Cô né tránh ánh mắt của Mộ Hàn, hơi cúi đầu xuống, từ góc này anh có thể nhìn thấy gò má mịn màng cùng phần sống mũi cao thẳng, hàng mi dài cong cong của cô khẽ chớp nhẹ, rung rinh như cánh quạt nhỏ. Anh dừng lại ở đôi môi hồng nhuận của cô, cơ thể cô dường như có một mùi hương ngọt ngào, mùi hương này anh đã từng ngửi thấy ở đâu đó nhưng lại không tài nào nhớ ra nổi.
Hình ảnh lúc nãy cô khí thế mắng Diệp Diệp và hắt nước vào cô ta cùng với phong thái hút thuốc phóng khoáng ngoài hành lang, bây giờ lại ở trong lòng anh ngoan ngoãn như chú mèo nhỏ. Mộ Hàn thầm cảm thấy thú vị, rốt cuộc cô gái này có bao nhiêu bộ mặt đây?
"Sao? Cô định giải quyết như thế nào?"
Mộ Hàn lại nói, thanh âm trầm thấp.
"Tôi… tôi xin lỗi..."
Cô không thể vì một phút bốc đồng mà lại gây sự với anh, người đàn ông này không phải hạng người có thể động vào dễ dàng như Diệp Diệp.
"Tôi không nghe rõ."
"Tôi nói là tôi xin lỗi, được chưa?"
Nam Ngữ nói lại.
"Xin lỗi mà tỏ thái độ như thế à?"
Mộ Hàn vuốt một bên tóc của cô ra sau tai, hơi thở đậm mùi nguy hiểm.
Nam Ngữ cắn môi.
"Tôi sai rồi. Xin anh hãy tha thứ cho tôi."
Mộ Hàn cười một tiếng, chưa buông tha cho cô dễ dàng thế.
"Cô còn phải cảm ơn nữa chứ."
Nam Ngữ không hiểu ý anh.
"Là "chỗ đó" của tôi, cô được sờ miễn phí, không phải sao?"
Làn môi anh chạm vào gò má cô đầy ái muội.
Cô hít sâu một hơi để kìm nén, bình tĩnh Nam Ngữ, vì Gia Kỳ, vì con trai cô, tốt nhất là làm theo ý của anh ta, sau này không còn dây dưa gì nữa.
"Cảm ơn anh."
Nhìn khuôn mặt kìm nén giận dữ đó của Nam Ngữ, Mộ Hàn cảm thấy thật thỏa mãn, cô càng xù lông lên lại càng kích thích anh hứng thú.
"Đi đi."
Mộ Hàn buông tay khỏi eo cô, Nam Ngữ như được đại xá vội vàng chạy đi. Anh nhìn theo bóng dáng kiều diễm đó, trên tay dường như còn lưu lại xúc cảm khi chạm vào cơ thể mềm mại ngọt ngào của cô.
Hàn Đàm Diệp lúc này mới lên tiếng.
"Mộ Hàn, không phải là cậu có hứng thú với cô ta đấy chứ?"
Mộ Hàn nổi tiếng lạnh lùng, không thích phụ nữ nay lại hành động như thế, khó tránh khỏi kì lạ nha.
Anh lại trở về dáng vẻ bá đạo lạnh lùng. không trả lời Hàn Đàm Diệp mà cầm cốc rượu lên uống, đúng lúc này Lam Yên, người mà trêu chọc Nam Ngữ lúc đầu nhìn thấy vệt đỏ trên quần Mộ Hàn, tò mò hỏi.
"Mộ Hàn, cái gì dính trên quần cậu kia? Rượu vang sao?"
Mộ Hàn cúi xuống nhìn thấy một mảng đỏ rực, nháy mắt ánh mắt lại tối sầm. Lam Yên lại cười cười hàm ý nói.
"Không phải chứ? Hay là do mỹ nhân lúc nãy để lại?"
"Đừng nói lung tung."
Anh đứng dậy đi khỏi đó, thân hình cao lớn bá đạo. Lam Yên cảm thấy chưa gì mà Mộ Hàn đã bênh Nam Ngữ rồi.
Tần Băng lúc này thấy cô đi lâu quá bèn sốt ruột đi tìm, trông thấy Mộ Hàn chợt sững người.
Trong lúc anh đi tìm cô thì Nam Ngữ đang ở trong nhà vệ sinh, nhìn thứ mỗi tháng lại đến một lần đó, cô khóc không ra nước mắt, tại sao đến lúc nào không đến, lại đến đúng lúc này cơ chứ?!
Thảo nào lúc nãy đã thấy là lạ rồi… Nam Ngữ lót một ít giấy vệ sinh vào đáy quần lót, sau đó nhắn tin cho Tần Băng nói mình mệt nên sẽ đi về trước, rồi mới len lén ra khỏi nhà vệ sinh, phải mau rời khỏi đây càng sớm càng tốt, nếu như bị người đàn ông ác ma kia phát hiện ra, không biết cô sẽ phải chịu hình phạt nào nữa.
Nam Ngữ lủi nhanh ra ngoài, ôi tại sao cái quán bar này cứ như mê cung vậy? Vòng vo mãi đến thang máy, cô thầm thở phào bước vào, trước khi cửa thang máy đóng lại thì lại có một bàn tay chắn ngang. Cô ngước lên nhìn đã thấy gương mặt lạnh băng của Mộ Hàn, đáy lòng thầm run sợ nép vào một góc.
Ông trời đúng là không chiều lòng người mà… đằng sau anh còn có mấy người mặc đồ đen sì đằng đằng sát khí, Nam Ngữ nuốt nước bọt không dám lên tiếng, đến thở cũng không dám thở mạnh.