Nguyên buổi chiều đi đường, bữa tối cũng không ăn, Thẩm Lật sợ Cố Dịch đau dạ dày. Dù Cố Dịch nói hắn không muốn ăn nhưng anh vẫn vào bếp làm hai bát mì. Anh pha nước dùng bằng nước tương và giấm với tỉ lệ vừa phải, rưới lên mì, còn rắc thêm ít hành lá. Vị chua dìu dịu khiến khẩu vị càng thêm ngon miệng.
Cố Dịch không ăn hành thái nhỏ, vì vậy hắn lấy một tờ khăn giấy đặt lên bàn, nhặt từng chút hành ra.
Thẩm Lật lườm hắn. Hắn cau mày gắp một đũa mì phủ đầy hành lên ăn với vẻ mặt sắp không chịu nổi. Sau khi nhai mấy cái, vẻ mặt hắn dịu đi một chút. Thấy Thẩm Lật nhìn mình cười híp mắt, hắn lại sừng sộ lên.
Tuy Cố Dịch nghiêm mặt ra vẻ không vui, Thẩm Lật vẫn nhìn ra hắn đang ăn rất vui vẻ.
Thẩm Lật ăn rất ít, anh thấy bát của Cố Dịch không còn nhiều, lại gắp thêm mì từ bát mình cho hắn.
Cố Dịch nuốt thức ăn trong mồm, lấy khăn giấy lau khóe miệng: “Em đang làm gì vậy?”
Thẩm Lật nói: “Em không ăn được nữa.”
Cố Dịch nói, “Ăn không được mà sao còn làm nhiều như vậy?”
Thẩm Lật: “Làm sao? Anh ghét lắm à?”
“Ghét muốn chết.”
Dù nói vậy, hắn vẫn thành thật ăn sạch sành sanh.
Thẩm Lật mỉm cười, nhìn Cố Dịch ăn không chớp mắt, trong lòng vừa ngọt ngào vừa mãn nguyện. Cảm xúc mềm mại mịn màng như muốn trào ra.
Đây chính là cuộc sống anh khao khát, có người yêu, có một mái nhà, ngày qua ngày thanh thản sống.
Như này là đủ rồi, anh không tham lam.
Mà những người yêu thương bạn luôn muốn cho bạn càng nhiều hơn thế.
Thẩm Lật từ phòng bếp đi ra, liếc nhìn giờ, cũng chưa muộn, “Em đi đón Tart, anh đi không?”
Cố Dịch lắc đầu, “Anh gọi điện cho Cố Giản, hôm nay ông ấy giả bộ không biết em chắc chắn có vấn đề.”
Thẩm Lật cười, “Được, vậy em đi trước.”
Cố Dịch không yên lòng dặn, “Ban đêm đường tối, cẩn thận chút.”
Thẩm Lật gật đầu, thay giày rồi đi ra ngoài.
Đọc truyện tại bunntuki.wordpress.com để ủng hộ editor!
Nhìn qua Cố Dịch có vẻ thiếu kiên nhẫn và không nghe lời Cố Giản, nhưng thực tế hắn gần gũi với anh trai còn hơn cả cha mẹ mình.
Cha Cố mẹ Cố bận rộn công việc. Từ khi ra đời Cố Dịch đã được anh trai mang theo. Câu đầu tiên hắn bi bô nói cũng là “anh ơi”. Cố Giản nhìn em trai từ một cục thịt nhỏ lớn thành anh chàng đẹp trao cao một mét chín, trong lòng anh ta thực sự có cảm giác tự hào như người cha vậy. Cố Dịch có thể bước chân vào làng giải trí, thậm chí bỏ nhà trốn đi, sau lưng hắn luôn có Cố Giản hộ tống. Cố Giản yêu thương em trai mình tới mức nuông chiều đến hư hỏng. Là một người cuồng em trai, anh ta có thể nói là không cần nguyên tắc mà tự động đứng về phía em trai.
Cố Giản đợi cả buổi chiều, cuối cùng cũng đợi được cuộc gọi của Cố Dịch.
“Cuối cùng cũng nhớ gọi điện thoại cho anh?”
“Hôm nay sao anh lại giả bộ không biết Lật Tử?”
“Nếu anh không giả vờ không quen cậu ấy, cha mẹ chắc chắn sẽ nghĩ anh đã biết trước, kết luận chúng ta về cùng một phe. Ngược lại đến lúc anh muốn giúp Lật Tử nói chuyện, họ chắc chắn sẽ không tin. Bề ngoài anh ra vẻ đứng cùng phe với họ mới thuận tiện giúp chú chứ, thằng ngốc này.”
“Anh đã sớm biết họ sẽ không thật lòng chấp nhận Lật Tử hả?”
“Chú có biết hôm nay mình sai ở chỗ nào không? Thứ nhất, chú quá vội vã, họ còn chưa vượt qua được chuyện chú come out. Thứ hai, chú không nên vội vàng để họ mở bức họa kia ra, càng không nên nhắc đến cụ nội của Thẩm Lật. Dù thành tựu của tổ tiên có vĩ đại đến đâu cũng không liên quan đến bản thân Lật Tử. Tổ tiên có thành tựu quá phi thường, ngược lại nếu so với Lật Tử, chú muốn ông cụ nghĩ như thế nào? Con cháu không xứng danh? Thứ ba, chú không biết tận dụng ưu thế của Lật Tử. Lật Tử thật sự có tài, có chân tài thực học, nhưng cậu ấy vì nhiều nguyên nhân nên chưa thể hiện được khả năng, hoài bão của mình, không có thành tựu gì để khoe ra. Chú không dẫn dắt Lật Tử thể hiện điều đó trước mặt mẹ, như vậy chỉ càng khiến họ thêm tin vào đánh giá bên ngoài của mình.”
Cố Dịch nghe vậy thực sự không còn gì để nói.
Cố Giản nói: “Đưa Lật Tử về nhà thường xuyên hơn đi. Nhìn chung phải tiếp xúc nhiều mới quen được, lần sau bất cứ dịp lễ nào cũng đưa Lật Tử về đây. Lật Tử chỉ có một mình, cha mẹ cũng không nhẫn tâm, còn những thứ khác…”
Cố Dịch đột nhiên hỏi: “Chuyện lần trước em nhờ anh giúp em điều tra thế nào rồi.”
Cố Giản cười khẽ: “Vẫn không tính là quá dốt. Chứng cứ điều tra được cũng không khác mấy, chỉ có điều vì liên quan đến tính công bằng và độ tin cậy của cuộc thi, Mạc Lương Tuấn nói rằng cuộc thi đã cho gã động lực để cố gắng, hai bên đến giờ vẫn đang tranh cãi.”
“Nghe đồn vì che giấu sự thật, cuộc thi thậm chí còn muốn xóa bỏ dấu vết Lật Tử tham gia. Tuy vậy hiển nhiên không thành công, nghe nói là do tập đoàn RH nhúng tay vào.”
“Mạc Lương Tuấn vẫn luôn tìm tung tích của Lật Tử suốt mấy năm qua, nhưng tiếc thay gã vẫn chưa thành công. Có lẽ gã nằm mơ cũng không nghĩ tới Lật Tử đã đổi nghề làm food blogger.”
Cố Dịch nghe ra có điểm không đúng, “Gã tìm Lật Tử làm gì?”
Cố Giản nói: “Dù sao thì đây cũng không phải chuyện tốt. Kẻ mang ngọc mắc tội(1).”
(1) Mang ngọc mắc tội
“Lật Tử đúng là tài hoa hơn người. Chú có biết thương hiệu cao cấp “Tồn Phong” là cây rụng tiền trong tay Mạc Lương Tuấn không?”
Cố Dịch “ừ” một tiếng.
Cố Giản tiếp tục: “Toàn bộ phong cách của Tồn Phong, cũng như thiết kế logo và hoa văn cổ điển đều lấy từ bản phác thảo thiết kế ban đầu của Lật Tử. Ngay cả những thương hiệu sau này cũng không thoát ra khỏi phong cách của Lật Tử. Cho nên chú đoán được rồi đấy. Dù gã có tất cả của cải, địa vị như bây giờ, nhưng ngày qua ngày gã đang sống trong nỗi sợ hãi của sự tự ti và lo lắng mất đi mọi thứ. Nghe đâu hắn có vấn đề về tâm thần, hiện tại mỗi tuần đều phải đi khám bác sĩ tâm lý.”
Cố Dịch không nhịn được thở dài. Lật Tử của hắn thật xuất sắc làm sao. Đáng quý nhất là dù anh nắm giữ đầy tài hoa nhưng lại tình nguyện làm người bình thường. Thế giới này thật sự có quá ít người có thể làm được điều này.
Cố Giản nói: “Chuyện này cuối cùng cũng coi như chân tướng sáng tỏ, nó cho thấy rõ tài năng của Lật Tử, nhưng chừng đó còn chưa đủ. Dù sao thương hiệu kia cũng được điều hành bởi Mạc Lương Tuấn. Sự thành công của thương hiệu chung quy cũng có công lao của Mạc Lương Tuấn. Có lẽ Lật Tử cần có thương hiệu cá nhân.”
Phản ứng đầu tiên của Cố Dịch là từ chối. Nếu chỉ để gia đình hắn thích Thẩm Lật mà phải khiến anh thay đổi lớn như vậy, hắn không muốn. Nhưng hắn cũng không từ chối. Có thể Thẩm Lật cũng không từ chối đâu? Anh có tài như vậy, để lãng phí chẳng phải là đáng tiếc sao?
Cố Dịch cân nhắc kỹ, “Em sẽ hỏi em ấy một chút.”
Cố Giản mỉm cười. Em trai mình sau khi nói chuyện yêu đương thì thay đổi không ít, cũng biết đau lòng cho người ta.
Thẩm Lật trở về cùng Tart, Cố Dịch nghe thấy tiếng cười từ bên ngoài nhà vọng vào.
Hắn có thể nhìn ra Tart rất vui khi về nhà, cái đuôi dựng lên nghoe nguẩy rất vui vẻ.
Thẩm Lật đã chuẩn bị kỹ thức ăn cho chó cho Tart, sau khi nhìn nó ăn xong, anh ngồi chơi cùng Tart một lúc.
Cố Dịch do dự mãi, cuối cùng vẫn đem ý tứ của Cố Giản nói với Thẩm Lật.
Thẩm Lật trầm mặc một lát mới nói: “Em sẽ suy nghĩ lại.”
Sau nhiều năm buông xuống, anh không biết liệu mình có đủ khả năng để tạo nên một thương hiệu không.
Cố Dịch không can thiệp vào ý kiến của anh, chỉ vòng tay ôm Thẩm Lật và hôn lên trán anh.
Nguyên một đêm không nói lời nào.
Thời điểm Cố Dịch mở mắt, chiếc chăn bông nơi Thẩm Lật ngủ đã hoàn toàn lạnh lẽo.
Hắn chậm rãi rời giường tắm rửa. Lúc xuống tầng, người bạn trai đức hạnh của hắn thực sự đã làm như hắn mơ ước, bữa sáng thơm phức đã được làm xong từ sớm chỉ chờ hắn tỉnh lại.
Cố Dịch nhếch miệng cười, duỗi eo. Trước tiên hắn đi vòng đến bên Thẩm Lật, nắm cằm anh trao một nụ hôn ấm áp rồi mới thỏa mãn quay về ngồi xuống phía đối diện.
Cố Dịch chưa bao giờ nghĩ tới một buổi sáng bình thường, hắn thấy bạn trai mình đang mỉm cười chờ mình trong hương thơm bữa cơm. Hắn chưa bao giờ thấy hạnh phúc như vậy, hạnh phúc này còn vượt qua cả khoảnh khắc hắn lấy được cúp nam diễn viên xuất sắc nhất.
Lúc đang ăn, điện thoại di động của Cố Dịch ở trên bàn đổ chuông. Đó là âm báo nhắc nhở. Hắn như thể phớt lờ nó, chỉ nhìn lướt qua theo thói quen. Đột nhiên hắn bị thu hút bởi vài từ khóa mấu chốt, vì vậy hắn đơn giản cầm điện thoại lên.
Đó là một bài đăng trên Weibo: Nhà thiết kế nổi tiếng Mạc Lương Tuấn bị tạm giam.
Cố Dịch nhíu mày, nhấn vào xem. “Thật là một buổi sáng khiến cho người ta khoan khoái.”
Thẩm Lật đang uống cháo, anh nghe vậy thì nhướng mi, đặt thìa xuống, lấy khăn giấy lau khóe miệng, “Sao vậy?”
Cố Dịch cười cười, xoay điện thoại lại cho Thẩm Lật nhìn, “Em nhớ chuyện hôm qua Mạc Lương Tuấn bám theo chúng ta vào trong khu biệt thự không?”
Thẩm Lật gật đầu, cầm lấy điện thoại di động của Cố Dịch để tự đọc.
Giọng của Cố Dịch lộ ra vẻ vui mừng: “Tình cờ dì Trương vừa lúc có nhà nên đã trực tiếp tống người vào đồn cảnh sát.”
Trên Weibo có hình ảnh và video giải thích quá trình rất chi tiết.
Đại khái các trang đều đưa tin Mạc Lương Tuấn lái xe xông vào khu biệt thự riêng, không thèm để ý đến bảo vệ ngăn cản mà trực tiếp xông vào phòng của chủ nhà, đập phá những món đồ cổ vô giá. Trước khi rời đi gã còn đánh cắp bảo vật, thậm chí còn cãi lộn với bảo vệ tiến lên ngăn cản. Cuối cùng nữ chủ nhà báo cảnh sát, Mạc Lương Tuấn bị bắt.
Thẩm Lật đọc xong chẹp một tiếng, “Gã điên rồi sao.”
Cố Dịch cười trên sự đau khổ của người khác. “Hẳn là không quá lố như miêu tả, nhưng thái độ quá khích của gã có thể là do dì Trương kích động. Ngoài chuyện này thì chú Lý và gã cũng xong xuôi rồi. Nếu chú Lý không giận chó đánh mèo thì coi như may mắn. Người ta ước chừng gã sẽ phải ở lại đồn cảnh sát đợi vài ngày.”
Thẩm Lật nhún vai một cái: “Kẻ ác tự có kẻ ác trị. Có điều tại sao gã lại xông vào khu biệt thự như kẻ điên vậy?”
Cố Dịch nói: “Gã nhận được một tin giả, làm hỏng đơn hàng quan trọng trong việc kinh doanh của chú Lý…”
Thẩm Lật nhìn vẻ mặt của Cố Dịch, linh cảm được điều gì đó: “Tin giả này sẽ không liên quan đến anh đúng không?”
Cố Dịch nói, “Anh nhờ anh trai giúp tìm chút rắc rối, ông anh mặt cười như hồ ly kia nhân cơ hội nhận một đơn đặt hàng cho mình.”
Thẩm Lật cười, “Cho nên chú Lý của anh không thèm để ý đến gã nữa, gã không tìm được người nên mới muốn đến nhà xem thử?”
Cố Dịch nói: “Người ta đồn rằng kỹ thuật trên giường của gã rất giỏi, chơi rất bạo…khụ…trò gì gã cũng dám thử. Chú Lý thấy gã hiếm lạ nên gã cho rằng mình còn có thể cứu vãn.”
Thẩm Lật lạnh lùng nhìn hắn: “Sao đến chuyện này anh cũng biết?”
Cố Dịch nhanh chóng đẩy nồi, “Cố Giản nói.”
Thẩm Lật nhìn hắn một cái, sau đó quay mặt đi, “Ngày mai đi cùng em đến thành phố S đi.”
Cố Dịch: “?”
Thẩm Lật nói: “Mẹ em muốn gặp anh. Em cảm thấy đi cùng anh thì tốt hơn.”
Dẫm vào vết xe đổ rồi.
Hết chương 55