Nghĩ đến đây, hắn không nhịn được muốn hỏi Giang Sở Dung có cần giúp không?
Nhưng khi lời đến bên miệng, hắn lại không nói ra.
Hắn chỉ tiếp tục đứng yên tại chỗ im lặng chờ đợi, nhưng bàn tay giấu trong ống tay áo đã vô thức siết chặt lại.
Nhưng nằm ngoài dự đoán của Văn Lăng, lần này động tác của Giang Sở Dung rất nhanh nhẹn, hơn nữa cậu còn mặc bộ hỉ phục này rất chỉnh chu đẹp đẽ.
Khi Giang Sở Dung khoác lên mình bộ hỉ phục màu đỏ tươi lộng lẫy và lóa mắt bước ra từ sau tấm bình phong, Văn Lăng chỉ vừa liếc mắt nhìn một cái đã mất hồn ngay lập tức.
Hắn chưa bao giờ tưởng tượng được, Giang Sở Dung trong bộ hỉ phục sẽ đẹp đến vậy.
Lúc này, mái tóc đen của Giang Sở Dung đều được buộc lên cao, búi trong chiếc mũ đội đầu Phượng hoàng cửu thiên bằng vàng ròng, để lộ vầng trán trắng trẻo mịn màng và chiếc gáy thon dài trắng nõn, bên cạnh còn có chuỗi ngọc và tua rua làm vật trang trí, lộng lẫy, phức tạp nhưng lại điểm thêm phần sang trọng.
Dung mạo vốn đã xinh đẹp sắc sảo trông càng cao quý đoan trang hơn trong những vật trang sức này. Lông mày tựa núi xa xăm, môi thắm tựa chu sa điểm xuyết.
Mà trùng hợp chính là bộ hỉ phục thêu hình long phượng khảm đầy châu ngọc này không ngờ lại rất vừa vặn với dáng người của Giang Sở Dung, từ vai đến cánh tay đến eo đều rất vừa người. Đặc biệt, phần eo còn được thắt lại bằng một chiếc thắt lưng long phượng bằng lụa tơ vàng rực rỡ, càng tôn lên dáng người cao ráo uyển chuyển của Giang Sở Dung.
Vốn dĩ là một bộ hỉ phục đoan trang, cao quý không một chút cợt nhã.
Nhưng vào khoảnh khắc khi Văn Lăng nhìn thấy nó, phản ứng đầu tiên của hắn chính là muốn từng chút một, cởi bỏ chiếc thắt lưng vàng đang siết chặt vòng eo mảnh khảnh ấy, sau đó tháo xuống chiếc mũ đội đầu lộng lẫy vô song, ném nó sang một bên, để cho làn tóc đen như mực mềm mại và bóng mượt đổ xuống...
Hầu kết của Văn Lăng khẽ trượt lên xuống.
Lúc này, Giang Sở Dung đã đi tới, xòe ống tay áo dài ra, chậm rãi xoay một vòng trước mặt Văn Lăng, sau đó vui vẻ hỏi: "Nhìn đẹp không?"
Văn Lăng lấy lại tinh thần, giọng nói hơi khàn đi: "Đẹp lắm."
Giang Sở Dung ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Văn Lăng, lúc này, trong đôi mắt đào hoa của cậu rực rỡ niềm hân hoan, hai gò má trắng nõn của cậu thoáng chút ửng hồng, không biết là vì quá hạnh phúc hay là vì quá phấn khích.
Nhưng lúc này Văn Lăng cũng không muốn đi sâu nghiên cứu những chuyện này, hắn khẽ hít vào một hơi, cuối cùng cũng không nhịn được vươn tay ra, đem người trước mặt kéo vào trong lòng, ôm chặt.
Giang Sở Dung nhào vào trong ngực Văn Lăng, cảm giác được tay Văn Lăng đang vuốt ve thắt lưng của mình, hai má cậu đỏ hây hây, nhỏ giọng nói: "Chàng làm gì vậy, ta phải mặc rất lâu đấy."
Cho dù thích chơi kiểu tình thú này thì cũng không nên làm ngay thế chứ...... Cậu mặc bộ hỉ phục này cũng mệt lắm đó.
Bàn tay của Văn Lăng không nhúc nhích nữa, mà chỉ nhẹ nhàng ôm ấy vòng eo của cậu, hắn cụp mắt xuống, hôn một cái lên làn da trắng ngần bên tóc mai của Giang Sở Dung: "Không làm gì hết, thấy em đẹp nên muốn ôm em một chút."
Giang Sở Dung:...
Đã mấy ngày không thân thiết rồi, mấy lời tán tỉnh quê mùa của Văn Lăng lại lên một tầm cao mới.
Nhưng cậu cũng không phải cái loại õng ẹo thẹn thùng gì đó, mặt cậu hơi đỏ lên, từ trong ngực Văn Lăng ngẩng đầu lên, hai mắt long lanh hỏi: "Vậy chàng cảm thấy ta đẹp đến nhường nào?"
Văn Lăng sửng sốt.
Hắn chưa bao giờ gặp người nào hỏi hắn một câu như vậy.
Mặc dù tuổi đời của hắn chưa dài lắm nhưng hắn cũng đã từng nhìn thấy những sư muội thậm chí là các sư đệ ăn vận trang phục lộng lẫy, rồi đi tới đi lui trước mặt hắn, ngượng ngùng lại có chút sợ sệt hỏi hắn: "Sư huynh, hôm nay quần áo ta mặc có đẹp không", ẩn ý bày tỏ tấm lòng của mình.
Nhưng đều bị hắn lạnh lùng phớt lờ đi.
Nhưng bây giờ, Giang Sở Dung đánh một quả bóng thẳng như vậy, hắn khó mà tránh né được.
Vì vậy, Văn Lăng lại cụp mắt xuống, cực kỳ nghiêm túc đưa tay ra nâng mặt Giang Sở Dung lên.
Đối diện với ánh mắt nghiêm túc ấy của Văn Lăng, không hiểu sao hai má Giang Sở Dung lại nóng bừng cả lên, nhưng cậu vẫn muốn nghe Văn Lăng khen cậu, rồi lại hôn hôn cậu, nên cậu khẽ chớp mắt, cứ để Văn Lăng nhìn mình.
Một giây sau, Giang Sở Dung cảm thấy ngón tay có chút chai sần của Văn Lăng vuốt trán của mình một cái, thì thầm: "Làn da mịn màng không tỳ vết, vầng trán đầy đặn, nơi này, ta cảm thấy rất đẹp."
Giang Sở Dung:?
Hình như có gì đó sai sai?
Tiếp theo, ngón tay của Văn Lăng khẽ trượt xuống, chạm vào lông mày của Giang Sở Dung, lại nói: "Hình dáng lông mày thon gọn, độ đậm nhạt vừa đủ, không lộn xộn cũng không tán loạn, cũng rất đẹp."
Giang Sở Dung muốn nói lại thôi, không nói lại không được.
Nhưng nhìn thấy đôi mắt phượng hẹp dài của Văn Lăng tỏa ra ánh sáng cực kỳ nghiêm túc, Giang Sở Dung vẫn tạm thời im miệng.
Cho đến khi Văn Lăng "ngày càng trầm trọng hơn", bắt đầu phân tích "Sống mũi cao thẳng, môi đỏ như son, mềm mại căng mọng", Giang Sở Dung triệt để hết nói nổi.
Bộ Văn Lăng đang xem nhân tướng học hả?!
Cuối cùng, khi Văn Lăng nắn bóp vành tai mềm mại của Giang Sở Dung và muốn bình luận một phen, Giang Sở Dung hết nhịn nổi nữa, bắt lấy tay hắn nói: "Đừng nói nữa!"
Văn Lăng rốt cục cũng định thần lại, bấy giờ nhìn thấy khuôn mặt ẩn ẩn tức giận của Giang Sở Dung, hắn ngớ ra một lát, không biết mình đã nói sai điều gì.
Giang Sở Dung nhìn vẻ mặt này của Văn Lăng, cậu im lặng một giây, cũng nhận ra Văn Lăng thực sự không hiểu mấy chuyện này, kỳ thật chàng ấy đã cố gắng hết sức để bày tỏ sự yêu thích của mình rồi.
Nhưng một lúc sau, Giang Sở Dung vẫn có chút đau đầu nhìn đi chỗ khác, nhỏ giọng nói ra nỗi lòng: "Ta chỉ muốn chàng khen ta thôi, không phải muốn chàng xem tướng cho ta đâu."
Văn Lăng đột nhiên trầm mặc.
Một hồi lâu sau, hắn nói: "Nếu chỉ là như vậy, ta lại không biết phải nói gì."
Giang Sở Dung:?
Ngay lập tức, Giang Sở Dung cảnh giác ngẩng đầu lên, đề phòng Văn Lăng lại "miệng chó không thể mọc ngà voi" lần nữa.
Nhưng lần này, Văn Lăng lại phát huy vượt ngoài sức tưởng tượng của cậu.
Lúc này, Văn Lăng chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp có chút bất mãn của Giang Sở Dung, nhìn hàng mi dày như cánh quạt đang không ngừng chớp động, lại nhìn xuống đôi môi mỏng đỏ hơi dẩu lên của cậu.
Ngập ngừng một hồi, cuối cùng hắn cũng lên tiếng: "Em biết đấy, ta trước giờ không thích tốn công vào mấy chuyện trang phục ăn mặc."
Tim Giang Sở Dung đập lỡ một nhịp: "Rồi sao nữa?"
Ánh mắt Văn Lăng khẽ động, hắn cứ vậy mà lẳng lặng nhìn Giang Sở Dung, lần đầu tiên, hắn dùng một chất giọng cực kỳ trầm thấp dịu dàng nói: "Nhưng khi ở Ma Vực, ta mua những bộ y phục đó cho em, nghĩ đến dáng vẻ của em khi mặc những bộ y phục đó, không hiểu sao ta lại cảm thấy rất hưởng thụ."
"Chính là cảm thấy, em rất đẹp, cho nên nhìn thấy đủ loại quần áo đẹp liền muốn mua cho em mặc."
Nghe đến đây, trái tim Giang Sở Dung run lên dữ dội, tình yêu và hạnh phúc chợt dâng trào mãnh liệt trong lồng ngực tựa như thủy triều.
Một giây sau, cậu kiễng mũi chân lên, hôn lên đôi môi mỏng còn chưa khép lại hoàn toàn của Văn Lăng!
Động tác của cậu mãnh liệt đến nỗi những tua rua bên cạnh mũ đội đầu phải rung lắc dữ dội, va vào mặt của hai người.
Văn Lăng bị những tua rua này đập vào mặt, không khỏi chìa tay ra bưng lấy sống mũi.
Vẫn là Giang Sở Dung tự mình hôn đã đời xong mới nhận ra điểm này, nhất thời cậu có chút xấu hổ vươn tay sờ sờ mặt Văn Lăng: "Sao vậy? Ta không làm đau chàng chứ?"
Văn Lăng thả tay xuống, trên sống mũi có một vết đỏ nhàn nhạt, nhưng hắn vẫn cười nói: "Không có gì."
Giang Sở Dung chủ động như vậy, hắn rất vui.
Nghĩ rồi nghĩ, vòng tay đang ôm eo Giang Sở Dung của hắn hơi tăng thêm chút lực, cảm nhận được gì đó, Văn Lăng lại vuốt nhẹ lớp vải lụa dày nặng, thấp giọng hỏi: "Bộ hỉ phục này mặc có nóng lắm không?"
Giang Sở Dung bất giác cười thầm khi nghe câu hỏi này của Văn Lăng.
Cậu cũng không trả lời, mà chỉ cười gian nhìn Văn Lăng ở trước mặt, nói: "Vậy chàng ngắm đủ chưa?"
Văn Lăng trầm tư một lát, hắn vươn tay vén lên sợi tóc mai bên trán Giang Sở Dung, cười nói: "Thật ra chưa đủ. Nhưng sau này cũng có thể ngắm tiếp."
Giang Sở Dung mỉm cười, bất chợt cậu sáp lại gần hơn chút nữa, lại kiễng mũi chân lên, hôn nhẹ lên khóe môi Văn Lăng. Sau đó cậu kề sát vào bờ môi của Văn Lăng, hơi thở ấm áp mềm mại, thỏ thẻ: "Vậy thì ta thấy hơi nóng rồi, chàng cởi ra giúp ta đi."
Hô hấp của Văn Lăng đột nhiên trở nên nặng nề, một giây sau hắn khàn giọng đáp: "Được."
Lời vừa dứt, một bóng người đỏ thắm đã bị cuốn lên —— Thực ra là Văn Lăng đã ôm ngang eo bế người lên, tà áo hỉ phục thắm đỏ xòe ra, ánh đỏ rực rỡ lóa mắt nhảy múa trong không trung.
Giang Sở Dung vòng tay ôm lấy cổ Văn Lăng, chuỗi ngọc tua rua trên mũ đội đầu đung đưa qua lại, ánh sáng của châu ngọc và đá quý ánh lên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của cậu, đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Lúc này cậu đang cười, vẫn luôn mỉm cười, đôi gò má đỏ hây hây.
Cho đến khi Văn Lăng bế cậu đi thẳng vào trong phòng.
Ném cậu lên chiếc giường lớn vô cùng mềm mại——
Tà hỉ phục đỏ tươi lộng lẫy trải dài trên giường, những viên châu ngọc lấp lánh tỏa sáng rực rỡ được khảm ở bên trên lại không đẹp đẽ động lòng người bằng người đang quấn trong bộ hỉ phục đó.
Lúc này Giang Sở Dung đang dựa vào chiếc gối lụa vàng mềm mại ở bên cạnh, chiếc mũ đội đầu của cậu hơi lệch sang một bên vì cú ném vừa rồi, hai sợi tóc đen rơi xuống một bên mặt, bộ dáng này lại càng quyến rũ khiến người ta say đắm.
Đôi mắt đào hoa của cậu ngước lên, khóe môi ngậm ý cười, cậu cứ vậy mà vươn ngón tay trắng nõn ra nhẹ nhàng ngoắc ngoắc Văn Lăng.
Giây phút này vô thanh chiến thắng hữu thanh.
Hai mắt Văn Lăng tối sầm lại, hầu kết của hắn không tự chủ trượt một cái, hắn vươn tay tháo xuống màn giường ở bên cạnh, đè người lên ——
————-