Tối hôm đó Lão thái thái cứ ở mãi trong phòng, Mộ phu nhân sốt ruột nên mới bảo người hầu lấy chìa khóa mở cửa, ai dè vừa mở cửa ra đã nhìn thấy lão thái thái nằm dưới sàn. Bà ta cũng tất cả các người hầu đều sợ hãi, nhanh chóng gọi cấp cứu rồi đưa lão thái thái đến bệnh viện.
Chiếc xe ô tô lao đi như bay, anh sốt ruột như ngồi trên đống lửa, vừa đến nơi, Mộ Hàn đã bắt lấy tay một bác sĩ hỏi, ông ta nhanh chóng đưa anh tới phòng bệnh của Lão thái thái.
"Hàn!"
Mộ phu nhân vừa nhìn thấy anh, xúc động. Hai mắt bà ta vì khóc nhiều quá mà sưng cả lên, Lão thái thái sắc mặt trắng bệch nằm trên giường bệnh, đang được truyền nước. Anh thất thần quay sang hỏi Mộ phu nhân.
"Chuyện này rốt cuộc là sao?"
"Mẹ cũng không biết, bà nội nhốt mình trong phòng, lúc mẹ mở cửa ra đã thấy bà nằm dưới đất. Bác sĩ nói rằng...bà bị kích động nên huyết áp tăng cao..."
Mộ phu nhân nức nở nói trong nước mắt. Lồng ngực anh phập phồng, Lão thái thái rốt cuộc vì chuyện gì mà xúc động tới mức này?
"Tại sao bà lại đột nhiên bị như thế? Mẹ đã nói gì?"
Thanh âm của anh truyền lại lạnh buốt đến thấu xương
Mộ phu nhân giật mình, lắc đâu nguẩy nguậy.
"Mẹ không có!"
Mộ Hàn không cần hỏi nữa cũng biết, Lão thái thái rất ít khi kích động, chỉ có hai chuyện khiến bà trở nên như thế.
"Có phải là mẹ nhắc đến ba con hay không?"
Tròng mắt Mộ phu nhân mở lớn, nuốt nước bọt một cái, nhất thời không thốt lên lời, quên cả khóc lóc. Phản ứng đó lọt vào mắt Mộ Hàn, anh càng sầm mặt lạnh lùng.
"Mẹ...đây là giới hạn nhẫn nhịn của con rồi đấy! Trước mặt bà nội, mẹ đừng nhắc đến ba con một lần nào nữa!"
Mộ phu nhân uất ức nên không nhịn nổi nữa,nước mắt tuôn ra như suối.
"Tại sao ai cũng đổ hết tội lỗi lên đầu mẹ?! Mẹ đã làm gì sai cơ chứ?!"
Mộ Hàn lạnh lùng thốt ra:
"Bởi vì chính vì mẹ mà ba mới chết."
Lời nói của anh giống như là một bản án tuyên ra đâm từng nhát vào trái tim bà ta. Mộ phu nhân bụm chặt miệng để ngăn tiếng nức nở, tay phải bám vào cái ghế mới không ngã xuống. Mộ Hàn lạnh lùng đi ra ngoài, anh tựa người vào bức tường lạnh như băng, hành lang bệnh viện dài đằng đẵng, không có một ai, chỉ có tiếng nức nở cố kìm nén của Mộ phu nhân và mùi thuốc khử trùng gay mũi.
Kí ức giống như được anh chôn chặt bao năm nay bỗng chốc vỡ òa, Mộ Hàn nhắm mắt hít sâu một hơi để bình ổn tâm trạng. Anh không kìm được, muốn nghe giọng của Nam Ngữ lúc này, thế là gọi điện thoại cho cô.
Nam Ngữ cũng đang nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, Trần Mặc nói anh sẽ lo chuyện này nhưng cô không thể nào hết lo. Tiếng điện thoại vang lên giữa đêm, Nam Ngữ vội vàng khoác áo vào rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài.
"Hàn?"
Nam Ngữ khẽ khàng gọi anh.
Khóe môi Mộ Hàn xuất hiện nụ cười rất nhẹ.
"Hàn? Anh sao vậy?"
Cô thấy anh không trả lời mà điện thoại vẫn đang kết nối, lo lắng hỏi.
Mộ Hàn bấy giờ mới nhẹ giọng "Ừm." một tiếng.
Nam Ngữ thở phào, anh hỏi:
"Em chưa ngủ à?"
"Em...vẫn chưa."
Cô nói dối, mấy ngày hôm nay cô biết anh đang mệt lắm nên không muốn nói chuyện kia cho anh biết.
"Vì nhớ anh à?"
Mộ Hàn trêu chọc cô.
Nam Ngữ đỏ mặt, khẽ mắng "Lưu manh."
Tiếng cười trầm thấp của anh từ bên kia truyền lại, qua vài giây anh mới nói
"Anh rất nhớ em."
Chỉ bốn từ đơn giản nhưng lại chất chứa tình cảm mãnh liệt không thể nói thành lời.
Trái tim Nam Ngữ bất giác đập mạnh, giữa hành lang vắng vẻ, vì một câu nói ngọt ngào của anh mà xua hết đi những âu lo muộn phiền trong lòng cô.
"Em cũng rất nhớ anh."
Nam Ngữ khẽ đáp lại, bên kia liền lặng thinh, nhưng cô biết anh đang nghe, còn có...thể bây giờ anh đang đỏ mặt.
Mộ Hàn đúng là máu đang dồn hết lên trên khuôn mặt điển trai, anh thở dài một tiếng, thật sự rất muốn chạy tới ôm cô vào lòng.
"Bảo bối...anh đã đánh giá cao sức chịu đựng của mình rồi."
Sau một lúc, Mộ Hàn mới cất lời, Nam Ngữ tủm tỉm cười. Khẽ nói.
"Em cũng thế."
Nam Ngữ còn muốn lao tới ôm anh, vùi đầu vào lồng ngực anh, được vòng tay ấm áp của anh bao trọn. Hơn ai hết, cô còn rất yêu anh...
Sợi dây kiềm chế của anh đang kêu gào đứt phựt, may mà cô đã chúc anh ngủ ngon rồi cúp máy trước.
Mộ Hàn nhìn chiếc điện thoại đó một lúc lâu, sau đó cười cười rồi cất nó vào trong túi quần.
***
Thẩm gia.
Thẩm Nguyệt lướt web, hầu hết các bài đăng trên mạng đều là bênh vực cô ta, sỉ nhục Nam Ngữ. Tâm trạng cô ta rất hả hê thoải mái, đột nhiên dạ dày cuộn lên một cái, cô ta bụm miệng chạy ào vào nhà vệ sinh nôn khan.
Hôm nay đã mấy lần rồi, cứ buồn nôn giống như là bị nghén vậy.
Thẩm Nguyệt sững sờ. Bị nghén sao?
Cô ta bị sợ hãi bởi chính suy nghĩ của mình, làm sao có thể?
Nhưng mà Thẩm Nguyệt vẫn lén đi mua que thử thai về, lúc nhìn hai vạch đỏ chói trên que thử thai, cô ta không tin nổi vào mắt mình.
"Sao có thể...sao có thể?!"
Thẩm Nguyệt như phát điên, đập vỡ tất cả mọi đồ đạc, cô ta có con với tên da đen xấu xí kia sao? Không thể nào!
Người hầu bên ngoài nghe thấy động tĩnh lớn, lo lắng đứng ngoài cửa gọi.
"Thẩm tiểu thư?"
"Mau cút đi!"
Thẩm Nguyệt lớn tiếng đuổi người hầu đi, bọn họ sợ quá vội vàng đi mất. Cô ta thở hồng hộc, định đi phá thai, nhưng mà bỗng nhiên trong đầu cô ta lại nghĩ ra một kế.
"Mình có thể lợi dụng lúc này để kết hôn với Mộ Hàn..."
Dù sao bây giờ mọi người cũng đang nghĩ cô ta là vị hôn thê của anh, còn có Mộ phu nhân giúp đỡ nữa. Cô ta sợ gì mà không bước chân được vào Mộ gia.
Vừa nghĩ ra cách, Thẩm Nguyệt đã vui mừng như bắt được vàng. Còn Thẩm Uyên Nhi mấy ngày hôm nay khi ghế tin Thẩm Nguyệt sắp kết hôn với Mộ Hàn, vẻ mặt cô ta cứ sầm sì không vui.
Không phải lần trước cô ta còn nhìn thấy Mộ Hàn và Nam Ngữ mặn nồng hay sao? Hơn nữa...còn có một đứa trê gọi anh là ba? Thẩm Uyên Nhi nghi ngờ Thẩm Nguyệt giở trò sau lưng.
"Thẩm Nguyệt...tôi không có được Mộ Hàn, thì chị cũng đừng hòng!"
Khóe môi Thẩm Uyên Nhi lộ ra nụ cười thâm độc nham hiểm.