Lần trước đi khám thai cô ta gặp Nam Ngữ ở khu C, nên lần này Nam Xuyên đinh ninh rằng cô vẫn ở đó.
Có điều cả tòa nhà to như thế, cô ta biết tìm ở đâu?
Cô ta thầm tính toán, sau đó lại đi ra ngoài mua một giỏ hoa quả thật lớn, giả bộ là người nhà đến đây thăm bệnh nhân, tìm gặp y tá hỏi thông tin về Nam Ngữ.
"Xin hỏi, ở đây có ai tên là Nam Ngữ hay không...?"
Cô y tá ngước lên nhìn Nam Xuyên, ánh mắt soi mói, cô ta mỉm cười nói.
"Mắt tôi bị đau, tôi là bạn của Nam Ngữ, muốn tới thăm cô ấy, nhưng không biết cô ấy ở phòng nào."
Y tá bấy giờ mới thôi quan sát, cô ta có vẻ tin lời Nam Xuyên nói, bởi vì Nam Ngữ luôn chậm đóng tiền viện phí nên cô ta rất có ấn tượng.
"Người mà cô nói tới có phải là Gia Kỳ? Mẹ của cậu bé tên là Nam Ngữ, có điều bây giờ cô ấy đã chuyển tới tòa nhà A khu bệnh nhân vip rồi."
"Vậy sao? Cảm ơn cô."
Nam Xuyên xoay người rời đi, y tá lúc nãy bỗng lầm bầm nói.
"Có tiền cho con trai nằm phòng bệnh Vip mà không trả tiền viện phí đúng hạn."
"Không phải đâu, lần trước cô không biết có một người đàn ông dắt tay cô ta à, anh ta còn mời được cả bác sĩ chuyên khoa Nhiễm Hải về điều trị chính cho Gia Kỳ đó. Xem ra tiền phòng có lẽ cũng không phải là của cô ta, lại là một nữ nhân bám víu vào đại gia thôi..."
Cô gái bên cạnh lập tức đáp lời, hai người bọn họ xì xào bàn tán, tất cả đều lọt vào tai của Nam Xuyên.
Cô ta nhếch môi cười lạnh, xem ra đúng là con ả Nam Ngữ có quan hệ với Mộ Hàn thật rồi, Nam Ngữ à Nam Ngữ...tôi đúng là quá xem thường chị rồi, bám đùi đại gia còn nhắm trúng Tổng giám đốc của SG, tuy nhiên tôi sẽ không bao giờ để chị toại nguyện đâu!
Nam Xuyên hướng đến khu A, tuy nhiên tìm khắp các phòng bệnh vip đều không thấy bóng dáng Gia Kỳ đâu, hay là Nam Ngữ đã dẫn nó đi ra ngoài rồi?
Cô ta lại đi thêm một vòng nữa, tới gần khu xét nghiệm vô tình nhìn thấy trợ lý Lưu đang ngồi bên ngoài hàng ghế chờ, lập tức đứng nép vào trong góc.
Người đàn ông kia không phải là hay đi bên cạnh Mộ Hàn sao? Tại sao trợ lý của anh ta lại có mặt ở khu xét nghiệm này? Hay là Mộ Hàn đã phát giác ra điều gì đó nên muốn kiểm tra?
Nam Xuyên lo lắng cắn móng tay của mình, nếu chẳng may thằng nhóc kia đích thực là con trai của Mộ Hàn, vậy thì chẳng phải Nam Ngữ một bước lên tiên hay sao?
Đáng chết!
Năm xưa cô ta tốn tiền thuê một tên ăn mày đầu đường xó chợ về mà lại xôi hỏng bỏng không! Rốt cuộc chẳng biết là tên đó đã cưỡng hiếp Nam Ngữ được chưa nữa!
Nam Xuyên tự nhủ mình phải bình tĩnh, cô ta cần phải lấy được kết quả xét nghiệm đó, bằng mọi giá!
Cô ta ngó nghiêng xung quanh, bên ngoài khu xét nghiệm lúc này không đông lắm, có lẽ trong lúc chờ đợi bệnh nhân đã đi ăn, trợ lý Lưu liếc nhìn đồng hồ, anh ta đã đợi một lúc lâu rồi, vỗ vỗ cái cổ mỏi nhừ, Nam Xuyên muốn đợi cho anh ta đi rồi lén đi tráo kết quả xét nghiệm, nhưng anh ta vẫn ngồi im một chỗ.
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại của anh ta kêu lên, Nam Xuyên nhìn thấy trợ lý Lưu luống cuống ấn nút nghe.
"Tổng...tổng giám đốc, tôi vẫn đang chờ kết quả ạ..."
Mộ Hàn và Lão thái thái ở SG đang chờ kết quả, bà thấy anh còn sốt sắng hơn cả mình thì mới cười trêu.
"Được rồi, chờ thêm một lát nữa đi, cháu xem cháu kìa, còn sốt sắng hơn cả bà."
Anh cúp máy, trong lòng trở nên hồi hộp, còn trợ lý Lưu lấy khăn giấy ra lau vầng trán đẫm mồ hôi của mình.
Bây giờ Mộ Hàn có cảm giác vừa háo hức mong chờ, lại vừa không muốn biết sự thật. Anh sợ rằng Gia Kỳ không phải con trai anh, vậy thì tại sao thằng bé lại giống anh đến thế?
Mộ Hàn rơi vào trầm tư suy nghĩ, ánh mặt trời từ bên ngoài cửa kính hắt vào càng khiến anh thêm điển trai quyến rũ, ngồi trên tòa nhà cao nhất thành phố, giống như tượng trưng cho vị trí quyền lực nhất, vậy mà trong đầu anh lúc này chỉ nhớ đến hình bóng của một người con gái.
Lão thái thái bắt gặp vẻ mặt suy tư của anh, biết ngay anh đang nghĩ tới ai, liền lên tiếng.
"Có phải cháu đang nghĩ tới Nam Ngữ hay không?"
Mộ Hàn im lặng không đáp ngầm thừa nhận.
"Vậy cháu gọi con bé tới đây đi, muốn theo đuổi một người con gái thì cần phải ngày ngày để cô ấy ở bên cạnh mình, quan tâm chăm sóc, mới có thể làm cho cô gái ấy rung động."
Lời Lão thái thái nói rất có lý, anh cũng từng nghĩ tới điều này rồi, nhưng cô lại từ chối.
Hàn Đàm Diệp thì lại nói rằng nên tạo khoảng cách như gần như xa mới có thể khiến cô chú ý đến mình.
Lão thái thái lại bày ra cho anh thêm một lí do nữa.
"Cũng đã lâu rồi không được nếm thử món ăn do con bé nấu. Lần trước ăn xong bà cảm thấy rất dễ chịu."
Hệ tiêu hóa của bà không được tốt, vì thế mà Mộ Hàn phải thuê đầu bếp dinh dưỡng riêng cho bà, Lão thái thái rất hiếm khi khen ai, đến đầu bếp riêng nấu ăn bao nhiêu năm cũng chưa từng. Nam Ngữ là người đầu tiên.
"Để cháu gọi điện thoại cho cô ấy, hôm nào sẽ đưa tới nhà của chúng ta."
Mộ Hàn nhanh chóng nắm được gợi ý của bà, nhưng chợt nhớ ra mình không có số điện thoại của cô.
Không còn cách nào khác, ánh mắt anh liếc sang Kỳ Kỳ, đúng lúc này điện thoại anh lại đổ chuông.
"A lo?"
"Ừm...Là tôi, Nam Ngữ."
Giọng nói của cô nhỏ nhẹ, nhưng lại làm cho trái tim anh chững lại một nhịp.
"Ừm."
Mộ Hàn che giấu cảm giác vui vẻ lúc này, đáp lại ngắn gọn.
"Sắp đến giờ Kỳ Kỳ uống thuốc rồi, một lát nữa tôi sẽ mang thuốc tới."
Nam Ngữ nói xong, Mộ Hàn lại "Ừm." thêm một tiếng nữa, cô đang định cúp máy thì anh lại lên tiếng.
"Em không muốn nói gì nữa sao?"
Giọng của anh qua điện thoại trầm thấp dịu dàng.
"Nói gì cơ...?"
Cô hỏi lại, chẳng lẽ anh lại nói thẳng ra rằng cô chỉ quan tâm tới Kỳ Kỳ, không hỏi đến anh một câu nào hay sao?
Mộ Hàn cảm thấy nếu nói như vậy thì sẽ mất mặt quá, Nam Ngữ thấy anh mãi không trả lời thì gọi tên anh, vẻ mặt anh có chút không thoải mái đáp.
"Không có gì đâu, bao giờ em tới?"
"Có lẽ là khoảng một tiếng nữa."
"Được, tôi đợi em."
Anh nói xong, cô chờ anh cúp máy nhưng điện thoại một lúc vẫn hiển thị có tín hiệu, thế là liền ngắt máy trước.
Nam Ngữ không suy nghĩ nhiều đến anh nữa, tập trung vào làm việc, nhớ đến cái camera còn ở trong góc cô lén cài vào, liền nói với Hàn Nhược Uyên đi vệ sinh rồi tới chỗ đó lấy nó ra.
Ở bệnh viện X, cuối cùng thì kết quả xét nghiệm cũng đã có, trợ lý Lưu vui mừng ôm lấy tập tài liệu đó bảo vệ thật kĩ càng, bước ra khỏi bệnh viện mà không biết có người đi theo sau mình.