Nhưng đúng lúc này, cách đó không xa có một vị Yêu Vương đang ngồi trước tượng Thần đã lĩnh ngộ ra Bảo tượng!
Thần quang lóe sáng rực rỡ, sau lưng vị Yêu Vương đó hiện lên Bảo tượng sống động như thật, mặc dù không lớn lắm nhưng Giang Sở Dung có thể nhìn ra được, vị Yêu Vương này đã lĩnh hội được tinh hoa trong tượng Thần.
Tốc độ quá nhanh, thiên phú cao vô cùng.
Cậu nhớ lúc trước hình như Văn Lăng cũng chỉ mất nhiêu đó thời gian, mặc dù Văn Lăng đã lĩnh hội được Bảo tượng, Thần Nhãn và Trí Tuệ Kiếm, nhưng Bảo tượng mà vị Yêu Vương này lĩnh hội được hình như cũng không kém hơn Văn Lăng.
Giang Sở Dung càng thêm cảnh giác, cậu không dám mất tập trung nữa, lập tức tiếp tục nghiêm túc bố trí cơ quan.
Nhưng lúc này, tiếng gọi Tống Thanh Trần vẫn cứ truyền vào tai cậu từ một nơi xa xôi.
Giang Sở Dung do dự một chút, sau đó thông qua truyền âm thử thăm dò: "Ngươi muốn cái gì?"
Thanh âm đó không trả lời, nó vẫn cứ kêu gọi như tiếng bánh xe.
Giang Sở Dung:...
Giang Sở Dung dứt khoát hít vào một hơi thật sâu, chặn lại tiếng ồn đó không để nó tiếp tục làm phiền cậu nữa.
Mà cũng chính trong thời điểm này, lại có Yêu Vương thành công lĩnh hội ra được Bảo tượng.
Uy áp phát ra từ trên người của những Yêu Vương sau khi lĩnh hội khiến Giang Sở Dung cảm thấy hơi khó chịu, may là có kiếm cốt giúp cậu chống đỡ, nếu không thì cậu cũng không thể giữ được vẻ mặt bình tĩnh.
Lúc này Giang Sở Dung có chút kinh hãi —— Túc Tử Xuyên và Văn Lăng phải nhanh chóng quay lại thôi, nếu không nhanh lên, đám Yêu Vương này sớm muộn gì cũng ăn thịt cậu.
Lúc này, trước cung điện dưới lòng đất của Minh Vương Điện.
Túc Tử Xuyên dẫn Văn Lăng đi dọc theo một hành lang dài đến trước một cánh cửa đá dày nặng.
Lúc này, anh ta lấy ra một nửa chiếc chìa khóa, cụp mắt xuống, kết ấn từ xa.
Quang ảnh nở rộ trước cổng đá, rất nhanh, một nửa phong ấn trên cổng đá đã được phá giải.
Bằng cách này, người bên trong và bên ngoài có thể dễ dàng nói chuyện với nhau.
Bấy giờ Túc Tử Xuyên lui về sau một bước, thấp giọng nói: "Sư tôn, con đưa Cố huynh tới gặp người."
Văn Lăng lúc này cũng chắp tay nói: "Cố Minh Tiêu bái kiến Khổng sư thúc."
Một giọng nói cực kỳ từ tính êm tai vang lên từ trong cổng đá, có chút suy yếu, nhưng rất dễ nghe.
"Minh Tiêu, cuối cùng con cũng tới rồi. Sư tôn của con thế nào? Ông ấy không sao chứ?"
Văn Lăng nghe thấy câu hỏi thăm, chần chờ một chút mới đáp: "Sư tôn không sao, sư thúc không cần lo lắng."
Bên trong cánh cửa trầm mặc chốc lát, sau đó thở dài nói: "Xem ra huynh ấy cũng không khỏe lắm."
Văn Lăng khẽ nhướng lông mày, mím môi, không nói nữa.
Yêu Tôn lại hỏi: "Minh Tiêu, con song tu Thần Ma gặp chút vướng mắc phải không?"
Phản ứng đầu tiên của Văn Lăng là cho rằng Túc Tử Xuyên đã nói chuyện này với Yêu Tôn, hắn đang định trả lời, thì Túc Tử Xuyên ở bên cạnh đột nhiên lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, nói: "Sư tôn, người biết từ khi nào vậy?"
Yêu Tôn ngẩn ra một lúc, rồi cười nói: "Đồ nhi ngốc, Minh Vương Thần Nhãn tu luyện đến cảnh giới cực hạn, thì có thể xuyên qua thời gian không gian, nhìn thấy quá khứ và tương lai. Mặc dù vi sư bị thương, nhưng năng lực của Thần Nhãn không bị thoái hóa quá nhiều, còn có thể nhìn ra chuyện này."
Văn Lăng nghe được lời này của Yêu Tôn, lập tức nói: "Vậy sư thúc có thể nhìn thấy được vận mệnh tương lai của tam tộc hay không—— "
"Bây giờ không nói chuyện này." Yêu Tôn đột nhiên thấp giọng cắt ngang lời của Văn Lăng, "Minh Tiêu, con tiến lên đi, ta dùng Thần Nhãn giải trừ tâm bệnh cho con, sau này sẽ có ích."
Văn Lăng nghe Yêu Tôn nói vậy, tim hắn đập thình thịch, hắn không hỏi nhiều mà lập tức tiến lên một bước, khoanh chân ngồi xuống trước cửa đá.
"Đồ nhi, thủ hộ."
Túc Tử Xuyên lập tức tạo ra một ảo cảnh màu tím, từ từ lan rộng, bao phủ lấy anh ta và Văn Lăng.
Bằng cách này, nếu có người đến quấy rầy, họ sẽ lập tức rơi vào ảo cảnh, Túc Tử Xuyên có thể tùy thời thực hiện các biện pháp phòng ngự.
Sau khi Túc Tử Xuyên sắp xếp xong, thì bất chợt có một luồng sáng cực kỳ dịu dàng nhưng sáng rực chui ra khỏi cổng đá, chiếu lên người Văn Lăng đang ngồi bên ngoài.
Văn Lăng được bao bọc trong ánh sáng này, tức thì cảm thấy lòng dạ thanh tịnh, đạo tâm không còn một tia tạp chất.
Hắn lập tức nhắm mắt vận chuyển tu vi trong người, bắt đầu thông qua năng lượng Thần Nhãn của Khổng Tước Minh Vương, tiếp tục tinh lọc hạt giống Thiên Ma Tâm đã bị Ma Tôn ô nhiễm...
Trong lúc Văn Lăng mượn năng lượng Thần Nhãn của Khổng Tước Minh Vương để thanh lọc hạt giống Thiên Ma Tâm, thì ở Minh Vương Điện cũng lục tục có Yêu Vương lĩnh ngộ thành công.
Giang Sở Dung và Quỷ lão nhìn đám Yêu Vương này hết người này đến người khác lĩnh ngộ thành công, trong lòng càng thêm thấp thỏm.
Chỉ hy vọng Văn Lăng và Túc Tử Xuyên có thể nhận được thứ gì đó hữu ích từ Yêu Tôn để đối phó với đám Yêu Vương này.
Nhưng chưa đợi được Văn Lăng và Túc Tử Xuyên có bất kỳ động tĩnh nào, thì mấy chục Yêu Vương ở đây đã lần lượt lĩnh ngộ xong!
Giang Sở Dung liếc nhìn mặt trời vẫn còn chói chang bên ngoài điện, thầm nghĩ: Nguy rồi... Sao lại nhanh đến thế?
Cậu và Túc Tử Xuyên vốn định trì hoãn đến thời khắc cuối cùng khi mặt trời lặn, rồi mới dùng cấm chế và cơ quan để giết người, nhưng không ngờ những Yêu Vương này lại lĩnh ngộ nhanh đến vậy!
Từ bây giờ đến khi mặt trời lặn còn ít nhất ba canh giờ nữa...
Trong ba canh giờ này, cậu phải trì hoãn thế nào đây?
Lần đầu tiên, Giang Sở Dung cảm nhận được cảm giác lửa cháy đến chân mày——Lúc này cậu chợt nhận ra, nửa canh giờ mà Ma Tôn đã trì hoãn giúp cậu khi đối phó với mười hai vị Thần Vương quan trọng đến mức nào.
Nếu không có nửa canh giờ ấy, cậu và Văn Lăng đã sớm bị bắt trở về Ma Vực, tuyệt đối không thể đến sông Mê Đồ chờ viện trợ đến cứu giúp.
Nhưng hiện tại, chẳng ai có thể trì hoãn giúp cậu thêm nửa canh giờ...
Giang Sở Dung vô thức mím môi, sắc mặt tối sầm lại.
Nghĩ tới đây, cậu không khỏi liếc nhìn về phía Quỷ lão, muốn xem Quỷ lão thế nào.
Kết quả, vừa liếc mắt một cái, liền nhìn thấy Quỷ lão cách đó không xa cũng đang bày ra vẻ mặt khẩn trương, sắp bứt đứt râu của mình rồi.
Giang Sở Dung:...
Nhưng sau khi nhìn Quỷ lão, trong lòng Giang Sở Dung khẽ động, không hiểu sao cậu lại nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Bởi vì cậu biết rất rõ, bất kể là lúc nào, đều phải có một người giữ được bình tĩnh.
Bây giờ Quỷ lão không được rồi, chỉ còn lại cậu.
Cân nhắc một lúc, Giang Sở Dung im hơi lặng tiếng phủi bụi trong lòng bàn tay, mỉm cười chủ động tiến lên chào hỏi mấy chục Yêu Vương đã lĩnh ngộ thành công đang trao đổi với nhau.
"Chúc mừng các vị Yêu Vương đã đạt được hơn phân nửa cơ duyên ở Minh Vương Điện, thật sự là đáng vui mừng."
Nói xong, Giang Sở Dung nghiêm túc chắp tay.
Quả nhiên, một vị Yêu Vương nghe ra được ẩn ý của Giang Sở Dung, nhướng mày nói: "Cái gì gọi là hơn phân nửa cơ duyên? Ý của ngươi là bọn ta còn chưa đạt được toàn bộ truyền thừa của tượng Thần sao?"
Giang Sở Dung chậm rãi nói: "Các vị cũng biết đó, truyền thừa của tượng Thần ngoại trừ Bảo tượng, còn có Thần Nhãn và tâm pháp."
Mấy chục Yêu Vương hai mặt nhìn nhau, lúc này Thỏ Yêu Vương bước ra, cười nói: "Bọn ta đương nhiên biết điều này, tuy nhiên loại chuyện như lĩnh ngộ này không thể cứ một lần là xong, sau này bọn ta có thời gian, bất cứ lúc nào cũng có thể tới lĩnh hội, chẳng phải sớm muộn gì cũng gặt hái được toàn bộ sao?"
Giang Sở Dung:...
Nhưng ngay sau đó, Giang Sở Dung lại thản nhiên nói: "Theo kinh nghiệm của ta, loại chuyện như lĩnh ngộ phải làm ngay nhân lúc còn nóng, bằng không thì lần sau muốn tiếp tục lĩnh ngộ của lần trước sẽ càng khó hơn."
Đám Yêu Vương nửa tin nửa ngờ.
Chỉ có Thỏ Yêu Vương nhìn quanh một vòng, đột nhiên hỏi: "Túc Yêu Vương và tiểu xà yêu đâu?"
Tiểu xà yêu đương nhiên là nói Văn Lăng.
Lòng Giang Sở Dung trầm xuống: Thỏ Yêu Vương này đúng thật nhanh trí!
Quả nhiên, đám Yêu Vương vốn đã quên mất chuyện này, nhưng vừa được Thỏ Yêu Vương nhắc nhở liền chú ý tới, bọn chúng nhao nhao nghi hoặc: "Đúng đó, Túc Yêu Vương đâu?"
Thỏ Yêu Vương cười cười, giả vờ như vô tình nói: "Chẳng nhẽ đang trốn ở đâu đó chuẩn bị ám toán bọn ta sao? "
Đám Yêu Vương lập tức trở nên cảnh giác, cả người tản ra uy áp.
Giang Sở Dung giật thót trong lòng, vừa định thối lui, lại nhìn thấy mấy tên Yêu Vương cảnh giới Khuy Thiên hậu kỳ đột nhiên bay về phía Quỷ lão!
Giang Sở Dung buột miệng hô lên: "Quỷ lão cẩn thận!"
Quỷ lão nghe thấy tiếng động liền ý thức được tình hình không ổn, lập tức muốn bỏ chạy.
Nhưng đến lúc này, ông làm sao có thể so với mấy tên Yêu Vương cảnh giới Khuy Thiên vừa lĩnh hội được tượng Thần Tôn Giả chứ, ngay lập tức ông đã bị bọn chúng vây công!
Giang Sở Dung thấy vậy liền biến sắc, cậu quyết định thật nhanh, nhón mũi chân lên, quay đầu bay vọt ra ngoài ——
Chỉ có một con tin thì không sao, nhưng có hai con tin thì rất rắc rối.
Nhưng Thỏ Yêu Vương đã chuẩn bị sẵn từ lâu, bà ta giơ tay phất nhẹ một cái, liền có mấy Yêu Vương phi thân lên, hào quang chói sáng lóe lên, ầm vang từng trận, những Yêu Vương này hóa thành chân thân khổng lồ, đứng chật kín ngay cửa đại điện, chặn hết đường lui của Giang Sở Dung.
Giang Sở Dung khi sắp đụng vào chân thân của những Yêu Vương này liền vội vàng dừng lại.
Mà giây tiếp theo, những tên Yêu Vương khổng lồ này đã bao vây lấy cậu.
Bọn chúng không hề sử dụng vũ lực, mà chúng chỉ dựa vào khí lực kinh người của chân thân và uy áp cường đại để chặn đứng Quỷ lão và Giang Sở Dung.
Giang Sở Dung:...
Chẳng lẽ hôm nay phải lật thuyền trong mương sao?
(Mương thường không có sóng, gió, tuyệt đối không thể lật thuyền, ám chỉ chuyện không thể xảy ra lại xảy ra, xui xẻo, xúi quẩy.)
Tuy nhiên, ngoài mặt cậu vẫn không có bất kỳ biểu tình nào, nhưng trong lòng đã điên cuồng tính toán lát nữa phải làm sao mới có thể thoát thân.
Đôi mắt đẹp của Thỏ Yêu Vương lóe lên, bà ta quét mắt nhìn Giang Sở Dung và Quỷ lão, cười khẽ một tiếng, đột nhiên nói: "Đi thôi, chúng ta hãy đến địa cung bái kiến Tôn Thượng, ta đoán có lẽ Túc Yêu Vương cũng đang ở đó."
Khi Thỏ Yêu Vương nói ra câu này, tim Giang Sở Dung đập lộp bộp một tiếng, nhưng vẻ mặt của cậu vẫn không thay đổi, trong khi Quỷ lão đã biến sắc ngay tắp lự.
Thỏ Yêu Vương vừa thấy vẻ mặt của Quỷ lão, trong lòng triệt để nắm chắc, nụ cười trên môi càng sâu hơn, lúc này bà ta nói với các Yêu Vương: "Xem ra Túc Yêu Vương đã xuống địa cung từ lâu rồi, chúng ta vẫn chậm một bước a."
"Nhưng cũng không vội, chúng ta vẫn còn thi thể của Khổng Phạn Thánh, cầm nó đi bái kiến Tôn Thượng xin ban thưởng."
Những Yêu Vương khác lập tức trở nên hưng phấn, cũng phụ họa theo: "Đi bái kiến Tôn Thượng xin ban thưởng!"
Giang Sở Dung nhìn thấy bộ dạng phấn khích của đám Yêu Vương này, trái tim cậu liền chùng xuống, lúc này cậu lập tức vận chuyển Đồng Tâm Sinh Tử Khế, muốn thông báo cho Văn Lăng biết chuyện này, để Văn Lăng chuẩn bị trước.
Nhưng vừa vận chuyển Đồng Tâm Sinh Tử Khế, Giang Sở Dung chợt nhận ra có điều không ổn — Văn Lăng đâu rồi?
Tại sao cậu không thể cảm ứng được Văn Lăng, như thể đã bị ngăn cách bởi một bức tường vậy.
Cậu biết Văn Lăng vẫn còn sống, nhưng cậu không thể liên lạc với Văn Lăng.
Giang Sở Dung:...!
Sao lúc này lại xảy ra tình huống chệch khỏi quỹ đạo như thế này!
Nhưng cậu nào biết được, là do năng lượng của Thần Nhãn Minh Vương của Yêu Tôn quá mạnh mẽ quá thánh khiết, đã trực tiếp ngăn cách không gian xung quanh Văn Lăng khỏi thế giới bên ngoài.