Thẩm Lật mỉm cười. Một làn gió thổi qua bụi hoa, thổi bay vạt áo cùng lọn tóc rối, lưu lại vài ba vệt thương thơm.
Anh khẽ mỉm cười, hái một bông hoa hồng đỏ đẹp nhất từ bụi hoa bên cạnh, ngồi xuống cạnh Cố Dịch, đưa cho hắn, “Hoa không đẹp bằng quân.”
Cố Dịch nhìn qua làn khói mỏng, nhếch miệng cười. Hắn cúi đầu thả điếu thuốc xuống đất, lấy chân trái giẫm lên, nhẹ di hai lần, sau đó ngẩng đầu nhận bông hoa hồng trong tay Thẩm Lật. Hắn khẽ ngửi, tay cầm hoa như không có sức, chậm rãi xoay chuyển chơi đùa, giọng nói không cao không thấp, từ từ nói “Vẻ đẹp của quân cũng chỉ thuộc về mình ta.”
Thẩm Lật thấp giọng cười nhỏ một tiếng, sau đó lẳng lặng ngồi bên cạnh hắn, không nói thêm lời nào.
Cố Dịch cũng không nói nữa, nắm lấy tay Thẩm Lật đặt bên môi hôn nhẹ một cái, mười ngón tay đan vào nhau. Ánh mắt hắn thản nhiên hạ xuống những đóa hoa thanh tú đang nở rộ trong vườn, lúc sau lại xem ong bướm múa lượn.
Khóe mắt đuôi mày của Thẩm Lật nhuốm đầy ý cười, vừa lưu luyến vừa dịu dàng.
Giọng Cố Dịch rất nhẹ, âm cuối kéo dài lười biếng, “Em đang cười cái gì?”
Thẩm Lật cười thành tiếng, “Em thấy hai chúng ta thật giống hai ông lão cao tuổi thích ngồi trong sân phơi nắng, ngắm hoa lúc rảnh rỗi.”
Cố Dịch hất cằm, chậm rãi xoay cổ, “Có ông lão nào đẹp trai như anh à?”
“Chẳng có ai là không già cả.”
“Anh sẽ không.”
Thẩm Lật trêu chọc: “Hả, vì sao, lẽ nào anh là khổng tước thành tinh? Chẳng phải người ta nói sau khi thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa thì không thể thành tinh sao?”
Cố Dịch nhận ra ý trêu đùa trong giọng Thẩm Lật, nheo mắt nhìn, “Nói lại lần nữa xem nào.”
Thẩm Lật ngoan ngoãn ngậm miệng, lắc đầu một cái, chuyển tầm mắt sang bụi hoa hồng, đổi đề tài một cách cứng nhắc, “Hoa hồng nở đẹp thật.”
Cuối cùng tinh ý chêm thêm một câu, “Cũng chỉ bằng một phần mười vẻ đẹp của anh.”
Cố Dịch trừng mắt nhìn Thẩm Lật một lúc mới miễn cưỡng bỏ qua.
Hai người tán gẫu một hồi thì quay lại đề tài chính.
Thẩm Lật lắc lắc cái hộp trong tay, “Đây là cái gì?”
Tầm mắt Cố Dịch vẫn nhìn về nơi xa xăm, chưa thu hồi lại, “Mở ra xem đi.”
Thẩm Lật mở ra, bên trong là một sợi dây chuyền.
Một sợi dây da mỏng màu đen được làm thủ công tỉ mỉ cùng một mặt dây chuyền bạc ở giữa. Mặt dây chuyền khắc rỗng, ở chính giữa có một viên kim cương được cố định bằng các hình elip uốn lượn đan xen với độ dày khác nhau.
Mặt dây chuyền hơi dẹt, không dày. Mặt dây nhỏ được làm vô cùng tỉ mỉ, phản chiếu ánh sáng ở các góc độ khác nhau. Dây da không dài, mặt dây nhỏ nhỏ khiến khiến nó nhìn thời thượng mà không bị nữ tính. Lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Lật đã rất thích chiếc vòng nhỏ này.
“Thích không?”
Thẩm Lật gật đầu.
Cố Dịch đưa tay nhận lấy, Thẩm Lật xoay người lại, vén tóc lên để lộ ra chiếc cổ trắng cao cao.
Yết hầu Cố Dịch trượt lên xuống. Hắn liếm khóe môi, mở chốt dây chuyền vòng qua cổ Thẩm Lật, đeo lên cho anh.
Sợi dây da đen không dài, kết cấu hơi cứng, có tác dụng tương tự một chiếc vòng cổ nhưng dài hơn chút. Hình dáng dây không dễ bị biến đổi, mặt dây hình tròn xinh xắn nằm hờ trên cổ Thẩm Lật, song song với xương quai xanh.
Dây da màu đen mang vẻ gợi cảm hoang dã khiến chiếc cổ Thẩm Lật càng thêm mảnh mai, trắng trẻo. Mặt dây nằm giữa xương quai xanh, ánh sáng lấp lánh lúc ẩn lúc hiện khiến khung cảnh càng thêm gợi cảm cuốn hút.
Yết hầu Cố Dịch chuyển động. Mắt hắn dính chặt như keo vào yết hầu hơi nhô lên của Thẩm Lật. Thẩm Lật nhận ra ánh mắt nóng bỏng của Cố Dịch, lỗ tai anh hơi đỏ. Lúc anh đang muốn nói gì đó để rời đi sự chú ý thì Cố Dịch đã túm gáy anh kéo về phía trước, đặt xuống những nụ hôn liên tiếp, dày đặc trên cổ.
Hơi thở nóng rực của Cố Dịch lướt từ xương quai xanh đến nơi đốt sống cổ thứ bảy nhô lên khiến anh khẽ run. Chỉ cần anh thoáng né tránh thì hắn sẽ cắn một cái như trừng phạt.
Thẩm Lật thở dốc, thuận theo động tác của Cố Dịch mà cúi đầu, ngửa đầu, hoặc nghiêng đầu sang hôn Cố Dịch phía sau.
Thẩm Lật mặc một chiếc áo sơ mi cộc tay, chẳng biết từ lúc nào cúc áo đỡ bị cởi ra. Một bên áo bám hờ trên vai, bên còn lại đã tụt xuống tận thắt lưng, để lộ ra toàn bộ lồng ngực cùng nửa phần lưng phía sau.
Đôi mắt hoa đào đẹp đẽ của Thẩm Lật như bị sương mù bao phủ, ánh mắt mơ hồ, hơi thở gấp gáp, toàn thân được phủ lên một lớp mồ hôi mỏng.
Cố Dịch tỉ mỉ hôn lên phần xương cánh bướm sau lưng và trước ngực anh. Cánh hoa hồng bị xé tung, vò nát trên ngực Thẩm Lật.
Làn da trắng cùng cánh hoa đỏ bừng tôn lên vẻ đẹp của nhau, vô cùng mỹ lệ.
Cảm giác nhói đau trên cổ khiến Thẩm Lật thoáng tỉnh táo.
Điều này khiến anh ý thức được chính mình đang bị Cố Dịch đè trên sàn gỗ trong trạng thái áo quần tơi tả, hai chân mở rộng, trên người dính đầy cánh hoa và nước hoa hồng màu đỏ. Cố Dịch đang ngậm lấy yết hầu của anh vừa gặm vừa cắn. Giữa màn trời chiếu đất, dù cho không làm đến bước cuối cùng cũng vẫn là một cảnh xấu hổ vô cùng.
Hơi thở nặng nề cùng bàn tay nóng bỏng của Cố Dịch khiến anh sảng khoái đến tê cả da đầu.
Trạng thái tỉnh táo không kéo dài được bao lâu, ánh sáng trắng lóe lên, thế giới bỗng tĩnh lặng.
Thẩm Lật nằm trên sàn gỗ ngây người nhìn hoa văn trên đỉnh mái hiên, hô hấp dần bình tĩnh lại. Anh đẩy người phía trên một cái rồi ngồi dậy.
Xương trên người anh mềm nhũn, cảm giác không còn sức lực. Anh đơn giản cởi chiếc áo sơ mi cộc tay đã bị chà đạp đến mức không thể mặc tiếp xuống, dùng nó lau sạch tay của hai người.
Cố Dịch ngồi yên để Thẩm Lật tùy ý lau. Ánh mắt của hắn dán chặt vào ngực Thẩm Lật, đáy mắt hắn dường như có thứ gì đó vẫn đang cuồn cuộn dâng trào.
Thẩm Lật nhíu mày, vứt chiếc áo sơ mi vừa lau tay lên mặt Cố Dịch, làm gián đoạn tầm nhìn của hắn. Khi cất tiếng nói, giọng anh có chút khàn, “Em đi tắm đây.”
Cố Dịch túm chiếc áo ngắn tay xuống, “ừm” một tiếng không nhìn anh nữa.
Thẩm Lật không thèm nhìn lại, đi lên phòng tắm trên tầng. Từ phía sau có thể loáng thoáng nhìn thấy vành tai anh đỏ bừng.
Lúc Thẩm Lật đi qua chiếc gương trong nhà tắm, hình ảnh phản chiếu khiến anh kinh ngạc, mặt đỏ đến tận mang tai.
Trên làn da trắng trước ngực, vụn cánh hoa hồng cùng nước ép từ cánh hoa và những dấu ấn như quả dâu do Cố Dịch lưu lại hòa lẫn vào nhau. Đỏ càng thêm đỏ, trắng càng thêm trắng. Hơn nữa chiếc dây chuyền trên cổ anh cũng bị Cố Dịch gặm ra dấu răng. Một mùi vị dâm mỹ cấm kị phả lên mặt, Thẩm Lật vừa giận vừa xấu hổ muốn chết, nếu còn nhìn tiếp khéo anh sẽ điên mất.
Anh nghiến răng nghiến lợi hỏi thăm Cố Dịch(1), vệt đỏ bừng trên mặt mãi sau mới tan đi.
(1). Anh Thẩm đang chửi yêu anh Cố đấy ạ.
Lúc Thẩm Lật tắm xong xuống tầng, Cố Dịch cũng vừa tắm xong. Hắn đã thay quần áo khác, ngồi trên ghế sofa trong phòng khách nghịch điện thoại.
Nghe thấy tiếng động trên cầu thang, hắn quay đầu liếc nhìn Thẩm Lật. Ánh mắt hắn quét qua sợi dây chuyền trên cổ Thẩm Lật, thấy sợi dây vẫn còn nguyên ở nơi đó, hắn hài lòng thu lại tầm mắt.
Thẩm Lật đi tới bên cạnh Cố Dịch, đoạt lấy di động của hắn, giận dữ nhìn hắn chằm chằm.
Tâm tình của Cố Dịch rất tốt, hắn lười biếng dựa lưng trên ghế, “Em làm gì vậy?”
Thẩm Lật chỉ vào vết cắn cùng dấu hôn trên yết hầu, “Anh cố ý?”
Cố Dịch liếm môi cười, “Đúng vậy, của Cố Dịch.”
Lúc đầu Thẩm Lật chưa kịp phản ứng, nửa ngày sau mới hoàn hồn, sắc mặt đỏ bừng, “Anh…”
Cố Dịch nhìn anh cười híp mắt, dáng vẻ lưu manh ám chỉ em không làm khó được anh đâu.
Thẩm Lật tức giận, “Được lắm, em không làm gì được anh, Tart…”
Thẩm Lật chưa kịp nói xong đã bị Cố Dịch vòng tay kéo vào trong ngực, ráo riết ôm chặt lấy eo không cho anh rời đi.
Cố Dịch đắc ý nói: “Gọi đi gọi đi, anh ôm em thế này để xem nó lao vào ngực anh kiểu gì.”
Thẩm Lật bị ép ngồi trên đùi Cố Dịch, mặt lại đỏ bừng. Anh không dám giãy dụa, mới vừa tắm xong, sáng sớm tinh thần phấn chấn, vạn nhất lại…
Truyện được đăng duy nhất tại wordpress: bunntuki.wordpress.com – Không được re-up
Cố Dịch thấy Thẩm Lật không dám phản kháng cũng hơi thả lỏng một chút, xoay người anh lại, để anh ngồi nghiêng tựa vào lồng ngực mình, “Tối nay anh sẽ rời đi.”
Mặt Thẩm Lật không còn đỏ nữa, cũng không còn cáu kỉnh, anh nhíu mày hỏi: “Thời gian eo hẹp như thế, anh…” Thẩm Lật muốn nói hắn việc gì phải trở về, nhưng không nói ra vì cảm thấy nói ra thật không ý tứ. Hắn trở về hẳn là vì anh, tóm lại hắn trở về khiến anh rất vui.
Cố Dịch nói, “Mấy hôm trước quay phim rất thuận lợi, anh đã hoàn thành cả cảnh quay ngày hôm nay. Sau đó địa điểm lấy cảnh gặp chút vấn đề, mọi người được nghỉ một ngày. Nếu không được nghỉ anh cũng vẫn xin nghỉ để quay về.”
Vẻ mặt Thẩm Lật có chút mất tự nhiên: “Chỉ vì câu nói lúc trước à?”
Cố Dịch lắc đầu một cái: “Hình như em quên mất chuyện gì rồi.”
Thẩm Lật suy nghĩ một chút, “Không có…”
Cố Dịch nói, “Hôm nay là ngày bao nhiêu?”
Thẩm Lật: “Ngày hai mươi ba tháng sáu. Sao vậy?”
Cố Dịch nhìn Thẩm Lật không nói gì.
Thẩm Lật chợt hiểu ra, “Anh trở về vì sinh nhật của em.” Ba ngày sau là sinh nhật của anh.
Cố Dịch lạnh lùng hừ mũi, “Em ngốc đến mức nào mà có thể quên cả sinh nhật của mình.”
Thẩm Lật không tức giận với lời hắn nói, ngược lại tâm trạng anh đang rất tốt. Anh đưa tay sờ sợi dây chuyền trên cổ mình, “Là cái này sao?”
Cố Dịch gật đầu, duỗi tay mình ra. Ngón tay giữa mảnh khảnh đẹp đẽ đang đeo một chiếc nhẫn, hình dáng được khảm trên mặt nhẫn chính là mặt dây chuyền của Thẩm Lật.
Thẩm Lật vươn tay sờ thử, “Đây là một bộ?”
Cố Dịch nói: “Đó là một cặp.”
Vừa nói hắn vừa tháo mặt nhẫn ra, phần mặt nhẫn rơi xuống được trạm rỗng y hệt mặt dây chuyền.
“Nó tháo ra được, em cũng có một cái nhẫn ở ngăn ngầm dưới đáy hộp.”
Lúc trước Thẩm Lật không nghiên cứu kỹ, thậm chí không biết dưới đáy hộp còn có một ngăn bí mật. Anh mở hộp ra, quả nhiên có một ngăn bí mật ở dưới đáy, bên trong giấu một chiếc nhẫn giống hệt.
Anh cảm thấy vô cùng mới lạ, hào hứng đánh giá, khuôn mặt tràn đầy ý cười.
Cố Dịch vuốt ve khóe mắt, đuôi mày anh, vòng tay qua sau đầu, kéo Thẩm Lật lại trao nụ hôn.
Ngay khi nụ hôn kết thúc, Cố Dịch nhéo cằm Thẩm Lật dặn dò, “Dây chuyền không được phép cởi ra, một giây cũng không được rời khỏi người.”
Thẩm Lật gật đầu, tâm trạng rất tốt.
Cố Dịch nói: “Anh đeo dây chuyền không tiện bằng nhẫn. Nếu em muốn mang nhẫn thì tự mình đổi qua, mặt dây chuyền không được phép rời người dù chỉ một giây.”
Thẩm Lật gật đầu, nhỏ giọng lầm bầm: “Nói mãi.”
…
Ngày hôm đó vẫn chưa có bánh bao nhân thịt chó để ăn. Xế chiều cùng ngày, hai người chia nhau chiếc bánh sinh nhật mà Cố Dịch đặc biệt đặt. Hai người ăn chưa được hai miếng, Cố Dịch đã nhận được một cuộc gọi, vội vã rời đi.
Thẩm Lật chỉ tiễn Cố Dịch đến cửa. Sau khi trở lại phòng khách, Thẩm Lật nhìn chằm chằm chiếc bánh một lúc, tiếp đó vừa ôm Tart vừa tự mình ăn hết nửa chiếc bánh.
Anh đã không được nếm mùi vị bánh ngọt suốt mười năm rồi…
Hết chương 43