Sau đó, Giang Sở Dung lần lượt lấy ra từng món Ma Hồn Binh phòng ngự, cẩn thận treo chúng lên khoang thuyền, chí ít chúng cũng là Ma Hồn Binh cấp Địa, mấy món Ma Hồn Binh cấp Thiên đều đã treo ở đầu thuyền.
Sau khi Giang Sở Dung treo xong Ma Hồn Binh phòng ngự, cậu lại hạ hàng chục cái cấm chế từ trong ra ngoài khoang thuyền.
Cho đến khi không còn chỗ nào để hạ nữa, cậu mới quay đầu đi, sải bước dài đến mũi thuyền.
Dòng nước dần trở nên đục ngầu, gió cũng bắt đầu thổi, một vài tia nắng chiếu vào.
Giang Sở Dung nhìn về phía trước, biết điểm sáng ở đằng xa kia chính là giáp ranh của Ma Vực và sông Mê Đồ.
Cậu đứng ở đầu thuyền, năm ngón tay khẽ xoay, một thanh trường kiếm màu lam sẫm hiện ra trong lòng bàn tay cậu.
Mái tóc buộc đuôi ngựa đen nhánh bị gió thổi tung lên, bộ quần áo màu xanh nhạt cũng gợn bay trong gió.
Trong lòng Giang Sở Dung hiểu rõ — sắp tới đây, sẽ là một trận chiến khốc liệt.
•
Đã quá nửa trưa.
Đại lễ bái sư cuối cùng cũng kết thúc.
Mười hai vị Thần Vương cùng các vị công tử vừa thấy buổi lễ bái sư kết thúc liền vội vàng rời đi.
Ma Tôn nhìn dáng vẻ nôn nóng của bọn họ, cũng không ngăn cản, chỉ liếc nhìn Tần Lâu Nguyệt đang đứng ngồi không yên ở cách đó không xa, nhàn nhạt nói: "Tần Tiễn, ngươi ở lại đi."
Tim Tần Lâu Nguyệt đập mạnh một cái, cậu kinh ngạc nhìn Ma Tôn.
Nhưng vẻ mặt của Ma Tôn quá mức bình tĩnh, gã không nhìn ra được gì.
Nhưng Ma Tôn cũng đã lên tiếng rồi, dù thế nào đi nữa Tần Lâu Nguyệt cũng không thể từ chối.
Gã bước tới.
Thần Vương Tần Đô trước khi rời đi nhìn thấy Tần Lâu Nguyệt bị triệu kiến, Thần Vương Tần Đô hơi do dự một giây, nhưng cũng chỉ trong một giây, sau đó ông ta biến thành ma khí cuồn cuộn bay đi mà không hề lưỡng lự.
Tần Lâu Nguyệt thấy Thần Vương Tần Đô bỏ đi thẳng thừng như vậy, ánh mắt gã tối sầm lại.
Nhưng lúc này có Ma Tôn ở đây, đương nhiên gã sẽ không để lộ ra ngoài, gã chỉ đi tới trước mặt Ma Tôn, cung kính hành lễ: "Sư tôn có căn dặn gì ạ?"
Nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi, mười hai vị Thần Vương và đám công tử đã rời đi hết không còn một móng.
Ngọn núi khổng lồ trở nên vắng vẻ.
Tần Lâu Nguyệt nói xong câu này, Ma Tôn trầm mặc một hồi, sau đó cười cười, nhàn nhạt liếc nhìn Tần Lâu Nguyệt một cái: "Đồ nhi ngoan, tương lai ngươi có muốn tiếp quản Tần Đô không?"
Tần Lâu Nguyệt:?!
Sau đó Tần Lâu Nguyệt cấp tốc cúi đầu xuống, cả người run rẩy nói: "Đồ nhi không dám!"
Trên thực tế, suy nghĩ trong đầu gã đã xoay chuyển hàng trăm lần, cực kỳ phấn khích!
Vận may của gã đến rồi sao!!!
Phải biết rằng năm xưa Thần Vương Tần Đô đã tiếp quản Tần Đô theo cách tương tự như vậy, với tư cách là đệ tử của Ma Tôn, mặc dù ông ta không đủ tài năng, nhưng với sự hỗ trợ của Ma Tôn, ông ta đã nhanh chóng hạ gục được lão Thần Vương và thành công bước lên vị trí đó.
Tần Lâu Nguyệt đâu có ngờ Ma Tôn lại muốn nâng đỡ gã lên chức vị này!
Giờ khắc này, gã chẳng thèm để ý đến phụ từ tử hiếu gì cả—— dù sao Thần Vương Tần Đô vì lợi ích mà ngay cả thân phận của gã cũng có thể bán đi, thì gã có gì mà không thể làm chứ?
Nhưng gã không chắc có phải Ma Tôn đang muốn thăm dò hay không, nói xong câu đó, Tần Lâu Nguyệt lại vội vàng bổ sung một câu: "Đồ nhi thân phận thấp hèn, huống hồ Thần Vương Tần Đô có ân với đồ nhi, sư tôn mới đó đã —— "
"Chớ xem thường chính mình. Hơn nữa, ân dưỡng dục của ông ta, ngươi làm trâu làm ngựa cho ông ta nhiều năm như vậy cũng đã trả hết rồi."
Đầu Tần Lâu Nguyệt nổ "uỳnh" một tiếng, cả người chấn động, đôi môi run rẩy nhất thời không nói nên lời.
Nhìn thấy trạng thái này của gã, trong mắt Ma Tôn hiện lên một tia thương hại —tiếc thay, đã sống nhiều năm như vậy mà gã vẫn không ổn trọng bằng một thằng nhóc như Giang Sở Dung. Nếu là Giang Sở Dung, cậu ta nhiều lắm là kinh ngạc một giây rồi sẽ lập tức nói năng trôi chảy, tự lấp liếm cho mình.
Chẳng trách cậu ta là người được Kiếm Thần coi trọng.
Nhưng rất nhanh, một tia thương hại này liền biến mất tăm, Ma Tôn chậm rãi cười nói: "Có điều ngươi cũng không cần lo lắng, trước khi xác định giao Tần Đô cho ngươi, vi sư sẽ giao cho ngươi làm một chuyện cực kỳ khó nhằn. Nếu ngươi làm tốt, sớm muộn gì Tần Đô cũng sẽ nằm trong tay ngươi."
Tần Lâu Nguyệt hơi do dự: "Nếu đồ nhi không thể xử lý tốt thì sao?"
Ma Tôn liếc Tần Lâu Nguyệt, dường như không hài lòng với câu hỏi này của Tần Lâu Nguyệt, nhưng sau khi dừng lại một chút, ông ta vẫn nói: "Nếu ngươi không làm được, ngươi cứ tiếp tục làm đồ đệ của ta, nhưng về sau ngươi chỉ có thể hành tẩu ở trong Đế Đô."
Tần Lâu Nguyệt nghe xong, gã sững sờ một lúc, sau đó hạ quyết tâm, lập tức chắp tay nói: "Xin sư tôn sai bảo!"
Lần này ngữ khí dứt khoát hơn nhiều!
Ma Tôn liếc nhìn Tần Lâu Nguyệt, tiếp đó một chiếc hộp ngọc xuất hiện trong lòng bàn tay ông ta, ông ta ném nó cho Tần Lâu Nguyệt.
Tần Lâu Nguyệt nhận lấy hộp ngọc, có chút không hiểu.
Ma Tôn: "Ngươi mở ra xem đi."
Tần Lâu Nguyệt thấp thỏm mở hộp ngọc ra, chỉ nhìn một cái, máu trong cơ thể Tần Lâu Nguyệt lập tức đông cứng lại.
Đây, đây là...
Phần còn thiếu trong công pháp của Thần Vương Tần Đô!
Ma Tôn chậm rãi nói: "Thứ này là thật, ngươi có thể chọn giao nó cho Thần Vương Tần Đô, hoặc có thể lựa chọn lấy nó để bảo vệ hai vị sư huynh của ngươi thoát khỏi tai họa lần này."
"Lựa chọn như thế nào là tùy ở ngươi."
Tần Lâu Nguyệt lại chấn kinh một lần nữa!
Nhưng lần này, gã không chần chờ quá lâu, lập tức khom người bái Ma Tôn thật sâu: "Xin sư tôn nói cho con biết tung tích của hai vị sư huynh!"
Ma Tôn khẽ cười: "Hai đứa nó đến Nhân tộc làm việc cho ta, lúc này ắt hẳn đã gần tới sông Mê Đồ. Cha ngươi nhất định sẽ đi đường tắt đến đó."
Lần này Ma Tôn trực tiếp nói ra thân phận của Tần Lâu Nguyệt và Thần Vương Tần Đô, Tần Lâu Nguyệt hít một hơi thật sâu, không còn do dự nữa, gã lập tức đứng thẳng dậy, hành lễ với Ma Tôn, sau đó biến thành ma khí bay vút lên trời——
Gã không làm việc giấu đầu hở đuôi đi vào thành trước giống như Thần Vương Tần Đô, mà biến thành ma khí bay thẳng đến sông Mê Đồ.
Với tốc độ này, gã sẽ đến sông Mê Đồ cùng lúc với Thần Vương Tần Đô!
Ma Tôn nhìn phương hướng Tần Lâu Nguyệt rời đi, cuối cùng cũng lộ ra ý cười hài lòng, lúc này ông ta mới bày ra vẻ mặt nhàn nhã, lẩm bẩm nói: "Đồ đệ không nghe lời thì phải làm sao?"
"Vậy thì cứ để đồ đệ mới giết chết đồ đệ cũ không nghe lời đi."
"Cơ mà nếu tính thời gian thì hai đứa con chẳng ra gì của ta chắc hẳn cũng đã đến sông Mê Đồ rồi, không biết nó chịu đựng nhiều năm như vậy, có thể đấu lại đám Thần Vương thúc thúc của nó không đây?"
•
Cùng lúc Ma Tôn nói ra câu này, Sở Thiên Khuyết thông qua con đường bí mật khác đã thực sự đến sông Mê Đồ trước Giang Sở Dung và Văn Lăng một bước.
Sở Thiên Tuyệt cũng đi cùng y.
Sông Mê Đồ quanh năm vây trong sương mù dày đặc, đủ loại tiếng gió quái dị rít gào cùng tiếng âm hồn kêu thảm thiết vang vọng trên mặt nước.
Sau khi Sở Thiên Khuyết và Sở Thiên Tuyệt lên bờ, họ nhìn quanh một lượt, thấy một cây hòe già đứng lặng yên ở cuối sông Mê Đồ.
Thân cây hòe già cứng cáp to lớn đến mấy chục người ôm mới xuể, tán cây vươn cao vút lên tận trời, trải dài mấy chục dặm, che lấp cả bầu trời ở nơi đây, đổ bóng vô tận.
Sở Thiên Tuyệt nhìn thấy cây hòe già này, không khỏi khẽ nhíu mày: "Cây hòe này có âm khí và huyết khí rất nặng, chắc chắn đã ăn rất nhiều người."
Sở Thiên Khuyết: "Nói năng cẩn thận."
Sở Thiên Tuyệt rùng mình một cái, cậu ta hiểu ý, không nói nữa.
Theo chỉ thị trong lệnh bài truyền tin của Văn Lăng và thỏa thuận trước đó giữa Văn Lăng và Sở Thiên Khuyết, hai người quả thật đã tìm được một ngôi đền nhỏ dưới gốc cây hòe già.
Miếu thờ đổ nát, phủ đầy mạng nhện và bụi bặm, gỗ dựng miếu đã mục nát khô héo.
Sở Thiên Tuyệt có chút lo lắng: "Chuyện này... Có khi nào Văn Lăng lừa chúng ta không?"
Sở Thiên Khuyết khẽ mỉm cười, phất tay áo một cái, linh quang lóe lên, bụi bặm trong đền thờ biến mất.
Lúc này, y không chút chần chừ lấy ra một tấm kiếm bài phong cách cổ xưa, đặt vào trong đền thờ.
Y nói: "Văn Lăng có thể nói dối chúng ta, nhưng hắn thì không."
Sở Thiên Tuyệt kinh ngạc: "Ai cơ?"
Sở Thiên Khuyết không nói nữa.
Tuy nhiên, thời gian một tách trà trôi qua, trong đền thờ vẫn không có động tĩnh nào.
Khóe miệng Sở Thiên Tuyệt giật một cái, không khỏi lo lắng nói: "Huynh trưởng, chúng ta không thể rời khỏi Ma Vực quá lâu, chắc chắn đám gián điệp của những vị Thần Vương kia đang theo dõi huynh. Nếu huynh còn tiếp tục chờ nữa, bọn chúng sẽ không đi bắt Văn Lăng và họ Tần kia mà quay sang giết huynh trước, lấy đi con mắt của huynh."
Sở Thiên Khuyết vẻ mặt bình tĩnh: "Chờ chút nữa, hắn muốn đến đây cũng cần có thời gian. Hắn chịu mạo hiểm càng lớn, thì nhất định phải xác nhận ta đến cuộc hẹn trước rồi mới lên đường."
Sở Thiên Tuyệt nghi hoặc: "Rốt cuộc hắn là ai?"
Sở Thiên Khuyết vẫn không trả lời.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Sở Thiên Tuyệt càng ngày càng nôn nóng, thậm chí cậu không dám đứng dưới gốc cây hòe nữa, mà cảnh giác đi tuần tra xung quanh.
Vẻ mặt của Sở Thiên Khuyết không còn bình tĩnh được nữa, ngược lại có chút ngưng trọng.
Đột nhiên, một trận gió lạ từ cách đó không xa thổi tới, sắc mặt Sở Thiên Tuyệt đại biến, lập tức xoay người nói: "Huynh trưởng, có Thần Vương tới đây!"
Tất nhiên Sở Thiên Khuyết cũng cảm giác được, lúc này y đành phải đứng dậy.
Mà ngay khoảnh khắc y đứng dậy, ngôi đền phía sau y đột nhiên lóe lên ánh sáng nhu hòa.
Sở Thiên Khuyết:!
Y vội vàng quay đầu lại nhìn.
Mà đền thờ lúc này đã hóa thành một vòng xoáy, hiện ra một thông đạo truyền tống!
Sở Thiên Tuyệt quay sang nhìn thấy một màn này cũng hơi kinh ngạc.
Một giọng nói vô cùng lạnh lùng lãnh đạm vang lên trong vòng xoáy: "Đi vào vòng xoáy có thể tiến vào thân cây hòe, Thần Vương Phạn Thiên tới rồi, đừng chờ nữa."
Khi Sở Thiên Khuyết nghe thấy giọng nói này, y quyết định thật nhanh, cất bước đi vào vòng xoáy!
Sở Thiên Tuyệt thấy vậy, cậu ta cắn cắn răng, đuổi theo Sở Thiên Khuyết.
Sau khi vòng xoáy nuốt chửng hai người họ, nó nhanh chóng biến mất.
Thần Vương Phạn Thiên vọt tới ngay phía sau, ánh mắt ông ta uy nghiêm như tia chớp, xuyên qua đám sương mù dày đặc quét mắt nhìn cây hòe già từ trên cao, cuối cùng ông ta nhíu mày, lẩm bẩm: "Kỳ lạ, mình rõ ràng cảm nhận được khí tức của hai đứa hoàng điệt, sao bây giờ lại biến mất rồi?"
"Lẽ nào là do hai tên tiểu tử thúi họ Tần và họ Văn kia bày mê trận?"
"Chết tiệt, cứ tưởng có thể cướp được con mắt Ba Tuần rồi thách đấu với đám sư đệ, nhưng bây giờ xem ra vẫn chưa được."
Trong khi lẩm bẩm, Thần Vương Phạn Thiên cũng không rảnh rỗi, ông ta hóa thành một thân ảnh khổng lồ, biến mất trong mây mù, sau đó lại hóa ra một đôi mắt Thần của Trì Quốc Thiên Vương phương Đông, mắt phóng ra thần quang, tuần tra bốn phía lối ra của sông Mê Đồ.
Bất cứ nơi nào đôi mắt Thần của ông ta chiếu qua, thì sương mù có dày đặc đến mấy cũng phải tan biến ngay lập tức!
Nếu Giang Sở Dung và Văn Lăng có ẩn thân cũng không thể trốn được.