Cố Dịch nhíu mày như thể bị làm khó, không nói gì.
“Quan hệ của chúng ta là bình đẳng, đúng không? Không có sự phân biệt dòng dõi gì hết.” Thẩm Lật nói.
“Đương nhiên.” Vẻ mặt của Cố Dịch như muốn nói chủ đề này thật khó hiểu.
Thẩm Lật nói: “Vậy thì em không thể nhận món quà này. Em biết bác trai có ý tốt, nhưng nếu anh muốn em nhận món quà này thì phải để em gửi lại một món quà khác.”
Cố Dịch bước đến bên cạnh Thẩm Lật, nhỏ giọng giải thích: “Anh đã nói với ông cụ về chuyện nhà của em. Nguyên tắc của ông cụ là tặng quà phải khiến đối phương vui lòng. Ông ấy luôn dành tình cảm đặc biệt đối với các gia đình có học thức và uyên bác. Có thể ông ấy nghĩ anh ở cùng em là làm hư em, nên mới cảm thấy xấu hổ với gia đình em, vội vàng muốn đưa quà như này.”
Cố Dịch dừng lại một chút, nhỏ giọng bổ sung một câu: “Thực ra cũng có thể nói là cho anh thêm mạnh mẽ tự tin.”
Thẩm Lật nhíu mày: “Mạnh mẽ tự tin?”
Cố Dịch kéo Thẩm Lật đi xa một chút, nhỏ giọng: “Ông ấy là người cổ hủ, luôn quan niệm sĩ nông công thương. Ông ấy nghĩ anh chỉ là một con hát, gia đình em có thể sẽ không vừa mắt, nên có ý định cho anh chút chỗ dựa…”
Cố Dịch càng nói giọng càng nhỏ dần, trên mặt lộ vẻ vừa ghét vừa mừng. Hắn tỏ ra xem nhẹ cách làm vừa ngu xuẩn vừa có ích của ông cụ nhà mình.
Thẩm Lật cười tủm tỉm: “Cha con anh đúng là ngoài lạnh trong nóng, nghĩ một đằng làm một nẻo.”
Cố Dịch trừng mắt nhìn anh, “Ai giống ông già cổ hủ đó chứ!”
Thẩm Lật không tiếp tục đôi co với hắn, thu lại ý cười, nghiêm nghị nói: “Nhưng em vẫn không thể cứ như vậy nhận quà.”
Cố Dịch có chút không vui.
“Anh cảm thấy bác trai sẽ lo lắng sao?”
“Dĩ nhiên là không.”
“Nếu đã như vậy, sao anh còn muốn em nhận.”
Thẩm Lật giải thích: “Hơn nữa, làm gì có cha mẹ bình thường nào lại tặng món quà như này khi muốn hai bên qua lại? Em biết lấy tư cách gì để nhận món quà quý như này?”
Cố Dịch nói: “Mẹ… Dì đã tặng xe cho anh.”
Thẩm Lật nói: “Nói chính xác là em tự ý tặng xe cho anh, hơn nữa giá trị còn chưa bằng năm phần trăm món quà của ông ấy.”
Cố Dịch: “Năm phần trăm cũng không có nhiều khác biệt.”
Thẩm Lật không nói lời nào, lẳng lặng nhìn hắn.
Cố Dịch bĩu môi nhỏ giọng lầm bầm, “Đợi đến lúc kết hôn rồi xem em có nhận hay không.”
Thẩm Lật nghe không rõ: “Cái gì?”
Cố Dịch lạnh lùng hừ mũi, hỏi: “Khi nào thì em có thể đồng ý lời cầu hôn của anh?”
Thẩm Lật sửng sốt, cảm thấy họ như hai tên ngốc đang nói chuyện, tại sao tự dưng lại liên quan đến chuyện cầu hôn? Anh nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề, xác nhận lại: “Anh nói cái gì?”
Cố Dịch nói: “Không có gì. Em muốn tặng thì cứ tặng đi, chờ em tặng xong ông cụ chắc chắn sẽ lập tức đến tìm em.”
Thẩm Lật không nén được cười khổ: “Anh không thể làm như thế.”
Cố Dịch bất mãn: “Sao lại không thể? Bất cứ lúc nào anh cũng có thể đi gặp cha mẹ em, tế bái ông nội em. Hiện tại anh chỉ hận không thể cùng em kết hôn luôn.”
Thẩm Lật ngẩn người, “Chúng ta bây giờ không tốt sao?”
Cố Dịch nhìn anh chằm chằm, đáy mắt dồn nén cảm xúc nặng trịch, Thẩm Lật có thể thoáng thấy một tia bất an trong đó.
Hắn không có cảm giác an toàn. Lần đầu tiên Thẩm Lật nhận ra trong lòng Cố Dịch có sự bất an như vậy.
Nhưng vì sao?
Hắn đang sợ điều gì? Bọn họ vô cùng thân mật, dính nhau nhơm nhớp như mấy đôi tình nhân đang ở trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt. Cho dù có tách ra thì mỗi ngày hai người đều trò chuyện, thậm chí bọn họ còn vừa làm chuyện thân mật hơn nữa.
Người ở bên ngoài còn đang chờ, cả hai không tiện nói nhiều, Thẩm Lật mím môi: “Nhận đồ trước đã.”
Cố Dịch gật đầu. Sau khi hộp quà được nghiệm thu, người đàn ông mặc Âu phục và nhân viên bảo vệ lên xe tải rời đi.
Hai người quay vào nhà, Cố Dịch cất tạm hộp quà vào kho.
Thẩm Lật đứng ở cửa nhìn hắn, chờ hắn cùng trở về phòng ngủ. Anh có vài lời muốn hỏi Cố Dịch.
Cố Dịch cất đồ cẩn thận xong, quay lại thấy Thẩm Lật đang uể oải dựa ở khuôn cửa nhìn hắn. Cảm giác được người yêu dõi theo bất cứ lúc nào khiến trái tim hắn ấm áp. Hắn bước nhanh tới, ôm ngang người yêu lên, dùng chân gạt cánh cửa kho đóng lại.
Thẩm Lật đột nhiên được bế bổng lên thì sợ hết hồn, duỗi tay ôm cổ Cố Dịch theo phản xạ, “Làm gì đấy? Già như này rồi còn làm chuyện sến sẩm buồn nôn như thế.”
Cố Dịch không lên tiếng, chân bước càng nhanh hơn, đi thẳng vào phòng ngủ chính. Vì bóng ma tâm lý mà Tart để lại cho người này nên hắn tiện tay… tiện chân đóng cửa theo thói quen.
Cố Dịch ném người lên giường. Thẩm Lật còn chưa kịp ngồi dậy đã bị hắn đè lại trên giường hôn kịch liệt.
Môi của Thẩm Lật bị cắn đau, đầu lưỡi bị mút đến tê dại. Anh khó chịu đẩy người Cố Dịch một cái, nhưng sau đó hai tay lại bị nắm chặt, đè trên đỉnh đầu.
Thẩm Lật không tránh thoát được, nhấc chân định đá hắn nhưng lại bị Cố Dịch bắt lấy. Anh không dám làm ra động tác quá lớn, sợ ảnh hưởng đến phía sau còn đang khó chịu. Vì vậy anh chỉ đơn giản há miệng cắn lại hắn cho đến khi mùi rỉ sắt tanh nồng xuất hiện, hai người mới tách ra.
Truyện được đăng duy nhất tại bunntuki.wordpress.com – Vui lòng không re-up
Thẩm Lật cảm thấy môi mình chắc chắn bị cắn rách, vừa tê vừa đau. Anh giật giật tay, Cố Dịch thuận theo thả ra.
Thẩm Lật được tự do thì đẩy Cố Dịch ra, tát mạnh vào ngực Cố Dịch, “Anh có thói xấu gì vậy.”
Cố Dịch liếm khóe môi của mình, không lên tiếng.
Thẩm Lật lúc này mới thấy môi Cố Dịch bị mình cắn rách, chảy cả máu ra ngoài.
Anh cắn có vẻ hơi mạnh… khụ khụ, hẳn là do anh có chút kích động khi bị hôn…
Nghĩ vậy, Thẩm Lật không khỏi cảm thấy áy náy, khí thế cũng yếu đi hai phần, trong lòng mềm nhũn.
Cố Dịch lúc khó chịu thường không thích nói chuyện. Hắn treo lên khuôn mặt lạnh lùng chờ người đi đoán đi dỗ.
Lúc nào tâm tình tốt thì Thẩm Lật sẽ thuận theo hắn, lúc nào tâm tình không tốt thì sẽ mặc kệ hắn, lúc tâm tình không tốt nhưng lại hơi mềm lòng thì sẽ chọn ép hỏi hắn.
Thẩm Lật đá Cố Dịch một cước, chịu đựng cảm giác khó chịu ở phía sau, biểu cảm không tốt nói: “Nói đi.”
Cố Dịch liếc nhìn anh, sờ sờ vết máu trên môi, nói sang chuyện khác, “Ngày kia anh có buổi họp báo.”
Thẩm Lật nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc, xong rồi, sợ là đến ngày kia vết thương trên môi Cố Dịch vẫn chưa khỏi. Làm sao bây giờ? Liệu có thể bị người hâm mộ trên mạng phát hiện ra điều gì không? Nếu người hâm mộ phát hiện Cố Dịch có đối tượng, liệu họ có thoát fan không? Liệu thế giới này có thề sống thề chết tìm ra anh, kéo anh ra ngoài không? Liệu có ảnh hưởng đến Cố Dịch…
Thẩm Lật càng nghĩ càng nhíu chặt mày. Anh vội vã xuống giường lấy thuốc bôi cho Cố Dịch. Sau đó anh đột nhiên hoàn hồn, nhận ra có gì đó không ổn nên dừng động tác, nhìn chằm chằm Cố Dịch, “Không đúng, anh đừng nói sang chuyện khác.”
Lông mi Cố Dịch run rẩy, dường như hơi tiếc nuối.
Cố Dịch dùng giọng điệu có chút bất bình: “Tại sao em không nhận quà của ông già?”
À, chỉ vì chuyện này.
Thẩm Lật nói: “Lúc trước không phải em đã nói rồi sao?”
Cố Dịch nói: “Anh muốn nghe sự thật. Không phải mấy lý do cao siêu kia.”
Thẩm Lật suy nghĩ một chút rồi nói: “Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm(1). Em không muốn thay đổi cách chúng ta ở chung vì bất cứ lí do gì.”
(1). Đại ý nếu bạn nhận lợi ích từ người khác thì bạn sẽ từ từ cho họ thêm ba phần thái độ hòa hoãn, nhã nhặn. Thậm chí nếu họ mắc lỗi, bạn sẽ không dám nói ra hoặc không dám kiểm soát. Nếu bạn đã nhận lợi ích của người khác, bạn nên nói chuyện nhẹ nhàng với họ khi cần thiết. Nếu bạn đã nhận gì đó từ họ thì đừng nên nhận thêm thứ gì nữa. Ý nghĩa mở rộng còn có nếu bạn đã nhận lợi ích từ người khác, bạn phải làm điều gì đó cho họ. (Bunn tạm dịch)
Cố Dịch bối rối: “Nếu em nhận quà, em sẽ đối xử thận trọng hơn với anh sao?”
Thẩm Lật phủ nhận: “Sẽ không. Nhưng em không nói về cái này. Chiếc bình cha anh tặng nhìn qua là tặng cho em nhưng nó giống như quà cho nhà em vậy. Nó giống như hai gia đình với các thế hệ khác nhau, bối cảnh khác nhau đang thăm dò nhau. Nó giống như nếu em tự mình nhận món quà này thì em phải đối xử tốt với anh để báo đáp, cảm giác như em đối tốt với anh chỉ vì một trăm mười triệu này. Em không thích cảm giác như thế.”
Cố Dịch nói, “Vì vậy, em muốn tặng lại bình hoa kia?”
Thẩm Lật gật đầu.
Lý do này có thể chấp nhận được, đồng thời Cố Dịch cũng bị lời nói của Thẩm Lật dỗ dành đến mở cờ trong bụng. Một loại cảm xúc mềm mại tràn ra trong lòng hắn. Hắn vươn tay ôm Thẩm Lật vào lòng, cúi đầu hôn một cái thật kêu trên mặt anh, “Chừng nào em kết hôn với anh thì sẽ không phải tiếp tục thận trọng quá mức chỉ vì việc nhận một món quà như vậy.”
Thẩm Lật lùi ra khỏi cái ôm của Cố Dịch, ngồi dậy, “Rốt cuộc anh không yên lòng vì điều gì? Chúng ta mới chính thức hẹn hò được vài tháng, sao anh nóng lòng muốn cưới em như vậy?”
Hai người đã cách xa nhau mười năm, có nhiều chuyện còn chưa thích nghi tốt.
Cố Dịch nhìn anh bằng ánh mắt ảm đảm, một lúc sau mới nói: “Em, có khi nào sẽ lại rời bỏ anh lần nữa không?”
Bởi vì thân phận của hắn, bởi vì những ngày tháng trốn tránh dường như dài vô tận, bởi vì tình yêu có thể bị phanh phui bất cứ lúc nào, kèm theo đó là nguy cơ bị công chúng bài xích, ghét bỏ…
Thẩm Lật nhìn vào đôi mắt ảm đạm của Cố Dịch, dường như đọc được những lời Cố Dịch chưa nói hết. Tim anh nhói đau, chậm rãi nói, “Sẽ không.”
Giọng điệu của anh quả quyết, ánh mắt cương nghị mang theo chút ý tứ động viên.
“Anh biết em luôn không quan tâm đến cái nhìn của người khác mà. Ngoại trừ lúc đăng Weibo, còn lại em không thường xuyên lướt mạng. Những lời ác ý ở trên mạng không tổn thương được em. Em sống ở nơi hẻo lánh như này, không ai có thể tìm ra và uy hiếp em. Từ khi em quyết định ở bên anh thì không có thứ gì ngoài kia có thể khiến em rời bỏ anh. Đến cả liệt tổ liệt tông em cũng đã chối bỏ, tình nguyện trở thành tội nhân làm đứt mạch hương hỏa của nhà họ Thẩm, thì làm gì còn quan tâm đến những chuyện tầm thường đó?”
Cố Dịch nghe xong, cảm giác trái tim bị đâm đau nhói còn lớn hơn cả cảm giác hạnh phúc. Ở nơi hắn không biết, hóa ra Thẩm Lật đã phải vật lộn như vậy, phải mang áp lực lớn trên lưng. Hắn cảm thấy lúc này mình phải nói vài lời để biểu thị tâm tình, nhưng lúc hắn mở miệng lại nói: “Họ trách em sao? Liệt tổ liệt tông của em ý.”
Cố Dịch đen mặt.
Ai đến cứu cái miệng của hắn với? Chết tiệt, bầu không khí tốt đẹp như này mà hắn lại phá tan, hắn nói cái quỷ gì vậy…
Thẩm Lật chớp mắt mấy cái, “Em không biết, có thể thôi.”
Cố Dịch muốn bổ sung thêm, vì vậy dặn ra một câu: “Nếu họ muốn trách em thể để họ đến tìm anh đi… Anh không sợ ma.”
Thẩm Lật nhìn Cố Dịch hồi lâu, tầm mắt dần dần chuyển sang phía sau Cố Dịch, mặt làm ra vẻ kinh hãi. Anh chỉ về phía sau, đột nhiên hét lên: “A!”
Cố Dịch giống như một con thỏ cấp tốc lẻn ra sau lưng Thẩm Lật: “A a a a a! Ma!”
Tuy nhiên, hắn nhìn quanh bốn phía thì không thấy gì, chỉ thấy Tart mang theo khuôn mặt ngốc nghếch, thè lưỡi ra thở, ngồi xổm ở vị trí sau lưng Cố Dịch lúc trước.
Thẩm Lật cười điên cuồng.
Cố Dịch xù lông!
“Cút ra ngoài!”
“Gâu!”
“Cút!”
“Gâu gâu!
Cố Dịch cầm điện thoại di động, tức giận rời khỏi giường.
Thẩm Lật vội vàng ngừng cười: “Anh định làm gì! Bỏ nhà ra đi?”
Cố Dịch nghiến răng nghiến lợi: “Tìm, người, thay, khóa!”
“Gâu gâu gâu!”
Hết chương 49