Từ trước đến giờ Tart vẫn luôn là báu vật tri kỷ của chủ nhân. Lúc Thẩm Lật nảy sinh ý đồ trên, nó đã đem một đôi giày thể thao ra nhai thành giày hở ngón.
Thẩm Lật nỗ lực hết sức mới giải cứu được chiếc giày khỏi miệng Tart. Anh liếc nhìn nó, giỏi thật, gặm một cái đã bay mất hai vạn tệ (20,000 tệ). Anh đưa tay xoa chiếc đầu to to của Tart, khóe miệng mang theo ý cười: “Hôm nay không có cơm trưa.”
“Áu áu ~ ~ gâu!”
Thẩm Lật híp mắt, dù đang cười dịu dàng thì thần thái vẫn ẩn chứa sự nguy hiểm. Tart cụp đôi mắt to tròn xinh đẹp cùng hai tai của nó xuống, ấm ức nằm trên đất. Thẩm Lật nhìn Tart đang giả vờ oan ức để trốn hình phạt, sau đó nhìn đôi giày đã hỏng rồi suy nghĩ, cuối cùng anh lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh đăng lên Weibo.
Trong ảnh là Thẩm Lật đang cầm chiếc giày bị Tart cắn thành giày hở ngón làm bằng chứng, phía sau là Tart đang nằm nhoài trên mặt đất.
Nội dung đi kèm là một biểu tượng cảm xúc đẩy mắt kính.
Không thể nói là Thẩm Lật tức Cố Dịch vì biểu hiện của hắn. Với hiểu biết của anh về Cố Dịch, nếu Cố Dịch không liên lạc với anh trong hai, ba ngày thì không có vấn đề gì. Nhưng nếu bốn, năm ngày vẫn chưa liên lạc thì chắc chắn có chuyện. Cũng chưa chắc là xảy ra chuyện. Anh đoán mấy ngày qua Cố Dịch bận chuyện gì đó nên không có thời gian rảnh.
Trong lòng Thẩm Lật lo lắng cho hắn, nhưng vẫn không muốn chủ động liên lạc vì chuyện lúc trước. Nếu Cố Dịch không nể mặt dỗ dành anh, anh nhất định sẽ không bỏ qua. Nếu anh chủ động liên lạc với Cố Dịch thì rất mất mặt, bạn trai có thể có thói quen riêng nhưng vẫn phải có chừng mực.
Vì lẽ đó, anh mang suy nghĩ vi diệu này, cẩn thận đăng bài lên Weibo như một cách thúc giục Cố Dịch và bày tỏ sự bất mãn của mình.
Về phần Cố Dịch, hắn có thể nhìn thấy không nhỉ?
Từ trước tới nay anh đều không nghĩ tới vấn đề này, về lý do thì không có nguyên nhân cụ thể, Thẩm Lật tự xếp hành động này vào loại sự ngầm hiểu ngọt ngào giữa hai người yêu nhau.
Sau khi đăng Weibo, Thẩm Lật buồn chán ngồi trên sofa lướt xem bình luận.
Tình trạng hiện tại của anh rất… đặc biệt.
Kể từ khi xác định mối quan hệ với Cố Dịch, trên người anh xuất hiện nhiều thay đổi nhỏ.
Ví dụ như bây giờ, khi anh đang ở nhà làm một việc gì đó sẽ đột nhiên ngẩn người, dáng vẻ lười biếng. Sau khi tỉnh lại từ khoảnh khắc xuất thần, khóe miệng anh thường mang theo một nụ cười nhẹ, vừa ngọt ngào vừa dịu dàng.
Nhịp sinh hoạt hằng ngày của anh không có gì thay đổi, nhưng tâm tình lại có thay đổi lớn.
Căn nhà vốn trống vắng lạnh lẽo giờ trở nên ấm áp dễ chịu. Những ngày vốn dĩ cô đơn hiu quạnh giờ trở nên nhẹ nhàng êm đềm. Trái tim vốn trống rỗng lạnh lẽo nay lại ngập tràn nóng bỏng. Thế giới của anh đổi từ trạng thái tĩnh sang trạng thái động, mỗi ngày không còn là sự chịu đựng nữa mà là sống theo đúng nghĩa.
Thẩm Lật lướt qua các bình luận, một chữ cũng không đọc. Anh đơn giản tắt máy, nghĩ cách thu dọn đống giày.
Đột nhiên có hơn ba mươi đôi giày khiến anh nhất thời không có chỗ để cất. Vì vậy anh xếp chúng qua loa lại trong hộp để giày rồi đặt ở phòng chứa đồ, đợi Cố Dịch tự về dọn dẹp.
Hai ngày sau khi đăng Weibo, Thẩm Lật vẫn chưa nhận được tin tức từ Cố Dịch. Phần bình luận hiện lên toàn nội dung gõ nồi gõ bát chờ ăn thịt chó. Trong thâm tâm Thẩm Lật thực sự đang cầm dao phay khua khoắng về phía Cố Dịch.
Khoảng mười giờ tối, Thẩm Lật vừa tắm xong, đang đổi sang áo ngủ để chuẩn bị lên giường thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Tim Thẩm Lật giật thót, sau đó bắt đầu đập loạn xạ không kiểm soát được. Anh có một linh cảm, nhưng anh không muốn làm rõ nó, có vẻ như chỉ khi nghĩ như vậy mới có thể khiến anh thận trọng hơn.
Anh cố hết sức kiểm soát bước chân để mình trông có vẻ bình tĩnh hơn. Thực tế tốc độ của anh còn nhanh hơn chạy cự li ngắn. Anh không biết do mình chạy nhanh hay do tim đập nhanh, hoặc do cả hai, mà khi xuất hiện ở cửa, hơi thở của Thẩm Lật có chút dồn dập.
Truyện được đăng duy nhất tại https://bunntuki.wordpress.com/ – Vui lòng không re-up
Anh không mở cửa, đứng cách tấm sắt dày, bình tĩnh ổn định giọng nói, cố gắng ra vẻ thản nhiên hỏi: “Ai đấy?”
Giọng nói của Cố Dịch xuyên qua cửa sắt, âm thanh không lớn, hòa lẫn với tiếng côn trùng kêu, không nghe ra cảm xúc, “Là anh.”
Hai chữ đơn giản, không nhẹ không nặng đập vào trong tim Thẩm Lật. Anh không tự chủ được nhếch miệng cười, ngón tay chuyển động dường như muốn mở cửa, nhưng lại nắm chặt tay nắm, “Hả, có việc gì?”
Giọng nói của Cố Dịch vẫn không nghe ra cảm xúc: “Em không định mở cửa cho anh à?”
Thẩm Lật đảo mắt trái phải, nói một đằng làm một nẻo, “Sao em phải mở cửa cho anh?”
Cố Dịch “À” một tiếng, “Để anh không trở thành người giống như ai đó, nói mấy câu đòi mạng qua điện thoại mà không chịu trách nhiệm.”
Nói xong, hắn không đợi Thẩm Lật trả lời mà gõ hai cái lên cửa. Âm thanh không lớn, từng tiếng xuyên thẳng vào lòng Thẩm Lật. Do thiếu huấn luyện nên kỹ năng của Thẩm Lật không vững, mới có thế đã nhanh tay mở cửa cho người ta.
Bên ngoài không có đèn đường, không có trăng sao, anh chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen mờ ảo nhờ ánh sáng yếu ớt từ trong nhà hắt ra.
Bóng đen bắt lấy cổ tay của Thẩm Lật, đẩy người dựa vào tường. Trong nháy mắt Thẩm Lật chỉ cảm thấy tầm mắt thay đổi, phía sau mát lạnh, phía trước có thêm hơi thở nóng như thiêu đốt, thân hình cao lớn mang tới cảm giác áp lực.
Thẩm Lật nín thở, trái tim đột nhiên tăng tốc. Tiếng tim đập thình thịch khiến da đầu anh tê dại. Hơi thở ấm áp xuất hiện dưới cằm anh, Thẩm Lật nắm chặt tay, thoe bản năng nhắm mắt lại. Nhưng hắn lại dời trận địa, bồi hồi bên tai Thẩm Lật. Lỗ tai Thẩm Lật ngứa ngáy, vai khẽ giật giật, vành tai đột nhiên bị một thứ ấm nóng linh hoạt liếm quanh.
Thẩm Lật mở to mắt thở gấp, trong lòng mơ hồ dâng lên cảm giác mong đợi.
Mà Cố Dịch dường như không có ý định tiếp tục, giọng hắn khàn khàn vang lên bên tai Thẩm Lật: “Nói trực tiếp “Anh yêu em” như này có phải thích hợp hơn không.”
Nói xong, hắn lại mổ nhẹ bên khóe miệng Thẩm Lật.
Tự làm bậy, không thể sống.(1)
(1). Đây là thành ngữ của Trung Quốc, vì chưa tìm được thành ngữ tương đương trong tiếng Việt nên tui tạm để nguyên nhé.
Ngày hôm đó, hai câu nói “em yêu anh” của Thẩm Lật khiến cho toàn thân Cố Dịch nổ tung. Đêm nay, Cố Dịch trực tiếp nói ra ba chữ này khiến hệ thống thần kinh của Thẩm Lật tê liệt. Tình trạng này ngay lập tức khiến anh mất đi năng lực suy nghĩ bình thường. Vì trời quá tối nên Cố Dịch không nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Lật, nếu ánh đèn sáng bình thường thì hắn chắc chắn sẽ nhận ra mặt anh lúc này không khác gì quả táo đỏ.
Lúc Thẩm Lật lấy lại ý thức, bọn họ đã vào trong nhà từ lúc nào không biết.
Cố Dịch kéo theo ba chiếc vali to đùng để trong phòng ngủ cho khách chờ xử lý. Cố Dịch vào phòng cho khách tắm rửa, thay quần áo.
Thẩm Lật ngồi dựa trên ghế sofa, tai và cổ vẫn còn đỏ. Anh chống cằm ngồi ngẩn người, không phát hiện ra Cố Dịch đang đi ra khỏi phòng ngủ cho khách. Mãi đến khi Cố Dịch ngồi xuống bên cạnh anh mới định thần lại.
Thẩm Lật quay đầu nhìn Cố Dịch, lời còn chưa kịp nói thì mặt đã đỏ bừng.
Cố Dịch mặc chiếc áo ngủ màu đỏ lả lơi nhất mà hắn để lại nhà Thẩm Lật. Cổ áo ngủ mở rộng đến ngực, xương quai xanh quyến rũ cùng bắp thịt và làn da căng mịn khiến Thẩm Lật muốn chảy máu mũi, “Anh tốt nhất…” mặc quần áo vào…
Trước khi anh kịp nói xong, Cố Dịch đã đè cả người anh lên sofa mà hôn nồng nhiệt.
Đôi mắt của Thẩm Lật nhanh chóng bị bao phủ bởi một tầng hơi nước, đuôi mắt ửng đỏ. Anh tìm kiếm khao khát từ tận đáy lòng, vòng hai tay ôm cổ Cố Dịch.
Hơi thở dồn dập, tiếng nước lép nhép, chỉ một chút nữa thôi là không thể vãn hồi. Bàn tay to lớn nóng rực của Cố Dịch tuần tra trong khu vực nguy hiểm. Thẩm Lật chìm đắm trong đê mê, tầm mắt cố gắng tìm kiếm khuôn mặt anh tuấn của Cố Dịch. Đột nhiên anh liếc thấy một khuôn mặt ngốc nghếch ở cách đó không xa…
“A!”
Thẩm Lật hét lên sợ hãi, đẩy Cố Dịch ra.
Cố Dịch không hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn theo tầm mắt của Thẩm Lật, thấy Tart đã lẻn vào phòng khách từ lúc nào. Nó bò ở cách đó không xa, lẳng lặng nhìn hai người đang quấn lấy nhau trên sofa.
Mặt Cố Dịch đen như đáy nồi.
Vẻ ửng đỏ trên mặt Thẩm Lật nhanh chóng tan đi, dần dần chuyển sang trắng bệch…
Anh có thể sẽ bị bóng ma trong lòng.
Cố Dịch chợt nhận ra điều gì đó, quay đầu nhìn Thẩm Lật, chỉ thấy khuôn mặt đẹp trai của Thẩm Lật tái mét. Anh đẩy cánh tay đang cản lại của hắn, phất áo bỏ đi.
Hình như lại tức rồi, nhưng mà… hắn đã làm gì sai…
Chết tiệt, là ai nuôi con chó ngốc này chứ!
Là hắn à!
Đây là lỗi của hắn à!
Cố Dịch liếc nhìn Tart, nghiến răng nói: “Ngày – mai – ăn – thịt – chó!”
Tart “gâu!” hai tiếng, nó nghe không hiểu chữ nào.
Tóm lại, cuộc đột kích lãng mạn lần này của Cố Dịch thất bại. Tuy hắn thành công qua được cửa nhà Thẩm Lật, nhưng cuối cùng vẫn bị ngăn lại trước cửa phòng ngủ Thẩm Lật.
Vì lẽ đó hắn mới không thích mấy con chó con mèo, ngoại trừ phải san sẻ sự yêu chiều và mang tới phiền phức thì chúng nó chẳng làm được gì!
Sắc mặt Cố Dịch đen xì, một mình ôm gối trằn trọc cả đêm trong phòng ngủ cho khách. Cơn giận mãi không tiêu tan, rõ ràng chỉ thêm chút nữa là hắn đã thành công vào được phòng ngủ chính, ôm được giai nhân, còn ăn được vào bụng!
Con chó ngốc chết tiệt!
Sáng hôm sau, Thẩm Lật vẫn chưa cho Cố Dịch sắc mặt tốt.
Cố Dịch phải đè nén oan ức đau khổ, lợi dụng lúc Thẩm Lật không chú ý, lén giấu thức ăn cho chó và đồ hộp của Tart đi.
Thẩm Lật không tìm được thức ăn cho chó của Tart, liếc mắt nhìn Cố Dịch một cái. Cố Dịch vẫn bình tĩnh ngồi trước bàn ăn, ăn chậm nhai kỹ.
Tart có thói quen chạy đến đĩa ăn của riêng mình khi đến giờ ăn. Nhìn thấy cái đĩa trống trơn, nó sốt ruột đi vòng quanh.
Cuối cùng Thẩm Lật cũng chịu nói chuyện với Cố Dịch, “Anh giấu ở đâu rồi?”
Mới sáng sớm không an ủi về mặt tinh thần cho người yêu bị tổn thương, mà lại đi chất vấn hắn vì một con chó ngốc làm chuyện xấu!
Cố Dịch giả điếc, hắn không nghe thấy gì hết.
Thẩm lật hỏi lại: “Có nói hay không?”
Cố Dịch đột nhiên ngẩng đầu, không đầu không đuôi nói: “Trưa nay ăn bánh bao nhân thịt chó.”
Thẩm Lật hơi ngẩn ra, nhưng nhớ tới chuyện tối qua, mặt anh lại đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận, cố gắng ép mình bình tĩnh.
Tart đói bụng không thấy đồ ăn chỉ biết cào sàn nhà.
Thẩm Lật vỗ nhẹ vào đầu Tart, dắt Tart đi vào bếp.
Tart lần theo nơi để thức ăn cho chó, cúi đầu ngửi ngửi, cuối cùng tìm được thức ăn của nó bị giấu trong vali của Cố Dịch.
“Gâu gâu!”
Cố Dịch hừ nhẹ một tiếng không thèm nhìn nó.
Thẩm Lật cho Tart ăn, lúc ra khỏi phòng của thú cưng, anh phát hiện Cố Dịch đã không còn trong phòng khách.
Chỗ Cố Dịch vừa ngồi trống không, đến cả cái đĩa cũng bị mang đi một cách bất thường, mà nơi ban đầu đặt chiếc đĩa được thay bằng một cái hộp cầu kỳ.
Thẩm Lật cầm chiếc hộp lên, trái tim mềm nhũn của anh như bị thắt lại, Cố Dịch sẽ không rời đi đúng không?
Hết chương 42