• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái gì? Sao có thể như thế được?"



 



 



Lâm Uyển Nguyệt giật lại túi xách trên tay Hàn Mạt rồi dốc nó xuống đất, chiếc váy rơi ra nhưng lại chẳng có một chiếc nhẫn nào.



 



 



Hàn Mạt "Tôi đã tìm rồi, không có."



 



 



Tiểu Đình không thể nào tin được, rõ ràng lúc Nam Ngữ đỡ cô ta dậy ở phòng trang điểm, cô ta đã bỏ nó vào túi áo của Nam Ngữ cơ mà.



 



 



"Không thể như thế được."



 



 



Tiểu Đình lại quỳ xuống, lục tung quần áo của cô lên. Cô ta đã tính toán cả rồi, tại sao lại không có được?



 



 



Nam Ngữ đứng từ trên nhìn xuống cô ta, ánh mắt khẽ động một cái, sau cùng thu lại trở về lạnh lùng không chút cảm xúc.



 



 



Phó Tĩnh biến sắc, kích động lao lên tự tay tìm chiếc nhẫn.



 



 



"Để tôi!"



 



 



Cô ta đẩy mọi người chen lên, thái độ sốt ruột kích động như thế thật kì lạ.



 



 



Một lần nữa Phó Tĩnh bới tung lên, chiếc váy mà cô dành dụm tiền để mua dưới sự giày vò của bọn họ đã sớm nhăn nhúm, bẩn thỉu.



 



 



Nam Ngữ thầm cười khẩy, chính vì những con người thế này nên cô không thể nào mà làm người tốt được mà.



Không tìm thấy nó, Phó Tĩnh tức giận chỉ vào mặt cô.



 



 



"Nam Ngữ, có phải cô đã giấu nó ở đâu rồi đúng không?! Mau giao ra đây!"



 



 



Cô nở nụ cười, vết máu trên khóe môi đã được lau đi, gò má còn đỏ hồng nhưng không che giấu được dáng vẻ xinh đẹp.



 



 



"Phó Tĩnh, cô cũng quá kích động rồi đấy, giống như cô là người trộm nó rồi bỏ vào trong túi của tôi vậy."



 



 



Nam Ngữ ám chỉ, Phó Tĩnh giật mình bởi ánh mắt nghi ngờ đang nhìn chằm chằm vào mình, vội vã thanh minh.



 



 



"Cô đừng có ngậm máu phun người! Chẳng qua là tôi thấy chuyện bất bình nên muốn làm nó sáng tỏ thôi."



 



 



"Bất bình sao? Cô cũng đâu thân thiết gì với Lâm Uyển Nguyệt, có phải hành động này của cô là quá thừa thãi hay không?"



 



 



Phó Tĩnh nắm chặt tay, nghiến răng căm ghét nhìn cô, đáng tiếc chỉ nhận lại được sự coi khinh bằng nửa con mắt không che giấu của Nam Ngữ.



 



 



Con ranh này...



 



 



Phó Tĩnh thành công bị khiêu khích, đáy mắt liếc xuống chiếc túi xách của cô, thế là không suy nghĩ gì hùng hổ lao đến cầm túi xách đổ hết đồ xuống sàn.



 



 



Tiếng động liên tiếp vang lên, đồ đạc của cô bị Phó Tĩnh làm văng ra đất tung tóe. Một chiếc nhẫn cuối cùng cũng văng ra, lăn lông lốc đến cạnh chân Phó Tĩnh.



 



 



Vừa nhìn thấy nó, cô ta đã vui mừng.



 



 



"Nó đây rồi! Ha! Cô còn gì để chối cãi không hả Nam Ngữ? "



 



 



"Lâm Uyển Nguyệt, sau này cô phải đề phòng đấy. Còn loại người như cô ta thì tốt nhất là nên bị đuổi khỏi đây đi."



 



 



Phó Tĩnh đắc ý vô cùng, Nam Ngữ chưa vội lên tiếng, chờ cho cô ta đưa cho Lâm Uyển Nguyệt



 



 



"Lâm Uyển Nguyệt, đây có phải là nhẫn của cô không?"



 



 



Lâm Uyển Nguyệt nhìn thấy nó cũng sững người lại, hoài nghi nhìn Phó Tĩnh, thái độ này của cô ta làm Phó Tĩnh thấy hơi lạ. Cô ta chợt nói.



 



 



"Không phải."



 



 



"Cái gì?!"



 



 



Dường như chỉ đợi có thế, Nam Ngữ mới bình thản nói.



 



 



"Đó là nhẫn của tôi."



 



 



Phó Tĩnh không tin.



 



 



"Lâm Uyển Nguyệt, cô nhìn kĩ lại xem. đây có phải là nhẫn của cô không?!"



 



 



"Không phải!"



 



 



Cô ta cau mày, làm gì đến nhẫn của mình còn không nhận ra. Hơn nữa chiếc nhẫn của cô ta là nhẫn kim cương hơn ba mươi nghìn tệ, còn chiếc nhẫn trong tay Phó Tĩnh nhìn thế nào cũng chỉ là một chiếc nhẫn bình thường, ai nhìn cũng biết giá trị khác hẳn.



 



 



Nam Ngữ chầm chậm tiến đến gần áp sát cô ta, còn Phó Tĩnh bị bất ngờ giật mình lùi lại.



 



 



"Phó Tĩnh, cô khai thật đi, là cô phải không?!"



 



 



Cô ta lắc đầu "Không phải tôi!"



 



 



Ánh mắt Nam Ngữ lạnh không thể tả, còn khóe môi lại chậm rãi cười. Phó Tĩnh lúc này mới nhận ra là Nam Ngữ cố tình đưa cô ta vào bẫy, khiến cô ta cả giận mất khôn.



 



 



Không để cho Phó Tĩnh kịp trở tay, Nam Ngữ đã giật lấy túi xách trên tay của cô ta rồi đổ ngược lại hết đồ ra sàn, đồ đạc văng tung tóe, chiếc nhẫn của Lâm Uyển Nguyệt cũng rơi ra theo lăn đến chân của Hàn Mạt.



 



 



Hàn Mạt cầm cái nhẫn lên, Lâm Uyển Nguyệt tức thì nói.



 



 



"Đó là nhẫn của tôi!"



 



 



Gương mặt Phó Tĩnh cắt không còn giọt máu, tức giận nắm lấy cổ áo Tiểu Đình.



 



 



"Là mày! Là mày phải không?! Mày đã bỏ vào túi của tao!"



 



 



Tiểu Đình vừa khóc vừa thanh minh.



 



 



"Không phải! Rõ ràng lúc đó tôi đã làm theo lời cô bỏ vào túi áo của cô ấy..."



 



 



Cô ta sợ quá buột miệng nói hết ra, Phó Tĩnh càng run rẩy hơn, đẩy ngã cô ta ra.



 



 



"Câm miệng! Chính mày là đứa đã lấy cắp nó rồi đổ tội cho tao!"



 



 



Nam Ngữ "Đến lúc này rồi mà cô vẫn còn nói dối được sao Phó Tĩnh?"



 



 



Phó Tĩnh nhìn cô như muốn róc xương xẻ thịt cô ra vậy, cô ta đã hoàn toàn mất kiểm soát.



 



 



"Nam Ngữ! Mày giỏi lắm! Mày đã gài bẫy tao phải không?! Con tiện nhân này!"



 



 



Cô ta giơ tay lên định tát một cái thì lại bị Nam Ngữ nắm chặt lại, còn bị cô tát cho một cái ngược lại.



 



 



"Chát!"



 



 



Tiếng vang đanh giòn đủ để biết sức lực cỡ nào, khóe môi Phó Tĩnh tức thì rớm máu. Nam Ngữ gằn giọng nói với cô ta.



 



 



"Phó Tĩnh, đây là cái giá mà cô phải trả cho hành động của mình! Cô muốn chơi tôi, tôi sẽ chơi với cô đến cùng!"



 



 



Nói xong, Nam Ngữ hất mạnh cô ta ra, Phó Tĩnh mất đà ngã xuống sàn dưới ánh mắt chỉ trỏ mắng chửi cô ta ném đá giấu tay, ngậm máu phun người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK