Trăng sáng như gương, treo cao trên trời, mặt nước gợn sóng, lấp lánh ánh bạc.
Chiếc thuyền bạch ngọc lướt trên mặt nước, đi qua một thành trì náo nhiệt, gặp được rất nhiều thuyền hoa đẹp đẽ và những chiếc thuyền nhỏ bán đủ loại đồ ăn và đồ dùng.
Loại thuyền nhỏ này thường do một nam thanh niên hoặc thiếu nữ đội khăn trùm đầu chèo chống, những thứ cần bán được đặt trên thuyền. Nhiều thứ còn được đặt trong lá sen phối với hoa tươi, rực rỡ muôn màu, trông rất tinh tế đẹp mắt.
Giang Sở Dung nhìn thấy mấy thứ này rất thích thú, lại thêm trong tay cậu đang có rủng rỉnh tiền nên đã gọi mấy chiếc thuyền nhỏ này lại, mua rất nhiều thức ăn và đồ dùng.
Mua một hồi Giang Sở Dung vẫn thấy chưa đủ, thế lại cậu lại nhảy lên một chiếc thuyền hoa, đi mua một bình rượu. Lại thấy dụng cụ uống rượu, vỉ nướng và bếp than của người ta đẹp, Giang Sở Dung liền dứt khoát mua hết chúng.
Giờ đây, trên chiếc thuyền bạch ngọc, bên cạnh Giang Sở Dung đang đốt một bếp than hồng, bên trên nướng mấy củ khoai lang, hạt dẻ và một con gà bọc lá sen.
Dưới mông Giang Sở Dung lót một tấm đệm mềm, trên tay nâng một chiếc lá sen tươi mới, bên trong đặt mấy chiếc bánh ngọt trong suốt sáng bóng, loại bánh ngọt này thoạt nhìn giống như thạch trái cây, nhưng mùi vị lại mềm mịn hơn rất nhiều.
Có cái thì kẹp cánh hoa hồng, có cái thì kẹp hoa quế, còn có cái thì kẹp quả anh đào tươi.
Chua chua ngọt ngọt, rất ngon miệng.
Giang Sở Dung chọc chiếc bánh ngọt bằng que bạc chạm trổ hoa văn trong bộ dụng cụ uống rượu, ăn nó một cách thỏa mãn.
Lúc này Giang Sở Dung phồng má ăn liên tiếp mấy miếng bánh ngọt, sau đó liếc nhìn Văn Lăng đang ở một bên.
Văn Lăng đang ngồi bên cạnh cậu, xem vài tấm bản đồ và mấy quyển công pháp.
Lúc này, mái tóc đen của Văn Lăng chỉ buộc hờ sau lưng, mấy sợi xõa xuống một bên sườn mặt lạnh lùng sắc bén, phản chiếu ánh sáng dạ minh châu ở trên thuyền, khiến đôi lông mày thường ngày lạnh nhạt của hắn trở nên dịu dàng và yên tĩnh hơn.
Thấy vậy, ánh mắt Giang Sở Dung khẽ động, cậu cười cười, chọc một miếng bánh kẹp quả mơ màu xanh nhạt đưa đến bên môi Văn Lăng.
Văn Lăng mặt không đổi sắc, hé miệng ăn bánh.
Kết quả sau khi nhai hai cái, cắn đến quả mơ ở bên trong hắn lại cau mày.
Một lúc sau, hắn nhấp nhấp môi, lặng lẽ quay đầu nhổ hột mơ ra.
Thấy vậy, Giang Sở Dung tò mò hỏi: "Quả mơ ăn ngon không? Ta còn chưa nếm qua."
Văn Lăng đánh giá: "Hơi chua."
Giang Sở Dung: "Thật hả? Vậy ta không nên để chàng ăn rồi, mấy miếng vừa rồi đều khá ngọt."
Văn Lăng liếc nhìn Giang Sở Dung: "Có muốn quay lại mua thêm không?"
Giang Sở Dung sửng sốt một giây, sau đó lắc đầu cười nói: "Không cần phiền phức như vậy, ta chỉ muốn thử mấy món mới thôi."
Văn Lăng không nói nữa, nhưng lúc này hắn liếc mắt nhìn bếp lò cách đó không xa, nói: "Gà của em sắp khét rồi."
Giang Sở Dung nghe Văn Lăng nói liền nhìn sang, quả nhiên, mặt lá sen gói gà nướng đã bị cháy đen.
Giang Sở Dung vội vàng quấn tay bằng một miếng vải, lấy gà nướng lá sen ra khỏi bếp.
Dù đã chuẩn bị kỹ càng nhưng ngón tay út của Giang Sở Dung vẫn vô tình chạm vào mép vỉ nướng nóng đỏ khiến cậu lập tức rút tay lại, nhéo lỗ tai mình vì quá nóng.
Văn Lăng: "Bị bỏng rồi sao?"
Giang Sở Dung đặt bình rượu xuống, đưa tay lên hướng về phía ánh sáng, quả nhiên nhìn thấy mép ngoài ngón tay út trắng nõn của cậu xuất hiện một vết đỏ giống như sợi chỉ.
Nhìn xong, cậu thật thà trả lời: "Bị bỏng chút xíu à."
Văn Lăng trầm mặc chốc lát, sau đó vươn tay ra: "Để ta nhìn xem."
Giang Sở Dung đưa tay cho hắn.
Văn Lăng nhìn trong chốc lát, lấy ra thuốc bôi bỏng, cẩn thận bôi cho cậu, cuối cùng còn dặn dò: "Về sau cẩn thận một chút."
Giang Sở Dung cười nói: "Đã biết, ta cũng đâu có yếu ớt như vậy."
Nói xong cậu rút tay về, hớn hở đi lấy món gà nướng lá sen đã hơi nguội.
Văn Lăng:...
Nhưng Giang Sở Dung thực sự rất thích ăn món này, bấy giờ cậu mở gà nướng bọc lá sen ra, một mùi thịt béo ngậy thơm nồng xộc vào mũi.
Cậu vui vẻ hết sức, khúc nhạc đệm bị bỏng nhỏ nhặt lập tức quăng ra sau đầu.
Mà sau khi cắn một miếng gà nướng, Giang Sở Dung còn vui sướng hơn gấp bội.
Phần da bên ngoài hơi cháy xém xốp giòn, nhưng phần thịt bên trong lại rất mềm và mọng nước, được tẩm ướp bằng các loại gia vị và thảo mộc đặc trưng, dư vị thơm ngon mang theo chút ngọt ngào.
"Thật ngon." Giang Sở Dung hài lòng khen ngợi.
Khen xong, cậu lại vội vàng đi tới bên cạnh cầm bình rượu bạc rót rượu ra.
Rượu màu xanh nhạt hơi vàng, là rượu mơ mà cậu đặc biệt yêu cầu, hơi chua chua ngọt ngọt, mát lành, đã được ngâm trong nước lạnh.
Nhấp một ngụm, thấm vào ruột gan.
Sướng chết đi được.
Cắn một miếng gà nướng giòn dai, lại uống một ngụm rượu mơ, Giang Sở Dung sảng khoái đến mức lỗ chân lông cũng nở ra.
Niềm hạnh phúc của team mê đồ béo cũng chỉ như thế thôi.
Vốn dĩ Văn Lăng không có cảm giác thèm ăn, nhưng nhìn thấy Giang Sở Dung ăn vui vẻ đến vậy, hắn không khỏi hiếu kỳ.
"Cho ta nếm thử."
Giang Sở Dung đang ăn gà nướng, nghe Văn Lăng nói vậy liền bỏ gà nướng ra khỏi miệng. Do dự một lát, cậu giơ tay lên, lặng lẽ lật ngược con gà nướng, đưa cho Văn Lăng phần mà mình chưa cạp tới.
Văn Lăng không nói nên lời: "Ta không chê em, mà em lại đi chê ta?"
Giang Sở Dung bĩu môi: "Ta làm vậy là vì không muốn để chàng ăn đồ thừa của ta mà."
Văn Lăng nghe vậy khẽ mỉm cười, nghiêng người tới cắn một miếng.
Hương vị quả thật không tồi, hắn cũng tán thưởng một câu.
Giang Sở Dung không phải dạng người bảo vệ thức ăn, thấy Văn Lăng khen gà nướng ngon cậu càng thấy vui hơn, thế là cậu dứt khoát đứng dậy chia con gà nướng thành hai nửa, mỗi người một nửa.
Cũng ân cần rót đầy một ly rượu mơ cho Văn Lăng.
Văn Lăng cũng không từ chối, vừa ăn vừa uống.
Chẳng mấy chốc, cả hai đã chia sẻ xong món gà nướng và uống gần hết bình rượu mơ.
Văn Lăng là ma, đương nhiên không có chuyện bị say rượu.
Giang Sở Dung là người, nhưng tửu lượng của cậu khá tốt, cho nên cậu chỉ hơi say, trên đôi má trắng nõn xinh đẹp hiện lên một tầng hồng nhạt, giống như một rặng mây hồng, trông rất đẹp.
Cặp mắt đào hoa trong sáng cũng phủ một tầng hơi sương, cùng với nụ cười duyên dáng của cậu càng thêm ghẹo người.
Lúc này, Giang Sở Dung nghiêng đầu, ỷ vào men say mà nũng nịu dựa toàn bộ cơ thể vào trong lòng Văn Lăng, để Văn Lăng ôm cậu.
Văn Lăng không nói gì, chỉ ôm lấy cậu, đỡ cậu nằm lên đùi hắn.
Giang Sở Dung tựa vào lòng Văn Lăng, ngẩng đầu vươn ngón tay mảnh khảnh trắng nõn chọc nhẹ vào cằm Văn Lăng, vừa cười tủm tỉm.
Lông mày đuôi mắt của cậu cong cong, cười đến động lòng người.
Văn Lăng không giận cũng không lên tiếng ngăn cản, hắn chỉ ôm chặt cậu hơn một chút, không để cậu trở mình ngã xuống.
Giang Sở Dung chọc cằm Văn Lăng một lúc thì đột nhiên nghĩ tới gì đó, nói: "Văn Lăng, vừa rồi ta chợt nghĩ đến một chuyện."
Văn Lăng: "Chuyện gì vậy?"
Giang Sở Dung trầm mặc một lúc, nói: "Kỳ thực ta vẫn luôn nghĩ, nếu ta là người của chủng tộc đặc biệt kia, thì những chuyện xảy ra với ta có khi nào đều đã được sắp đặt hết rồi không. Cho nên ta thấy hơi sợ hãi."
"Nhưng vừa rồi ta đột nhiên cảm thấy, có khi nào là do Yểm Ma có vấn đề gì đó đặc biệt nên biểu ca mới nhận nhầm không?"
Khi nói ra những điều này, Giang Sở Dung dường như không còn say nữa, nói chuyện rất rành mạch.
Văn Lăng lấy lại tinh thần, liếc cậu một cái, hỏi: "Rồi gì nữa?"
"Rồi thì — nếu mẹ của ta thực sự là người của chủng tộc đặc biệt đó, vậy tại sao khi trước ở Giang gia ta lại không nghe thấy bất kỳ tin đồn nào về chuyện này? Hơn nữa, tư chất của ta từ khi còn nhỏ đã rất bình thường, nếu không cùng chàng tu ma, ta cũng sẽ không gặp được nhiều kỳ ngộ như vậy, nghe ý của biểu ca thì người của chủng tộc đó có tư chất rất đáng gờm, không giống như ta."
Sau khi nghe xong, Văn Lăng nhận ra Giang Sở Dung có chút kháng cự với thân phận đặc biệt này.
Nhưng im lặng một hồi, hắn vẫn nói: "Những gì em nói rất có lý. Nhưng mà —— Em còn nhớ chuyện này không? Lần đó Kỳ Chân trưởng lão cũng muốn nói em là "Thần", nhưng ông ta chưa nói xong đã bị ngắt lời."
Giang Sở Dung lại dâng lên men say, phản ứng hơi chậm, cậu nheo mắt suy nghĩ một hồi mới nhớ ra.
Sau đó cậu nhíu mày tò mò hỏi: "Nhưng chuyện này có liên quan gì đến chủng tộc đó?"
Văn Lăng thản nhiên nói: "Bởi vì chủng tộc này tự xưng là Thần tộc. Lúc đó ta chưa phản ứng kịp, nhưng sau này nghĩ lại, ta cảm thấy ắt hẳn là như vậy."
Dừng một chút, hắn nói tiếp: "Giang Triều Sinh có thể nhìn lầm, nhưng nếu Kỳ Chân trưởng lão cũng nhìn ra như vậy, vậy có lẽ không phải nhìn lầm."
Giang Sở Dung trầm mặc một lúc, bĩu môi lẩm bẩm: "Nhưng ta thực sự là Yểm Ma mà."
Nghe giọng điệu này của Giang Sở Dung, Văn Lăng bất lực vươn tay vuốt nhẹ mái tóc cậu: "Thật ra, sau khi Giang Triều Sinh nói ra những điều đó, về sau ta đã hoài nghi, Yểm Ma hơn phân nửa không phải là ma, mà là... tu sĩ của chủng tộc đó tu ma. Nếu không thì, cho dù hiếm có bao nhiêu cũng không đến nỗi nhiều năm qua cũng chỉ có hai người."
"Em thấy sao?"
Khi Giang Sở Dung nghe đến đây, trong đầu cậu vang lên "ong ong", không thể suy nghĩ thêm nữa.
Văn Lăng lại nói: "Với lại theo như ta biết, phép thần thông tạo hóa của chủng tộc kia rất giống với một vài thuật pháp tạo hóa của Yểm Ma. Nếu em muốn kiểm chứng, có thể mở ngọc bội Giang Triều Sinh đưa cho ra xem thử."
Nghe vậy, Giang Sở Dung định thần lại, nhanh chóng ngọ nguậy ngồi dậy lấy ra tấm ngọc bội mà lúc trước Giang Triều Sinh đã đưa cho cậu, mở ra kiểm chứng.
Văn Lăng lập tức vươn tay ra đỡ cậu: "Từ từ thôi."
Giang Sở Dung lúc này không thể nghe theo Văn Lăng từ từ được, cậu lấy tấm ngọc bội ra truyền linh lực vào trong.
Nhưng sau khi rót linh lực vào ngọc bội, lại giống như đem muối bỏ xuống biển, không có bất kỳ phản ứng nào.
Giang Sở Dung do dự một lúc, rồi lại cắn đầu ngón tay, nặn ra một ít máu.
Vẫn không có phản ứng.
Giang Sở Dung:?
Lập tức, cậu nở nụ cười nhẹ nhõm, hai gò má hơi say đỏ bừng, đưa tấm ngọc bội không có phản ứng cho Văn Lăng xem: "Chàng xem này, ta nói rồi, ta chỉ là Yểm Ma, không phải chủng tộc đặc biệt gì đó. Cả chàng và biểu ca đều đoán sai rồi."
Văn Lăng nhìn tấm ngọc bội không có phản ứng, trầm mặc một lát rồi nói: "Em thử dùng công pháp của Yểm Ma xem xem."
Giang Sở Dung sửng sốt một giây, sau đó im lặng trừng mắt nhìn Văn Lăng.
Nhưng vì để tách bạch quan hệ với chủng tộc đáng sợ lục thân không nhận kia, cậu vẫn từ từ vận chuyển công pháp Yểm Ma, qua loa truyền ma khí vào trong ngọc bội.
Một giây sau, ánh sáng bùng lên, cuồng phong ập đến, linh lực vô tận bùng nổ trong chiếc thuyền bạch ngọc nhỏ hẹp!
Giang Sở Dung nhìn tấm ngọc bội sáng chói trong tay, cậu kinh ngạc mở to hai mắt, nhưng vì say rượu mà phản ứng của cậu chậm hơn một chút——
Văn Lăng đột nhiên biến sắc, hắn hét lên "Vứt nó đi", rồi lao về phía Giang Sở Dung!
Giây lát sau, một tiếng nổ lớn vang lên, chiếc thuyền bạch ngọc bị hất tung lên trời! Cùng lúc đó, hai bóng người phá cửa sổ bay ra, rơi xuống dòng sông cuộn trào.
Sóng vỗ tứ phía, thuyền bạch ngọc lại rơi xuống, không ngừng xoay tròn trên mặt sông...
•
Sau thời gian một nén hương, Văn Lăng từ trong nước nổi lên, vẻ mặt âm trầm ôm Giang Sở Dung ướt sũng trong tay, khó khăn bơi đến bên cạnh thuyền bạch ngọc, trèo lên.
Không bao lâu sau, hai người mệt rã rời ngã xuống thuyền bạch ngọc, thở hồng hộc, trên mặt đều là vẻ may mắn sống sót sau đại nạn.
May là thuyền bạch ngọc có cửa sổ, Văn Lăng đã kịp thời phá cửa sổ xông ra ngoài, nếu không hậu quả khó mà tưởng tượng được.
Tiếp đó, Văn Lăng nhíu mày, vẻ mặt âm trầm lấy ra một thứ, ném lên mạn thuyền.
Chính là tấm ngọc bội đó.
Giang Sở Dung lúc này cả người ướt sũng lạnh buốt, cậu cũng đã tỉnh táo lại, nhìn thấy ngọc bội, cậu chần chờ một giây rồi hỏi: "Thứ này, còn giữ lại sao?"
Văn Lăng liếc nhìn Giang Sở Dung: "Có ích với em, cứ giữ lại đi."
Giang Sở Dung: "Vậy à..."
Cậu chỉ có thể vươn tay nhặt lấy ngọc bội bỏ vào trong nhẫn trữ vật.
Văn Lăng nghĩ tới gì đó, đứng dậy đi vào trong khoang thuyền nhìn một chút.
Bên trong đã bị hủy hoại toàn bộ, không còn nơi nào để ngủ vào ban đêm.
Nhất thời, Văn Lăng có hơi hối hận —— Sớm biết như vậy hắn sẽ không để Giang Sở Dung kiểm tra tấm ngọc bội ở trên thuyền rồi.
"Xoẹt" một tiếng, rèm thuyền được vén lên, Giang Sở Dung cũng đi vào theo.
Lúc này, cậu nhìn thoáng qua đống đổ nát trong khoang thuyền, sau đó nhìn vẻ mặt đột nhiên trở nên có chút xấu hổ của Văn Lăng, trầm mặc một giây, cậu cười cười, lấy chiếc nhẫn trữ vật của mình ra lắc lắc trước mặt Văn Lăng.
"Không sao, may mà biểu ca đã chuẩn bị mọi thứ cho ta, chúng ta sắp xếp lại đi."
Nói xong còn bổ sung thêm một câu: "Nhanh lên nào, nếu không thì tối nay khỏi ngủ luôn đấy."
Văn Lăng không nói gì nữa, lập tức bắt tay bố trí lại khoang thuyền.
•
Một canh giờ sau.
Sau khi sắp xếp xong, cả hai người cũng đã thấm mệt, dùng đinh đóng rèm thuyền lại cho chắc rồi cả hai ngả người nằm xuống tấm đệm đã được sắp xếp lại, nghiêng mình ngủ thiếp đi.
Thuyền bạch ngọc đạp sóng rẽ gió, chậm rãi tiến về phía trước...
Trong khoang thuyền chật hẹp mờ tối, mang theo hơi ẩm nhưng lại rất ấm áp.
Sóng nước dập dềnh lên xuống, thuyền bạch ngọc cũng lắc lư qua lại. Giang Sở Dung đang ngủ say bắt đầu lăn lộn trong khoang thuyền, cậu lăn tới lăn lui chẳng hề hay biết gì, mắt thấy cậu sắp đụng vào vách khoang thuyền thì đột nhiên có một cánh tay khỏe khoắn duỗi ra kéo cậu lại.
Hai người ôm lấy nhau, Giang Sở Dung được giữ yên trong lồng ngực rộng rãi ấm áp, lập tức an ổn hơn rất nhiều.
Lúc này, khóe môi cậu cong lên một nụ cười ngọt ngào, lông mi dài khẽ động, cả người cậu rút vào trong vòng tay cho cậu cảm thấy cực kỳ an toàn, chìm vào giấc ngủ sâu...
Khi thuyền bạch ngọc đến Yêu Vực đã là buổi chiều ngày hôm sau.
Giang Sở Dung vẫn còn đang ngủ, Văn Lăng đã đợi cậu hơn một canh giờ, đợi đến khi thực sự không thể đợi được nữa, thế là hắn lẳng lặng vén rèm thuyền lên, để ánh nắng chiếu vào——
Ánh nắng chiếu thẳng vào mặt Giang Sở Dung, khiến mắt cậu hơi khó chịu, lúc này cậu mới cau mày, mơ màng tỉnh dậy.
Giang Sở Dung ngáp dài một cái ngồi dậy, nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh của Văn Lăng đang đứng ngoài khoang thuyền nhìn cậu.
Cậu nghiêng đầu khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"
Văn Lăng quay đầu sang một bên, ra hiệu nhìn ra ngoài: "Đến Yêu Vực rồi."
Sau một giây im lặng, cơn buồn ngủ của Giang Sở Dung liền tiêu tán, cậu thiếu điều là nhảy ra khỏi khoang thuyền——
Không lâu sau, Giang Sở Dung đứng ở mũi thuyền, ngắm nhìn quang cảnh tuyệt đẹp của Yêu Vực, cậu không khỏi cảm thán trước sự kỳ diệu của Tạo hóa.
Yêu Vực không giống với trong tưởng tượng của cậu, nhưng nó thật sự quá đẹp!
Nó có cảnh quan giống như một khu rừng mưa nhiệt đới, cây cối sum suê cao chót vót, từng bầy bươm bướm bay lượn trong rừng, đủ loại thực vật và động vật xinh đẹp mà kỳ lạ, phía trên khu rừng còn có linh quang rơi xuống.
Ngẩng đầu nhìn, có thể thấp thoáng nhìn thấy khổng tước và những con chim xinh xắn không biết tên bay ngang qua, xoè ra lông đuôi lộng lẫy, vụt qua vầng sáng lấp lánh.
Một dòng sông uốn khúc chảy qua trung tâm khu rừng, xa xa là một thành trì màu trắng giống như một cung điện Hy Lạp cổ đại.
Giang Sở Dung nhìn đến xuất thần.
Lúc này Văn Lăng mới nói: "Đệ nhất Yêu tôn của Yêu tộc chính là Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả, cho nên Yêu Vực tọa lạc ở nơi Tôn giả ra đời."
Giang Sở Dung bừng tỉnh —— Thảo nào, chẳng phải khổng tước là một loài chim nhiệt đới sao? Hèn gì chỗ này lại giống như một khu rừng mưa nhiệt đới.
Văn Lăng: "Lát nữa chúng ta vào thành trước, sau đó đi tìm người quen của ta."
Giang Sở Dung: "Được."
Văn Lăng suy nghĩ một lúc, tiếp đó lại liếc nhìn Giang Sở Dung, nói: "Em phải biến đổi một chút."
Giang Sở Dung: "Hửm?"
Văn Lăng trầm ngâm chốc lát, làm mẫu trước.
Rất nhanh, trên mặt Văn Lăng liền xuất hiện hoa văn giống như vảy đen, con ngươi biến thành con ngươi thẳng đứng màu đỏ như máu, trông rất yêu dị và thần bí.
Hắn nói: "Hình dạng của ta là hình dạng của xà yêu. Yêu tộc cũng giống như Ma tộc, họ rất bài xích ngoại tộc, mặc dù người có tu vi cao cũng có thể tiến vào với tư cách khách quý, nhưng chúng ta cũng không nên quá phô trương."
Giang Sở Dung hiểu ý, gật gật đầu.
Nghĩ một hồi, Giang Sở Dung bắt đầu biến hình.
Hai lỗ tai nhọn trắng noãn nhô ra khỏi mái tóc đen trên đỉnh đầu cậu, đôi mắt của cậu càng trở nên hẹp dài quyến rũ hơn bình thường, giữa hai lông mày xuất hiện hình mặt trăng lưỡi liềm màu tím.
Vẻ mặt Văn Lăng có hơi kỳ quái —— Giang Sở Dung biến thành hình dạng gì cũng được, tại sao cứ cố tình biến thành một con hồ yêu giỏi nhất là dụ dỗ người khác, có tiếng xấu đồn xa thế này...
Giang Sở Dung hồn nhiên không biết sự khác lạ của Văn Lăng, sau khi biến đổi xong, cậu liếc ra phía sau nói: "Ta đã thấy hình dạng của hồ yêu trong thoại bản nên đã biến thành nó. Ta thấy trong đó có một vài hồ yêu còn có đuôi nữa. Ta có cần biến ra đuôi không?"
Vẻ mặt của Văn Lăng rất vi diệu, cuối cùng hắn cũng biết tại sao Giang Sở Dung lại biến thành hình dạng này.
Nhưng lúc này, hắn chỉ có thể đau đầu nói: "Không cần. Đó là... hồ ly tinh ở lầu xanh muốn câu khách nên mới biến ra thôi."
Giang Sở Dung trầm mặc một giây, ý thức được chuyện gì đó, cậu hơi chột dạ cười hì hì, mím môi không nói nữa.
Văn Lăng nhìn dáng vẻ Giang Sở Dung vừa mới biến ra, thực sự là rất xinh đẹp lại còn rất quyến rũ người ta.
Nhưng hắn vẫn muốn Giang Sở Dung đổi một hình dạng khác.
Nghĩ rồi nghĩ, Văn Lăng đang muốn lên tiếng, thì đột nhiên từ đằng xa vang lên giọng nói run rẩy của một ông lão.
"Văn công tử đến rồi sao? Lão phu cảm ứng được khí tức của ngươi."
Văn Lăng nghe thấy giọng nói này sắc mặt hơi đổi, hắn cũng không để ý tới chuyện bảo Giang Sở Dung thay đổi hình dạng nữa, lập tức nghiêm túc kính cẩn nói: "Là ta, sao Quỷ lão tiền bối lại đích thân tới đây?"
Tiếng cười càng lúc càng gần: "Ta nghe nói hai ngày này các ngươi sẽ tới đây, nhân lúc rãnh rỗi ta liền đi dạo một vòng, không ngờ lại để ta gặp được rồi."
Văn Lăng ngẩn ra.
Điều này cũng có nghĩa là ông ấy đặc biệt đến đây để đón hắn.
Nhưng lão giả không nói ra, hắn cũng không tiện nói gì, chỉ nói: "Vất vả cho Quỷ lão tiền bối rồi."
Giang Sở Dung nghe cuộc trò chuyện giữa Văn Lăng và lão giả, trong lòng cậu khẽ động, hỏi Văn Lăng qua Đồng Tâm Sinh Tử Khế: "Nơi này không phải Yêu Vực sao? Tại sao lại có quỷ?"
Văn Lăng không nói nên lời, lặng lẽ giải thích: "Vị tiền bối này vốn là một cây hòe ngàn năm tuổi, là cường giả cảnh giới Khuy Thiên, cái hồi mà mười hai vị Thần Vương truy sát chúng ta chính ông ấy đã bày mê chướng trăm dặm trên Sông Mê Đồ, cũng giúp che giấu tung tích của bọn Sở Thiên Khuyết, chúng ta mới có thể trốn thoát dễ dàng hơn. Ân tình ta nợ chính là chuyện này."
Giang Sở Dung chợt hiểu ra: Cây hòe còn được gọi là cây quỷ, chẳng trách lại gọi ông ấy là Quỷ lão tiền bối.
Mà lúc này, Giang Sở Dung mới ý thức được việc họ trốn thoát khỏi mười hai vị Thần Vương hoàn toàn không phải là một sự may mắn...
Văn Lăng thực sự đã bày mưu tính kế, may mà có Văn Lăng.
Đang nghĩ ngợi, Giang Sở Dung đột nhiên thông qua Đồng Tâm Sinh Tử Khế khen một câu: "Bạn trai của ta thật là lợi hại."
Văn Lăng:...?
Vẻ mặt của hắn hơi chút thay đổi.
Nhưng lúc này, Quỷ lão tiền bối đã xuất hiện ở bờ sông cách đó không xa.
Rõ ràng bản thể cao lớn uy nghiêm như vậy, nhưng hình dáng con người của Quỷ lão tiền bối lại là một ông lão mập lùn, mặc trường bào màu xanh đậm, trong tay cầm một cây gậy bằng ngọc, thô to như một gốc cây xanh.
Văn Lăng nhìn thấy Quỷ lão tiền bối, cũng không tiện nói chuyện với Giang Sở Dung nữa, hắn nhanh chóng điều khiển thuyền bạch ngọc tiến lại gần bờ sông.
Lúc này, Quỷ lão tiền bối cũng mỉm cười, phất tay áo tặng một cơn gió.
Thuyền bạch ngọc trôi vào bờ một cách thuận lợi.
Văn Lăng bước lên bờ trước, sau đó lại nhìn Giang Sở Dung.
Giang Sở Dung lập tức đi theo.
Văn Lăng cất thuyền bạch ngọc đi, chắp tay với Quỷ lão tiền bối tới đón: "Thật có lỗi, đã để Quỷ lão tiền bối chờ lâu rồi."
Quỷ lão tiền bối cười lắc đầu: "Uầy, ta lớn tuổi rồi, rảnh rỗi không có việc gì cũng chỉ có thể đi tản bộ mà thôi, nhân tiện chờ các ngươi luôn."
Tiếp đó, ông ấy nheo đôi mắt nhỏ, vuốt vuốt hàm râu, nhìn Giang Sở Dung dung nhan diễm lệ đứng phía sau Văn Lăng, hỏi: "Vị này là—"
Văn Lăng do dự một chút, còn chưa kịp lên tiếng giới thiệu, Giang Sở Dung đã tự nhiên thoải mái tiến lên trước, hành lễ với Quỷ lão tiền bối, cười nói: "Tiền bối, ta họ Giang, ta là vị hôn phu của Văn Lăng."
Giang Sở Dung vừa thốt ra câu này, hiện trường bỗng dưng lặng thinh.
Văn Lăng:......
Quỷ lão tiền bối:?
Nửa ngày sao, bàn tay đang nắm râu của Quỷ lão tiền bối đột nhiên run lên, giật đứt mất ba sợi râu.
———–
Tác giả
– Quỷ lão tiền bối: Tổn thọ rồi! Không ngờ đệ nhất thiên tài của tam tộc lại tìm một con hồ ly tinh làm vị hôn phu! Tin sốt dẻo như này ngày mai ta phải đi rêu rao khắp Yêu Vực!
– Văn Lăng: Tiền bối hãy nghe ta giải thích...
– Giang Sở Dung bĩu môi: Giải thích cái gì? Lẽ nào chàng còn có ai khác nữa sao?
– Văn Lăng: Được rồi, ta câm đây...