Việc này quá không hợp lẽ thường, Ma Tôn không đến mức phải nhờ Giang Sở Dung làm.
Chắc chắn ông ta đã nắm được chỗ đau hoặc là nhược điểm chí mạng của Giang Sở Dung mới có thể mở lời như vậy.
Giang Sở Dung nghe thấy Văn Lăng hỏi, trái tim cậu đập lỡ một nhịp, cậu nhanh nhẹn đáp: "Ta cũng đang định nói với chàng chuyện này, ông ta đã biết ta song tu Thần Ma rồi, hơn nữa còn nhận ra công pháp Chính đạo của ta đến từ Vô Vọng Kiếm Phái! Chàng nói xem, sao ông ta có thể nhận ra được chứ, thật kỳ lạ..."
Văn Lăng lập tức thay đổi sắc mặt: "Sao chuyện quan trọng như vậy ngươi không nói ngay từ đầu?!"
Giang Sở Dung bất đắc dĩ nhỏ giọng nói: "Chẳng phải ta vừa định nói ra sao?"
Văn Lăng:...
Thật lâu sau, Văn Lăng sắc mặt kỳ quái lẩm bẩm: "Sao ông ta có thể nhận ra công pháp Vô Vọng Kiếm Phái của ngươi, rõ ràng ngươi chưa từng sử dụng trước mặt người khác..."
Chẳng lẽ Ma Tôn có con mắt Ba Tuần? Hay Sở Thiên Khuyết đã cùng Ma Tôn lừa gạt bọn họ?
Văn Lăng đang nghi tới nghi lui, Giang Sở Dung xoắn xuýt một lúc, hơi chút chột dạ nói: "Đã sử dụng rồi."
Văn Lăng: "Hả?"
Giang Sở Dung cắn môi, rồi lại cắn môi, vô tội nói: "Chiêu cuối cùng ta dùng để giết Phạn Thần Âm đã lén sử dụng Vô Vọng kiếm khí... nhưng ta nghĩ mình đã che giấu nó rất tốt, lại không ngờ Ma Tôn đã nhìn trộm từ trước đó rồi..."
Văn Lăng:...
Nhắm mắt lại, Văn Lăng trầm giọng nói: "Lần sau đừng có dùng nữa."
Giang Sở Dung thì thầm: "Ò, ta biết rồi."
Văn Lăng nhận được lời hứa của Giang Sở Dung lại chẳng vui vẻ gì, mà ngày càng thêm nghi ngờ chồng chất.
May mà thân phận của Tần Lâu Nguyệt là một con ma hỗn huyết, gã rảnh rỗi cũng thường hay chạy đến Nhân tộc để làm một số chuyện vụng trộm, điều này giúp gã có cơ hội học được công pháp của Vô Vọng Kiếm Phái.
Nhưng... nếu Ma Tôn đã nhận ra kiếm pháp của Giang Sở Dung đến từ Vô Vọng Kiếm Phái, thì ông ta càng có khả năng nhận ra nó chính là Vô Vọng kiếm khí.
Toàn bộ Vô Vọng Kiếm Phái không có mấy người có thể học được Vô Vọng Kiếm Quyết.
Ma Tôn có thực sự không nghi ngờ thân phận của Giang Sở Dung không?
Văn Lăng vừa nảy ra suy nghĩ này, Giang Sở Dung cũng cảm ứng được, khóe miệng cậu giật giật, nói: "Ta cũng cảm thấy ông ta hoài nghi ta rồi, dù gì ông ta cũng bị Vô Vọng kiếm đả thương, sao có thể không nhận ra khi chiêu thức ta giết Phạn Thần Âm chính là Vô Vọng kiếm khí."
"Bây giờ nghĩ lại, kỳ ngộ trên bậc thang của ta ắt hẳn đã được chuẩn bị từ lâu, ngay từ đầu ông ta đã biết tất cả rồi."
"Còn những cảnh tượng mà ông ta đưa ta đi xem, có lẽ đều là ảo giác, cố ý đánh lạc hướng ta, thử xem ta có để lộ sơ hở nào không."
Văn Lăng: "Cảnh gì?"
Giang Sở Dung không hề đề phòng Văn Lăng, cậu kể cho Văn Lăng nghe mọi chuyện về việc Ma Tôn đưa cậu đi thần du đến núi Vô Vọng, kể xong còn không quên buôn chuyện: "Cái tên Cố Minh Tiêu kia đúng là trong ngoài bất nhất, không ngờ hắn cũng song tu Chính Tà, sau này hắn sẽ ra sao nhỉ? Hắn không có công pháp cấp Thiên của Ma tộc, chẳng phải sớm muộn gì cũng sẽ bị tẩu hỏa nhập ma sao? Hành vi uống rượu độc giải khát này của hắn cũng quá kém thông minh rồi."
Văn Lăng nghe thấy đánh giá này của Giang Sở Dung, hắn im lặng một lúc, rồi nói: "Ngươi bớt để ý đến chuyện của người khác đi."
Giang Sở Dung cảm nhận được sự không hài lòng của Văn Lăng, cho rằng Văn Lăng không thích cậu tám nhảm, thế là cậu nhanh chóng im miệng.
Mà lúc này Văn Lăng chuyển sang vẻ mặt nghiêm túc nặng nề nói: "Sau này nếu còn gặp phải chuyện như vậy, ngươi phải chạy trốn ngay lập tức. Lần này may là Ma Tôn lương tâm trỗi dậy phát hiện ra, giúp ngươi chắn một phần uy lực của kiếm, bằng không hiện tại ngươi đã mù lòa rồi."
Giang Sở Dung sửng sốt: "Ghê gớm như vậy sao?"
Văn Lăng không nói nên lời: "Đó là Kiếm Thần đấy."
Giang Sở Dung:...
Sau khi cân nhắc một lúc, Giang Sở Dung thấp giọng nói: "Xem ra, lão già âm hiểm cũng không phải không có lương tâm."
Văn Lăng cười lạnh một tiếng: "Ngươi mù rồi sao có thể làm việc cho ông ta?"
Giang Sở Dung triệt để câm nín.
Có điều, Văn Lăng nhướng mày, lộ ra vài phần đăm chiêu: "Bất quá từ điểm này mà nói, chúng ta cũng không phải không có cơ hội xoay chuyển."
Giang Sở Dung:?
Cậu lập tức nói: "Chàng nói nghe thử!"
Văn Lăng nhìn Giang Sở Dung: "Việc tìm một nội gián để đánh cắp Vô Vọng Kiếm không phải ông ta gặp được ngươi mới nghĩ đến. Nhưng sau khi gặp ngươi ông ta mới quyết định làm việc đó. Một mặt, có lẽ ông ta thực sự cảm thấy ngươi thích hợp——ngươi xuất thân từ Vô Vọng Kiếm Phái, hơn nữa còn được cho là đệ tử ưu tú, rất am hiểu Vô Vọng Kiếm Phái. Mặt khác, có thể là bởi vì ông ta nhiều năm rồi chưa tìm được nội gián thích hợp, nếu không ông ta đã không nhẫn nhịn nhìn Kiếm Thần bị thương nhiều năm cũng không ra tay."
Nghe vậy, hai mắt Giang Sở Dung sáng lên: "Ý của chàng là —— "
Văn Lăng nhàn nhạt nói: "Ma Tôn sống không tốt, ngay cả một tâm phúc đáng tin ở bên người cũng không có."
Giang Sở Dung bừng tỉnh, cuối cùng cũng mỉm cười, vẻ mặt thả lỏng hơn rất nhiều: "Đúng vậy, ngay cả người như ta mà ông ta cũng dám lợi dụng, có lẽ ông ta đã cùng đường đến mức cái gì cũng có thể thử rồi."
Văn Lăng: "Vậy nên chưa chắc ông ta sẽ giết ngươi. Nhưng tốt nhất là ba ngày sau ngươi hãy đồng ý với ông ta, câu thêm chút thời gian, chờ ta lấy được đồ, chúng ta lập tức rời đi."
Nghe Văn Lăng phân tích xong, Giang Sở Dung không còn tâm lý vội vàng nữa, nhất thời cảm thấy ổn định hơn rất nhiều, lập tức gật mạnh đầu nói: "Yên tâm đi, chút chuyện đối nhân xử thế này ta vẫn hiểu được! Ta đảm bảo sẽ vuốt lông cho ông ta khoan khoái dễ chịu!"
Văn Lăng có chút không nói nên lời "ừm" một tiếng, nhưng nhìn thấy Giang Sở Dung đã quay về trạng thái vui vẻ vô tư, hắn hiếm khi không nói thêm điều gì.
Trầm mặc một lát, hắn mới hỏi: "Buồn ngủ chưa? Nếu buồn ngủ thì đi ngủ trước đi, mấy chuyện còn lại để ngày mai nghĩ tiếp."
Giang Sở Dung hoàn hồn, do dự một lát: "Có hơi buồn ngủ, nhưng ta... "
Ta không dám ngủ nữa.
Sợ lại gặp lão già âm hiểm nào đó nữa.
Văn Lăng dường như cảm nhận được nỗi sợ hãi của Giang Sở Dung, hắn cân nhắc một lúc rồi nói: "Thật ra, lần sau ngươi có thể thử hình dung Vô Vọng kiếm khí trong lúc ngủ, Vô Vọng kiếm khí cực thuần cực dương, bất kỳ ma khí âm hồn nào gặp phải nó cũng bị đánh cho tan tành."
Giang Sở Dung vốn dĩ còn đang có chút mỏi mệt, nhưng nghe thấy lời này của Văn Lăng, trong đầu cậu đột nhiên "ding" một tiếng, ý thức được một điều rất quan trọng!
Vết thương của Ma Tôn do Vô Vọng Kiếm tạo thành, vậy nếu như cậu tu luyện tốt Vô Vọng kiếm khí, phải chăng Ma Tôn cũng không dám làm gì cậu nữa?
Không sai không sai, chính là như vậy!
Cậu lập tức mừng rỡ nhào lên ôm lấy Văn Lăng, điên cuồng lắc lắc: "Văn Lăng, chàng thông minh quá đi! Ta vui lắm á!"
Văn Lăng bị Giang Sở Dung ôm chặt lắc qua lắc lại:...?
Huống chi bây giờ đang ở trong biển ý thức, hai người đều ở trạng thái linh thể, linh thức dán vào nhau, thần hồn có thể cảm giác được...
Dây dưa một hồi, Văn Lăng giãy giụa vươn tay ra: "Ngươi buông ra trước đã."
Giang Sở Dung nghe vậy, mới nhận ra có gì đó không ổn, lập tức cười ngại ngùng lặng lẽ buông Văn Lăng ra.
Còn vỗ vỗ bả vai Văn Lăng, cười hì hì nói: "Tình huynh đệ mà thôi, đừng hiểu lầm, là tình huynh đệ, ha ha... "
Vẻ mặt Văn Lăng không hiểu sao có chút vặn vẹo, hắn nhắm mắt lại lạnh lùng nói: "Đừng nói nhảm nữa, nếu mọi chuyện đã làm rõ rồi, vậy —— ta đi trước đây."
Giang Sở Dung lập tức nói: "Bái bai!"
Văn Lăng không được giữ lại:...
Nhưng lúc này hắn thực sự không có ý định ở lại, lặng im hai giây, hắn xoay người rời khỏi biển ý thức của Giang Sở Dung.
Khi Văn Lăng mở mắt ra lần nữa, Giang Sở Dung ở phía đối diện vẫn đang nhắm mắt, hình như đang hình dung Vô Vọng kiếm khí.
Ánh sáng thuần dương lượn lờ quanh người cậu, chuyển động không ngừng, vầng sáng thần kỳ khiến cho khuôn mặt trắng nõn của cậu càng thêm trong suốt, hàng mi dài khẽ run theo ánh sáng chớp động.
Tựa như tiên tử.
Sau khi yên lặng nhìn Giang Sở Dung như vậy một lúc, Văn Lăng trầm mặc một hồi rồi giơ tay lên, không ngờ trong lòng bàn tay cũng hóa ra một luồng Vô Vọng kiếm khí.
Nếu Giang Sở Dung nhìn thấy cảnh này, chắc chắn cậu sẽ vô cùng kinh ngạc —sao Văn Lăng biết Vô Vọng kiếm khí? Hắn cũng song tu Thần Ma sao?!
Nhưng cậu không hề mở mắt nên không biết bất cứ điều gì.
Vô Vọng kiếm khí nhẹ nhàng bay ra, cứ thế rơi xuống xung quanh cơ thể Giang Sở Dung, lặng lẽ ngưng tụ với Vô Vọng kiếm khí mà Giang Sở Dung hình dung ra——
Cơ thể Giang Sở Dung chợt chấn động, bên môi hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng cậu không phát hiện ra điều gì khác thường, cho nên vẫn không mở mắt ra.
Thấy vậy, Văn Lăng yên lặng cười nhạt một cái, sau đó xoay người đi, ngẩng đầu nhìn trần nhà, nhắm mắt lại.
•
Sáng hôm sau Giang Sở Dung thức dậy, cậu phát hiện phần nệm bên cạnh lõm xuống nhưng Văn Lăng không còn ở đây nữa.
Giang Sở Dung vội vàng đứng dậy.
May là khi cậu bước xuống giường liền nhìn thấy Văn Lăng đang đả tọa trên đệm hương bồ phía sau bức bình phong.
Giang Sở Dung thở phào một hơi, lại lập tức nhớ đến một chuyện, cậu vội vàng đi đến trước gương ở bên cạnh soi mặt mình.
Đêm qua Ma Tôn đã để lại trên thần hồn của cậu rất nhiều vết thương, cũng không biết sẽ ảnh hưởng đến thân thể của cậu bao nhiêu.
Nhưng khi đến trước gương soi, Giang Sở Dung kinh ngạc phát hiện da mặt mình vẫn nhẵn nhụi như trước, không chút tì vết.
Cậu do dự một lúc, nhắm mắt lại vận dụng linh lực, tìm kiếm trong biển ý thức của mình.
Cậu thấy linh thể của mình không bị thương chút nào.
Giang Sở Dung:?
Chẳng lẽ lão già âm hiểm chỉ hù dọa cậu mà thôi, không có đánh cậu thật?
Đỡ quá.
Thở ra một hơi, Giang Sở Dung lại rời khỏi chiếc gương đi đến chỗ Văn Lăng đả tọa.
Văn Lăng cảm giác được, mở mắt ra: "Có chuyện gì sao?"
Giang Sở Dung hiểu ý cười cười, chớp mắt nói: "Không có gì, ta chỉ đến xem chàng tu luyện mà thôi. Hơn nữa, hôm qua ta nghe nói, hôm nay phụ thân Thần Vương của các sư đệ chúng ta sẽ tới đây."
Biết Giang Sở Dung đang nghĩ gì, Văn Lăng im lặng một lúc, sau đó trực tiếp đứng dậy nói: "Ta luyện xong rồi, ra ngoài dạo một lát không?"
Giang Sở Dung chính là đang chờ một câu này của Văn Lăng, cậu đáp nhanh: "Được đó, được đó."
Hai người thay quần áo, rời khỏi tẩm cung của Giang Sở Dung.
Hiếm khi hôm nay Giang Sở Dung ăn mặc đơn giản, bên trong chỉ mặc một trường bào trắng tuyết rộng rãi, bên ngoài khoác áo sa tanh mỏng màu xanh nước biển, lấp lánh và tao nhã.
Văn Lăng vẫn mặc quần áo màu đen bó sát, đi ủng da cá mập, chỉ là hôm nay viền tay áo của hắn được thêu bằng chỉ vàng, trên đó có nhiều hoa văn quái thú hoa lệ mà dữ tợn, được kết hợp với một áo choàng lông cáo đen, cực kỳ phong độ mạnh mẽ.
Dù gì bây giờ Văn Lăng cũng là đệ tử của Ma Tôn, ăn mặc quá xuề xòa cũng không hay.
Hai người trưng diện mặt người dạ thú như vậy, việc đầu tiên họ làm khi ra ngoài chính là đi thăm các cung điện khác.
Lúc này, hầu hết các công tử ma tu đều ở trong cung tán gẫu với phụ thân Thần Vương, vì để lấy lòng Ma Tôn, những vị Thần Vương này còn mang theo rất nhiều bảo vật quý hiếm, chất đống ở trên đất và bàn ở trong cung điện.
Khi Giang Sở Dung và Văn Lăng đến, bọn họ tình cờ trông thấy.
Đám công tử ma tu nhìn thấy Giang Sở Dung và Văn Lăng đến cửa, vẻ mặt của họ giống như ngửi phải thứ gì thối lắm vậy.
Nhưng vẫn phải tiếp đón.
Cố tình khi Giang Sở Dung bước vào cung điện nhìn thấy những bảo vật quý hiếm do các vị Thần Vương mang đến, cậu ngạc nhiên cảm khái một câu: "Chỗ ở của sư đệ toàn là bảo vật quý hiếm, chói đến mắt ta muốn mù luôn rồi, ta ở Tần Đồ chưa từng thấy những món bảo vật như vậy!"
Sắc mặt công tử ma tu tái xanh.
Thần Vương ở bên cạnh nhìn mặt đoán ý, lập tức cười tủm tỉm nói: "Tần tiểu bằng hữu bây giờ là sư huynh của nhi tử ta, trưởng huynh như cha, sau này nhi tử ta ở trong Ma Cung còn phải dựa vào Tần tiểu bằng hữu, nếu Tần tiểu bằng hữu thích những món này, cứ lấy nó đi!"
Giang Sở Dung miệng thì nói: "Đâu có đâu có." Nhưng động tác tay lại không ngừng, điên cuồng gom đồ vào nhẫn trữ vật của mình.
Về sau, ánh mắt công tử ma tu nhìn Giang Sở Dung đã chuyển từ "ước gì có thể đâm một đao" sang "róc xương lóc thịt lăng trì xử tử".
Lúc này Văn Lăng mới kéo Giang Sở Dung đi.
Trước khi Giang Sở Dung rời đi còn không quên bỏ lại một câu thiếu đánh: "Lần sau có đồ chơi nhớ gọi ta nha!"
Công tử ma tu tái cả mặt, rắc một tiếng bóp nát chén trà trong tay!
Giang Sở Dung làm như không thấy, tiếp tục tươi cười đến thăm cung điện tiếp theo.
Khi Giang Sở Dung và Văn Lăng quét sạch bảy cung điện, Thần Vương Tần Đô cuối cùng cũng khoan thai đến muộn.
Hai người trở về cung điện của Giang Sở Dung, nhìn thấy Thần Vương Tần Đô, ánh mắt Giang Sở Dung khẽ động, cười nhạt nói: "Phụ vương đến rồi, thứ lỗi nhi thần không đón tiếp từ xa, mời ngồi."
Miệng thì mời nhưng hành động lại không muốn cho người ta ngồi.
Dẫu sao Giang Sở Dung cũng đã nghe thấy Thần Vương Tần Đô lấy sự sống chết của cậu ra đe dọa Văn Lăng, cho nên cậu có ấn tượng rất xấu với Thần Vương Tần Đô.
Giờ phút này, Thần Vương Tần Đô lại như không hề nhớ chuyện lúc trước, ông ta ngồi thẳng người, trên mặt mang theo nụ cười nói: "Nhi tử của ta thật không chịu thua kém, không ngờ lần này lại đứng hạng nhất, vi phụ rất tự hào."
Giang Sở Dung: "Làm gì có, đều là do sư tôn coi trọng ta. Thiên vị một mình ta mà thôi."
Thần Vương Tần Đô nghe Giang Sở Dung nói vậy, lông mày ông ta nhíu lại, trầm giọng nói: "Ăn nói cẩn thận!"
Giang Sở Dung ngừng nói.
Thần Vương Tần Đô nhìn mặt của Giang Sở Dung, cân nhắc trong chốc lát, vẫn mỉm cười thăm dò hỏi: "Sau này ngươi có dự định gì? Muốn làm đệ tử lâu dài của Ma Tôn hay là—"
Giang Sở Dung cười khẽ nói: "Ta không có dự định gì hết. Nhưng ngược lại là phụ vương, hôm nay ông đến muộn như vậy, ông có kế hoạch gì sao? Ta còn tưởng ông không muốn thừa nhận đứa con trai như ta."
Thần Vương Tần Đô:...
Một lúc sau, Thần Vương Tần Đô liếc nhìn Văn Lăng vẫn im lặng đứng bên cạnh Giang Sở Dung.
Văn Lăng không để ý tới ông ta.
Thần Vương Tần Đô cảm thấy nhàm chán, chỉ đành lấy ra một lệnh bài truyền tin có hình dạng vô cùng đặc biệt đưa cho Giang Sở Dung.
Giang Sở Dung liếc nhìn nó, nhưng không nhận.
Thần Vương Tần Đô chỉ đành giải thích: "Lệnh bài truyền tin này cần lấy máu nhận chủ, chỉ có hai người đã nhỏ máu vào mới có thể biết được nội dung ở bên trong, rất an toàn. Cha con chúng ta có một vài chuyện riêng, dùng cách này nói chuyện sẽ hay hơn."
Giang Sở Dung truyền âm hỏi Văn Lăng.
Văn Lăng: "Nhận đi."
Sau đó, Giang Sở Dung mới vươn tay nhận lệnh bài truyền tin, nhỏ máu vào.
Thấy vậy, Thần Vương Tần Đô rốt cuộc cũng bình tĩnh hơn không ít, sau đó tùy tiện hàn huyên vài ba câu liền đứng dậy cáo từ.
Rõ ràng ông ta cũng sợ Ma Cung tai vách mạch rừng.
•
Sau khi Thần Vương Tần Đô rời đi, Giang Sở Dung thu hồi lệnh bài rồi cẩn thận lấy ra mấy món "đồ chơi" mà cậu lấy được từ bảy công tử ma tu hôm nay.
Lục tới lục lui liền mò ra được sáu cái lệnh bài truyền tin như nhau.
Giang Sở Dung không khỏi thở dài một hơi, lắc đầu nói: "Xem ra nhân duyên của sư tôn ta thật sự không tốt lắm."
Lúc này Văn Lăng lại lục lọi trong đống bảo vật, tìm ra được một lệnh bài truyền tin cũng lấy máu nhận chủ.
Giang Sở Dung nhướng mày.
Nhân duyên của Ma Tôn thực sự mỏng như tờ giấy mà!
Văn Lăng gom tám lệnh bài truyền tin bao gồm cả lệnh bài của Thần Vương Tần Đô vào một chỗ, nói: "Để xem bọn họ sẽ đưa ra những điều kiện gì."
Giang Sở Dung cười hì hì: "Để ta nghĩ xem phải mổ xẻ như thế nào."
Văn Lăng:...
Khoảng một canh giờ sao, một nửa trong số tám lệnh bài truyền tin sáng lên.
Giang Sở Dung không ngờ những vị Thần Vương này đều thiếu kiên nhẫn như vậy, thế là cậu ngạc nhiên tò mò cầm lệnh bài lên xem.
Sau khi đọc xong, cậu liềm trầm mặc.
Hiện tại, yêu cầu của tất cả Thần Vương là muốn nhờ Giang Sở Dung giúp họ chú ý đến những sai sót trong công pháp cấp Thiên mà họ từng được truyền lại từ Ma Tôn.
Nếu sự việc thành công, bọn họ nhất định sẽ hậu tạ.
Sau khi đọc xong, Giang Sở Dung nhướng mày nói: "Thế thì đáng đời lão già âm hiểm nhân duyên không tốt rồi."
Nhưng ngay lập tức, Giang Sở Dung lại cau mày lẩm bẩm: "Đừng nói công pháp lão già âm hiểm truyền cho ta có vấn đề nha?"
Văn Lăng ở bên cạnh hỏi ngược lại: "Ngươi cảm thấy sao?"
Giang Sở Dung im lặng một giây rồi bắt đầu chửi rủa.
Nhưng sau đó Văn Lăng lại cố tình nói: "Cơ mà phần lớn công pháp ông ta truyền cho ngươi quả thực không có vấn đề."
Giang Sở Dung giật mình, sau đó thắc mắc: "Tại sao?"
Văn Lăng: "Truyền cho ngươi công pháp có vấn đề để ngươi tới Vô Vọng Kiếm Phái bị người ta một kiếm chém chết à?"
Giang Sở Dung chuyển từ giận sang vui vẻ.
———-
Tác giả:
– Giang Sở Dung: Lương tâm của lão già âm hiểm cũng không phải bị chó ăn hết.
– Văn Lăng: Thật ra ta là......
– Cố Minh Tiêu vô tội bị cue "trong ngoài bất nhất": Ta có nói gì hả?
(cue: đơn giản là "lôi" người khác vào một chủ đề không liên quan trực tiếp tới họ, nhưng lại gián tiếp tương đồng ở một điểm nào đó.)