Trời đã khuya, trong viện rất yên tĩnh.
Văn Lăng bước vào phòng, búng ngón tay, ngọn nến "xẹt" một tiếng sáng lên, căn phòng liền tỏa sáng ấm áp.
Hiện tại, ma khí bùng phát trên người Văn Lăng đã bình ổn trở lại, ma văn dữ tợn trên mặt hắn cũng đã lui bớt bảy tám phần, gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng tà khí hiếm khi biểu lộ ra chút an tĩnh thỏa mãn.
Lúc này, hắn lặng lẽ cúi đầu xuống nhìn——
Giang Sở Dung đang dựa vào bả vai hắn, đôi gò má trắng nõn có một vệt ửng hồng làm say lòng người, hàng mi dài mảnh khẽ buông xuống, thỉnh thoảng lại chớp động một cái. Đuôi mắt hẹp dài vẻ nên một đường đỏ ửng khiến người ta mơ màng.
Đôi môi mỏng hồng nhạt hết bị hôn rồi bị cắn, lúc này đã thắm đỏ căng mọng cực kỳ, có chỗ bị rách chút da, bóng loáng ẩm ướt.
Bộ đồng phục đệ tử nền nã chỉnh tề lúc ban ngày đã bị lôi kéo tới lui có hơi lộn xộn, một sợi tóc đen buông xuống, rơi tán loạn trên vạt áo hơi mở rộng, nửa kín nửa hở lộ ra nửa cần cổ trắng tuyết.
Bên trên tô điểm những vết đỏ chi chít, giống như những nụ hoa đào trên nền tuyết trắng xóa...
Văn Lăng nhìn nhìn, trong lòng lại rung động, nhưng rất nhanh, hắn chỉ hơi động đậy hầu kết, sắc mặt không chút thay đổi bế người đi đến bên giường.
Nhưng cố tình lúc này Giang Sở Dung lại cảm giác được điều gì đó, cậu ở trong lòng Văn Lăng ngẩng đầu lên, nhìn Văn Lăng bằng một đôi mắt ướt át.
Cậu khẽ cười một tiếng, duỗi ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của mình ra, nhẹ nhàng chọc vào hầu kết không được thành thật của Văn Lăng.
Làn da trắng nõn lạnh lẽo trên cổ Văn Lăng căng cứng, hắn lập tức cau mày cảnh cáo: "Đừng chạm lung tung."
Giang Sở Dung cong khóe môi, cười nói: "Chàng biết giả bộ thật đấy, trước kia ta còn thật sự cho rằng chàng chẳng biết gì cả."
Văn Lăng:...
Cơ mà lúc này Văn Lăng cũng lười tranh luận với Giang Sở Dung, hắn ôm người đến trên giường, đặt người xuống rồi nói: "Em muốn nghĩ sao cũng được."
Giang Sở Dung bĩu môi, lật người lại, nghiêng đầu nằm xuống giường.
Văn Lăng lại đứng dậy đi ra ngoài.
Giang Sở Dung gọi một tiếng "Nè".
Văn Lăng: "Ta đi bưng nước rửa mặt cho em."
Giang Sở Dung bấm quyết, cười tủm tỉm nhắc nhở: "Có một câu thần chú gọi là tẩy trần nha."
Văn Lăng trầm mặc chốc lát, không quay đầu lại kiên trì nói: "Rửa nước vẫn tốt hơn."
Giang Sở Dung nhướng mày: "Tùy chàng vậy."
·
Không lâu sau, Văn Lăng bưng một chậu nước ấm đi tới.
Giang Sở Dung đã cởi bỏ hết ngoại bào, trên người chỉ mặc một bộ nội y trắng tinh, cậu đang dựa vào gối đầu giường, gác đôi chân trần trắng nõn thong thả đọc thoại bản.
Văn Lăng thấy vậy, bèn nói: "Lại đây, ta rửa mặt cho em."
Giang Sở Dung ném thoại bản sang một bên, ngoan ngoãn sáp qua.
Văn Lăng vắt khô chiếc khăn mặt nóng hôi hổi, đi tới nâng mặt Giang Sở Dung lên nhẹ nhàng lau cho cậu.
Giang Sở Dung trời sinh trắng trẻo, ngũ quan vô cùng xinh đẹp thanh tú, khi dùng khăn nóng xoa lên, toàn bộ làn da của cậu như được xông hơi vậy, càng trở nên trắng mịn, còn hiện lên chút hồng hào.
Hàng mi dài được lau bằng khăn nóng lại thêm đen nhánh đẹp đẽ, đôi mắt trong veo ẩm ướt, cứ vậy mà chăm chú nhìn Văn Lăng không chớp mắt.
Văn Lăng mới nãy hãy còn phóng khoáng biết bao nhiêu, nhưng bây giờ bị Giang Sở Dung nhìn chằm chằm như vậy tự nhiên hắn lại cảm thấy có chút xấu hổ, thế là hắn bình tĩnh dời mắt đi, nhàn nhạt nói: "Em nhìn gì vậy?"
Giang Sở Dung bưng má cười: "Nhìn bạn trai của ta đó."
"Bạn trai?" Văn Lăng nhẩm lại từ này, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, hai mắt hắn lập tức tối sầm lại, trong mắt ánh lên màu sắc vi diệu.
"Em còn xem ta là bạn sao?"
Mơ hồ có chút ý tức giận.
Giang Sở Dung nói xong câu này cũng tự cảm thấy không thích hợp, nghĩ rồi nghĩ, cậu nhìn vẻ mặt đang nén giận của Văn Lăng, từ tốn cười giải thích: "Cách gọi này của chúng ta ở bên kia cũng giống như gọi tướng công chưa thành thân ấy."
Văn Lăng:..................
Lỗ tai Văn Lăng chợt đỏ lên, lạnh lùng nói: "Đó gọi là vị hôn phu (chồng chưa cưới)."
Giang Sở Dung: "Ồ."
Tiếp đó cậu rất biết nghe lời mà mỉm cười, lập tức sửa miệng nói: "Vậy thì là nhìn vị hôn phu của ta, vị hôn phu đẹp trai lắm."
Giang Sở Dung đổi xưng hô quá nhanh, quá tự nhiên, Văn Lăng im lặng một lúc, hai mang tai đỏ bừng như muốn chảy máu, thậm chí hắn còn hoài nghi có phải mình đang nằm mơ không — Sao mọi chuyện lại phát triển nhanh đến vậy, sao lại không chân thực như thế?
Giang Sở Dung chú ý thấy sự ngập ngừng của Văn Lăng, ánh mắt cậu khẽ động, chợt đưa tay lên vuốt ve sườn mặt có chút ấm nóng của Văn Lăng, nói: "Nếu chàng không quen ta gọi như vậy, thì ta sẽ vẫn gọi chàng bằng tên cũng được."
Văn Lăng bị sự đụng chạm mịn màng này làm cho tỉnh táo lại, sau đó hắn nhìn thật sâu vào mắt Giang Sở Dung, nói: "Đừng phô trương như vậy trước mặt người khác."
Giang Sở Dung vừa nghe đã hiểu, lập tức ghé sát vào tai Văn Lăng càn rỡ thì thầm: "Vị hôn phu đẹp trai quá, vị hôn phu đối với ta thật tốt."
Văn Lăng:...
Không thể chịu đựng được nữa, hắn lại đẩy người vào cột giường, hôn lên.
Hôn nhau một hồi, mặt hai người đều nóng bừng, trên trán chảy ra một ít mồ hôi.
Vẫn là Giang Sở Dung rũ mắt xuống nhìn Văn Lăng một cái, đột nhiên mỉm cười nói: "Được rồi, chàng đã như vậy rồi thì nên ngủ sớm một chút."
Văn Lăng:...
Nhưng những gì Giang Sở Dung nói cũng có lý.
Nếu còn tiếp tục khiêu khích như vậy, hắn thực sự sẽ không chịu nổi.
Thế là mặc dù Văn Lăng không muốn buông tha, nhưng hắn vẫn kiên quyết xoay người, đi tắt nến trước.
Khi hắn quay lại, Giang Sở Dung đã nằm xuống.
Văn Lăng lẳng lặng đứng bên giường một lúc, sau đó cởi giày leo lên giường.
Lúc này Giang Sở Dung quay đầu lại, trong bóng tối mỉm cười nhìn hắn.
Không biết vì sao, lần này rõ ràng Giang Sở Dung không có sử dụng Đồng Tâm Sinh Tử Khế, nhưng Văn Lăng vẫn hiểu được ý của cậu.
Ánh sáng trong mắt hắn lay động, hắn chủ động tiến lại gần, vươn tay nhẹ nhàng vòng qua eo Giang Sở Dung, ôm cậu vào lòng.
Cằm khẽ đặt lên hõm vai Giang Sở Dung, một mùi thơm rất dễ chịu tỏa ra từ mái tóc mềm mại và mát lạnh của cậu, khiến Văn Lăng cảm thấy an lòng đến lạ.
Lần này, Giang Sở Dung không còn thu mình vào trong vòng tay ấm áp của Văn Lăng nữa, mà chủ động rút tay ra, bao lấy tay Văn Lăng, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.
Văn Lăng trầm mặc một lát, hắn trở lòng bàn tay, năm ngón tay khẽ khàng luồn qua các khe hở ngón tay của Giang Sở Dung, cùng Giang Sở Dung mười ngón tay đan vào nhau.
Một lòng bàn tay mát lạnh có vết chai mỏng, lòng bàn tay kia lại rất mềm mại mịn màng, nhưng khi chúng đan vào nhau, nhiệt độ cơ thể giao hòa với nhau, chẳng mấy chốc liền ấm lên.
Giờ phút này, khóe môi của Giang Sở Dung âm thầm cong lên, nhỏ giọng nói: "Ngủ ngon."
Văn Lăng: "Ngủ ngon."
Giang Sở Dung nhắm mắt lại, bên môi lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt cùng ý cười dịu ngọt, cậu nép vào trong lòng Văn Lăng ngủ thiếp đi.
Văn Lăng từ phía trên nhìn khuôn mặt xinh đẹp yên tĩnh mang theo ý cười của Giang Sở Dung, hắn trầm mặc một lát, lần đầu tiên tâm tình hắn không chút dao động cứ thế mà nhắm mắt lại.
Lần này, trái tim của hắn vững như thạch, hắn cảm thấy cho dù Ma Tôn có lại thao túng hạt giống Thiên Ma Tâm lần nữa, hắn cũng sẽ không phản ứng dữ dội như trước nữa.
Trái tim bấy lâu nay vẫn luôn trống rỗng của hắn, giờ phút này đã được lấp đầy hoàn toàn...
Giờ Sửu, mọi vật đều tĩnh lặng, Đạp Nguyệt Phong.
Giang Triều Sinh đang lục lọi các hộp tủ, Đạp Nguyệt trưởng lão, sư tôn của Giang Triều Sinh không nói nên lời khi thấy anh ta như vậy.
"Đồ đệ, mấy thứ dưới đáy hòm của sư tôn con cũng lôi cả lên rồi, con muốn tặng quà cho ai mà làm ầm ĩ như vậy?"
Giang Triều Sinh không quay đầu lại, bình tĩnh đáp: "Tặng cho một biểu đệ của con, là tiểu đệ tử chưởng môn mới thu nhận."
Đạp Nguyệt trưởng lão sửng sốt: "Cậu ta? Hình như tu vi của thằng nhóc đó rất thấp thì phải, con cho cậu ta nhiều đồ tốt như vậy, cậu ta cũng không dùng được."
Giang Triều Sinh: "Sư tôn thì biết cái gì? Bạch Thần Băng còn tặng cho cậu ta một thanh pháp kiếm cấp Thiên tự tay đúc và một sợi roi nữa kìa. Đạp Nguyệt Phong chúng ta không thể thua kém Trường Xuân Phong."
Đạp Nguyệt trưởng lão:...
Nghe thì cũng có lý, cơ mà vẫn thấy có gì đó sai sai?
Chỉ là nhất thời không nghĩ ra phải phản bác như thế nào.
Thế là, Đạp Nguyệt trưởng lão không thể phản bác trơ mắt nhìn Giang Triều Sinh lục tung kho báu của mình, lấy ra một đống đồ tốt rồi rời đi.
Khi ông định thần lại, Đạp Nguyệt trưởng lão tức đến đau tim, muốn gọi người về nhưng lại do dự, chỉ có thể đi lòng vòng quanh phòng.
Lúc này, một con nghê làm bằng vàng ròng ngồi xổm bên bàn đột nhiên động đậy, thốt lên tiếng người: "Để nó đi đi, mấy năm nay nó làm không công cho ông bộ còn ít sao? Bí cảnh lần trước nó suýt chút nữa đã mất nửa cái mạng, chỉ là một chút đồ thôi, đừng quá keo kiệt."
Đạp Nguyệt trưởng lão thổi râu trừng mắt: "Cũng có phải ta ép nó đi đâu, cũng bởi vì ta —— "
"Bởi vì ông năm đó mở Thiên Lộ bị trọng thương, là một trong những trưởng lão còn sống sót. Ôi trời, ông nói mấy lời này ta nghe riết nhàm lắm rồi."
"Nhưng mấy thứ này thì liên quan gì đến Giang Triều Sinh? Người ta đường đường là một đứa trẻ ngoan, ở lại Giang gia còn được gia chủ Giang gia chỉ dạy, tài nguyên vô tận, nhưng lại đi theo một sư tôn xúi quẩy như ông, vừa mới bái sư không lâu liền bị trọng thương, chẳng có chút giá trị nào đối với đồ đệ, mà toàn dựa vào đồ đệ để giữ thể diện."
"Mặc dù Trường Xuân trưởng lão không đáng tin, nhưng ít nhất ông ta luyện chế vũ khí cũng không tồi, Bạch Thần Băng còn có thể học được chút ít. Còn ông thì... Ây dà..."
Đạp Nguyệt trưởng lão phẫn nộ.
Một lúc sau, ông nhìn khoảng sân nhỏ sáng đèn của Giang Triều Sinh ở phía xa xa, thở dài: "Ta là sư tôn của nó, ta cũng hy vọng nó khỏe mạnh, nhưng tiếc là đứa trẻ này tâm tư quá nặng, dã tâm cũng rất lớn. Ta......quản không nổi nó nữa rồi."
Kim Nghê lắc đầu: "Có nhiều tham vọng hay không không quan trọng, điều quan trọng là tâm thiện."
Ánh mắt Đạp Nguyệt trưởng lão khẽ động, gật đầu nói: "Đúng vậy, Triều Sinh tuy miệng thúi, hành động lại có hơi tùy tiện, thích ghen tị với người khác, nhưng tâm nó vẫn luôn lương thiện không hề thay đổi."
Kim Nghê: "Như vậy đủ rồi."
Đạp Nguyệt trưởng lão lẩm bẩm: "Ừm, như vậy đủ rồi."
Kim Nghê suy nghĩ một lúc rồi nói: "Triều Sinh không bao giờ làm việc gì mà không có lý do, chắc nó đã phát hiện ra chỗ hơn người của vị đệ tử mới kia của chưởng môn nên mới tặng những thứ tốt như vậy cho đứa trẻ đó, ngươi dành chút thời gian đi xem đứa trẻ đó đi."
Đạp Nguyệt trưởng lão ngạc nhiên, vội vàng nói: "Không sai, hôm khác ta phải đi nhìn một chút, năm xưa chưởng môn ngay cả Triều Sinh cũng không coi trọng, nhưng vào lúc này lại thu nhận thằng nhóc kia. Chắc chắn trên người thằng nhóc đó có một bí mật."
Kim Nghê gật đầu, từ từ nhắm mắt lại.
Nói đến đây, Đạp Nguyệt trưởng lão dường như lại nghĩ tới điều gì đó, vội vàng nói: "Đúng rồi, nghe nói Linh tộc bên kia đã nhắc đến chuyện liên hôn với Giang gia năm đó, đối tượng liên hôn của Triều Sinh nghe nói là tộc trưởng đời tiếp theo của Linh tộc, cũng là một thiên tài. Nhưng ta luôn cảm thấy bọn họ ở ẩn đã nhiều năm rồi, năm xưa còn lấy cớ bế quan để không tham gia vào sự kiện mở Thiên Lộ, bây giờ đột nhiên nhắc lại chuyện này thì có hơi lạ."
"Hơn nữa, nghe nói tộc trưởng đời tiếp theo của Linh tộc là được tam tộc năm xưa bói ra, đều là người cứu thế giống như Cố Minh Tiêu, số mệnh trọng đại như vậy, ta cũng không biết Triều Sinh có gánh nổi không?"
"Ngươi cảm thấy chuyện này tốt hay xấu?"
Kim Nghê đã nhắm mắt lại, hoàn toàn bất động, trở lại hình dáng ban đầu làm vật trang trí.
Đạp Nguyệt trưởng lão gọi nhiều lần nhưng Kim Nghê vẫn không nhúc nhích nên ông lại bất đắc dĩ thở dài.
Nhưng sau khi thở dài, Đạp Nguyệt trưởng lão giậm chân, lại đi đến chỗ Kim Nghê, lấy ra một lọ nước linh tuyền, cẩn thận đổ lên.
Sau khi đổ nước xong, Kim Nghê hấp thụ nước linh tuyền, toàn thân dường như sáng lên một chút, nhưng nó vẫn không mở mắt ra.
Thấy vậy, vẻ mặt của Đạp Nguyệt trưởng lão hiếm khi trở nên nghiêm trọng.
Lúc này ông mới lẩm bẩm nói: "Chưởng môn chỉ còn dựa vào chút hơi tàn để chống đỡ, mấy lão già chúng ta kẻ thì chết, kẻ thì tàn phế, đời sau vẫn còn chưa trưởng thành hoàn toàn. Nhưng lũ tham lam đã không còn nhịn được nữa, Linh tộc bên phe hỗ trợ nhưng cũng sóng ngầm biển cuộn..."
"Hy vọng có thể cho chúng ta thêm một chút thời gian, qua mấy năm nữa, khi Triều Sinh và Thần Băng đột phá cảnh giới Khuy Thiên, mọi chuyện sẽ tốt hơn... "