Thẩm Lật chưa bao giờ thú nhận xu hướng tình dục của mình với bất cứ ai, ngay cả bản thân anh cũng không biết mình là đồng tính hay song tính, kể từ sau chuyện Cố Dịch, anh chưa bao giờ có ấn tượng tốt hay nóng nảy với bất kỳ người đàn ông hoặc phụ nữ nào. Về vấn đề tình dục, trước đây anh chưa nói, tương lai anh cũng không có ý định nói.
Suy cho cùng, mối quan hệ hiện tại của anh với Cố Dịch chẳng qua là “bạn học cũ” hay chỉ là một người bạn thân quen. Họ có cuộc sống hoàn toàn khác nhau. Cố Dịch là một diễn viên thành công, còn anh chỉ là một blogger có chút nổi tiếng. Hai người nhờ nhân duyên mà có được kỳ ngộ, nhưng nói thẳng ra, Cố Dịch chỉ là một người qua đường đến đây tránh tuyết, vội vã đến rồi chắc chắn sẽ vội vã rời đi. Đến thời điểm đó, cả hai sẽ ở hai thế giới được xác định rõ ràng. Có thể giữ liên lạc hay không là điều không ai biết.
Bây giờ họ thân thiết, chẳng qua do gặp bạn cũ chợt nhớ lại tháng năm xưa.
Chuyện đã như vậy, sao anh phải nói cho hắn biết sự thật, đem những tâm tư không thể rũ bỏ nói với hắn, làm bẩn lỗ tai hắn?
Vì vậy, Thẩm Lật cười, nói: “Ai chẳng từng làm những chuyện ngu ngốc lúc tuổi trẻ nông nổi, hôm nay muốn trở thành một học giả, ngày mai muốn trở thành một họa sĩ. Tôi khi ấy không biết trời cao đất rộng hành động ngông cuồng, thực sự đã thất bại rất nhiều.”
Cố Dịch cười mỉa mai khi nghe những lời đó, “Đây có phải là lời giải thích của cậu về sự ra đi đột ngột năm đó không?”
Đôi mắt đen u ám của Cố Dịch nhìn Thẩm Lật với vẻ dò hỏi, cái nhìn sắc bén như xuyên thấu tâm hồn anh, Thẩm Lật suýt chút nữa không chịu nổi, cúi đầu xấu hổ, “Cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt của mười năm trước… “
Cố Dịch cười khúc khích, “À, đúng, đó chỉ là chuyện tầm thường mười năm trước. Tôi sinh ra vốn bụng dạ hẹp hòi, tôi vẫn không ngừng suy nghĩ về nó như một kẻ ngốc, tôi muốn tìm một lời giải thích cho chính mình. Thật nực cười.”
Thẩm Lật nhắm mắt lại lắc đầu, “Cậu đừng nói nữa!”
Cố Dịch như bị tát cho một cái, miệng thì cười nhưng ánh mắt thì lạnh tanh.
Nhìn đi, Cố Dịch, điều ngươi tâm tâm niệm niệm suốt mười năm với người ta lại chẳng là gì, còn ngươi vẫn vội vàng yêu cầu một lời giải thích, thật nực cười. Ngươi không nhận ra chính mình cũng chỉ là một thiếu niên ngông cuồng gặp thất bại ở tuổi trẻ. Chỉ một lần thôi, ngươi chỉ cần nghe một lần. Nhưng người ấy thậm chí không muốn nhắc đến, mặt mũi của ngươi, tâm tư của ngươi tính là gì, ngươi có dùng hai tay dâng lên người ta cũng không muốn xem…
Trái tim của Cố Dịch nguội lạnh từng chút một, hắn tức giận với sự tàn nhẫn và độc ác của người đàn ông này. Tràn đầy lồng ngực hắn là chua xót và giận dữ. Có lẽ hắn không nên ở lại đây. Hắn giống như một con chó hoang đang vẫy đuôi cầu xin.
Khi cơn tức giận của Cố Dịch chưa kịp trút bỏ thì hắn đã nhụt chí tại thời điểm nhìn thấy đôi mắt hoa đào ướt đẫm đầy vẻ khẩn cầu của Thẩm Lật.
Đôi mắt đẹp của Thẩm Lật mang theo men say, đôi mắt ướt át như suối nước trong veo, màu đỏ nơi khóe mắt càng tô thêm vẻ mỹ lệ, thống khổ buồn bực, khóe miệng lầm bầm không nói nên lời, trong mắt tràn đầy khẩn cầu.
Cố Dịch mềm lòng, hắn không để ý người này đã say từ khi nào. Cố Dịch cầm lấy cái chai trong tay anh, hắn không biết anh đổi bia thành rượu trắng từ lúc nào, hay anh đã uống bao nhiêu.
Quên đi, quên đi, trong lòng hắn cũng không thoải mái…
Trong khi Cố Dịch thu dọn chai rượu, Thẩm Lật nghiêng đầu say ngất ngây.
Cố Dịch bế anh đặt lên giường ở phòng ngủ chính.
Vòng eo thon gọn hơn hắn nghĩ, người cũng không thấp mà lại nhẹ như vậy, nấu ăn rất ngon mà sao không thấy tăng cân?
Thẩm Lật vừa chạm xuống giường đã lăn qua lăn lại thoải mái. Anh cuộn mình vào chăn bông, hành động này khiến áo của anh bị co lên, lộ ra một mảng lớn vòng eo trắng như tuyết.
Cố Dịch đứng bên giường của Thẩm Lật lặng lẽ nhìn khuôn mặt đang say ngủ của anh. Hắn không nhịn được đưa tay ra vuốt trán, mũi, hốc mắt, má và môi anh. Cuối cùng, hắn dùng tay véo cằm anh, ngón tay cái nhẹ nhàng chạm vào. “Đây là lần thứ hai tôi tìm được cậu, Thẩm Lật.”
Thẩm Lật tỉnh dậy đã là buổi tối, anh ngủ rất say, lúc tỉnh lại thấy trời tối, anh muốn ngủ tiếp, nhưng chợt nhớ ra mình đã say rượu, ngủ từ trưa đến giờ. Thẩm Lật đau đầu, môi khô nứt nẻ, chật vật ngồi dậy, vươn tay lấy ly nước còn ấm trên bàn cạnh đầu giường uống vài ngụm. Anh nhớ ra đã muộn như vậy, Cố Dịch hẳn vẫn chưa ăn cơm, vì vậy anh cưỡng lại ý muốn ngủ tiếp, định xuống giường nấu ăn cho Cố Dịch.
Thẩm Lật bật đèn đầu giường lên, trong lòng giật thót, một bóng người đen kịt nằm ở ghế nghỉ cạnh giường, một cuốn sách còn để mở bên cạnh, anh nhìn kỹ nhận ra là Cố Dịch đang ngủ.
Anh chắc mẩm Cố Dịch đang cố gắng chăm sóc anh say rượu, nhưng cuối cùng lại trông chừng anh đến mức ngủ quên.
Thẩm Lật không khỏi mỉm cười, trái tim vừa chua xót vừa ấm áp, mặc dù Cố Dịch có vẻ kiêu ngạo và khó gần nhưng trái tim hắn thật sự dịu dàng và ấm áp. Còn anh lại sẵn sàng nói những điều tổn thương như vậy với hắn. Vậy mà sau khi anh say, hắn vẫn canh cánh không rời anh một bước.
Hắn tốt như vậy, lăn lộn trong làng giải trí hỗn tạp nhiều năm mà vẫn không thay đổi bản chất.
Thẩm Lật muốn bước tới đánh thức Cố Dịch, ghế nghỉ quá nhỏ, ngủ một giấc dài sẽ dễ bị cứng gối, nhưng khi đứng cạnh Cố Dịch, Thẩm Lật lại do dự. Sẽ ra sao nếu Cố Dịch thấy anh thức dậy và vẫn còn miễn cưỡng với hắn? Chẳng lẽ anh thực sự nên nói ra sự thật?
Nếu anh không nói sự thật, anh sẽ khiến Cố Dịch tổn thương hết lần này đến lần khác.
Ừm, nếu Cố Dịch vẫn không chịu từ bỏ thì anh cũng có thể nói thật, dù sao thì … sau khi Cố Dịch rời đi, họ sẽ khó liên lạc lại với nhau, đã vậy thì cũng chẳng có gì đáng ghét đúng không?
Hạ quyết tâm, Thẩm Lật bước tới đánh thức Cố Dịch.
Cố Dịch ngủ mê man từ từ ngồi dậy vươn vai, nhìn sắc trời bên ngoài, “Mấy giờ rồi? Tôi đói bụng.”
Thẩm Lật nói: “Đã hơn 7 giờ, tôi đi nấu cơm, cậu muốn ăn gì?”
Cố Dịch nói: “Tùy ý cậu, cậu làm món nào cũng được.”
Cả hai cùng nhau đi xuống cầu thang, dĩ nhiên Cố Dịch không đề cập đến những gì đã xảy ra trước đó.
Thẩm Lật không biết là may mắn hay mất mát.
Thời gian không còn sớm, Thẩm Lật sợ ăn muộn không tiêu hóa được nên chỉ làm hai tô mì để lót dạ.
Sau khi cho Tart ăn, Thẩm Lật dắt Tart đi dạo trong sân như thường lệ.
Cố Dịch cũng lặng lẽ đi theo Thẩm Lật, gần đây hắn có vẻ bớt ghét Tart một chút, Thẩm Lật tự hỏi liệu có cơ hội để thấy hai vị này chung sống hòa bình không.
Sau cuộc trò chuyện giữa hai người vào buổi chiều, dường như có điều gì đó khác hẳn.
Hành vi của họ không còn thân thiết như trước, nhưng bầu không khí lại hòa hợp đến không ngờ, hai người dường như có chút hiểu nhau, biểu hiện giơ tay nhấc chân mỗi khi chạm mặt cũng thay đổi, dường như khoảng cách giữa hai người đã thực sự thu hẹp lại.
Tart tự mình chạy tới phía trước, Thẩm Lật và Cố Dịch đi song song phía sau, hai người không nói chuyện, nhưng không khí rất hòa hợp.
Tart chạy đến bên ao nước vẫy đuôi thích thú, lâu lâu nó lại quay đầu sủa một tràng về phía Thẩm Lật như thể giục chủ nhân nhanh đến đây.
Thẩm Lật mỉm cười, kéo Cố Dịch lại gần.
Đây là một cái ao rất lớn trong sân, hình dạng bất quy tắc, xung quanh rải đá cuội, trong ao dường như có vật gì đó.
Cố Dịch nói: “Có cá trong đó?”
Thẩm Lật gật đầu nói: “Tart rất khác thường, là một con chó thích ăn cá, nhưng không ăn được cá, nên chạy qua chơi với những con cá này. Cá ở đây vốn là nuôi để ăn. Nhưng nhìn thấy Tart thích như vậy, tôi không nhẫn tâm ăn.”
Cố Dịch nghe vậy nói: “Bên trong nuôi cá gì?”
Thẩm Lật nói: “Có một ít cá chép, cá diếc và cá trắm cỏ nuôi đến độ có thể ăn được rồi.”
Cố Dịch nghe những lời đó thì nhướng mày, khịt mũi, “Quả nhiên là một food blogger. Người khác nuôi cá koi, cậu nuôi cá trắm cỏ.”
Thẩm Lật nói: “Tự mình nuôi thì tốt hơn, nguyên liệu tươi ngon, an toàn, muốn câu cá cũng không phải chạy xa, chỉ cần ngồi trong sân, thật tiện lợi. Trong ao này còn có hoa sen, mùa hè nở khắp ao. Chúng đặc biệt đẹp. Mùa thu còn có củ sen để ăn. Cậu thấy sao?”
Cố Dịch nói, “Cậu sẽ không trồng tất cả các loại rau trong sân nhà đâu, phải không?”
Thẩm Lật nói: “Tất nhiên, tôi đã đạt được khả năng tự cung cấp cho hầu hết các nguyên liệu. Đến đây, tôi cho cậu xem.”
Thẩm Lật chỉ vào một mẩu hành lá, gừng và tỏi mà anh đã trồng, còn có củ cải ở đằng kia. “Cậu nhìn cây phình ra kia là bắp cải, còn đây là khoai tây.”
Cố Dịch hỏi: “Tại sao không đi mua?”
Thẩm Lật nói: “Thật ra, tôi rất thích cuộc sống nông dân như thế này. Nhìn những hạt giống tôi gieo trồng lớn lên từng chút, rồi đơm hoa kết trái, cuối cùng cũng có thể thu hoạch được là một loại hạnh phúc. Không thứ gì khác có thể cho tôi loại hạnh phúc này.”
Cố Dịch nói: “Cậu không mệt sao?”
Thẩm Lật cười nói: “Đừng cười, tôi chỉ trồng cho vui, tôi trồng mỗi loại một ít. Những cái này cộng lại không đến một mẫu đất, trong thôn nhà nào có ruộng đất cũng phải đến vài mẫu, tôi đã tính là gì? Tôi chỉ là một kẻ nhàn rỗi, nếu không tìm được việc để làm thì làm sao tôi sống được?”
Cố Dịch nói: “Sao cũng được.”
Thẩm Lật tiếp tục hỏi: “Ngày mai tôi làm cho cậu món cá nhé? Một ít cá trắm cỏ trong ao đã đủ lớn còn béo tốt, mùi vị hẳn là rất ngon.”
Cố Dịch hỏi: “Không phải vì con cún ngốc đó mới miễn cưỡng không ăn sao?”
Thẩm Lật tự tin đáp lại: “Tart không cho phép tôi ăn, nhưng vì trong nhà có khách, cậu muốn ăn hẳn Tart sẽ đồng ý, đúng không?”
Tart đang chạy vui vẻ quanh ao, nó không có thời gian để trả lời chủ nhân.
Cố Dịch lạnh lùng khịt mũi: “Tự cậu muốn ăn có phải không?”
Thẩm Lật giả vờ như không nghe thấy, anh đi đến bên ao chơi cùng Tart. Nói thật là anh đã thèm ăn cá từ lâu rồi, nhưng tiểu hỗn đản Tart canh giữ quá nghiêm ngặt, thấy anh đến gần ao thì nó sẽ không đi theo, nếu không phải hôm nay dựa vào Cố Dịch, Tart chắc chắn không thể để anh đến gần như vậy.
Có thể để cho Cố Dịch đến gần cái ao yêu thích của mình cùng mấy con cá béo nhỏ, Tart ngốc nghếch thực sự thích Cố Dịch.
Hết chương 12