Tiếng pháo hoa rộn rã vang lên, trong căn phòng hội nghị tràn ngập tiếng cười, tất cả mọi ánh mắt đều hướng về bên ngoài khung cửa sổ khách sạn để ngắm pháo hoa, không ai chú ý đến hai bóng hình đang dìu nhau rời đi.
Nam Ngữ ý thức mơ hồ dựa vào người Nam Xuyên, được cô ta đưa vào một căn phòng sắp xếp trước trong khách sạn, cả người cô ngã lên chiếc giường mềm mại, trong cơ thể lại cảm thấy nóng rực khó chịu vô cùng. Cảm giác rất ngứa ngáy, rất nóng, rất muốn cứ thế mà cởi hết đồ ra…
Nam Xuyên nhếch môi nhìn Nam Ngữ đang khó chịu uốn éo trên giường, trong mắt lộ rõ sự khinh bỉ
“Chị gái yêu quý à… không cần phải vội đâu, một lát nữa nhất định sẽ có người giúp chị thỏa mãn thôi.”
Cô ta nói xong còn cười haha hai tiếng thỏa mãn, sau đó cố tình giấu một chiếc camera mini nhằm quay lén cảnh ân ái của Nam Ngữ, chỉ cần sau ngày hôm nay thì trinh tiết mà Nam Ngữ giữ gìn sẽ không còn nữa, cũng như cả danh tiếng của cô.
“Nam Ngữ, có trách thì chỉ trách chị quá kiêu căng, ngạo mạn khiến người khác thật khó chịu thôi! Để rồi xem sau chuyện này chị còn mặt mũi nào mà ở lại nhà họ Nam!”
Ánh mắt Nam Xuyên đầy căm ghét, giọng nói pha lẫn ghen tị khó che giấu, còn Nam Ngữ vẫn nằm trên giường không hay biết gì.
Nam Xuyên rút điện thoại ra gọi cho người đàn ông mà cô ta đã sắp xếp sẵn, một tên xấu xí đầu đường xó chợ, lại còn ham tiền, vừa nghe đến đại tiểu thư nhà họ Nam đã thèm thuồng đến chảy nước miếng, ngay lập tức nhận lời.
“Nhớ rằng clip ghi lại càng rõ nét, càng “nhiều tư thế khác nhau” thì càng được nhiều tiền. Xong xuôi nhớ dọn dẹp sạch sẽ vào đấy, nếu bị phát hiện thì anh đừng hòng nhận được một đồng nào!”
“Được. Không vấn đề gì!”
Cô ta hài lòng rồi nói số phòng và mật khẩu cho anh ta, ánh mắt sắc lẹm liếc Nam Ngữ thêm một lần nữa rồi mới cười khẩy rời đi.
Hahaha Nam Ngữ, loại người như chị chỉ xứng đáng với hạng người như thế thôi! Còn Phó Từ là của tôi!
Nam Xuyên đóng sập cửa lại rồi rời đi, cô ta ngạo nghễ quay trở lại bữa tiệc như chưa hề có chuyện gì xảy ra, vừa trở lại thì Nguyệt Mỹ đã kéo cô ta lại một góc rồi gấp gáp hỏi
“Thế nào rồi con? Đã đưa cô ta vào căn phòng đó chưa?”
“Mẹ yên tâm, mọi chuyện đều thuận lợi như chúng ta đã tính toán từ trước, chỉ một lát nữa thôi là clip của cô ta sẽ tràn ngập lên trên mạng, để xem lúc đó cô ta còn ngạo mạn coi thường chúng ta được nữa không…”
Vẻ mặt Nam Xuyên rất đắc ý.
Nguyệt Mỹ cũng nhếch môi cười hả hê, liếc mắt trông thấy Phó Từ, Nam Xuyên nói với bà
“Mẹ, con đến chỗ Phó Từ đây.”
Nguyệt Mỹ gật đầu với con gái, Nam Xuyên õng ẹo bước từng bước lại gần Phó Từ đang nâng ly chúc rượu với các ông chủ lớn, cô ta thân mật khoác tay anh, bộ ngực đầy đặn cố tình lộ ra sau cổ váy trễ nải
“Từ, anh đang làm gì vậy?”
Phó Từ bất ngờ nghoảnh mặt lại, chạm phải khe ngực lộ ra sau lớp vải của cô ta thì ánh mắt bỗng chốc thay đổi, yết hầu nuốt nước bọt lộ rõ ham muốn.
Còn Nam Ngữ lúc này đang nằm trên giường lăn lộn khó chịu, sự biến mất của cô được che giấu bằng một cấu nói đầy quan tâm của em gái “chị ấy mệt nên con đã đưa chị ấy về phòng nghỉ ngơi rồi…”. Mọi người không chút nghi ngờ, người đàn ông kia lúc này đã đến nơi, ấn theo mật khẩu mà Nam Xuyên đã nói, cánh cửa kêu tít một cái rồi mở ra, anh ta nở nụ cười dâm đãng không che giấu rồi bước vào.
Chứng kiến Nam Ngữ xinh đẹp, thân hình nuột nà trắng nõn sau bộ váy, đôi chân dài trắng ngần lộ ra dưới tà váy xẻ. Cô nằm nghiêng nên bộ ngực đầy đặn như mời gọi, yết hầu anh ta lên xuống từng đợt, nhanh chóng lại gần đè lên người cô.
“Haha..mỹ nhân, anh đến đây…”
Nam Ngữ cau mày bởi hơi thở của người đàn ông xa lạ, tuy rằng cả người vô cùng khó chịu nhưng vẫn cố gắng mở mắt ra, trông thấy trước mặt là gương mặt xấu xí, bàn tay lại còn đang sờ lên cơ thể cô, Nam Ngữ hoảng loạn hét lên thất thanh
“Á! Anh là ai?! Tại sao anh dám động vào người tôi?!”
Người đàn ông đó giống như sói đói, không bận tâm cô đang la hét vùng vẫy, bàn tay xé váy của cô ra.
“Buông tôi ra!”
Cả người cô sức lực yếu ớt, hơi thở của người đàn ông kia khiến cô nổi da gà, không biết lấy được sức mạnh từ đâu liền đẩy mạnh anh ta ra.
Nam Ngữ nắm lấy một bên váy bị xé rách rồi chạy nhanh ra khỏi căn phòng đó, người đàn ông kia ngay lập tức đuổi theo cô, Nam Ngữ chạy đến thang máy nhanh chóng ấn nút chạy vào, cánh cửa đã kịp đóng lại trước khi hắn ta đuổi tới, thân thể cô mềm nhũn tựa vào tường, hơi thở càng dồn dập hơn.
“Ting.”
Tiếng thang máy kêu lên rồi mở ra, cô đi men theo bờ tường, không rõ đây là tầng mấy nữa, tầm mắt mơ hồ thấy một cánh cửa hơi hé mở, không chần chừ bước vào.
“Ai?!”
Mộ Hàn đang cởi áo chuẩn bị đi tắm, cảm nhận thấy có người đằng sau nhưng chưa kịp xoay người lại đã bị Nam Ngữ ôm lấy.
“Dễ chịu quá..”
Nam Ngữ ôm chặt lấy anh, thân thể Mộ Hàn mát lạnh dễ chịu xoa dịu đi thân thể nóng bừng như lửa của cô.
Mộ Hàn cau mày, nhanh chóng xoay người hất tay cô ra nhưng Nam Ngữ giống như con sam lại nhào vào, còn cọ cọ bộ ngực nửa kín nửa hở vào người anh, bàn tay nhỏ mềm mại bắt đầu sờ mó loạn xạ cơ bắp lộ ra sau lớp áo sơ mi.
“Thứ gì đây?”
Mi tâm cau chặt lại, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn Nam Ngữ đã ngấm thuốc, trong đầu cô lúc này chỉ có người đàn ông trước mặt.
“Tôi muốn uống nước…”
Cổ họng cô giờ đây khô khốc
“Giúp tôi, tôi bị hạ thuốc…”
Gương mặt cô đã ghé sát mặt anh, bờ môi ngọt ngào như hoa đào.
“Cút.”
Mộ Hàn lạnh lùng nói không thương tiếc.
Anh lại nghĩ đây là chiêu trò của mấy cô gái bình thường, trong lòng thầm khinh bỉ.
Nam Ngữ nghe xong hơi ấm ức, đẩy mạnh Mộ Hàn xuống giường rồi ngồi lên người anh, một ngón tay còn nâng cằm anh lên nói
“Đừng lo, tôi có rất nhiều tiền, sau chuyện này sẽ “hậu tạ” anh thật chu đáo.”
Cô nở nụ cười, bên môi là lúm đồng tiền xinh đẹp, lời nói ra đầy ngạo mạn, Mộ Hàn lần đầu tiên bị coi là “trai bao”, trên gương mặt đẹp như tạc càng lạnh lùng hơn. Bờ môi còn chưa kịp thốt ra lời thì đã bị đôi môi ngọt ngào kia chiếm lấy, hơi thở còn vương mùi rượu và hương thơm ngọt ngào của riêng cô.
Đầu lưỡi Nam Ngữ trườn vào trong miệng anh như con rắn nhỏ, tay ở dưới còn lần mò dưới khóa quần anh muốn cởi ra, Mộ Hàn sững người lại một chút rồi lật người lại đè lên cô lấy lại thế thượng phong, tay xé toạc nốt chiếc váy bị rách trên người cô quăng đi, thân thể trắng nõn như gốm sứ hảo hạng liền hiện ra trước mắt, Nam Ngữ lại vòng tay qua cổ anh ôm lấy, hai bầu ngực no tròn lập tức tiếp xúc với làn da nâu đồng khỏe khoắn.
“Đây là do cô muốn.”
Nói rồi, Mộ Hàn đã chế trụ hai tay cô lên đỉnh đầu, hung hăng hôn xuống hai bầu ngực tuyết trắng, Nam Ngữ run rẩy rên rỉ một tiếng, tiếng kêu đó lọt vào tai anh càng thêm kích thích, một tay anh đã đi đến nơi cấm địa giữa hai chân cô mà nhẹ nhàng len vào. Cả người Nam Ngữ càng thêm run rẩy dữ dội, dục vọng trong người càng tăng lên do thuốc, hai gò má đã đỏ bừng, miệng nhỏ cất lên từng tiếng rên rỉ
“ư..a…”
Mộ Hàn có vẻ rất hài lòng với biểu hiện này của cô, không biết sao lúc tiếp xúc với bờ môi ngọt ngào ấy anh
đã không có phản ứng bài trừ, ngược lại lại bị thu hút. Cả khí thế dám coi anh là “trai bao” kia, Mộ Hàn quyết định sẽ dạy dỗ cho cô một bài học.
“Thỏ con, đã động đến tôi rồi thì không thoát được đâu…”
Dục vọng căng tràn của anh hừng hực tiến vào, cơn đau lập tức xâm chiếm lấy cơ thể cô, đau đến nỗi rơi nước mắt, bên trong cô thật khít, còn nóng hổi bao trọn lấy anh, Mộ Hàn thỏa mãn rướn người đâm mạnh một cái, Nam Ngữ liền la lên một tiếng
“A!”
Anh ôm lấy cơ thể cô bắt đầu luận động, khoái cảm dần dần trào lên trong cơ thể cô làm dịu đi cơn đau ban nãy, Nam Ngữ một thân kiều diễm rên rỉ, thân hình quyến rũ trắng noãn, gương mặt non nớt mềm mại của cô gái còn đang dậy thì mặc cho anh xâm chiếm, động tác của anh càng ngày càng nhanh, một tay xoa nắn bầu ngực sữa mềm mại, sau đó lại cúi người hôn lên bờ môi ngọt ngào.
“Ah…ah..chậm một chút…”
Cô nỉ non cầu xin, Mộ Hàn càng làm càng dũng mãnh, ở dưới va chạm phát ra từng tiếng bạch bạch mờ ám, anh cắn một cái vào nụ hoa trước ngực cô, thanh âm trầm khàn vang lên
“Tôi không thích chậm rãi…”
Nam Ngữ bị khoái cảm lấp đầy, đỏ mặt rên rỉ, gương mặt người đàn ông trước mắt mờ mờ ảo ảo trong căn phòng tối mập mờ, tiết tấu của Mộ Hàn đang chạy nước rút, gầm nhẹ một tiếng rồi bắn hết tất cả vào bên trong cô.