Nam Ngữ bối rối, Mộ Hàn đang cất đồ vào cốp xe, phải dừng lại hôn cô, khiến cái miệng nhỏ líu ríu này yên lặng một chút.
"Anh muốn mua đồ cho bạn gái thì có gì không đúng?"
Nam Ngữ đỏ mặt, lúng túng nói.
"Nhưng mà cũng không cần mua nhiều như vậy..."
Chiếc vòng ngọc ban nãy cũng là anh mua rồi.
Mộ Hàn nhoẻn miệng cười, vuốt tóc cô dịu dàng.
"Em không cần phải suy nghĩ nhiều, đây chỉ là số lẻ mà thôi."
Dù cho anh nói thế thì cô vẫn ngại chứ...
Mộ Hàn còn lôi từ trong ví ra một tấm thẻ đen rồi đưa nó cho cô.
"Em cầm lấy đi."
"Không được đâu."
Nam Ngữ vội vàng xua tay, Mộ Hàn biết ngay là cô sẽ không chịu nhận, nhưng không sao, anh đã có biện pháp rồi.
"Em mà không nhận thì ngày nào anh cũng sẽ mua đồ đem đến."
Gương mặt anh trở nên nghiêm túc.
"Mộ Hàn, thực sự không cần đâu, em không muốn dùng tiền của anh..."
Mấy từ cuối, thanh âm cô biến thành nhỏ xíu, Nam Ngữ không muốn ở bên cạnh anh chỉ vì tiền. Mộ Hàn cũng biết, chỉ là trong lòng anh muốn lo cho cô chu đáo, anh không muốn cô gái anh yêu phải vất vả. Một khi đã yêu thật lòng thì tiền nong có quan trọng gì.
Nhân lúc có đèn đỏ, anh dừng xe lại, đột ngột ép gáy cô, đè môi xuống hôn. Kỳ Kỳ ngồi đằng sau dường như cũng làm quen với cảnh này rồi, cậu chuyên tâm chơi siêu nhân, bĩu môi nhỏ dỗi dỗi.
Nam Ngữ khẽ níu áo anh, vì nụ hôn của anh mà hơi thở cô dồn dập. Mộ Hàn lưu luyến buông cô ra, anh nhìn thẳng vào mắt cô, nói rành rọt từng từ.
"Bảo bối, anh muốn lo cho em và con chu toàn. Tiền nong đối với anh không quan trọng, anh chỉ cần em. Vậy nên...em đừng từ chối, điều tốt nhất anh có thể làm bây giờ là bảo vệ em và đem đến cho em những gì tốt nhất."
Mộ Hàn thổ lộ đáy lòng mình, Nam Ngữ rưng rưng xúc động, anh lại khiến cô yêu anh nhiều hơn nữa rồi...
Anh vuốt ve gò má mềm mại của cô, nháy mắt từ thâm tình bỗng hóa thành có chút gian xảo.
"Với cả...nhưng thứ mà em đem đến cho anh, bảo bối à em không biết là anh đã vui sướng đến nhường nào đâu."
Hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô đầy ái muội.
Nam Ngữ vốn đang xúc động, tức thì lại bị anh trêu chọc, phồng má quay mặt đi.
Mộ Hàn bật cười thành tiếng, chở cô về bệnh viện. Nam Ngữ trước khi xuống xe không quên nói.
"Hàn..hôm nay anh đi với mẹ con em cả buổi rồi, về nhà nghỉ ngơi đi."
"Em đang đuổi khéo anh sao?"
"Đâu có."
Mộ Hàn cũng muốn ở thêm với cô, nhưng anh còn có việc, lưu luyến nói.
"Bảo bối, hôn anh một cái đi."
Nam Ngữ đỏ mặt, ngó xung quanh, sau đó chu môi lên hôn anh. Vẻ mặt anh đắc ý như là mèo được ăn cá, cô đợi xe của anh đi khuất thì mới cùng Kỳ Kỳ xách đồ vào trong bệnh viện.
Còn ở một góc vườn hoa của bệnh viện, Thẩm Nguyệt nghiến răng bóp nát bông hoa trong tay.
***
Bữa tiệc mừng thọ của Lão thái thái thu hút rất nhiều nhân vật lớn và cánh báo chí, bởi vì Mộ thị đang là một tập đoàn đứng đầu trong nước hiện nay. Hơn nữa số đông các tiểu thư, con nhà hào môn thế gia đều háo hức đến đây vì nghe nói Tổng giám đốc của tập đoàn Mộ thị là Mộ Hàn vẫn chưa có bạn gái. Một người vừa đẹp trai lại còn tài giỏi như anh đã hớp hồn biết bao cô gái, bọn họ đều chỉ có một mục đích là bước được chân vào cửa của Mộ gia.
Trần Mặc cùng bà nội anh ta cũng được mời vì Mộ thị và Trần thị đang hợp tác với nhau, Thẩm Nguyệt càng không thể vắng mặt. Mộ phu nhân và cô ta đang đứng cùng với nhau, khiến cho người khác đều nghi ngờ mối quan hệ của hai nhà.
Lão thái thái hôm nay là chủ nhân chính của bữa tiệc, bà mặc bộ váy xanh ngọc trang nhã. mái tóc được búi gọn lên. Mc vừa đi ra gửi lời chào tới tất cả mọi người, vậy mà Mộ Hàn vẫn chưa thấy mặt.
Ở bên ngoài khách sạn, Nam Ngữ đã tới nơi rồi, hôm nay cô mặc một bộ váy màu hồng nhẹ nhàng, dưới mái tóc dài thấp thoáng vòng eo nhỏ nhắn, gương mặt xinh đẹp vốn có, chỉ cần trang điểm nhẹ cũng đủ nổi bật.
Nhưng mà...bảo vệ lại chặn bên ngoài không cho cô vào. Mộ Hàn quên không đưa thiệp mời cho cô rồi, Nam Ngữ tưởng anh quên, hóa ra là anh muốn đích thân ra đón cô.
Bóng dáng người đàn ông mặc vest đẹp trai ngời ngời, gương mặt hoàn hảo đẹp như tạc, vừa nhìn thấy anh, hai tên bảo vệ đã cúi chào.
"Mộ tổng."
Mộ Hàn xòe tay ra, Nam Ngữ mỉm cười đặt tay mình vào tay anh cùng nhau bước vào, cô nhẹ giọng hỏi.
"Hàn, sao anh biết được em đang đứng bên ngoài?"
"Cảm giác. Anh cảm nhận được em đang gọi anh."
Mộ Hàn ghé sát vào tai cô, thâm tình nói.
Nam Ngữ cúi đầu, gò má nóng lên.
Lúc hai người vừa bước vào đã đồng loạt thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, Nam Ngữ sau bao năm khi đối mặt với nhiều ánh mắt xa lạ soi mói như thế, trong lòng lại hồi hộp, Mộ Hàn cảm nhận được, vòng tay qua bờ eo mảnh khảnh của cô, thể hiện rõ ràng tình cảm thân mật.
Tiêng xì xào bàn tán dần nhiều hơn, cùng với đó là vẻ mặt khó coi của Thẩm Nguyệt và Mộ phu nhân, bà ta vỗ vào bàn tay Thẩm Nguyệt trấn an, sau đó tiến tới sân khấu, giành lấy micro của MC nói.
"Tôi xin chân thành cảm ơn sự có mặt của tất cả các quan khách ở đây hôm nay. Nhân buổi lễ mừng thọ của mẹ tôi, chúng tôi đã thỏa thuận và công bố cho tất cả mọi người ở đây cùng biết, Mộ Hàn con trai tôi sẽ đính hôn cùng với Thẩm Nguyệt, con gái của tập đoàn Thẩm thị."
Bà ta vừa dứt lời, bên dưới lập tức phản ứng dữ dội, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô. Sắc mặt Mộ Hàn tối sầm, bà ta không để cho anh có cơ hội nói ra, nhân lúc đó tiếp tục lên tiếng.
"Mộ Hàn và Thẩm Nguyệt đã chơi cùng với nhau ngay từ khi còn bé, tình cảm rất sâu đậm, nhưng thật không may, lại có người xen vào phá vỡ tình cảm đó..."
Bà ta nói đến đây thì ngừng lại, nhưng tất cả mọi người chăm chăm nhìn cô. Thẩm Nguyệt lúc đó phối hợp khóc rưng rức, hai bờ vai cô ta run lên, cánh báo chí liên tục chụp lại khoảnh khắc này, nhất định sẽ trở thành chủ đề nóng hổi.
"Hơn nữa cô gái đó còn là người chẳng ra gì..."
Mộ phu nhân cho phát lại clip cô đánh nhau và hút thuốc, còn có mấy tấm ảnh chụp người mẫu lên màn ảnh lớn. Nam Ngữ cúi gằm mặt, cả người cứng đờ, cảm giác như tất cả ánh mắt bọn họ đổ dồn vào cô đánh giá, xì xào khinh bỉ, giống như ở quá khứ, những lời nói sắc bén như kim châm, bàn tay cô bỗng trở nên run rẩy.
Vẻ mặt của Mộ Hàn lạnh lùng không thể tả, anh lên tiếng phản bác.
"Tất cả những chuyện này không phải là sự thật. Cô gái bên cạnh mới là bạn gái của tôi, tôi không hề thích Thẩm Nguyệt."
Lần này tiếng xì xào càng lớn hơn, nhưng bọn họ có vẻ không tin anh. Mộ phu nhân biết anh thể nào sẽ phản bác, nhưng bà ta chỉ cần tạo ra sóng gió, ép Nam Ngữ mất mặt rồi chia tay với Mộ Hàn là đủ.
Trần Mặc lúc này bỗng từ đâu đến bên cạnh, kéo Nam Ngữ vào trong lòng mình.
"Mộ tổng, anh đã có vị hôn thê rồi, còn qua lại với người khác, làm liên lụy tới cô ấy."
"Trần Tổng?"
Mộ Hàn nhìn anh ta bằng ánh mắt âm u băng lãnh. Tên chết tiệt này ở đâu chui ra vậy? Lại còn là người gần đây hợp tác với Mộ thị?
Thẩm Nguyệt lúc này nhận được ánh mắt ra hiệu của Mộ phu nhân, bèn chạy tới ôm cánh tay Mộ Hàn, khóc nức nở nói.
"Hàn, anh đừng giận em nữa mà, em biết lỗi rồi. Anh đừng bỏ mặc em, chúng ta sắp đính hôn rồi mà..."
Mọi người bấy giờ dường như vỡ lẽ, thì ra là Mộ Hàn giận dỗi với vị hôn thê nên mới qua lại với cô gái khác. Nhưng Mộ Hàn lập tức đưa mắt xuống nhìn cô ta, từng từ ngữ như lạnh lùng thốt qua từng kẽ răng.
"Buông tay ra!"
Trong đôi mắt ấy là sự tức giận không thể tả, Thẩm Nguyệt sững sờ, cô ta vô thức sợ hãi run rẩy buông tay anh ra.
Trần Mặc nhân cơ hội này lên tiếng.
"Mọi người hiểu lầm rồi, cô gái này là bạn gái tôi, căn bản không liên quan gì tới Mộ tổng cả."
Nói xong, anh ta đã kéo Nam Ngữ ra ngoài, chiếc hộp nhung đựng vòng ngọc trong tay cô rơi xuống đất. Mộ Hàn lập tức đuổi theo, anh níu tay kéo cô lại, nói.
"Nam Ngữ, em đừng đi."
"Mộ tổng, anh buông tha cho cô ấy đi!"
"Đây không phải là chuyện của anh!"
Mộ Hàn gầm lên.
Anh thấy cô nãy giờ vẫn cúi gằm mặt, bàn tay siết chặt lấy tay cô mạnh hơn, gấp gáp nói
"Nam Ngữ, nhìn anh đi. Anh sẽ không để cho bọn họ yên ổn đâu, chuyện ngày hôm nay anh sẽ xử lí ổn thỏa..."
Nam Ngữ ngẩng mặt lên nhìn anh, cô nén xuống tổn thương và đau đớn, đáp.
"Hàn, em tin anh mà. Không sao đâu, em cảm thấy hơi mệt, chúng ta nói chuyện sau được không anh?"
Cô gỡ tay anh ra khỏi tay mình, đi theo Trần Mặc. Mộ Hàn đau đáu nhìn theo bóng hình cô, anh đấm mạnh một cú vào tường, mu bàn tay lập tức đỏ lên, rớm máu.
"Chết tiệt!"
Anh đã làm tổn thương cô rồi...
Nam Ngữ đi ra đến bãi đỗ xe, cô định gọi taxi thì bị Trần Mặc kéo lại.
"Nam Ngữ..."
"Trần Mặc, chuyện lúc nãy cảm ơn anh đã giải vây cho em, nhưng mà em sẽ không vì thế mà chia tay với Mộ Hàn đâu."
Trần Mặc đột nhiên câm nín, Nam Ngữ tỏ rõ thái độ xa cách lạnh lùng, cô không ngu ngốc mà không nhận ra anh ta có mục đích gì.
Trái tim Trần Mặc truyền đến từng cơn đau đớn, anh ta trầm giọng hỏi.
"Em bất chấp cho dù bản thân có bị tổn thương đến mấy hay sao?"
Nam Ngữ nhớ lại khoảnh khắc lúc nãy, cô tổn thương và đau đớn lắm chứ. Nhưng khi nghĩ đến việc cô phải rời xa Mộ Hàn, rời xa vòng tay ấy, hơi ấm và nụ hôn của anh mỗi đêm. Không biết từ lúc nào Mộ Hàn đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô, chỉ cần nghĩ đến một ngày không còn anh bên cạnh là cô đau đến không thở nổi, còn đau hơn cả khi bị người ta chỉ trích và soi mói.
"Nếu như chỉ có những điều này thì em chịu được, so với việc phải rời xa người mình yêu thì những thứ đó có là gì."
Cô đã mất đi mẹ rồi, cô không thể cam chịu mà mất đi anh thêm nữa.
"Với cả...em tin Hàn."
Nam Ngữ nói, ánh mắt cô dịu dàng mà kiến quyết, giống như cho dù có bất cứ sóng gió mạnh cỡ nào, cũng không thể chia cắt hai người bọn họ.
Trần Mặc không nói được lời nào nữa, anh ta đã đánh giá quá thấp tình cảm của bọn họ.
Nam Ngữ không nán lại lâu, lên xe taxi rồi rời đi.