Giọng nói trầm ấm du dương khẽ khàng nói nhỏ, lộ ra vẻ dịu dàng, mê hoặc khó mà cưỡng lại được.
"Chỉ cần ngươi không chán ghét ta là ma, từ nay về sau ta chính là bạn của ngươi."
"Đúng vậy, chỉ cần ngươi giúp ta mở cấm chế này ra một chút, ta sẽ cảm thấy khá hơn, chỉ một chút thôi là được... "
Cuối cùng, một bàn tay mảnh khảnh tái nhợt run run rẩy rẩy vươn ra, đầu ngón tay nhuốm đầy máu tươi, cố hết sức lau đi một dòng phù văn màu vàng ảm đạm nhất trong góc sơn động.
ẦM ——!
Khoảnh khắc cấm chế bị phá vỡ, một lượng lớn ma khí dâng trào rồi bùng nổ, trong bóng tối vô tận, đôi đồng tử màu máu của ma quỷ không hề có tình cảm từ từ mở ra...
•
Vào đầu năm Tân Hợi, ánh trăng u ám, rừng thông lạnh lẽo như sóng biển, loáng thoáng có tiếng quạ kêu hoảng sợ xẹt qua đỉnh núi Vô Vọng.
Một chiếc lông vũ rơi xuống giữa không trung, đúng lúc đó, một bức tường màu vàng mỏng như mặt nước giống như cái lồng bao trùm toàn bộ núi Vô Vọng xuất hiện, sau đó gợn lên những con sóng lăn tăn rồi lặng lẽ biến mất.
Những gợn sóng màu vàng do chiếc lông vũ tạo ra vốn là chuyện cực kỳ phổ biến ở núi Vô Vọng, nhưng khi chúng lọt vào mắt Giang Sở Dung lúc này đang nằm trên mặt đất, lại khiến cho đồng tử của cậu co rụt lại.
Cùng lúc đó, cảm giác đau nhói và lạnh lẽo không thể giải thích được từ cổ tay khiến Giang Sở Dung lại co giật người một chút.
Lông mi dài của cậu khẽ run lên, cậu im lặng thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn xuống.
Lúc này, cậu đang mặc một bộ đồng phục luyện kiếm cổ kính và trang nhã nhưng đã bị rách bươm và dính đầy máu. Cơ thể gầy gò bị trói chặt bởi những sợi xích thô to ngưng tụ từ ma khí đỏ và đen.
Xiềng xích không chỉ trói cứng chân tay mà còn xuyên thủng hai cổ tay của cậu, máu tươi từ vết thương trên cổ tay chảy xuống từng giọt, đó là lý do tại sao vừa rồi Giang Sở Dung lại cảm thấy đau đớn và ớn lạnh một cách khó hiểu.
Mà phía dưới người cậu còn có một trận pháp màu máu kỳ dị, máu chảy ra từ cổ tay cậu đang từ từ rót đầy các đường vân của trận pháp màu máu kia...
Cảnh tượng quỷ dị như vậy khiến trái tim của Giang Sở Dung chùng xuống, cảm giác chóng mặt và lạnh cóng do mất máu quá nhiều cũng càng thêm rõ ràng.
Có tiếng giày đạp lên cỏ khô sột soạt truyền đến.
Giang Sở Dung trong lòng run lên, cố nén cảm giác lạnh lẽo và đau đớn trên người, cậu cau mày ngước mắt lên.
Liền đối diện với đôi mắt hẹp dài đen kịt như hắc diệu thạch và gương mặt tái nhợt không hề có cảm xúc của một thiếu niên.
Thiếu niên một thân hắc y, tóc dài đội mũ áo choàng, làn da lộ ra vẻ sáng bóng láng mịn như một khối ngọc lạnh lẽo, dung mạo tuấn mỹ như trăng sao, nhưng lại mang theo vài phần hung ác và tối tăm không hợp với tuổi tác.
Nhìn thấy người thiếu niên này, lông mày của Giang Sở Dung giật mạnh mấy cái, nhưng đôi môi mỏng của cậu lại khẽ mím chặt, không phát ra âm thanh nào.
Thiếu niên hắc y không nhanh không chậm bước đi, cứ thế mà đi tới trước mặt Giang Sở Dung, lúc này, hắn từ trên cao nhìn xuống Giang Sở Dung, vẻ mặt lãnh đạm: "Tuy rằng ta mượn máu của ngươi để phá cấm chế, nhưng sẽ không tổn hại đến tính mạng của ngươi. Ngươi có tâm nguyện gì, nói đi. Nếu ta có thể làm được, đợi khi ta ra ngoài sẽ tiện tay làm cho ngươi."
Nghe thấy đoạn đối thoại cực kỳ quen thuộc này, lòng Giang Sở Dung lập tức trầm xuống, xác định mình thật sự đã xuyên sách rồi.
Cuốn sách kia, quả nhiên có vấn đề!
•
Câu chuyện bắt đầu vào một ngày nọ khi Giang Sở Dung tan làm đã mua một cuốn tiểu thuyết tu tiên chưa hoàn thành tại một sạp hàng trên vỉa hè.
Chủ sạp bán sách cũ là một ông cụ mặc đồ nhà Đường, dáng vẻ minh mẫn khỏe mạnh, phong thái như thần tiên, trông không giống một người bán hàng trên vỉa hè mà giống như một bậc thầy Hán học.
Giang Sở Dung chỉ là đi ngang qua nhìn nhiều hơn một chút đã bị ông cụ kéo lại.
Ông cụ miệng lưỡi trơn tru khen ngợi cậu có gương mặt thánh thiện, vừa cứng rắn đưa cho cậu một cuốn sách.
Giang Sở Dung bình thường đã là trùm xã giao rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cậu gặp được một người còn giỏi xã giao hơn cả mình, nhất thời cậu kinh ngạc đến mức không thể đỡ được chiêu.
Chẳng còn cách nào khác, cậu đành nhận lấy cuốn sách rồi đưa cho ông cụ mười nhân dân tệ mang tính tượng trưng.
Trước khi đi, ông cụ còn ở sau lưng Giang Sở Dung cười tủm tỉm nói: "Kết một thiện duyên, con đọc cuốn sách này nhất định sẽ có ích lợi to lớn."
Giang Sở Dung:...
Đêm hôm đó sau khi làm xong công việc, Giang Sở Dung lật cuốn sách ra.
Chỉ mới đọc một trang, vẻ mặt của Giang Sở Dung liền trở nên vi diệu.
Không ngờ chương mở đầu của cuốn sách này lại viết về một tên pháo hôi cùng tên và cùng giới tính với Giang Sở Dung, bị một thiếu niên Ma tộc hung ác huyết tế cho đến hơi thở cuối cùng.
Giang Sở Dung đọc đến đây khẽ cau mày, phản ứng đầu tiên của cậu là phải chăng có ai đó muốn chỉnh cậu hay không. Nhưng sau khi định thần lại, Giang Sở Dung phát hiện cuốn sách này là một cuốn sách cũ, trang bìa có dấu vết vẽ tranh, giấy hơi quăn và ngả vàng.
Chắc chỉ là trùng hợp thôi, Giang Sở Dung nghĩ vậy.
Kết quả là càng xem, biểu cảm của Giang Sở Dung càng thêm vi diệu.
Vốn tưởng cuốn sách ông cụ đưa cho cậu chỉ là một cuốn tiểu thuyết tu tiên bình thường, chẳng ngờ nó còn là một cuốn tiểu thuyết đam mỹ...
Kể về hồ ly tinh thụ —— yêu tu Tống Thanh Trần, một đường vượt mọi chông gai, thu hoạch được vô số cơ duyên và nhân duyên.
Nhân vật trùng tên với Giang Sở Dung thực chất chỉ là một tên pháo hôi, một tên pháo hôi chỉ sống được ba trang giấy.
Tên pháo hôi này xuất thân từ quý tộc Giang gia, là đệ tử của Vô Vọng Kiếm Phái, trùng hợp là cậu ta lớn lên có năm sáu phần giống với thiên tài kiếm tu Cố Minh Tiêu của Kiếm Phái.
Khuôn mặt ấy chính là khởi nguồn bi kịch của tên pháo hôi này.
Tất cả những người tiếp cận cậu ta, kể cả những người đối xử tốt với cậu ta, đều là nhắm vào khuôn mặt giống Cố Minh Tiêu của cậu.
Dần dà, pháo hôi bị biến thái tâm lý, một ngày nọ, cậu ta đã quậy một trận ầm ĩ trong môn phái.
Tất nhiên là cậu ta chẳng quậy lên được bọt nước gì, còn bị phạt vào Rừng Cấm trên núi Vô Vọng.
Trùng hợp là trong Rừng Cấm trên núi Vô Vọng đang giam giữ Văn Lăng, hiện tại chỉ là một tiểu ma đầu nhưng sau này sẽ là một đại phản diện.
Văn Lăng là Thiên Ma, hư tình giả ý dụ dỗ mấy câu đã dụ được pháo hôi đến trước hang động nơi hắn đang bị giam giữ, xúi giục pháo hôi trong lúc vô ý đã phá vỡ một ít cấm chế trước cửa hang.
Sau đó, Văn Lăng đã phá vỡ tầng cấm chế đầu tiên trước cửa hang rồi bắt được pháo hôi.
Ban đầu, Văn Lăng chỉ định lấy máu của pháo hôi để phá bỏ cấm chế chứ không định giết cậu ta, nhưng sau khi cậu ta nghe thấy câu nói kia của Văn Lăng liền cho rằng Văn Lăng muốn giết người giệt khẩu, thế là cậu ta nổi điên bắt đầu điên cuồng giãy dụa.
Văn Lăng bất mãn đánh cậu ta bất tỉnh rồi bỏ đi một mình, sau đó pháo hôi chết thảm vì mất máu quá nhiều.
Không sai.
Câu nói kia chính là câu mà Giang Sở Dung vừa nghe thấy.
—— Ta mượn máu của ngươi để phá cấm chế, sẽ không tổn hại đến tính mạng của ngươi. Ngươi có tâm nguyện gì chưa hoàn thành, nói đi. Nếu ta có thể làm được, đợi khi ta ra ngoài sẽ tiện tay làm cho ngươi.
Giang Sở Dung từ trong hồi ức về tình tiết truyện dần dần khôi phục lại tinh thần, cậu lẳng lặng nhìn thiếu niên hắc y trước mặt.
Cũng chính là nhân vật phản diện trong tương lai, Ma Tôn Văn Lăng.
Bốn mắt nhìn nhau, Văn Lăng nhận thấy có điều gì đó khác thường trong đôi mắt quá mức bình tĩnh thậm chí còn hơi soi mói của Giang Sở Dung.
Hắn khẽ nhướng lông mày kiếm của mình lên, vừa định nói chuyện thì bỗng nhiên có một tiếng ong ong vang lên, ánh sáng đỏ quanh người Giang Sở Dung đột nhiên bùng phát!
Trận pháp Huyết Tế hoàn thành rồi!
Thấy vậy, Văn Lăng ngừng hỏi Giang Sở Dung còn nguyện vọng gì, hắn nâng tay ấn chưởng vào vòng tròn ở trung tâm trận pháp dưới chân!
Trận pháp ầm ầm khởi động, trong nháy mắt liền hút cạn toàn bộ máu ở bên trong, Giang Sở Dung đột nhiên ngã ngửa ra sau, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cơn chóng mặt càng thêm dữ dội, thậm chí ánh mắt của cậu cũng dần mất đi tiêu cự...
Luồng sáng đỏ quỷ dị uốn lượn như một con rắn, phân tán ra tứ phía, chạy dọc theo các đường vân trên mặt đất.
Ánh sáng đỏ đi qua nơi nào, bức tường vàng khổng lồ vốn dĩ bao trùm cả ngọn núi Vô Vọng cũng bắt đầu lộ ra nguyên hình, chiến đấu chống lại ánh sáng đỏ.
Nhưng rất nhanh, ánh sáng đỏ chi chít như mạch máu đã đập tan bức tường vàng như cái lồng giam, cắn nuốt nó từng chút một...
Ánh mắt Văn Lăng khẽ động, xoay người muốn bỏ đi.
Bất chợt, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, yếu ớt mà khàn khàn vang lên sau lưng hắn——
"Đợi đã, ta có nguyện vọng..."
Văn Lăng:...
Đôi mắt hắn tối sầm lại, nhưng hắn vẫn dừng lại bước chân chuẩn bị di chuyển, cau mày nhìn Giang Sở Dung.
Lúc này Giang Sở Dung đang nằm trong vũng máu, quần áo xộc xệch, khuôn mặt trắng bệch và yếu ớt, nhưng ánh mắt cậu nhìn Văn Lăng không hiểu sao lại lộ ra một tia kiên cường và sáng rực.
Ánh mắt này hơi hấp dẫn tầm mắt của Văn Lăng.
Văn Lăng hỏi: "Nguyện vọng gì?"
Đôi môi tái nhợt của Giang Sở Dung mấp máy, giọng nói trầm thấp không nghe ra gì.
Văn Lăng:?
Văn Lăng do dự một lúc, sau đó đi đến bên cạnh Giang Sở Dung, cúi người xuống.
Vẫn chỉ có thể nghe thấy một vài tiếng động rất nhỏ.
Sắc mặt Văn Lăng trầm xuống, có hơi mất kiên nhẫn, hắn tiện thể liếc nhìn con đường cách đó không xa, muốn nhìn xem có đệ tử nào của Kiếm Tông phát hiện ra biến động ở đây không.
Nhưng đúng vào lúc hắn không để ý, Giang Sở Dung, người vừa nãy vẫn còn rất yếu ớt đột nhiên vươn tay ra túm chặt lấy cổ áo của hắn, nhào người tới——
Văn Lăng theo bản năng tung ra một chưởng!
Hắn đập mạnh vào bả vai của Giang Sở Dung, tức thì liền có tiếng xương cốt bị gãy vụn vang lên.
Đồng tử của Giang Sở Dung phóng to, kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng dù có đau đớn đến đâu thì bàn tay của cậu vẫn cố hết sức nắm chặt cổ áo của Văn Lăng.
Mà giây tiếp theo, đến phiên đồng tử của Văn Lăng đột nhiên co rút lại.
Bởi vì chỉ trong khoảng cách một cánh tay, Giang Sở Dung ngẩng mặt lên, áp mạnh đôi môi mát lạnh ẩm ướt có mùi máu tanh mằn mặn lên môi hắn.
Còn chọc cả đầu lưỡi mềm mại vào trong nữa.
Văn Lăng:?!
Suy nghĩ của hắn đột nhiên trở nên hỗn loạn.
Hắn chỉ là một con ma hóa hình chưa đầy mười bảy năm, trong đó gần mười năm là bị giam cầm trong Rừng Cấm ở núi Vô Vọng.
Mặc dù ma sinh ra đã hiểu được lòng người gian trá, nhưng hắn chưa bao giờ trải qua trường hợp nào như vậy...
Thẳng đến khi, đầu lưỡi mềm mại của Giang Sở Dung đè vào răng hắn, đồng thời hung hăng cắn rách đầu lưỡi của hắn, hai mùi máu tanh quyện vào nhau trong miệng của hai người——
Một luồng sức mạnh thần bí của khế ước dâng lên, những suy nghĩ hỗn loạn của Văn Lăng lập tức biến mất, hắn sợ hãi cảnh giác.
Vậy mà lại là Đồng Tâm Sinh Tử Khế! Hắn đã đánh giá thấp tâm cơ của tên phế vật Giang Sở Dung này rồi!
Ánh mắt Văn Lăng dần dần trở nên dữ tợn, sát ý đột nhiên nổi lên, hắn bất thình lình giơ tay lên, ma khí hung ác màu đỏ đen ngưng tụ cuồn cuộn trong lòng bàn tay hắn...
Chợt, Giang Sở Dung buông hắn ra.
Giang Sở Dung ho ra một ngụm máu, vết máu dính trên đôi môi mỏng và trên vạt áo trắng tinh y hệt nhau, nhưng lúc này cậu vẫn cố gắng nở nụ cười, ngước mắt lên nhìn Văn Lăng hai mắt đỏ ngầu chứa đầy sát ý ở trước mặt.
Như không hề hay biết sát khí của Văn Lăng, Giang Sở Dung cứ vậy mà chăm chú nhìn Văn Lăng, khàn giọng nói: "Ta biết những lời chàng nói đều là lừa gạt ta, nhưng ta đã thích chàng ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi. Chàng không nỡ giết ta, ta rất vui."
Hai mắt Văn Lăng hung tàn, sát khí không hề giảm bớt.
Giang Sở Dung suy yếu ho khan một tiếng, tiếp tục nói: "Có khế ước này rồi, tính mạng của hai ta ràng buộc với nhau, cho dù bọn họ có bắt chàng, đả thương chàng lần nữa thì chàng cũng sẽ không chết."
"Ta muốn chàng sống thật tốt."
"Đó chính là nguyện vọng của ta."
Lông mày của Văn Lăng nảy lên một cái.
Nhìn vào đôi mắt đào hoa giống như được phủ một tầng hơi nước của Giang Sở Dung, lại nghe những lời thổ lộ này, vẻ mặt của Văn Lăng dần trở nên phức tạp vi diệu, ma khí trong lòng bàn tay dường như cũng có xu thế tan biến dần.
Mặc dù Giang Sở Dung ngu ngốc, nhưng hắn lợi dụng Giang Sở Dung cũng không quang minh lỗi lạc gì, lúc này nhìn bộ dáng Giang Sở Dung cố chấp với mình như vậy, Văn Lăng cảm thấy người này thật là đáng thương và ngu ngốc, nhưng không hiểu sao hắn lại có chút không thể xuống tay giết người được...
Tất nhiên, nguyên nhân cơ bản nhất khiến hắn không thể ra tay giết người chính là vì Đồng Tâm Sinh Tử Khế.
Đồng Tâm Sinh Tử Khế cực kỳ bá đạo, hai người cùng hưởng chung tuổi thọ, tính mạng, thậm chí là cả máu.
Nếu hắn giết Giang Sở Dung, chẳng khác gì tự sát.
Ánh mắt Văn Lăng lại u ám, cuối cùng hắn im lặng siết chặt nắm đấm, tạm thời thu lại sát ý trên người.
Giang Sở Dung thấy vậy, trộm thở phào trong lòng.
Xẹt xẹt–
Cách đó không xa, trên bầu trời truyền đến từng tiếng kiếm bay vù vù, hiển nhiên là có mấy đệ tử đi tuần tra đã phát hiện được bức tường phòng hộ của núi Vô Vọng bị phá vỡ, đang vội vàng chạy tới đây.
Văn Lăng vội vàng ngước mắt lên nhìn, hắn khẽ nhíu mày kiếm, gương mặt dưới ánh trăng lạnh lùng lãnh đạm, dường như đang suy tư gì đó.
Giang Sở Dung khẽ ho một tiếng, nhẹ giọng nói sau lưng Văn Lăng: "Kiếm Phái canh phòng nghiêm ngặt, chàng phải cẩn thận."
Văn Lăng nhướng mày, đang định quay đầu lại, thì đã có từng luồng kiếm khí màu vàng bay tới từ cách đó không xa.
Giang Sở Dung quyết đoán nói: "Đi!"
Cậu duỗi tay đẩy mạnh một cái, đẩy Văn Lăng ra khỏi phạm vi của kiếm khí, bản thân mình lại té ngửa ra sau, lăn đến phía sau một gốc cây lớn ở gần đó!
Văn Lăng:!
Kiếm khí màu vàng xẹt qua bên hông hai người rồi rơi lộp độp xuống đất, biến thành một ngọn lửa trắng sáng, thiêu rụi hết cỏ khô ở xung quanh.
Văn Lăng không dự đoán được hành động này của Giang Sở Dung.
Sau khi Văn Lăng tránh được kiếm khí, hắn loạng choạng đỡ thân cây rồi đứng vững dậy, từ xa liếc nhìn Giang Sở Dung đang nằm sõng soài, vẻ mặt âm tình bất định.
Sau gáy lại truyền đến tiếng kiếm bay, các đệ tử tuần tra sắp tới đây rồi!
Chỉ trong tích tắc, Văn Lăng đã hạ quyết tâm, hắn bỏ mặc Giang Sở Dung, lập tức biến thành một luồng ma khí màu đỏ đen bay vút lên trời!
Một lúc sau, Giang Sở Dung, người vừa lăn xuống chỗ lõm giữa hai rễ cây ở gần đó, cuối cùng cũng thở hổn hển ngẩng đầu lên.
Giang Sở Dung cố gắng ngước mắt lên, nhìn bóng dáng biến thành một luồng ma khí màu đỏ đen bay vút lên trời của Văn Lăng.
Trầm mặc một hồi, Giang Sở Dung ôm bả vai đau đớn khó nhịn, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán, nhưng khóe môi vẫn chậm rãi hiện lên ý cười như trút được gánh nặng.
Rồi đột nhiên, cậu nằm vật xuống bên cạnh gốc cây, hôn mê bất tỉnh...