Cố Dịch xách bằng một tay, suýt nữa thì trượt tay rơi xuống nên hơi xấu hổ. Hắn bí mật ấn mạnh vào bao, kinh ngạc nói: “Trong này là bao cát à?” Đi có một chuyến mà phải mang nặng vậy sao?
Thẩm Lật nói: “Bên trong chứa một bình giữ nhiệt, Ấm Bảo Bảo(1), dây thừng, một vài lọ thuốc mỡ, băng gạc, còn có hai hộp cơm, cũng như một cái bật lửa, một cái xẻng nhỏ và một con dao. Còn một con dao rựa to nữa nhưng không nhét được vào túi nên tôi phải cầm trên tay. Ngọn núi này khá lớn nên buổi trưa chúng ta không về ăn cơm được. Tối về nấu canh cá cho cậu nhé.”
(1) một thương hiệu miếng dán nóng phổ biến
Cố Dịch: “Tùy cậu, chuẩn bị xong rồi thì đi thôi.”
Thẩm Lật nói: “Chờ đã, vẫn còn.”
Thẩm Lật đi vào phòng quần áo, lấy ra hai chiếc áo gió dày cộp, đưa cho Cố Dịch một cái cỡ lớn: “Thật may là A Dương đã cho tôi một cái cỡ lớn, nếu không tôi thật sự không biết phải làm sao.”
Chiếc áo khoác của Thẩm Lật là kiểu cổ điển, còn chiếc đưa cho Cố Dịch kiểu dáng lạ mắt hơn nhiều, đường nét uyển chuyển, màu sắc thời trang, ấm áp, không có cảm giác cồng kềnh của những chiếc áo gió thông thường, ngược lại càng giống trang phục của những người mẫu thuộc hãng thời trang lớn trên ti vi.
Cố Dịch cong môi, không muốn thừa nhận A Dương này có thẩm mỹ tốt, chỉ hỏi: “A Dương là ai?”
Thẩm Lật cười nói: “Là bạn của tôi, cậu ta là một người rất tuyệt.”
Cố Dịch lạnh lùng khịt mũi, “Tôi không có hứng thú với bạn bè của cậu. Chuẩn bị xong thì đi thôi.”
Thẩm Lật bất đắc dĩ cười, người này sao lại trẻ con như vậy, “Chờ đã, đừng nóng vội.”
Thẩm Lật từ trong ngăn kéo lấy ra hai miếng Ấm Bảo Bảo, xé một cái rồi đi về phía Cố Dịch, “Vén áo lên.”
Cố Dịch chậm rãi kéo vạt áo để lộ cơ bụng đẹp đẽ, tự hào nói: “Thế nào, cậu có phải đang đặc biệt đố kỵ và ghen tị không?”
Thẩm Lật cố ngăn bản thân trợn mắt, “bốp” một cái rõ ràng, vỗ mạnh vào cơ bụng của Cố Dịch, “Xoay người, tôi đang nói về phía sau.”
Cố Dịch hít một hơi, tức giận nói: “Vậy cậu đứng ở trước mặt tôi làm gì!”
Thẩm Lật nói: “Cậu hành động nhanh quá, tôi còn chưa nói xong.”
Cố Dịch tức giận quay người lại. Hắn mặc tổng cộng hai chiếc áo, một áo len và một áo ba lỗ bên trong. Thẩm Lật vén áo len lên, dán Ấm Bảo Bảo vào áo ba lỗ bên trong rồi hạ vạt áo xuống. Ấm Bảo Bảo dán cách da một một lớp áo ba lỗ kề sát sau eo Cố Dịch.
Cố Dịch dịch người, giơ tay trái sờ, hiện tại hắn chưa có cảm giác gì.
Thẩm Lật xé một cái khác, đưa cho Cố Dịch. Anh tự xoay người, quay lưng về phía Cố Dịch: “Dán giúp tôi.”
Cố Dịch cầm lấy vạt áo Thẩm Lật vén lên, tầng tầng lớp lớp quần áo dày đặc bị vén đến cùng, trực tiếp lộ ra vòng eo thon thả uyển chuyển.
Đột nhiên mất đi quần áo che chắn, một trận ớn lạnh truyền đến, Thẩm Lật cứng đờ cả người, thắt lưng vô thức đứng thẳng. Cố Dịch chỉ có thể nhìn thấy phần eo linh hoạt khẽ run lên, phản ứng không khỏi thật dễ thương.
Cố Dịch hai mắt tối sầm lại, hắn không kìm lòng được mà nhẹ nhàng chọc vào chỗ eo vừa run rẩy của Thẩm Lật.
Lực chọc lần này quá nhỏ, càng chọc càng như gãi ngứa. Eo của Thẩm Lật có chút mẫn cảm, vừa rồi bị kích thích lạnh lẽo, ngón tay Cố Dịch nóng như lửa đốt, chọc vào lại có cảm giác khác. Thẩm Lật khẽ run rẩy, một luồng điện khó giải thích chạy dọc sống lưng, dòng điện khiến chân anh mềm nhũn gần như không thể đứng vững.
Thẩm Lật hoảng sợ, cổ họng nghẹn lại, mặt nóng bừng, cảm thấy xấu hổ khi đối mặt với Cố Dịch ở tư thế lộ lưng ra. Anh cắn môi dưới, hét lên vì tức giận, “Cố Dịch!”
Cố Dịch không nghĩ ngợi gì, ngược lại dùng hai tay véo eo Thẩm Lật so sánh: “Sao cậu lại gầy như vậy?”
Thẩm Lật lúc này chỉ cảm thấy một đôi bàn tay to lớn bốc lửa đang gắt gao ôm lấy eo của anh. Từ da thịt một ngọn lửa đốt vào trong cơ thể, anh không khống chế được, cả người run lên, không nói được lời nào, toàn thân cứng đờ. Anh cắn chặt môi dưới sợ phát ra âm thanh xấu hổ.
Thẩm Lật ngượng vô cùng, chỉ vì một cái đụng chạm đơn giản như vậy mà anh đã động lòng… Anh cảm thấy chính mình cứ như thiếu hơi trai vậy…
Không, không, nhất định là do kiêng khem quá lâu. Đúng, đúng, lần trước anh tự giúp mình đã là chuyện từ nửa năm trước rồi, nhất định là như vậy…
Mặc dù tự an ủi mình bằng cách này, Thẩm Lật biết trong thâm tâm mình vẫn còn một sự kích động đối với Cố Dịch.
Cố Dịch đứng sau lưng Thẩm Lật nên không thể nhìn thấy biểu cảm của anh, cũng đương nhiên không thể đoán được suy nghĩ của người này. Hắn chỉ thấy khi mình dùng hai tay chạm vào eo Thẩm Lật, anh lại để lộ ra phản ứng đáng yêu như trước, cứng đờ và run nhẹ.
Cố Dịch chỉ nghĩ rằng Thẩm Lật sợ nhột hoặc lạnh, hắn biết mình nên buông ra, nhưng trong lòng lại không nỡ. Xúc cảm nơi bàn tay chạm tới tốt hơn tưởng tượng, mềm dẻo, ấm áp, mảnh mai, mịn màng như một viên ngọc bích, khiến người ta thích mê.
Mà núi xanh còn đó, lo gì không có củi đun, nếu Thẩm Lật bị chọc tức thì hắn gánh không nổi. Chần chừ một hồi, Cố Dịch miễn cưỡng rút tay về, thành thật dán một miếng Ấm Bảo Bảo lên người Thẩm Lật.
Thật ra, Cố Dịch chỉ cần vài giây để vén áo của Thẩm Lật lên dán miếng Ấm Bảo Bảo, nhưng đối với Thẩm Lật khoảnh khắc đó dài như một thế kỷ.
Anh thở phào nhẹ nhõm, không dám chậm trễ nữa, buộc dây dắt Tart, đeo ba lô lên lưng rồi lên núi.
Trong thôn có ba con đường đi lên núi, không phải chỉ có ba con đường này mới có thể lên núi, mà dân làng đã quen với những lối đi tương đối bằng phẳng từ ba con đường này.
Hai ngày nay thời tiết rất tốt, nắng cũng lớn, tuyết bên ngoài đã tan gần hết, đường núi có chút lầy lội, đi lại hơi khó khăn.
Sau khi Thẩm Lật đưa Cố Dịch và Tart đến một con đường tương đối bằng phẳng, anh chặt hai cái que to bằng ngón tay cái, tiếp tục đi về phía trước.
Tart dẻo dai đến mức nó vừa đi trước vừa kéo dây, thỉnh thoảng dừng lại để đợi hai người phía sau.
Cây trên núi hầu hết đã rụng lá, nhìn từ xa có phần trơ trụi, khi lên núi cũng có thể tìm thấy một ít cây cỏ xanh ngắt màu vàng, chưa kể đến một diện tích lớn thông xanh và cây bách.
Phần lớn tuyết dưới chân núi đã tan, hai người giẫm lên những nơi không có tuyết.
Thẩm Lật đã quen với việc leo núi nên thể lực thì khỏi phải nói. Cố Dịch là một ngôi sao nên hắn thường xuyên phải ngâm mình trong phòng tập để giữ dáng, đó là chưa kể đến yêu cầu thể lực của các trò chơi vận động trên chương trình thực tế. Bởi yêu cầu của công việc như vậy, thể lực của hắn đương nhiên không hề kém.
Hai người đi dạo một hồi, một lúc sau, Thẩm Lật chỉ về phía trước nói: “Đoạn này ít cây cối, động vật cũng không nhiều. Đa số dã thú đều ở khu rừng phía sau, phần lớn chỗ này là đất ruộng của người trong thôn. Cậu nhìn xem nhà của tôi ở đó.”
Cố Dịch nói: “Nếu chúng ta ở gần núi như vậy, tại sao phải mất một quãng đường dài để đi vòng quanh núi tới đây? Nơi này cũng không có bẫy thú”.
Thẩm Lật cho biết: “Từ nhà chúng ta đi bộ thì rất gần, nhưng đường qua đó gồ ghề, khó đi, trời mưa tuyết thì không thể đi được, nên tôi chỉ có thể đi đường vòng rất xa tới đây. Thực tế thì từ đây đi bộ khá tốt. Được rồi, những gì cậu nhìn thấy từ đây hoàn toàn không thể nhìn thấy ở bên đó. “
Cố Dịch nhìn theo hướng chỉ tay của Thẩm Lật, chỉ thấy những mảnh ruộng ghép lại với nhau như những khối gạch xây dựng, màu sắc khác nhau, một số màu nâu, một số màu trắng, một số màu vàng và một số màu xanh lục nhạt. Xa hơn là những dãy nhà ngăn nắp, tường trắng, ngói đỏ. Có gia đình nấu cơm sớm nghi ngút khói, khung cảnh này như trong lời thơ vang vọng…
“Sơn hạ cô nhân viễn thôn, thiên biên độc thụ cao nguyện”(2) Thẩm Lật nói, “Có phải rất giống nhau không?”
(2) đại ý: Thôn làng cô đơn dưới núi, trên cao nguyên cây lẻ bóng ở phía chân trời (ai biết đây là câu thơ trong bài nào thì comment chỉ mình với nhé).
Cố Dịch nhìn Thẩm Lật, trong mắt dường như có những vì sao lấp lánh, “Rất giống.”
Thẩm Lật nhìn thôn xa, nhẹ nhàng cười nói: “Yên tĩnh bất khả tư nghị này chỉ có thể nhìn thấy ở thôn quê.”
“Đi thôi, đi xem có con thú nhỏ nào trúng bẫy không.”
“Gâu gâu!”
“Tart. Mày có gọi cũng vô ích. Mày không thể mang chúng về nhà.”
“Gâu gâu!”
“Nói không được là không được.”
“Gâu ~”
Đi được một đoạn thì con đường từ từ biến mất, mặt đất dưới chân Thẩm Lật không còn nhẵn nhụi sạch sẽ, dưới chân anh còn có cỏ dại, sỏi đá và ổ gà. Lần này đi lại khó khăn, Thẩm Lật cầm trong tay dây dắt Tart. Tart nhịn không được tiếp tục nhảy lên vui sướng, thỉnh thoảng bẫy thú xuất hiện trước mặt, anh sợ Tart dẫm phải bẫy.
“Những người đó khi đặt bẫy thú thường che lại bằng lá khô và cỏ dại, hoặc đơn giản là chôn chúng trong tuyết. Chỉ cần cẩn thận ở những nơi này và dùng gậy đảo qua trước khi bước lên đó.”
Thẩm Lật đang nói thì Tart đột nhiên quay về một hướng sủa, “Gâu gâu gâu!” Trong khi sủa, nó kéo sợi dây lệch sang một bên.
Thẩm Lật nói: “Bên kia khả năng có tình huống gì đó.”
Hai người thận trọng bước tới, quả nhiên thấy một con cáo nhỏ nằm trên mặt đất tuyết. Nó lùi về thì bị bẫy thú kẹp trúng, vừa vùng vẫy vừa khiến vết thương rách thêm, máu đỏ tươi đặc quánh trên nền tuyết trắng. Đặc biệt chói mắt.
Thẩm Lật cảm thấy trong lòng nhói đau, thận trọng bước tới kiểm tra vết thương của con cáo nhỏ.
Cáo nhỏ yếu ớt đang cố gắng chạy thì thấy Thẩm Lật đi tới, máu chảy ngày một nhiều, nó không thể chạy thoát nên gầm nhẹ cảnh cáo về phía Thẩm Lật.
Thẩm Lật nhẹ nhõm khi thấy tinh thần nó vẫn đủ tỉnh táo để phòng vệ. Anh lấy trong túi ra vài miếng thịt đã cắt gọn, dùng gậy gỗ đưa đến cho cáo nhỏ.
Con cáo nhỏ rất cảnh giác, không chịu ăn, vì vậy Thẩm Lật phải đặt miếng thịt xuống và lùi lại rất nhiều.
Cáo nhỏ thấy Thẩm Lật rời đi, đợi lát mới dám ăn.
Thẩm Lật thấy nó ăn xong một miếng thịt liền mang thêm một miếng nữa, lặp đi lặp lại vài lần như vậy, cáo nhỏ dần bớt cảnh giác với Thẩm Lật. Anh đi về phía trước cùng Cố Dịch dùng gậy gỗ cạy bẫy.
Sau khi được thả ra, chú cáo nhỏ vẫn có thể chạy, nhưng vết thương không ngừng chảy máu.
Cố Dịch có chút khó hiểu: “Cáo ở đây lông xấu như vậy, những người đó muốn lấy lợi ích gì?”
Thẩm Lật đeo găng tay dày chống bị cào cắn, xịt thuốc cầm máu và chống viêm mà anh mang theo trong túi lên chân sau của con cáo nhỏ, sau đó dùng vải băng lại, “Họ tẩy lông cáo thành màu trắng và đem bán nó như một con cáo trắng.”
Cố Dịch chết lặng.
“Tôi cũng là nghe từ những người già trong làng. Một số con cáo không chết được bán nguyên con, cho dù chúng bị làm thịt hoặc làm thành khăn quàng cổ …”
Trên núi có một ngôi đền thờ vị thần canh giữ nơi này, dân làng gọi ông là ông nội của nàng tiên cáo, mỗi dịp tết đến xuân về đều có tục cúng bái, lễ hội này đã có từ bao đời nay. Người dân trong làng đều có cảm tình với cáo trên núi với những cảm xúc khác nhau. Thẩm Lật ghét những người đã làm tổn thương mấy con cáo, nhưng anh chỉ có thể thở dài bất lực. Anh ngừng nói, tập trung xử lý vết thương của con cáo nhỏ.
Sau khi mọi chuyện được xử lý xong, Thẩm Lật vỗ mông cáo nhỏ một cái rồi thả ra.
Con cáo nhỏ chạy vài bước, dừng lại nhìn họ trước khi chạy đi mà không quay đầu lại.
Cố Dịch nói: “Tôi nên làm gì với cái bẫy thú này?”
Thẩm Lật nói: “Đem về bán sắt vụn.”
Hết chương 14