Khổng Phạn Thánh liếc mắt liền nhìn thấy Văn Lăng đang ngồi trước tượng thần Tăng Trưởng Thiên Vương phương Nam lĩnh hội.
Ông ta ngược lại cũng không có phản ứng gì đặc biệt.
Suy cho cùng, phần lớn con cháu ưu tú của Yêu tộc sau khi vào Minh Vương Điện sẽ chọn lĩnh hội bức tượng của Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả đầu tiên. Bởi vì nó được tạo ra bởi tâm huyết của thế hệ Yêu Tôn đời đầu, nó trông giống thật hơn hàng trăm bức tượng Tôn Giả khác, cũng sẽ dễ dàng gặt hái được thành công hơn.
Nếu thật sự không hiểu được gì từ tượng của Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả thì mới hạ thấp yêu cầu đi lĩnh hội các tượng Tôn Giả khác.
Bởi vậy Khổng Phạn Thánh tin chắc rằng việc Văn Lăng lĩnh hội bức tượng Tăng Trưởng Thiên Vương phương Nam ắt hẳn là do không thu hoạch được gì từ việc lĩnh hội bức tượng Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả, cho nên mới chuyển sang mục tiêu thứ hai.
Điều này chứng tỏ Văn Lăng cũng không có thiên phú lắm.
Một Pháp Tướng sơ kỳ không có thiên phú gì, thực sự không phải là mối đe dọa đối với Khổng Phạn Thánh, vì vậy ông ta phớt lờ Văn Lăng, chuyển sang nhìn chòng chọc Giang Sở Dung ở bên cạnh.
Ông ta muốn xem xem Giang Sở Dung chọn cái nào?
Tuy nhiên, Giang Sở Dung không lập tức chọn bức tượng Tôn Giả nào để quan sát, mà trước hết liếc nhìn Văn Lăng đang đắm chìm trong sự giác ngộ, sau đó nhìn Túc Tử Xuyên nói: "Túc huynh, nhờ ngươi để ý đến Văn Lăng."
Túc Tử Xuyên gật đầu: "Giang huynh yên tâm, ta sẽ thủ hộ cho Văn huynh."
Lúc này Giang Sở Dung mới mỉm cười, đi thẳng đến bức tượng Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả rồi ngồi xuống.
Khổng Phạn Thánh đã đoán đúng.
Túc Tử Xuyên khẽ nhíu mày.
Nhưng Khổng Phạn Thánh nào biết được, Giang Sở Dung không hề biết các quy củ của Yêu tộc, cậu trực tiếp chọn bức tượng của Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả không liên quan gì đến việc bức tượng trông giống như thật, mà thuần túy chỉ vì cảm thấy—— Nếu đã giả ngầu thì phải chọn cái ngầu nhất.
•
Sau khi Giang Sở Dung ngồi xuống, cậu không lập tức đi lĩnh hội mà hiếu kỳ nhìn bức tượng Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả một cách cẩn thận.
Khổng Phạn Thánh nhìn ánh mắt như đang nhìn một món đồ chơi của Giang Sở Dung, không khỏi lộ ra vẻ mỉa mai — Hiện tại ông ta gần như đã chắc chắn Giang Sở Dung là một kẻ thiên phú cực kém mà còn vô cùng ngu dốt, ngay cả chỗ uy nghiêm và thần bí của bức tượng cũng không cảm ứng được.
Túc Tử Xuyên thấy vậy nhưng lại lộ ra vẻ mặt suy tư.
Yêu Tôn đã từng nói với anh ta, bất kể người có tu vi thấp đến đâu, họ đều sẽ bị choáng ngợp bởi sự uy nghiêm của tượng thần ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nếu như không có phản ứng, mà lòng còn như trẻ thơ, vậy thì chắc chắn sẽ đạt được cơ duyên lớn.
Nhìn vào đôi mắt trong veo và điềm tĩnh của Giang Sở Dung, chẳng phải rất đúng với câu nói "lòng như trẻ thơ" của Yêu Tôn sao?
Chẳng lẽ Giang Sở Dung thực sự là một kỳ tài tuyệt thế nào đó?
Khổng Phạn Thánh và Túc Tử Xuyên mỗi người một tâm sự, nhưng Giang Sở Dung không hề biết gì, cậu chỉ tiếp tục nghiêm túc nhìn bức tượng Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả trước mặt.
Bức tượng điêu khắc Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả mặc bộ áo choàng lông khổng tước màu xanh lam, đầu đội vương miện, tay đeo vòng vàng, chân đeo đá quý. Tôn Giả trong tư thế ngồi xếp bằng, mười ngón tay thon dài kết ấn, tạo thành hình hoa sen.
Những tấm lụa mỏng luồn qua cánh tay của Tôn Giả, uyển chuyển nhảy múa trong không trung, phía sau lưng Tôn Giả có một vòng ánh sáng tỏa sáng rực rỡ, trên đó có chạm khắc ngọn lửa xanh lam và lông khổng tước.
Đôi mắt của Tôn Giả không biết chế tác từ chất liệu gì, có màu xanh lưu ly mộng ảo rất đẹp. Ở chính giữa vầng trán trắng trẻo trơn bóng của Tôn Giả có một hoa văn lông khổng tước, màu xanh lam, ở giữa có phấn mịn màu vàng, lấp lánh huyền diệu.
Lần đầu tiên Giang Sở Dung nhìn thấy, chỉ nghĩ ngoại hình của Tôn Giả thật đẹp, là một vẻ đẹp phi giới tính mang theo chút thần thánh.
Nhìn một hồi, cậu chợt cảm thấy Tôn Giả cũng đang nhìn mình, lại còn mỉm cười với mình.
Đôi mắt xanh lam đầy thần tính và từ bi hơi cụp xuống, như đang dừng trên người cậu, bất kể cậu có nhìn đi đâu, thì nó cũng dán chặt vào người cậu.
Giang Sở Dung:?
Ngay lập tức, cậu liền nhìn kỹ vào đôi mắt xanh ấy.
Và khi nhìn vào đó, đồng tử của Giang Sở Dung liền bị thu hút bởi một sự tĩnh lặng như đại dương mênh mông...
•
Khi mở mắt ra lần nữa, Giang Sở Dung phát hiện mình đang ở trong một không gian bị bao phủ bởi mây mù lượn lờ, hào quang tỏa ra tứ phía.
Xung quanh vang vọng âm thanh của tiếng Phạn, xen lẫn với tiếng đàn cầm sáo trúc, vô cùng êm tai dễ chịu.
Khi ở đây, Giang Sở Dung không cảm thấy sợ hãi chút nào, lúc này đầu óc cậu xoay chuyển, vô thức ngẩng đầu nhìn về một hướng——
Quả nhiên, ở nơi xa giữa những đám mây, có một đài sen trắng như tuyết đang tỏa ra linh quang, một bóng người tuấn tú dịu dàng trong trang phục màu xanh lam đang ngồi trên đài sen không phải Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả thì còn ai nữa?
Thấy vậy, Giang Sở Dung cảm thấy vui mừng khôn tả, biết cơ duyên của mình đã đến.
Nhưng tâm trí của cậu giờ phút này minh mẫn đến lạ, cậu không dám phạm sai lầm, liền nâng tay lên hành lễ với Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả trên đài sen trắng.
"Đệ tử Giang Sở Dung, bái kiến Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả."
Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả không lên tiếng.
Giang Sở Dung hành lễ xong, đợi một lúc, phát hiện người ta không chú ý tới mình, liền chậm rãi rút tay về, ngẩng đầu tiếp tục nhìn sang.
Lúc này, cậu phát hiện Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả đang mỉm cười nhìn cậu.
Giang Sở Dung cũng không kiềm được nở nụ cười.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả đột nhiên ngước mắt lên, hai cánh tay đang khoanh ở trước người cũng nhấc lên, bắt đầu kết ấn một cách phức tạp ảo diệu.
Giang Sở Dung biết đây là cơ duyên của mình, thế là cậu nhanh chóng bắt chước theo, học kết ấn.
Nói đến cũng lạ, Giang Sở Dung bình thường không tiếp thu quá nhanh, nhưng hôm nay, không biết vì lý do gì, mỗi khi Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả biểu diễn một ấn, cậu lại có thể nhanh chóng phản ứng và bắt chước nó mà không mắc lỗi nào.
Trong khi bắt chước, không hiểu sao Giang Sở Dung lại cảm thấy mình đã từng học những thứ này rồi?
Nếu không thì sao lại quen thuộc đến vậy?
Trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nhưng điều đó không thể ngăn Giang Sở Dung chăm chú nghiên cứu kết ấn của Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả.
Không lâu sau, tám mươi mốt thủ ấn của Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả đã hoàn thành, Giang Sở Dung cũng đã học xong.
Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả chậm rãi buông tay xuống, từ trên cao yên lặng nhìn chăm chú Giang Sở Dung, trong mắt mang theo ý cười.
Giang Sở Dung vốn muốn ôn tập lại những gì mình vừa học được, nhưng khi cậu cảm nhận được Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả đang nhìn mình, cậu lại ngẩng đầu lên, muốn hỏi Tôn Giả có gì dặn dò.
Nhưng khi Giang Sở Dung ngẩng đầu lên và bắt gặp đôi mắt xanh dịu dàng đó, trái tim cậu vô cớ run lên.
Sau đó, cậu nhìn thấy trong đôi mắt kia xuất hiện hoa văn kim sắc phức tạp mà hoa lệ, nó xoay tròn, xen lẫn một ít chữ Phạn be bé, khiến người ta hoa mắt.
Giang Sở Dung không dám lơ là, vội vàng tập trung quan sát.
Ngay lúc cậu tập trung quan sát, đồng tử của Giang Sở Dung đột nhiên co rút lại.
Khi định thần lại, cậu thấy mình đã bị hút vào một không gian xanh biếc rộng lớn.
Giang Sở Dung ngửa đầu nhìn lên thì thấy bức tường tròn ở đây được bao quanh bởi những hoa văn lúc nãy, những ký tự tiếng Phạn nhỏ bé mà cậu vừa nhìn thấy trong mắt của Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả giờ đã biến thành khổng lồ, chầm chậm chuyển động xung quanh cậu theo một quỹ đạo.
Giang Sở Dung sửng sốt một lúc, sau đó nhận ra mình đang ở trong mắt của Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả!
Thật tuyệt vời!
Sau khi tu luyện đến trình độ này, đôi mắt của bản thân có thể biến thành một tiểu thế giới!
Giang Sở Dung như bị mê hoặc, nhưng cậu vẫn nhớ mục đích chuyến đi lần này của mình, vì vậy cậu nhanh chóng kìm nén cảm xúc của mình, cẩn thận quan sát sự huyền diệu trong mắt của Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả.
Lần này, nó chậm hơn nhiều so với khi học kết ấn của Giang Sở Dung —— Giang Sở Dung phải mất vài giờ để tìm ra cấu trúc và quy tắc vận hành của những hoa văn và những ký tự tiếng Phạn này.
Mà sau khi hiểu ra, Giang Sở Dung không khỏi cảm khái: Thật thần kỳ!
Sự tồn tại của hoa văn giống như bản thể của vũ trụ, chúng tạo thành những quy luật và khuôn khổ nguyên thủy nhất của vũ trụ. Mặt khác, tiếng Phạn giống như một hành tinh quay quanh vũ trụ, quay theo một quỹ đạo định sẵn theo các quy tắc và khuôn khổ do hoa văn xây dựng.
Khi hiểu rõ những điều này, Giang Sở Dung chấn động cả tâm hồn — Trước đây, hầu hết các tiểu thuyết tu chân mà cậu đọc đều nói về lĩnh ngộ các thứ đại loại như công pháp và Thiên Đạo, nhưng lại nói rất sơ sài, cụ thể như thế nào thì cậu không thể hiểu được, cũng khó có thể tưởng tượng ra.
Bây giờ khi đã nhìn thấy đôi mắt của Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả, cậu nhận ra thứ như Đại Đạo có thể được hình dung.
Hơn nữa còn rất rõ ràng và dễ hiểu.
Nghĩ đến đây, Giang Sở Dung rất vui mừng, không khỏi muốn xem kỹ một chút, xem xem có chỗ nào càng hiểu rõ hơn không.
Kết quả là giây tiếp theo, thân hình cậu lóe lên, tức thời bị dịch chuyển ra ngoài.
Giang Sở Dung:...
Nhưng sau khi định thần lại, cậu vẫn hành lễ với Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả một lần nữa để bày tỏ lòng biết ơn.
Sau khi hành lễ, Giang Sở Dung ngẩng đầu lên, nhìn về phía Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả đang ngồi trên đài sen và nói một cách rất nghiêm túc và chân thành: "Cảm ơn sự chỉ dạy của Tôn Giả ngày hôm nay, sau này con nhất định sẽ tụng tâm chú của Tôn Giả mỗi ngày, sẽ đều đặn dâng hương cúng quả cho Tôn Giả."
Cậu không biết nhiều về Phật giáo, đó là tất cả những gì cậu có thể nói.
Sau khi Giang Sở Dung nói xong, Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả vẫn luôn im lặng mỉm cười với cậu, đột nhiên mở miệng nói: "Om —— Moyula, Kunlan Emperor, Suohehe."
Khi Giang Sở Dung nghe thấy âm tiết đầu tiên, đầu óc cậu như nổ tung, như thể cả người đang ở trong một vũ trụ bao la vô tận, không gian mênh mông, xung quanh tràn ngập ánh sáng thần thánh chói lọi, chiếu vào người cậu!
Đầu óc cậu xoay chuển, lập tức nhận ra đây là tâm chú của Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả!
Cậu lập tức nhắm mắt lại, niệm chú theo.
Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả chậm rãi niệm một trăm lẻ tám lần Khổng Tước Minh Vương Tâm Chú.
Giang Sở Dung cũng niệm theo một trăm lẻ tám lần.
Khi Giang Sở Dung niệm đến lần thứ một trăm lẻ tám, lòng cậu sáng tỏ, cậu lại ngẩng đầu lên nhìn bóng người màu lam đang ngồi trên đài sen trắng giữa không trung——
Khi cậu vừa ngẩng đầu lên, Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả mỉm cười, giơ tay chỉ vào giữa lông mày của cậu.
Giang Sở Dung giật mình.
Khoảnh khắc tiếp theo, viên bảo thạch màu xanh hình lông khổng tước giữa lông mày của Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả biến thành một sợi lông khổng tước thật mềm mại, tỏa sáng rực rỡ, bay về phía Giang Sở Dung——
Giang Sở Dung vừa mới xuất thần, chiếc lông khổng tước khẽ dán vào trán cậu, ánh sáng biến ảo, nháy mắt đã tan vào trong da cậu.
Giang Sở Dung vô thức đưa tay lên chạm vào nó.
Chỉ chạm được một mảng da mịn màng.
Chiếc lông khổng tước đã hóa thành một hoa văn giống như hoa văn trên trán Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả, dung nhập vào làn da giữa hai lông mày của Giang Sở Dung...
Giang Sở Dung sững sờ một lúc, sau đó vui mừng khôn xiết.
Khổng Phạn Thánh không có thứ này trên trán, điều đó chứng tỏ một người ngoài như cậu đã nhận được nhiều hơn cả Khổng Phạn Thánh có huyết mạch của Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả!
Là đại cơ duyên đó!
Nhưng ngoài vui mừng khôn xiết, Giang Sở Dung không khỏi lại liếc nhìn bầu trời, muốn cảm ơn Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả một lần nữa.
Kết quả là, Giang Sở Dung rất ngạc nhiên khi phát hiện ra Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả đã biến mất từ lúc nào không biết.
Mà cậu, vẫn còn ở nguyên tại chỗ.
Giang Sở Dung:...
Ngay sau đó, Giang Sở Dung quay đầu nhìn xung quanh.
Lúc này xuyên qua sương mù, cậu mới phát hiện kết cấu không gian nơi này thực ra ẩn chứa ba đạo thần thông do Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả thi triển mà vừa rồi cậu đã nhìn thấy.
Giang Sở Dung sửng sốt — Có vẻ như cậu phải nắm vững ba đạo thần thông này mới có thể ra ngoài.
Lập tức, cậu không chần chừ nữa, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu nghiêm túc lĩnh ngộ...