• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng nước chảy róc rách khe khẽ truyền ra từ phòng tắm cuối cùng cũng ngừng lại. Nam Ngữ mặc áo sơ mi của anh đi ra, thân hình phía sau lớp vải trắng càng thêm mĩ miều, lấp ló mị hoặc, đôi chân trần nõn nà, cô vừa đi vừa cầm khăn bông lau tóc. Mộ Hàn đang gọi điện thoại nên anh không phát giác ra cô, nửa thân trên để trần, một tay anh đút vào túi quần, bóng lưng cao lớn mạnh mẽ dường như hòa làm một với bóng đêm, bên ngoài tiếng sóng biển vỗ rì rào. Anh vừa định cúp điện thoại thì đã cảm nhận được đôi cánh tay mềm mại ôm lấy eo mình.



 



 



"Sao vậy?"



 



 



Mộ Hàn xoay người lại, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lên, ánh mắt âu yếm nhìn cô, Nam Ngữ dụi dụi đầu vào ngực anh, khẽ giọng nói.



 



 



"Không có gì, chỉ muốn ôm anh mà thôi."



 



 



Lúc nhìn anh đứng đó, cô đột nhiên muốn dựa dẫm vào anh, vừa nãy chuyện Mộ phu nhân nói với cô đột nhiên lướt qua trong đầu khiến Nam Ngữ cảm thấy bất an, Mộ Hàn rất hưởng thụ sự dựa dẫm này, tuy nhiên trong lòng anh cũng phát giác ra hình như cô có chuyện gì đó trong lòng.



 



 



Mộ Hàn sờ sờ mái tóc còn ướt của cô, bèn ôm cô đi vào.



 



 



"Vào trong thôi, bên ngoài gió đêm sẽ lạnh đấy."



 



 



Anh cầm lấy khăn nhẹ nhàng lau tóc cho cô, Nam Ngữ vẫn vòng tay ôm anh như chú mèo nhỏ, Mộ Hàn liếc nhìn dáng vẻ cô bây giờ, còn đang mặc áo sơ mi của mình, bên dưới lại bắt đầu kích thích.



 



 



"Nam Ngữ, em có biết dáng vẻ của em bây giờ rất quyến rũ không?"



 



 



Giọng nói trầm thấp trên đỉnh đầu truyền xuống, Nam Ngữ giật thót mình ngước mặt lên nhìn, chạm phải ánh mắt anh, cô nuốt nước bọt một cái rồi lùi lại, giữ một khoảng cách an toàn.



 



 



Mộ Hàn đột ngột bật cười bởi dáng vẻ đáng yêu này của cô, anh nói.



 



 



"Em yên tâm đi, anh sẽ là một người ăn uống có chừng mực."



 



 



Ăn uống có chừng mực? Nam Ngữ cũng khẽ cười, bây giờ cô mới biết anh còn biết đùa cơ đấy.



 



 



Nam Ngữ cười đáng yêu, lúm đồng tiền như ẩn hiện, Mộ Hàn đành phải buông khăn xuống hôn cô, một nụ hôn ngọt ngào lưu luyến. Anh nhìn cô bằng ánh mắt nóng bỏng, ngón tay khẽ vuốt ve làn môi căng mọng.



 



 



"Nếu không phải ban nãy em xin tha thì anh sẽ không buông em ra đâu..."



 



 



Anh nhếch môi cười quyến rũ, cắn vào má cô một cái.



 



 



Nam Ngữ đỏ mặt, đẩy anh ra, vùi mặt vào trong chăn trốn khỏi anh.



 



 



Mộ Hàn cười rung cả người, xoa xoa đầu cô rồi vào nhà tắm. Vừa nãy anh cũng đã bảo trợ lý Lưu mang quần áo đến rồi.



 



 



Nghe tiếng đóng cửa lại, Nam Ngữ mới hé đầu khỏi chăn ra nhìn, ôm hai gò má nóng như lửa của mình rời khỏi giường, đúng lúc này bên ngoài lại có tiếng gõ cửa. Nam Ngữ liền mở cửa, phát hiện là trợ lý Lưu cô mới đỡ ngại ngùng.



 



 



"Nam tiểu thư, tôi mang quần áo của Tổng giám đốc và tiểu thư tới đây ạ."



 



 



Trợ lý Lưu nhìn bộ dạng đó của cô, biết ngay là hai người vừa làm gì, anh ta thức thời không hỏi nhiều, đưa quần áo xong trở về đúng bổn phận của mình làm người tàng hình.



 



 



Nam Ngữ lật lật đống quần áo, nhìn thấy bên dưới là đồ lót của mình, ngượng chín cả người. Một lúc sau thay quần áo xong xuôi, Mộ Hàn từ trong phòng tắm nói vọng ra.







 



 



"Bảo bối, đưa quần áo cho anh..."



 



 



Cô tưởng mình nghe lầm, cho đến khi anh cất tiếng gọi "bảo bối" một lần nữa thì Nam Ngữ mới lật đật ôm quần áo của anh chạy tới.



 



 



Mộ Hàn tắm xong, bước ra ngoài, cúc áo chưa cài hết, để lộ vòm ngực màu lúa mạch thấp thoáng, nước nhỏ từng giọt qua xương quai xanh quyến rũ. Cô nhìn anh không chớp mắt, Mộ Hàn đột ngột bế bổng cô lên đặt lên giường.



 



 



"Sao em lại đi chân đất, sẽ bị cảm lạnh đấy."



 



 



Nam Ngữ còn đang lơ mơ, lại bị anh cắn vào môi một cái.



 



 



Tính trẻ con liền nổi lên, cô bỗng nhảy lên lưng anh, hai chân quắp chặt lấy hông anh, thổi vào tai anh một luồng hơi nóng.



 



 



"Hàn...vừa nãy anh gọi em là gì?"



 



 



"Bảo bối?"



 



 



Mộ Hàn cười nói, Nam Ngữ còn chưa kịp phản ứng, anh đã xoay người rồi đè cô lên giường.



 



 



"Em không thích à?"



 



 



"Không. Em rất thích."



 



 



Nam Ngữ vòng tay qua cổ anh, hôn chụt một cái vào môi anh rồi híp mắt cười. Mộ Hàn nhướn mày. nhéo mũi cô.



 



 



"Tiểu yêu tinh."



 



 



"Muộn rồi, anh đưa em về đi, còn Kỳ Kỳ nữa."



 



 



Nam Ngữ nhìn đồng hồ trên tay anh, nói.



 



 



Mộ Hàn liếc đồng hồ, đúng là muộn quá rồi, vốn dĩ còn định đưa cô đi xem phim, vậy mà cuối cùng hai người lại quấn quýt lấy nhau quên cả trời đất.



 



 



Ở trên xe, Nam Ngữ nhìn thấy chiếc buộc tóc trong hộc xe anh, tò mò cầm lên.



 



 



"Đây không phải là buộc tóc của em sao?"



 



 



"À..." Mộ Hàn đột nhiên lúng túng, chẳng lẽ là tối hôm đó ở bệnh viện, anh đã tới...?



 



 



"Hàn, hôm em ở bệnh viện, anh đã tới phải không?"



 



 



Mộ Hàn chần chừ vài giây, gật đầu. Thế mà hôm đó cô còn mơ thấy mình ăn kem bạc hà, thì ra là anh đã hôn cô sao...?



 



 







Nam Ngữ lấy dây buộc tóc mình lên, lộ ra khuôn mặt trắng mịn. Anh khẽ liếc nhìn cô, không nói năng gì.



 



 



Anh đưa Nam Ngữ về khu chung cư, lúc xuống xe, Mộ Hàn lại thay đổi ý định, kéo cô vào lòng hôn một lúc, Nam Ngữ đỏ mặt đẩy anh ra rồi ngó nghiêng xung quanh, anh không quan tâm, cùng ôm eo cô đi vào trong tòa nhà chung cư.



 



 



Cảnh tượng ấy không ngờ lại có người nhìn thấy, viền mắt cô ta đỏ ngầu, hận không thể xông tới mà đánh cho Nam Ngữ một trận.



 



 



***



 



 



Biệt thự Phó gia.



 



 



Nam Xuyên đang ngồi trên giường, cô ta run rẩy cầm mấy tấm ảnh lên nhìn, sau đó không kìm chế được mà xé nát nó.



 



 



Nam Vĩ! Ông ta đích thực là đi ngoại tình!



 



 



Thì ra...tất cả đều là con cờ trong tay của ông ta!



 



 



Nam Xuyên nghiến răng, căm hận vò nát mấy tấm ảnh đó. Nam Vĩ còn mua nhà cho cả tình nhân của ông ta, vậy mà lại không hề cho mẹ con cô ta bất cứ thứ gì! Sự nhẫn nhịn mấy năm qua của cô ta là vì cái gì?! Nam Xuyên tức giận đập vỡ đồ đạc, không...cô ta không thể để yên như thế được!



 



 



Sáng hôm sau, Nam Xuyên tới Nam gia, cô ta biết Nam Vĩ có một căm phòng làm việc mà bất cứ ai cũng không được vào, cả kể Nguyệt Mỹ, bên trong rất có thể chứa các tài liệu làm ăn không trong sạch của ông ta. Dù sao mấy năm qua Nam Xuyên biết rằng Nam Vĩ cũng không phải là loại người làm ăn tử tế gì, chắc chắn sẽ lưu lại bằng chứng.



 



 



May mắn cho cô ta là căn phòng ấy hôm nay lại không khóa cửa, Nam Xuyên chậm rãi lẻn vào, cô ta tìm ở bàn làm việc, rồi giá sách mà vẫn không có gì cả. Đang lúc cô ta tiếp tục lục lọi thì bỗng nghe thấy ở dưới lầu, tiếng Nam Vĩ đã về tới.



 



 



"Vĩ, anh về rồi à?"



 



 



Nguyệt Mỹ hôm nay cố tình lớn tiếng, nhằm cảnh báo cho Nam Xuyên là ông ta đã về.



 



 



Nam Xuyên mau chóng lẻn ra ngoài, từ trên cầu thang đi xuống. Nam Vĩ cau mày, hỏi.



 



 



"Có chuyện gì à?"



 



 



"Không ạ, con chỉ muốn đến thăm mẹ thôi."



 



 



Nam Vĩ hừ một cái, đi qua cô ta, Nguyệt Mỹ liền ngọt ngào "Vĩ, anh có mệt không? Để em bóp vai cho anh nhé."



 



 



Ông ta đẩy bà ta ra, đi lên lầu.



 



 



Nam Xuyên nhìn theo bóng dáng ấy, trong mắt chất chứa căm hận, nói với Nguyệt Mỹ.



 



 



"Mẹ, mẹ phải tìm cách lấy được bằng chứng ông ta làm ăn bẩn thỉu rồi đưa cho con!"



 



 



"Mẹ biết rồi."



 



 



Nguyệt Mỹ gật đầu, Nam Xuyên liền rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK