Giang Sở Dung không chần chừ nữa, chủ động đưa tay ra.
Khi những ngón tay mát lạnh của Cố Minh Tiêu chạm vào mạch đập của Giang Sở Dung, làn da của Giang Sở Dung bất giác co rụt lại, căng thẳng một cách vô cớ.
Cố Minh Tiêu tựa như cảm giác được gì đó, nói: "Thả lỏng đi, ta sắp truyền linh lực."
Giang Sở Dung hơi giật mình, ngay sau đó liền thả lỏng.
Ngón tay Cố Minh Tiêu đè mạnh hơn, một luồng linh lực rất thanh mát chạy dọc theo động mạch của Giang Sở Dung chảy vào cơ thể cậu.
Nói thật, linh lực của Cố Minh Tiêu rất dễ chịu, sau khi thẩm thấu vào kinh mạch, cảm giác giống như người ta được uống một bát sữa hạnh nhân ngâm trong nước giếng mát lành giữa tiết trời thu oi bức vậy, ngọt ngào trong vắt, cực kỳ sảng khoái.
Giang Sở Dung vô thức thả lỏng hơn một chút.
Nhưng điều mà Giang Sở Dung không ngờ tới chính là, sau khi Cố Minh Tiêu kiểm tra linh lực của cậu xong, lại tự nhiên nắm lấy tay cậu, vén tay áo của cậu lên, từng chút một vuốt từ xương cổ tay cậu vuốt lên trên.
Nhưng động tác lại rất khoa học, có lẽ là đang cảm nhận tình hình phát triển của các mạch và xương cốt của cậu.
Nhưng đầu ngón tay của Cố Minh Tiêu có một vết chai mỏng do cầm kiếm, khi chạm vào làn da mềm mại mịn màng của Giang Sở Dung, hắn nắm rất chặt, sau đó lại từ từ vuốt lên trên, trong lúc vuốt ve mang đến một xúc cảm tê dại, ít nhiều gì cũng khiến Giang Sở Dung có hơi không được thoải mái.
Giang Sở Dung mím môi, muốn nói lại thôi, nhưng không thể không nói — Xúc cảm và lực đạo của cái vuốt ve này... Trong một thoáng lại khiến cậu nhớ đến cái đêm mà Văn Lăng nắm cổ tay cậu, hôn từng tí một lên khuỷu tay đeo dây xích vàng của cậu.
Tuy rằng không quá thân mật, nhưng không hiểu sao lại khiến cậu nóng hết cả người.
Nhưng cái suy nghĩ này vừa nảy ra, bản thân Giang Sở Dung cũng phải giật mình.
Cậu lập tức chột dạ cụp mắt xuống: Tội lỗi, tội lỗi... A Di Đà Phật...
Cũng đúng lúc này, động tác sờ nắn xương cốt của Cố Minh Tiêu đã dừng lại.
Giang Sở Dung thở phào một hơi.
Nhưng Cố Minh Tiêu vẫn không buông tay Giang Sở Dung ra, mà lại rất bình tĩnh sờ từ cổ tay đến khuỷu tay của Giang Sở Dung một lượt, sau đó mới buông ra, nói: "Đệ thăng cấp quá nhanh, tinh thần và thể xác không theo kịp, kinh mạch và xương cốt có hơi quá tải, hai ngày tới đệ phải dành thời gian rèn luyện thân thể."
Giang Sở Dung nghe thấy lời này, chút ám muội trong đầu lập tức bay theo gió, cậu nhớ lại sự khủng bố khi bị kiếm cốt tôi luyện, không khỏi rùng mình một cái, vẻ mặt khó xử nói: "Đệ còn chưa nắm vững Vô Vọng Kiếm Quyết nữa, đệ nghĩ điều quan trọng nhất bây giờ là học cho xong Vô Vọng Kiếm Quyết."
Cố Minh Tiêu nhàn nhạt liếc cậu một cái.
Ánh mắt ấy trong suốt lạnh lùng như tuyết, Giang Sở Dung giống như bị cái liếc mắt này nhìn thấu toàn bộ, cậu lập tức ngậm miệng, cụp mắt xuống, không dám nói nữa.
Còn Cố Minh Tiêu khi nhìn thấy dáng vẻ này của Giang Sở Dung, ánh mắt hắn khẽ động, đột nhiên hỏi: "Đệ chọn đi, để ta giúp đệ luyện thể, hay là để ngày mai Triều Sinh tới luyện với đệ?"
Giang Sở Dung vừa nghe thấy còn có lựa chọn khác, cậu lập tức ngước mắt lên nói: "Tất nhiên là chọn biểu—"
Lời còn chưa nói hết, Giang Sở Dung nhìn vào đôi mắt đen lạnh như ngọc lưu ly của Cố Minh Tiêu, cậu trầm mặc chốc lát, thận trọng hỏi: "À thì đại sư huynh, nội dung huấn luyện của biểu ca là gì thế?"
Cố Minh Tiêu: "Thương Giao Cửu Thức của Giang gia diễn hóa từ thần thông của thần thú Thanh Long, vốn dĩ đã có công hiệu rèn luyện thân thể, để ta bảo đệ ấy dạy cho đệ."
Giang Sở Dung giật thót trong lòng, thầm nghĩ mình cũng đã học được ba thức đầu của Thương Giao Cửu Thức, không cảm thấy có gì khó khăn, bèn nói: "Vậy thì đệ sẽ chọn biểu ca luyện với đệ."
Cố Minh Tiêu cũng không tỏ vẻ gì, chỉ nói: "Được."
Giang Sở Dung lẳng lặng nhìn vẻ mặt thản nhiên của Cố Minh Tiêu, không thấy có gì bất thường liền thở phào nhẹ nhõm.
Đêm đó.
Giang Sở Dung được sắp xếp đến chiếc giường mềm bên ngoài phòng ngủ của Cố Minh Tiêu, căn bản không có cách nào để Văn Lăng ra ngoài, vì vậy cậu chỉ có thể nằm trên giường mềm, lặng lẽ nói chuyện với Văn Lăng qua Đồng Tâm Sinh Tử Khế.
Lúc này cậu đang thấp giọng phàn nàn: "Đại sư huynh quá nghiêm khắc, vậy mà lại không cho ta ngủ một mình."
Văn Lăng nói: "Thần thông của Linh tộc biến hóa khó lường, nếu hắn để em ở bên ngoài, Linh Ngọc Tu nhắm vào em thì em sẽ gặp rắc rối."
Giang Sở Dung nhướng mày: "Có lợi hại đến vậy không? Chàng đừng có tâng bốc người ta rồi dìm khí thế của mình chứ."
Văn Lăng chỉ hỏi một câu, đã khiến Giang Sở Dung im lặng.
Hắn hỏi: "Em có thể trực tiếp cưỡi gió trên mặt đất bằng phẳng mà không thi triển pháp thuật hay mượn bất kỳ ngoại lực nào giống Linh Ngọc Tu không?"
Đương nhiên Giang Sở Dung không thể làm được, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, cậu lại nghiêm túc nói: "Khi ta sử dụng công pháp của Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả, hai lần đều xuất hiện gió. Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả đến từ Thượng giới, có lẽ đó là thần thông tạo hóa của bọn họ, thần thông của Linh tộc ắt hẳn cũng giống như vậy, nếu ta có thể khống chế tốt, ta cũng có thể đạt tới trình độ của hắn ta."
Văn Lăng: "Em ngay cả gió đến như thế nào cũng không biết, làm sao khống chế được? Tạm thời em còn kém xa lắm."
Giang Sở Dung giận.
Văn Lăng lại nói: "Có điều Cố Minh Tiêu sắp xếp như vậy rất đúng. Em nên đối đầu trực diện với Linh Ngọc Tu, tỷ thí một trận rồi hãy đưa ra phán xét. Nếu ngay cả hắn ta mà em cũng không thắng nổi, thì tạm thời đừng nghĩ đến việc quay về Linh tộc điều tra chuyện của cha mẹ em."
"Đúng lúc cũng có thể nhìn xem, Linh tộc trời sinh đất dưỡng ra như em có bao nhiêu chênh lệch với Linh tộc do bọn họ bồi dưỡng ra."
Nghe vậy, Giang Sở Dung trầm mặc một lúc rồi nói: "Được rồi, ta hiểu rồi, ta sẽ cố gắng tu luyện."
Văn Lăng im lặng giây lát: "Em giận à?"
Giang Sở Dung kéo chăn lên, che mặt lại.
Miệng không nói, nhưng hành động cũng đã đủ chứng minh cậu thực sự đang tức giận.
Văn Lăng ngẩn ra, lúc này hắn lại không thể xuất đầu lộ diện, cũng không biết nên dỗ dành cậu thế nào, chỉ đành im lặng theo.
Giang Sở Dung kéo chăn che mặt, giận dỗi một hồi, thấy Văn Lăng không đến dỗ mình thì càng khó chịu hơn.
Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng khe khẽ vang lên.
"Sao lại che mặt ngủ?"
Tim Giang Sở Dung đập lỡ một nhịp, cậu lập tức kéo xuống chăn che mặt, có phần lúng túng ngồi dậy, nhìn Cố Minh Tiêu ở trước mặt đã thay một bộ trường bào trắng thuần bằng lụa mỏng, mái tóc đen như mực xõa tung sau lưng.
Ngay cả khi đối diện với một Cố Minh Tiêu đơn giản như vậy, thân cao đứng ở đó, cũng có thể khiến cả căn phòng tỏa sáng rực rỡ.
"Đại sư huynh." Giang Sở Dung nhỏ giọng nói.
Cố Minh Tiêu nhìn cậu, hỏi: "Ở chỗ ta không ngủ được sao?"
Tim Giang Sở Dung đập lộp bộp, cậu vội vàng phủ nhận: "Không có, chỉ là đệ không quen ngủ sớm như vậy thôi."
Cố Minh Tiêu trầm mặc chốc lát, hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một túi hương, đưa qua.
Túi hương có màu lam đậm, được những ngón tay trắng trẻo thon dài của Cố Minh Tiêu nắm lấy, càng khiến cho hoa văn màu vàng ánh kim trên đó thêm phần tao nhã cổ kính.
"Hương trợ ngủ, cầm lấy để bên gối đi."
Giang Sở Dung sững sờ, trong lòng cậu chợt dâng lên một dòng nước ấm, cậu vội cảm ơn liên tục rồi cẩn thận dè dặt nhận lấy túi hương.
Nhưng túi hương không lớn lắm, khi Giang Sở Dung cầm vào túi hương đã vô tình chạm vào đầu ngón tay thanh tú mát lạnh của Cố Minh Tiêu, khiến cậu phải xin lỗi ngay lập tức.
Cố Minh Tiêu:...
Hồi lâu sau, hắn không kìm được, hơi nhíu mày nói: "Ở trước mặt ta không cần phải dè dặt như vậy."
Giang Sở Dung ngây ra một lúc, rốt cục cũng ngước mắt lên nhìn Cố Minh Tiêu.
Hai người nhìn nhau, Giang Sở Dung nhìn dáng vẻ cau mày của Cố Minh Tiêu, lại nhịn không được yên lặng mỉm cười.
Cố Minh Tiêu:?
Giây tiếp theo, hắn nhìn thấy Giang Sở Dung hai mắt sáng ngời nhìn hắn, rất nghiêm túc nói: "Đại sư huynh đối với đệ thật sự rất rất tốt, về sau đệ sẽ cố gắng không khách sáo với huynh nữa. Thật đó!"
Cố Minh Tiêu sững sờ.
Trầm mặc một hồi, hắn mới nói: "Ngủ đi, ta tắt đèn đây."
Giang Sở Dung: "Vâng!"
Ngay sau đó, trong phòng truyền đến vài tiếng "xì xì" khe khẽ, ánh sáng đột nhiên mờ đi, cả gian phòng to lớn chìm vào bóng tối.
Cố Minh Tiêu xoay người rời đi, bóng lưng mảnh khảnh được ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu rọi, chẳng khác nào tiên nhân.
Giang Sở Dung nhìn Cố Minh Tiêu đi vào phòng trong, cho đến khi không còn thấy hắn nữa, cậu mới im lặng cầm túi hương mà Cố Minh Tiêu vừa cho mình, đưa lên mũi ngửi.
Nó có mùi rất thanh lịch và dễ chịu, ngửi vào khiến người ta tâm thần thoải mái.
Giang Sở Dung trong lòng ấm áp, cầm túi hương nghiêng người nằm xuống.
Nhịn không được cảm khái: Đại sư huynh tốt bụng thiệt đó...
Lúc này, Văn Lăng vẫn không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Cầm túi hương trong tay, Giang Sở Dung tự mình vui vẻ một lúc, nhưng chợt nhớ đến Văn Lăng vừa mới làm mình tức giận.
Sau đó, Giang Sở Dung lại vui không nổi nữa, cậu cúi đầu, vươn tay chọc vào cổ áo của mình, cáu giận truyền âm nói: "Nhìn thấy chưa? Đại sư huynh còn biết đối với ta tốt như vậy, chàng lại suốt ngày khiến ta nổi giận."
Văn Lăng rốt cục cũng lên tiếng: "Em cảm thấy hắn tốt hơn ta?"
Giang Sở Dung:...?
Văn Lăng là ma, e là nghe không hiểu lời người nói.
Nhưng Giang Sở Dung không phải là người thích tạo ra hiểu lầm, cho nên lúc này cậu sẽ không nói mấy câu ngu ngốc đại loại như "đương nhiên đại sư huynh tốt hơn chàng", mà chỉ bất lực bóp trán nói: "Hiện tại ta không muốn xoắn xuýt vấn đề này với chàng, ta đi ngủ đây!"
Vừa nói, cậu vừa kéo mạnh chăn lên, từ chối nói chuyện.
Văn Lăng trầm mặc chốc lát: "Ngủ ngon."
Chỉ là hai từ này, nhẹ nhàng vang lên trong biển ý thức của Giang Sở Dung, khiến Giang Sở Dung vốn đang kéo chăn che mặt nhất thời sững sờ ngay tại chỗ.
Không biết vì sao, chút tức giận vừa mới tích tụ đã lập tức bay biến ngay khi Văn Lăng nói ra hai từ này.
(Nhắc lại:"wǎn"ān" "ngủ ngon" là từ hiện đại, anh Lăng muốn vợ vui nên nói theo ẻm)
Giang Sở Dung rất thông minh, cậu có thể cảm nhận được Văn Lăng đang cố gắng làm cậu vui vẻ.
Nghĩ đến đây, khóe môi cậu bất giác cong lên, cậu cũng không nói mấy lời giận lẫy nữa, mà chỉ nhỏ giọng nói: "Thiên Ma ngốc, ngủ ngon."
Một đêm ngon giấc.