Mẹ Cố nhìn mấy đứa nhỏ nhảy nhót trên ti vi, lòng khẽ run lên, thầm ghen tị: “Ôi, nhìn đứa nhỏ này trắng trẻo, mập mạp, xinh đẹp chưa kìa. Mấy ngày trước, cháu của cô Triệu đầy trăm ngày. Đứa bé đó là một cậu nhóc trắng trẻo, mập mạp, cứng cáp, không sợ người lạ, gặp ai cũng cười. Mẹ ôm nó xong thì chẳng nỡ buông tay…”
Mẹ Cố nói được một lúc thì nổi giận, quay sang đứa con trai ngồi cạnh đập hai phát, “Đứa lớn đứa bé đều không có tiền đồ. Không hiểu làm được việc gì, đến một đứa cháu trai cho mẹ bế cũng không làm được!”
Ngồi bên cạnh mẹ Cố là Cố Giản đang ôm cánh tay với vẻ mặt đau khổ. Anh chẳng dám lên tiếng, lặng lẽ dịch sang chỗ khác, vừa di chuyển vừa nháy mắt ra hiệu cho Cố Dịch chuyển dời sự chú ý của mẹ Cố.
Cố Dịch cắn một miếng tôm, nhướng mi liếc nhìn Cố Giản đang từ từ di chuyển ghế đến bên cạnh cha Cố.
Cha Cố nhìn thấy động tác nhỏ của con trai, “Ngồi dịch sang một bên, chắn mất ti vi.”
Bố cũng đâu có xem ti vi. Cố Giản thầm ai oán, ngoài miệng chẳng dám nói câu nào. Anh chỉ có thể oan ức dịch về chỗ cũ, tiếp tục chịu đánh.
Cố Dịch gắp thêm một miếng cá, ung dung nhai, tâm trạng rất vui vẻ.
Cha Cố đột nhiên hắng giọng nói: “Hôm qua giám đốc Vinh của tập đoàn Vinh Kiến rủ tôi đến chơi, nói rằng con gái út của ông ấy là Vinh Phi Phi vừa từ Úc trở về. Năm nay con bé hai mươi sáu tuổi. Tôi đã nhìn thấy đứa trẻ đó, xinh đẹp lại hiểu lễ nghĩa. Ngày mai, anh đi gặp một chút.”
Cố Dịch thậm chí còn không buồn nhấc mi mắt, “Không đi.”
Sắc mặc của cha Cố có chút cứng đờ không dễ nhận ra, sau đó ông nhanh chóng khôi phục vẻ tự nhiên, “Nếu như anh không thích, con gái duy nhất của Bất Động Sản Thái Hòa cũng tốt. Mẹ anh rất thích con bé.”
Cố Dịch: “Không quan tâm.”
Gân xanh trên trán của cha Cố giật giật, vẻ mặt gần như sắp không nhịn được: “Vậy thì con gái lớn của chủ tịch ngân hàng Hằng Hối…”
Cố Dịch mất kiên nhẫn ngắt lời: “Gia đình chúng ta sắp phá sản rồi sao? Chúng ta đã đến mức sống không nổi nếu không bán con trai sao? Nếu thật sự khó khăn, con cũng có một ít tiền tiêu vặt…”
Cha Cố thỏa hiệp: “Được rồi, anh không thích nhà thương buôn, vậy thì cô con gái duy nhất của nhà chú Trương năm nay vừa tốt nghiệp tiến sĩ, đang giảng dạy tại Đại học B…”
Cố Dịch mất kiên nhẫn cực hạn: “Con nói con thích đàn ông…”
Cố Dịch còn chưa dứt lời đã bị Cố Giản nhét đồ ăn vào miệng. Sắc mặt Cố Dịch tái xanh, che miệng chạy vội vào nhà vệ sinh.
Mẹ Cố liếc nhìn Cố Giản đầy trách móc, “Con cho nó ăn cái gì đấy?”
Cố Giản tự mình cắn một miếng, nhai hai lần rồi nuốt xuống, nói “Loại rau thơm con thích ăn.”
Mẹ Cố trừng mắt nhìn anh, “Chờ nó đi ra, tự con đi mà dỗ.”
Cố Giản đứng dậy đi tìm Cố Dịch: “Nó có thể tự dỗ mình mà.”, vừa nói vừa tránh thoát ma trảo của mẹ Cố.
Cố Dịch ra khỏi nhà vệ sinh, thấy Cố Giản đang đứng ở cửa nghịch điện thoại.
Cố Dịch cố tình va vào anh. Cố Giản đang bấm điện thoại không kịp đề phòng. Điện thoại rơi xuống đất, màn hình nứt một vết. Cố Dịch làm như không nhìn thấy, cố tình giẫm lên. Màn hình điện thoại vỡ bộp một tiếng, vết nứt đan vào nhau như mạng nhện.
Cố Giản đá một phát vào mông Cố Dịch: “Đồ ấu trĩ, ấu trĩ.”
Cố Dịch liếc Cố Giản một cái: “Mẹ ơi, anh trai con nói anh ấy có phụ nữ ở bên ngoài…”
Cố Giản bịt miệng Cố Dịch, túm gáy hắn, kéo lên tầng.
Cố Giản xoa trán, “Chú lớn rồi, đừng có ngây thơ như vậy. Chú thật sự cho rằng bố tìm chú về ăn Tết là đã thỏa hiệp với tình yêu đồng tính của chú sao? Nếu chú muốn ngủ ngoài đường vào đầu năm mới thì cứ thản nhiên xuống nói chuyện tiếp.”
Cố Dịch im lặng ngồi trên ghế sofa, không khác gì đứa trẻ bướng bỉnh cho là mình đúng.
Cố Giản hất cằm nói: “Chú nói cho anh biết mấy tháng nay chú làm sao? Chú vừa lấy được cúp nam diễn viên xuất sắc nhất, vênh váo không cần về nhà? Trong cơn tức giận, chú bỏ nhà đi, chú bao nhiêu tuổi rồi? Có ai từng này tuổi rồi còn bỏ nhà đi trốn?”
Cố Dịch nói, “Bỏ nhà đi trốn? Tôi bị bố đuổi ra khỏi nhà đấy!”
Cố Giản nói: “Nếu đúng như vậy, tại sao chú lại đổi điện thoại, không để bọn anh tìm được chú?”
Cố Dịch: “Khó chịu.”
Cố Giản nói: “Không câu nào nói thật, được, chúng ta không nói chuyện quá khứ, nói về hiện tại. Chú đã bao giờ nghĩ chú đến tuổi này mà đây là lần đầu tiên bố không thèm nói lời nào với chú, điều này có thích hợp không?”
Cố Dịch im lặng, ánh mắt hắn thay đổi như thể đang suy nghĩ về điều gì đó.
Cố Giản nói: “Chú thích đàn ông. Bố dù có thương chú cũng sẽ không đồng ý. Trong thâm tâm, chú biết rằng chú muốn bố chấp nhận chuyện mình không chỉ biết dựa vào sự chăm sóc của bố, đúng không? Chú đang không biết làm cách nào. Thứ hai, chú cần chứng minh rằng chú thích đàn ông không phải là học điều xấu từ bên ngoài.”
“Bây giờ bố yêu cầu chú đi xem mắt, chú phải xử lý việc này trước, nếu không đồng ý gặp mặt thì sao…”
…
“Con đã nói gì với nó, tại sao nó lại đồng ý?” Mẹ Cố nhỏ giọng hỏi Cố Giản.
Cố Giản uống một ngụm canh gà, cười nói: “Không có gì, tìm cho nó ít chuyện để tự cứu lấy mình.”
……
Sau gần một tháng ở Thụy Sĩ, Thẩm Lật thu dọn hành lý, tạm biệt gia đình chủ nhà.
Một tháng qua, chủ nhà và Thẩm Lật đã thân thiết hơn rất nhiều. Như A Dương nói, đồ ăn không phân chia biên giới. Món ăn đầu tay của Thẩm Lật đã được khen ngợi hết lời. Trước khi rời đi, Thẩm Lật đưa cho chủ nhà một chai tương ớt tự làm. Chủ nhà cũng tặng lại anh một hộp đồ tráng miệng tinh tế.
Sau khi trở về Trung Quốc, nhà không có người ở suốt một tháng, Thẩm Lật phải mất một buổi chiều để dọn dẹp nhà cửa. Xong xuôi, anh lấy quà từ vali của mình ra, mang biếu những người lớn tuổi trong làng thường chăm sóc anh. Anh đến biếu đồ từng người một, cuối cùng đi đến nhà ông Trương. Anh được nhận lại Bông Tuyết béo tròn lạ lẫm và Tart đang cười ngây ngô.
Thẩm Lật mang một hộp sôcôla và bánh quy đến cho ông Trương. Ông Trương có một đứa cháu trai nhỏ rất thích ăn những đồ ngọt này. Thằng bé thường theo bố mẹ đến thăm ông Trương vào thứ bảy hàng tuần. Ông Trương nhận món quà với nụ cười tươi móm mém chẳng còn chiếc răng nào.
Sau một ngày lăn lộn, cả người Thẩm Lật đều đau nhức, anh quyết định đi ngủ trước chín giờ. Anh muốn đặt đồng hồ báo thức trước khi đi ngủ, lại bất ngờ nhận ra chưa chỉnh lại múi giờ.
Ai biết vừa mở điện thoại đã thấy Weibo nhảy lên tin tức: Cố Dịch bí mật gặp mặt con gái tài phiệt!
Tim Thẩm Lật đột nhiên co rút, đau như kim châm, hô hấp ngưng trệ, ngón tay khẽ run, sau vài lần mới bấm mở được trang.
Trang đưa tin là một tài khoản giải trí có tích V, đại ý đưa tin Cố Dịch đã liên tục bí mật gặp gỡ các thiên kim tiểu thư nhà tài phiệt từ ngày mười lăm. Hắn không mang theo trợ lý, không có ai khác, chỉ có một nam một nữ trong một quán cà phê riêng, nghi ngờ đang tìm kiếm kim chủ. Người đưa đưa tin đã chụp một vài bức ảnh, ảnh được chụp ở khoảng cách xa. Khuôn mặt người trong ảnh hơi mờ, nhưng có thể nhìn ra đường nét của Cố Dịch.
Trang tin tức đại V thậm chí có thể chỉ ra lý lịch của một số gia đình giàu có, chẳng hạn như Bất Động Sản Thái Hòa, con gái của chủ tịch Hằng Hối và con gái của tập đoàn Vinh Kiến…
Bài đăng này đang đứng đầu hot search của Weibo với một chữ HOT màu đỏ được đánh dấu bên cạnh.
Thẩm Lật không biết mang theo tâm tình thế nào nhấn vào đọc từng bình luận.
Anh biết thân phận của Cố Dịch, nếu hắn làm quen cùng các thiên kim nhà giàu này, chỉ có thể nói là nhà gái đang trèo cao.
Trong phần bình luận, anti fan và fan của Cố Dịch đang xé nhau. Đa số quần chúng hóng dưa đều hướng về phía tìm kim chủ như anti fan nói, có hình thật, quần chúng ăn dưa muốn không tin cũng khó.
Đột nhiên, Cố Dịch rơi vào tình cảnh bị bôi xấu ở khắp nơi trên mạng.
Thẩm Lật muốn giải thích thay cho Cố Dịch, các blogger lớn nhìn chung cũng không có lập trường rõ ràng, vì vậy anh quyết định tự mình mang chiếc blog nhỏ ra trận.
Lật Tử Vui Vẻ: Tôi là bạn cùng lớp ở trường cấp 2 của Cố Dịch. Tôi biết vài điều về gia đình cậu ấy. Dù thực sự có liên quan đến những người này hay không thì cậu ấy đều phù hợp làm bạn, hoặc đối tượng hẹn hò môn đăng hộ đối. Mong rằng cư dân mạng sẽ không suy đoán ác ý làm tổn thương người khác!
Đúng, đối tượng hẹn hò, Thẩm Lật cay đắng nghĩ.
Anh thực sự không thể nghĩ ra khả năng nào khác ngoài điều này. Tại sao Cố Dịch lại gặp những người này thường xuyên như vậy.
Tài khoản nhỏ trong suốt của Thẩm Lật đã sớm bị dập tắt bởi những bình luận của nhiều cư dân mạng khác, trái tim của Thẩm Lật cũng chùng xuống.
Cố Dịch đang trong một buổi xem mắt đối tượng hẹn hò, cậu ấy thích… phụ nữ?
Hai mắt Thẩm Lật choáng váng, trong lòng dâng lên một cảm giác tuyệt vọng. Hiện tại, anh hoàn toàn có thể từ bỏ…
Hoàn toàn chịu thua, Thẩm Lật siết chặt điện thoại, từ từ cuộn tròn thành một quả bóng, tim co rút đau đớn.
Phải làm gì, phải làm gì bây giờ, anh không làm được! Và…không thể buông xuống được…
Làm sao bây giờ…
Hết chương 23