật sẽ tham gia đã phát sóng được hai mùa, đây là mùa thứ ba. Vì chương trình đã chiếu một thời gian dài nên mát đi cảm giác mới mẻ, kịch bản cũng không có điểm sáng nên rating đang giảm dần.
Gần đây, theo yêu cầu của SARFT (Cục Phát thanh, Điện ảnh và Truyền hình Trung Quốc) đề xuất, các chương trình tạp kỹ để cho người nghiệp dư và người nổi tiếng cùng xuất hiện. Những blogger bổi tiếng thường xuyên tham gia các chương trình tạp kỹ khác nhau. Mặc dù có thể nói là quần ma loạn vũ nhưng ít nhiều họ cũng mang lại xếp hạng tốt cho một số chương trình.
Chương trình này cũng đi theo cùng xu hướng. Trợ lý đạo diễn tìm kiếm trên Internet những food blogger sành ăn nổi tiếng. Hai tập đã được thực hiện. Hai blogger tích V lần lượt hợp tác với hai ngôi sao. Nhóm chương trình cung cấp nguyên liệu nhất định cho hai đội sử dụng. Những nguyên liệu này được dùng để chế biến các món ăn. Sau đó, các món ăn được đưa đến một nhà hàng để yêu cầu khán giả bình chọn. Nhóm nào giành nhiều bình chọn hơn sẽ chiến thắng. Cuối cùng, các blogger nổi tiếng mang đến cho khán giả một vài đặc sản đơn giản ngay tại chỗ. Lúc đó nhiệm vụ của blogger sẽ hoàn thành, họ có thể xuống khỏi sân khấu.
Ở mùa đầu tiên, rating tăng lên một chút, một số khán giả bàn tán sôi nổi. Chương trình cũng lên được Hot Search. Tuy thứ hạng hơi thấp nhưng đây là chương trình công khai miễn phí. Nhóm sản xuất chương trình cảm thấy hay, nên làm tiếp mùa hai.
Bởi vì mùa hai có nhiều hoạt động truyền thông, cùng thực tế là các blogger nổi tiếng đã có một lượng lớn người hâm mộ coi như là nền tảng tuyên truyền tự nhiên, nên xếp hạng của mùa hai đã tăng lên gấp đôi so với mùa đầu tiên, thỉnh thoảng còn lên đầu Hot Search.
Tổ sản xuất chương trình thực tủy tri vị(1), đến mùa ba vẫn không chịu buông tha cho các blogger có V lớn.
(1) ăn tủy biết vị, đại ý là được trải nghiệm một lần kết quả tích cực nên muốn làm tiếp
Tuy nhiên, blogger đạt tích V được chọn lần này có gì đó không ổn nên bị đẩy sang mùa sau. Trợ lý đạo diễn sàng lọc mãi không tìm được nhiều người người đáp ứng lịch trình. Nhiều người trong số họ còn nổi tiếng hơn cả Thẩm Lật, nhưng trợ lý đạo diễn sau khi cân nhắc kỹ lưỡng vẫn chọn Thẩm Lật.
Lý do không có gì khác ngoài việc Thẩm Lật trưởng thành quá tốt, dáng vẻ cùng khí chất đều ăn đứt các tiểu thịt tươi.
Thẩm Lật không có trợ lý, bản thân cũng không có kinh nghiệm ghi hình các chương trình, A Dương lo anh không thể đối phó với các tình huống nên cử trợ lý của mình – Tiểu Trương – đi cùng.
Thẩm Lật đi chuyến này, tâm tư cũng có chút không trong sáng. Anh hơi ngượng, A Dương dường như nhìn thấy sự bối rối của Thẩm Lật nên không trêu đùa nữa.
Thẩm Lật đến thành phố S trước hai ngày, anh thuê phòng ở khách sạn gần đài phát thanh và truyền hình thành phố S nhất, cũng để tiện quan sát lịch trình của Cố Dịch.
Nhưng Cố Dịch, với tư cách là nhân vật đứng đầu kim tự tháp trong làng giải trí, đương nhiên không thể nhàn rỗi như vậy mà đến trước vài ngày.
Thẩm Lật ngồi xổm trước cửa đài lúc chín giờ sáng trong suốt hai ngày, không ngoài dự kiến là không gặp được người, khó tránh khỏi thất vọng.
Ngày thứ ba, Thẩm Lật đến chỗ tổng duyệt. Dọc đường anh rất căng thẳng, nhân viên đi cùng nhìn thấy anh tái mặt, tưởng anh căng thẳng về buổi tổng duyệt nên không nhịn được an ủi: “Đó chỉ là một buổi quay thử thôi, đừng lo lắng, một số đội chưa có đủ người, mấy người kia bận quá. Cậu nhiều nhất có thể gặp được một nửa trong số họ. Mọi người đều rất tốt tính. Ở đây không có ai tên tuổi lớn. Tất cả mọi người đều là những người trẻ tuổi. Cứ thả lỏng nhé.”
Thẩm Lật lơ đễnh gật đầu, cảm ơn rồi đảo mắt nhìn quanh. Anh đang băn khoăn không biết Cố Dịch sẽ ở tầng mấy.
Trong khi thu gọn đồ đạc ở phòng thay đồ, Thẩm Lật nói chuyện với một nhân viên trẻ bên cạnh. Cô gái còn khá trẻ, vừa làm việc xong không lâu, cô vẫn rất nhiệt tình và hoạt bát. Cô ngước đôi mắt long lanh nhìn Thẩm Lật, khen anh đẹp trai mãi, còn muốn chụp chung một bức.
Thẩm Lật tốt bụng đồng ý, nói: “Nghe nói hôm nay Cố Dịch cũng tới đây ghi hình chương trình?”
Nghe nhắc đến Cố Dịch, cô gái nhỏ tinh thần tràn đầy: “A, a, anh cũng thích nam thần của em sao!!!”
Thẩm Lật xấu hổ thừa nhận, nói: “Em gái anh nhờ giúp, anh đang suy nghĩ xem có thể chạy vào giúp nó xin chữ ký không.”
Nghe đến đây, cô bé kinh ngạc xua tay: “Không được đâu, địa vị của anh ấy thường sẽ ở tầng trên, được một đám người vây quanh, còn có phòng thay đồ riêng. Anh không cần suy nghĩ nữa.”
“Hơn nữa, tin tức của em gái anh cũng không chính xác. Anh ấy sẽ ghi vào ngày kia, không phải hôm nay. Ngày mai có thể có quay thử, nhưng với đẳng cấp của anh ấy cũng không có thời gian để quay thử, bình thường sẽ không gặp được.”
Nụ cười của Thẩm Lật đanh lại khi nghe những lời này, xuất sư bất lợi. Nhưng không sao. Chuyện chẳng có gì lớn. Cùng lắm anh ở lại thêm vài ngày, ngày nào cũng ngồi xổm ở cửa, dù có bị coi là biến thái thì anh cũng nhận.
Như các nhân viên đã nói trong buổi tổng duyệt, chỉ có một nửa số ngôi sao đến tham dự, họ đều là những người trẻ tuổi, trông còn trẻ hơn Thẩm Lật.
Hầu hết những người trong chương trình này đều là ngôi sao hạng ba và hạng bốn. Ngôi sao hạng hai được coi là xuất sắc nhất. Ngày thường, Thẩm Lật chú ý đến làng giải trí cũng chỉ đọc tin về Cố Dịch. Cố Dịch là người đứng đầu kim tự tháp ngành giải trí, hầu hết những người hợp tác cùng hắn cũng là ngôi sao hạng nhất hoặc hạng hai. Vì vậy, Thẩm Lật hoàn toàn không biết những người này, cũng chưa bao giờ nghe nói về họ.
Nhưng dù sao họ cũng là ngôi sao hạng ba hạng bốn, không phải ngôi sao tuyến mười tám. Thẩm Lật không thể biểu hiện mình không biết gì cả, do đó lâm trận mới mài gươm, anh điên cuồng ghi nhớ thông tin về những người này.
Mặc dù chúng có thể không hữu ích, nhưng biết một chút để đề phòng vẫn tốt hơn.
Buổi quay thử diễn ra rất suôn sẻ, blogger tích V cùng quay với Thẩm Lật là một người nổi tiếng trên mạng với hàng triệu người hâm mộ. Cô ấy là một cô gái nhỏ nhắn, tỉ mỉ và kiên nhẫn, rất tốt tính.
Các ngôi sao cùng đội cũng trạc tuổi Thẩm Lật, một nam một nữ, nam tên là Trương Tử Lạc, nữ là Vương Nhất Hảo. Cả hai đều từng tham gia một hoặc hai vai phụ quan trọng trong bộ phim truyền hình Tiểu Hỏa. Tuy nhỏ tuổi hơn Thẩm Lật nhưng sau nhiều năm mài giũa trong làng giải trí, họ đều là những người xuất sắc, lễ phép, không để mắc sai lầm.
Ngoài ra còn có một diễn viên lớn tuổi có chút tiếng tăm hơn người đã không đến lần quay thử này vì bận việc. Đây được coi là khách mời lớn nhất trong số các khách mời thường trú thuộc các đội của chương trình. Anh ta nổi tiếng từ khi còn trẻ, đã tham gia rất nhiều chương trình truyền hình. Người ta nói rằng thế hệ trẻ lớn lên cùng những chương trình ti vi của anh ấy. Nhưng bởi vì mấy năm nay các minh tinh theo xu thế thị trường xuất hiện nhiều, anh ta cũng mất đi một phần người hâm mộ. Giải thưởng nhận được ít đi, thân phận của anh ta cũng dần dần hạ thấp nên không khỏi xấu hổ.
May mắn thay, chương trình tạp kỹ dành cho phụ huynh và trẻ em nổi lên trong hai năm qua. Cậu con trai út của anh ta rất dễ thương và thông minh. Cậu nhóc đã trở nên nổi tiếng trên mạng sau khi tham gia chương trình thực tế. Địa vị và tài nguyên của anh ta cũng tăng lên không ít.
Thẩm Lật hầu như không trò chuyện với hai thành viên còn lại trừ những lúc cần thiết. Họ vừa thận trọng vừa xa cách, không thân thiết cũng không thờ ơ, nhưng thái độ này rất đúng ý Thẩm Lật.
Blogger tích V của đội đối thủ là một cậu ấm tiểu thịt tươi rất được quan tâm. Cả đội cười cười nói nói, so với họ thì đội của anh có bầu không khí lạnh nhạt hơn rất nhiều.
Sau buổi diễn tập, một nhân viên đã giải thích chi tiết trong ngày hôm đó cho Thẩm Lật, động viên nói: “Giả Duy lão sư là người có tính khí tốt, rất biết quan tâm và có khả năng khuấy động không khí nhất. Mấy người cùng đội đều là người trẻ tuổi. Cậu có thể sẽ không tránh khỏi ngại ngùng. Đợi anh ấy đến, bầu không khí sẽ tốt hơn.”
Mặc dù Thẩm Lật không quan tâm lắm đến chuyện này nhưng anh vẫn cảm kích trước sự ân cần của nhân viên nên nói cảm ơn rồi mới quay trở lại khách sạn.
Trước khi đi, anh không nhịn được đi tuần tra xung quanh, cố gắng tìm kiếm một bóng người nào đó, nhưng hiển nhiên là vô ích.
Ngày thứ hai là ngày ghi hình chương trình, Thẩm Lật nhìn thấy nhân viên nói gì về Giả lão sư, hình như có chút ấn tượng về người này. Nhưng có điều, khi còn nhỏ, ông nội giữ anh ở nhà để đọc, luyện thư pháp hoặc vẽ tranh, thời gian xem ti vi rất ít nên số người anh biết thực sự rất hạn chế.
Giả Duy khoảng bốn mươi tuổi, dáng người hơi mập, do chăm chỉ luyện tập nên cơ bắp vẫn săn chắc. Với một lớp râu mỏng trên mặt, trông anh ta có vẻ trưởng thành và cuốn hút.
Anh ta vừa đến, bầu không khí của cả đoàn đã khác hẳn. Thẩm Lật vẫn không nói nhiều, nhưng thỉnh thoảng cũng có thể nói một chút. Không khí trước khi ghi hình rất sôi động, hiệu quả ghi hình buổi diễn cũng tốt hơn nhiều.
Lúc đầu, Thẩm Lật mặc một chiếc áo len trắng đơn giản, quần âu đen và một đôi giày thường màu trắng, trông trẻ trung và tươi tắn. Mái tóc dài của anh được một nhà tạo mẫu chăm sóc, người này đã dùng máy uốn tóc dùng một lần để tạo các lọn cong bồng bềnh mà lười biếng. Anh được buộc tóc đuôi ngựa phía sau đầu, trông rất thời trang và sành điệu khiến nhiều người phải kinh ngạc.
Mở màn, Thẩm Lật mỉm cười, chào hỏi và giới thiệu ngắn gọn về bản thân. Dù anh nói không quá nổi bật cũng không có gì sai sót nhưng so với toàn bộ chương trình tạp kỹ thì hơi kém chút.
Người dẫn chương trình linh động tiến lên cứu nguy, “Xem ra Lật Tử của chúng ta rất nhút nhát. Chẳng lẽ bị đôi mắt phát sáng của các khán giả nữ phía dưới làm cho hoảng sợ rồi?”
Dưới hàng ghế khán giả truyền đến một trận cười rộ lên, Thẩm Lật bất đắc dĩ cười, “Không phải, chỉ là lúc nãy kích động quá nên quên lời, cho nên đành phải giả bộ lạnh lùng.”
Người dẫn chương trình cười trêu hai câu, hỏi một vài chủ đề như liệu anh có độc thân hay không, hay anh thích kiểu con gái nào.
Thẩm Lật thực sự không có nhiều việc phải làm, miễn là anh lắng nghe khi người khác nói và trả lời khi người khác hỏi. Anh không đến chương trình để nổi tiếng. Anh cũng không muốn thể hiện cảm giác tồn tại của mình. Dù vậy thực tế cũng khó đoán trước được.
Đến phân đoạn thực hành, Thẩm Lật có nhiều cơ hội thể hiện hơn.
Đội sản xuất chương trình đưa ra nguyên liệu là trứng, khoai tây, sườn, bột mì và hai quả đào. Yêu cầu làm năm món ăn với những nguyên liệu này.
Đội ngũ chương trình đã xếp một lớp cánh hoa đào dày đặc bên dưới những trái đào xinh xắn. Thẩm Lật nhìn những thứ này, nảy ra một ý tưởng trong đầu.
Anh dự định làm một chiếc bánh hoa đào giòn, bánh trôi hoa đào thủy tinh, một món trứng tráng khoai tây đơn giản, trứng hấp hoa đào và sốt hoa đào.
Anh ra thảo luận với vài người, Trương Tử Lạc khẽ cau mày: “Nhưng trong thành phần không có nhắc đến hoa đào.”
Là một cô gái, Vương Nhất Hảo vốn dĩ rất muốn thử ăn hoa, nên vặn lại: “Nhưng nó xuất hiện trong khay nguyên liệu, còn nguyên liệu thì không nói rõ đó là gì. Hoa đào xuất hiện trong khay có nghĩa là có thể dùng.”
Hai người tranh cãi không ngừng, cuối cùng Giả Duy nở một nụ cười: “Vì nó đã có trong khay nguyên liệu món ăn nên nó không vi phạm quy tắc, hay chúng ta cứ thử dùng xem. Dù sao, có sai thì cũng là lỗi của bếp trưởng. Vì thời nay ít dùng hoa trong nấu ăn, chúng ta có thể học hỏi từ Lật Tử, sau này cũng có thể dùng để lấy lòng bà xã.”
Mọi người quyết định thực đơn, bắt tay vào nấu.
Những khách mời có mặt trong chương trình này đương nhiên ít nhiều đều có khả năng nấu ăn. Thẩm Lật nói với ba người về phương pháp cụ thể của các món ăn, Gia Duy được phân công làm đội trưởng cố định.
Vương Nhất Hảo chịu trách nhiệm cắt đào, Trương Tử Lạc chịu trách nhiệm cắt nhỏ khoai tây. Gia Duy đi gặp đội sản xuất chương trình để đổi bột mì lấy bột nếp.
Thẩm Lật lấy hoa đào ra rửa sạch, lấy ra một phần lớn, cho vào nồi đun sôi hoa đào với đường phèn và mật ong. Nước sốt hoa đào sau khi đun sôi trở nên đặc và sánh. Bên trong chứa những cánh đào hồng mịn, toát lên sự ngọt ngào, thơm ngon.
Anh lấy một phần hoa đào cắt nhỏ cho vào bột mì của Giả Duy, sau đó lấy một phần khác, cắt nhỏ trộn đều bột với hoa đào rồi để riêng một bên.
Lúc này, bột được Giả Duy nhào xong, để nghỉ một lát. Anh ta quay qua xử lý phần sườn thăn.
Thẩm Lật bắt đầu nặn bánh trôi hoa đào thủy tinh.
Nhào bột với cánh hoa đào đã nghiền thành bột, dùng thìa nhỏ cho vào phần hoa đào đã chuẩn bị sẵn, lấy thịt quả đào đã được Vương Nhất Hảo cắt thành từng miếng, cho vào trong, gói kín và vo tròn. Tay Thẩm Lật thoăn thoắt gói những viên gạo nếp trong chốc lát, bắc nồi nước lên đun.
Dùng phần bột mì còn lại cùng hoa đào để làm bánh quy hoa đào, cho vào lò nướng.
Lúc này, sườn thăn đã được Giả Duy chế biến theo các bước của món sườn xào chua ngọt. Trước tiên anh ta chiên sơ, cho nước sốt hoa đào vào xào cùng, cuối cùng là bắc ra.
Bánh kếp trứng và khoai tây của Trương Tử Lạc cũng đã sẵn sàng.
Chỉ còn lại món trứng hấp lòng đào.
Trứng gà đánh tan với nước cốt đào, bổ đôi thịt đào, cho vào nồi hấp chín, đổ nước sốt hoa đào ra nồi là xong.
Ngay sau khi món ăn được hoàn thành, người dẫn chương trình thông báo hết giờ.
Nhóm của Thẩm Lật đã bày đồ xong, đội bên kia vẫn đang làm cố.
Năm món được làm đối lập là Khoai tây thịt rán, Bánh khoai tây trứng, Viên xíu mại, Thịt cổ đào và Bánh trứng.
Khi được giới thiệu các món của anh, người dẫn chương trình đã rất ngạc nhiên: “Các bạn thực sự có thể ăn bữa tiệc hoa đào này sao? Không phải chỉ để đẹp thôi ư? Chà, trông đẹp quá phải không?”
Bánh khoai được cắt thành hình hoa đào, chiên chín vàng giòn.
Chiếc bánh hoa đào giòn được Thẩm Lật nặn thành hình hoa đào, lớp vỏ bánh giòn xếp chồng lên nhau.
Sườn thăn sốt hoa đào được bao phủ bởi nước sốt hoa đào tươi sáng, thậm chí bên trên còn rắc một vài cánh hoa sạch.
Trứng Hấp Đào Ngọt được rưới một lớp sốt hoa đào lên, bên dưới vẫn có thể nhìn thấy phần thịt quả đào chín mọng.
Những viên bánh trôi hoa đào thủy tinh sau khi nấu bột có màu trong như pha lê, cánh hoa đào bên trên vỡ vụn, điểm xuyết những chấm trắng, đỏ đẹp như tác phẩm nghệ thuật.
Khán giả cũng sửng sốt, bên dưới giật mình xôn xao thán phục.
Lần này, vì vấn đề địa điểm và khách sạn, họ không ra ngoài quay mà chọn để khán giả ở trong trường quay nếm thử rồi bình chọn.
Kết quả bình chọn là 13:20, nhóm Thẩm Lật đã giành chiến thắng.
Người dẫn chương trình có chút thèm ăn, cầm đũa sạch gắp một viên bánh trôi hoa đào thủy tinh, “Ngon quá! Không ngờ hoa đào có thể ăn được như này. Thực sự được mở mang hiểu biết. Chậc chậc, không ngấy lại còn thơm. Món này rất hợp để ăn trong mùa này. Mọi người có thể áp dụng!”. Người dẫn chương trình giơ ngón cái đồng ý.
Thẩm Lật khiêm tốn cười.
Hướng dẫn nấu ăn mới nhất, Thẩm Lật, đã đưa ra phương pháp làm nước sốt hoa đào.
Đến lúc này, khi nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, anh mới đi xuống hậu đài.
Sau khi kết thúc cảnh quay buổi chiều, Thẩm Lật đột nhiên cảm thấy hơi mệt. Làm một ngôi sao quả thật là một nghề nghiệp không hề dễ dàng.
Anh và Tiểu Trương chậm rãi đi về phía lối ra, trong lòng vẫn còn trào dâng hy vọng có thể gặp được Cố Dịch.
Cho đến khi chậm rãi bước ra cửa, anh vẫn không thấy Cố Dịch đâu.
Thẩm Lật sợ hãi không muốn ra khỏi cửa, ngay khi đang trì hoãn suy nghĩ, anh đột nhiên nhìn thấy một nhóm người vây quanh một người đàn ông cao lớn đeo khẩu trang và kính râm.
Thẩm Lật vui mừng khôn xiết, đó là Cố Dịch!
Anh đang muốn tiên lên thì bị một người khác vượt qua.
Đó là một người phụ nữ có thân hình nóng bỏng và khuôn mặt xinh đẹp, cô ấy nghiêng người về phía trước với nụ cười trên môi, nói điều gì đó, nhân viên bảo vệ bên cạnh Cố Dịch không ngăn cô lại.
Thẩm Lật dừng lại, nghĩ rằng cuối cùng đã nhìn thấy hắn. Nhưng anh không thể để hắn đi như vậy, vì vậy bất chấp thể diện của mình, anh giơ cánh tay lên cao, vẫy vẫy: “Cố Dịch!”
Cố Dịch liếc nhìn về phía anh, hắn đeo một chiếc khẩu trang che kín mặt nên không thể nhìn thấy biểu cảm, nhưng nụ cười của người phụ nữ bên cạnh hắn thì cứng đờ.
Cố Dịch quay đầu lại nói gì đó với người đi bên cạnh, gật đầu về phía Thẩm Lật rồi rời đi.
Thẩm Lật đứng đó, tự hỏi Cố Dịch gật đầu là ý gì.
Anh đứng đó một lúc thì có một người chạy đến từ phía sau, đó là người mà Cố Dịch vừa nói chuyện.
“Thẩm Lật phải không? Tôi là trợ lý của Cố Dịch. Anh ấy nhờ tôi qua xin số điện thoại. Hơn nữa, khi nào thì anh rời đi?”
Thẩm Lật lơ đễnh về khách sạn chuyển phòng, anh chuyển đến khách sạn năm sao cách đó mấy trăm mét, lơ đễnh ngồi trên ghế sô pha, chờ đến 12 giờ đêm, cửa phòng bị gõ vang.
Thẩm Lật vừa mở cửa đã nhìn thấy Cố Dịch đang dựa vào khung cửa: “Chào ngài, phục vụ phòng đây.”
Hết chương 24