• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam Ngữ vừa về nhà đã chạy ngay vào phòng tắm, tắm liền hai tiếng đồng hồ. Tất nhiên là cô sẽ tránh vết thương trên vai ra, sau khi cả người đã thoải mái rồi thì mới thay quần áo đi ra ngoài, đến ngân hàng làm lại thẻ và rút tiền, mua một chiếc điện thoại mới.



Hạ Lệ lúc này đang ở trong bệnh viện cùng với Gia Kỳ, thấy số lạ đột nhiên gọi đến, cô không chần chừ bắt máy, không ngờ lại là Nam Ngữ.



"Nam Ngữ, cậu đang ở đâu vậy? Cậu có sao không?"



Kỳ Kỳ nhận ra mami, vội bám vào tay mẹ nuôi.



"Mami."



"Mình không sao, bây giờ mình đang trên đường tới bệnh viện rồi."



Cô trấn an Hạ Lệ, con trai đang ở bệnh viện đợi cô, vừa mới nhìn thấy Gia Kỳ, hốc mắt Nam Ngữ đã đỏ bừng.



"Mami!"



Kỳ Kỳ lao vào trong vòng tay của cô, Nam Ngữ ôm lấy con trai, cậu bé cũng vui mừng vì chú đẹp trai đã tới cứu mami kịp thời, mà cô không hề biết rằng chính cậu nhóc là người gọi điện thoại cho Mộ Hàn.



"Con trai ngoan của mẹ..."



Cô đã tưởng là sẽ không bao giờ được gặp lại cậu nữa...



Nam Ngữ xúc động không thôi, ôm con trai vào lòng thơm thơm, Hạ Lệ nhìn thấy cô không sao cũng thở phào nhẹ nhõm, Nam Ngữ vừa gặp đã hỏi ngay câu hỏi mà cô thắc mắc suốt từ khi được anh cứu ra.



"Hạ Lệ, sau khi mình đi, có ai đến tìm cậu hỏi về mình không?"



"Không có."



Quái lạ? Vậy thì Mộ Hàn làm sao biết cô gặp chuyện mà tới cứu?



Kỳ Kỳ nép vào trong lòng mami cười trộm, mami không hề biết là cậu đã báo cho chú đẹp trai biết chuyện này, mà chú đẹp trai cũng dặn cậu không được nói cho mami biết, mà nếu Nam Ngữ đi hỏi anh...Mộ Hàn có lẽ cũng không nói.



"Có chuyện gì sao?"



Hạ Lệ lo lắng hỏi.



"Không có gì đâu."



Nam Ngữ cười trừ.



"À, đúng rồi, cậu lưu số lúc nãy vào nhé, mình mới bị mất điện thoại, từ bây giờ sẽ dùng số này."



"Ừm."



Hạ Lệ hỏi thêm vài câu nữa. Nam Ngữ cũng nói không sao, có một người bạn quan tâm tới cô như thế đúng là cầu còn không được, còn vất vả chăm sóc cho Kỳ Kỳ cả ngày. Nam Ngữ cảm thấy chỉ nói cảm ơn thôi cũng không đủ.



"Cậu đi về nghỉ ngơi đi, có mình ở đây chăm sóc cho Kỳ Kỳ rồi."



"Được rồi, mình đi đây."



Hạ Lệ đứng dậy định đi, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, thế là mới quay lại nói với Nam Ngữ.



"Đúng rồi Nam Ngữ, clip cậu đưa cho mình, mình vẫn chưa đăng lên, nhưng ở trên mạng đang sốt lên vì nó, không biết là do ai..."



"Vậy sao?"



Nam Ngữ từ lúc trở về không hề biết chuyện này, cô lên mạng xem thì thấy clip của Phó Từ lên top 1 hot search cùng vô vàn bình luận phỉ báng anh ta.



Rốt cuộc là ai đã đăng clip này lên vậy nhỉ? Ngoài cô ra thì chỉ còn duy nhất một người nữa thôi, mà người đó chính là Mộ Hàn.



Clip này cũng là anh quay lại rồi đưa nó cho cô, cả khi nãy anh bỗng nhiên xuất hiện cứu cô nữa, không còn nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là do Mộ Hàn đăng lên.



Nhưng anh giúp cô hết lần này đến lần khác, thực sự đúng như lời anh nói là anh thích cô sao?



Trong đầu Nam Ngữ lướt qua khoảng thời gian mà cô gặp gỡ Mộ Hàn từ đầu đến giờ, có lẽ chỉ vỏn vẹn có một tháng trời, ban đầu anh còn rất hung dữ và lạnh lùng, nói cô lạt mềm buộc chặt. Cho đến tận bây giờ hành động càng ngày lại càng khó hiểu, cô luôn nghĩ rằng anh chỉ là nhất thời hứng thú, khả năng anh thích cô thật sự không lớn.



"Nam Ngữ..."



Hạ Lệ nhìn khuôn mặt cô đang đăm chiêu, khẽ gọi. Nam Ngữ cũng vì thế mà sực tỉnh, nói.



"Được rồi, không sao đâu. Cậu về đi, đừng lo."



Hạ Lệ gật đầu rồi đi ra khỏi bệnh viện, Nam Ngữ ôm con trai nhỏ trong lòng, hai mẹ con vui vẻ nói chuyện với nhau, còn người đàn ông giống như Mộ Hàn, mọi hành động tình cảm thân mật đó đã được cô gạt bỏ sang một bên rồi.



Sáng hôm sau như thường lệ Nam Ngữ tới Đài Truyền hình làm việc, ngày hôm qua cô còn nhận được điện thoại của bên giao hàng tới, thế là dỗ Kỳ Kỳ ngủ xong cô liền chạy về khu chung cư, bên ngoài cửa là một thùng hàng to đùng. Nam Ngữ mở ra thấy bên trong toàn là quần áo hàng hiệu đắt tiền.



Cô hoảng hốt tìm thông tin người gửi, bộ họ gửi lộn hay sao? Cô đâu có đặt nhiều quần áo như vậy bao giờ, bên trong còn có thêm một chiếc điện thoại đời mới nhất.



Khóe môi Nam Ngữ khẽ co giật, gọi lại cho nhân viên giao hàng hỏi xem thế nào thì anh ta xác nhận đúng địa chỉ người nhận là cô. Cô bèn xem lại thông tin người gửi, cái gì vậy...? Tập đoàn SG?



Tập đoàn SG không phải chính là Mộ Hàn sao?



Nam Ngữ nhớ tới lần trước anh muốn mua quần áo cho mình nhưng cô lại từ chối, lần này anh liền mua sẵn rồi gửi hẳn tới địa chỉ nhà cô.



Cô nhắn lại cho anh.



"Mộ Hàn, anh mua nhiều như vậy còn gửi đến cho tôi, tôi thật sự không cần."



Vài giây sau điện thoại cô đã rung lên.



"Không cần thì vứt đi."



Đầu Nam Ngữ hiện lên ba vạch đen, ý gì đây? Số quần áo này cũng phải đến hàng trăm nghìn tệ, anh bảo cô vứt đi khác nào ném tiền cho người khác xơi?



Cô thở dài đút điện thoại vào túi rồi đẩy thùng hàng vào trong nhà. Nếu không mặc thì cô vẫn có thể bán lại, ngu gì vứt đi.



Mộ Hàn ở bên kia thấy Nam Ngữ không trả lời lại tin nhắn, sắc mặt liền tối sầm. Một nhân viên đang phát biểu bản kế hoạch của mình bỗng nhiên hoảng sợ toát hết mồ hôi, chẳng lẽ anh ta sắp bị đuổi rồi hay sao?



Cả không khí trong phòng họp trở nên yên ắng lạ thường, Mộ Hàn lia mắt đến cậu nhân viên kia, cái nhìn tràn đầy sát khí.



"Tiếp tục đi, sao không nói nữa?"



Giọng nói của anh như một cơn gió lạnh buốt thổi qua sống lưng.



Cậu ta vội vã lắp bắp trả lời, nhưng Mộ Hàn càng cố nghe thì lại chẳng có chữ nào lọt vào tai, sắc mặt anh càng lạnh hơn, còn cậu nhân viên kia cả thân hình đã hơi run rẩy.



"Rầm!"



Một tiếng động lớn vang lên, lần này không phải chỉ mỗi cậu nhân viên kia run rẩy mà tất cả mọi người trong phòng họp đều chung số phận.



"Mộ...Mộ tổng...tôi nói gì sai sao ạ?"



Cậu nhân viên nọ lấy hết can đảm để hỏi.



Mộ Hàn không nói không rằng bỏ ra ngoài, không ai dám ngăn cản mặc dù cuộc họp còn chưa xong. Trợ lý Lưu liền tự động đi theo sau anh, tính tình anh trước giờ đều thất thường ai cũng biết, nhưng dạo này vừa thấy dịu dàng hòa nhã thì đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ, trở nên lạnh lùng đáng sợ.



"Vậy rốt cuộc là tôi có bị đuổi không..."



Cậu nhân viên kia khóc không ra nước mắt.



Nam Ngữ vừa đến đài đã cảm nhận được ánh mắt đồng nghiệp đang nhìn mình, theo bản năng cô đưa tay lên sờ gương mặt của mình, không hề dính gì cả. chẳng lẽ là do cô tưởng tượng?



"Ôi, cuối cùng thì cô cũng đến. Không ngờ cô vẫn còn đủ tự tin để đi làm đấy, tôi thắc mắc không biết da mặt cô làm bằng gì mà có thể không biết xấu hổ như vậy?"



Thư Mộng không chờ cho cô ngồi xuống, đã đứng trước mặt nói.



Nam Ngữ cau mày chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, tất cả mọi người trong phòng đều nhìn cô bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.



"Tại sao tôi lại không thể đi làm, tôi không làm chuyện gì cả."



Cô nói.



Thư Mộng nghe xong bật cười haha, cô ta chọt ngón tay vào bả vai cô, nở nụ cười châm biếm nói.



"Cô có giả vờ ngây thơ không biết gì cũng vô ích thôi, bộ mặt thật của cô bây giờ mọi người ai cũng biết rồi. Còn ở đây ra vẻ thanh cao cái gì cơ chứ? Tôi có lòng tốt nhắc nhở cô vào trong nhóm mà xem đi, để tự mà biết bản thân của mình như thế nào."



Nam Ngữ liền mở điện thoại lên xem, ở trong nhóm quả nhiên đang nhắc đến cô, còn có hai bức ảnh chụp cô từ trên xe của Mộ Hàn xuống, một bức còn lại chính là Từ Khiêm hôn lên tay cô. Cái góc chụp này đúng là Nam Ngữ cũng khó mà không hiểu lầm, đúng là phải vỗ tay khen ngợi cho kẻ nào đã chụp nó.



Thư Mộng thấy Nam Ngữ xem xong, vẻ mặt không hề hoảng hốt mà còn cười, cô ta khó chịu khích bác.



"Không ngờ cô còn cười được, đúng là loại phụ nữ mặt dày không biết xấu hổ!"



Nam Ngữ thong thả hướng mắt lên nhìn cô ta, ánh nhìn lạnh lùng sắc bén đó bỗng khiến cho Thư Mộng chột dạ.



"Thư Mộng, chỉ dựa vào hai bức ảnh này mà cô nói tôi là loại phụ nữ mặt dày không biết xấu hổ? Hơn nữa tôi còn đang thắc mắc xem ai là người đã chụp nó đấy."



Thư Mộng giống như sợ bị vạch trần, vội vàng nói.



"Cô gặp bọn họ ở ngay trước đài truyền hình, cô còn sợ không ai nhìn thấy hay sao? Nam Ngữ, muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm!"



Dứt lời, cô ta nhìn về hướng Từ Khiêm.



"Đúng không? Từ Khiêm, chính anh nói rằng cô ta đã quyến rũ anh mà."



Nam Ngữ cũng nhìn anh ta, Từ Khiêm né tránh ánh mắt đó, lên tiếng.



"Đúng vậy. Là cô ta năm lần bảy lượt dụ dỗ tôi, tôi đã từ chối nhưng cô ta nhất quyết bám lấy."



Cô khẽ cười lạnh, rõ ràng là cô muốn yên ổn làm việc ở đây, nhưng bọn họ liên tiếp kiếm cớ để dìm cô xuống. Đây đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.



"Tôi không dụ dỗ anh, Từ Khiêm. Chính anh mới là người dụ dỗ tôi, tôi vẫn còn giữ tin nhắn của anh đấy."



Nam Ngữ lạnh lùng bình thản.



"Anh có muốn cho tất cả mọi người ở đây xem không?"



Từ Khiêm lúng túng không nói được gì. Thư Mộng thấy thế lại xen vào.



"Nam Ngữ, cô chiêu trò như thế, ai biết có phải đúng như cô nói, hay là tin nhắn cũng là dựng lên để đổ tội cho Từ Khiêm? Ở trong phòng này, ai cũng biết Từ Khiêm là một người lịch sự, trước đây không hề dính líu ái muội với ai, nhưng kể từ khi cô vào làm thì đã bị cô dụ dỗ rồi. Ngay từ ban đầu cô chưa vào đài thì đã làm xáo trộn tất cả mọi thứ rồi, cô hại Tiểu Đình bị đuổi việc, chắc là cô chưa quên đấy chứ?"



Từng lời cô ta nói ra từ ngữ nào cũng muốn nhắm vào cô, Thư Mộng còn rất đắc ý khi hạ bệ được Nam Ngữ, cố tình nhắc lại quá khứ. Gương mặt cô không biến sắc, nhướng đôi mày xinh đẹp lên, nói.



"Tất nhiên là tôi chưa quên việc cô ta lấy cắp nhẫn còn đổ tội cho tôi rồi. Thư Mộng, cô cũng đừng quên kết quả mà Tiểu Đình phải chịu, người gieo gió ắt sẽ gặt bão thôi."



Nam Ngữ kiêu ngạo đi qua cô ta, trở về bàn làm việc của mình, Thư Mộng bị cô dằn mặt, nghiến răng bực bội. Đúng lúc này thư ký Lưu đem hoa của Mộ Hàn tới tặng cho Nam Ngữ, cả căn phòng ồ lên kinh ngạc. Bó hoa uất kim cương này vừa khó mua vừa đắt đỏ, cô nhận ra thư ký Lưu, trong lòng thầm thắc mắc anh đang muốn làm gì, còn dặn anh ta nói với Mộ Hàn không phải tặng quà nữa đâu nhưng anh ta chỉ mỉm cười rồi rời đi.



Tất cả mọi người ngưỡng mộ lại đố kỵ, nhìn là biết người tặng hoa không phải dạng vừa, thế thì Nam Ngữ cần gì phải đi dụ dỗ Từ Khiêm làm gì, Thư Mộng càng nhìn càng tức, đã thế người thư ký vừa nãy cô ta còn thấy rất quen, hình như là đã nhìn thấy ở đâu đó rồi nhưng không tài nào nhớ ra.



Thư ký Lưu trở về báo lại cho Mộ Hàn biết rằng Nam Ngữ rất vui khi nhận được hoa, còn đem chuyện cô bị đồng nghiệp nói xấu ra cho anh nghe. Mộ Hàn vừa nghe xong đáy mắt đã lạnh đi, dám động tới người phụ nữ của anh? Không có cửa!



"Thư ký Lưu, điều tra đi."



"Vâng."



Thư ký Lưu hôm đó vừa khóc ròng vừa tăng ca, nhưng nghĩa vụ của đại Boss. sao anh ta dám trái, hôm sau đúng như ý của anh, Đài Truyền hình lại một phen náo động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK