Cố Minh Tiêu lấy lại tinh thần, hắn lặng im chốc lát, nhận ra này quả thực là bản tính của Giang Sở Dung, nên hắn cũng không thể nói thêm gì nữa.
Nhưng những lời tiếp theo của Giang Sở Dung lại khiến hắn hơi khó chịu.
Lúc này Giang Sở Dung tươi cười nói: "Nếu ta là chuyển thế của Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả, vậy thì có rất nhiều chuyện có thể giải thích được rồi. Thảo nào khi lần đầu tiên lĩnh hội ở Minh Vương Điện, ta lại cảm thấy những Tôn Giả đó rất thân thiết, chỉ có mỗi Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả là không có bao nhiêu cảm tình, nhưng lại nhận được nhiều cơ duyên nhất. Hóa ra là bởi vì nhìn bản thể của chính mình, nên không có mấy thiện cảm."
"Còn nữa, cái hôm mà ta được truyền linh lực ở Linh tộc, hình như ta đã nghe thấy một giọng nói gọi ta quay về. Giờ nghĩ lại, có lẽ là tiếng gọi của bản thể hoặc là đồng tử ngồi phía dưới ông ấy cũng không chừng?"
Cố Minh Tiêu nghe đến đây, lửa ma trong mắt lại bùng lên, hắn vô thức nắm chặt cổ tay của Giang Sở Dung, trầm giọng nói: "Giọng nói đó gọi em, em đồng ý rồi sao?"
Cổ tay bị Cố Minh Tiêu nắm đến phát đau, Giang Sở Dung không khỏi nhíu mày nhịn đau, nhưng lúc này nhìn thấy dáng vẻ lên cơn chiếm hữu và căng thẳng của Cố Minh Tiêu, cậu hơi giật mình, sau đó lại vô thức bật cười.
Cố Minh Tiêu cau mày: "Em cười cái gì?"
Giang Sở Dung chỉ tay chọc vào l.ồng ngực rắn rỏi của Cố Minh Tiêu, nói: "Chàng đó, rõ ràng rất quan tâm ta. Sợ ta nhớ lại ký ức kiếp trước của Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả sẽ không còn giống như bây giờ, hoặc là sợ ta tu luyện thành công sẽ quay về bản thể bất cứ lúc nào, có phải không?"
Cố Minh Tiêu im lặng đưa tay nắm lấy bàn tay đang chọc tới chọc lui vào ngực mình của Giang Sở Dung, bình tĩnh nói: "Em không thể quay về bản thể được nữa đâu."
Giang Sở Dung kinh ngạc: "Tại sao?"
Cố Minh Tiêu nhướng mày: "Em đã song tu với chân thân Ma Thần chuyển thế, bây giờ khắp người em toàn là mùi và ma khí của ta, không thể quay về."
Giang Sở Dung:...
Sao con người này có thể mang vẻ mặt đường hoàng chính trực nói ra những lời làm người ta xấu hổ như vậy chứ?
Thẳng đến khi Cố Minh Tiêu lại chậm rãi sáp tới, áp vào trán cậu, nhỏ giọng nói: "Nhưng ta thật sự lo lắng chuyện đầu tiên."
Ánh mắt Giang Sở Dung khẽ động, cậu tiến lại gần, cọ vào sống mũi cao thẳng của Cố Minh Tiêu: "Có gì đáng lo đâu, chàng khôi phục lại ký ức của bản thể Ma Thần Ba Tuần cũng có thấy chàng thay đổi đâu."
"Ta thì phải, nhưng em thì chưa chắc. Cho nên ta mới đưa em đến đây."
Nghe vậy, Giang Sở Dung không khỏi cắn cắn môi, tò mò hỏi: "Chàng lại muốn làm chuyện gì kíc/h thích à?"
Cố Minh Tiêu:...
Lập tức, trong mắt Cố Minh Tiêu lại cháy lên lửa ma, hắn nhìn thật sâu vào Giang Sở Dung, nói: "Khế ước đạo lữ ở thế giới này không có hạn chế đối với chuyển thế của Thần lịch kiếp. Do đó, chúng ta cần phải lập một khế ước cao cấp hơn, Khế ước thần hồn duyên lữ của Thần đình. Như vậy, dù có thế nào đi nữa em cũng không thể hối hận."
Giang Sở Dung trầm mặc chốc lát, sau đó cười nói: "Chàng đang sợ tương lai cổ phiếu tiềm năng của ta tăng vọt sẽ bỏ rơi chàng phải không?"
Mặc dù Cố Minh Tiêu không hiểu câu này của Giang Sở Dung là có ý gì, nhưng hắn cũng không vội, lúc này hắn đưa tay vuốt ve làn da mềm mại như ngọc trên gò má của Giang Sở Dung, sau đó nghiêng người tới thấp giọng nói: "Mặc kệ em nói gì, bây giờ đang ở trong thế giới nhỏ của ta, ký ức của em vẫn còn bị phong ấn, em đánh không lại ta, nên đừng hòng chạy thoát."
Giờ phút này, giọng nói của Cố Minh Tiêu thoáng mang chút uy hiếp và mê hoặc, đầu ngón tay vuốt ve với lực đạo rất vi diệu, nếu là người bình thường nghe thấy những lời này, chắc chắn sẽ sợ hãi chần chừ hoặc rối rắm.
Nhưng Giang Sở Dung nghe xong lại không hài lòng nói: "Có ai cầu hôn như chàng không?"
Cố Minh Tiêu:?
Lúc này, Giang Sở Dung mỉm cười nhìn Cố Minh Tiêu bằng đôi mắt trong veo sáng ngời, cậu nói: "Muốn cầu hôn thì tất nhiên phải dỗ dành ta, khiến ta vui vẻ. Cho dù chàng không có nhẫn kim cương hay dây chuyền vàng, thì chỉ cần một bó hoa cũng được."
"Con người ta ấy mà, ăn mềm chứ không ăn cứng nha."
Cố Minh Tiêu:...
Nửa ngày sau, cuối cùng Cố Minh Tiêu cũng bị đánh bại bởi tư duy độc nhất vô nhị của Giang Sở Dung.
Lúc này, hắn nhìn quanh bốn phía, muốn tìm một thứ để làm tín vật. Nhưng sau khi nhìn một vòng, hắn lại bất giác cau mày, tinh cầu hoang vu này là do hắn dùng ý niệm tạo ra, mỗi nhành cây ngọn cỏ cũng vậy, chỉ bằng một suy nghĩ của hắn thì chúng sẽ biến mất, không thể tồn tại vĩnh viễn. Năng lực tạo hóa của hắn không bằng bản thể, hắn không thể tạo ra những sinh vật sống thật sự trên tinh cầu này.
Nhìn thấy vẻ mặt của Cố Minh Tiêu, Giang Sở Dung chuyển động ánh mắt, cậu sáp tới nói: "Không tìm được sao?"
Cố Minh Tiêu liếc nhìn cậu: "Để ta tìm lại."
Giang Sở Dung cười cười thản nhiên nói: "Ta thấy viên bảo thạch trên trán chàng trông được lắm, cái đó có được không?"
Cố Minh Tiêu trầm mặc một lát, vẻ mặt rất vi diệu: "Em xác định muốn cái này? Nó được tạo thành từ thiên thạch và máu đầu tim của Ma Thần Ba Tuần, ma khí cực nặng, em có thể sẽ không chịu nổi."
Giang Sở Dung: "Có chịu nổi hay không là chuyện của ta, có cho hay không là chuyện của chàng."
Cố Minh Tiêu nghe vậy, ánh mắt hắn tối sầm lại, ngay sau đó hắn giơ tay đến giữa lông mày, kéo mặt dây chuyền thiên thạch ma huyết xuống, đưa cho Giang Sở Dung——
Đồng thời lặng lẽ quan sát phản ứng của Giang Sở Dung.
Nói thật, mặc dù Cố Minh Tiêu sau khi tiếp nhận ký ức của Ma Thần Ba Tuần, bản chất của hắn vẫn là Cố Minh Tiêu, nhưng về mặt tính tình hắn đã bị bản tính của Ma Thần ăn mòn ở một mức độ nhất định.
Khi dây chuyền bảo thạch ma huyết này đeo trên người hắn, hắn vẫn có thể khống chế ma khí ở trong đó, nhưng nếu tháo ra sẽ không làm được.
Hắn biết rõ đối với một cơ thể phàm nhân như Giang Sở Dung, nếu tiếp xúc gần với viên bảo thạch này, cậu sẽ dễ dàng bị ma hóa, bị đào ra những dụ/c vọng, ác niệm nằm sâu nhất trong đáy lòng...
Nhưng hắn vẫn muốn nhìn thấy dáng vẻ Giang Sở Dung mất khống chế.
Hắn thật sự, biến thành một kẻ xấu xa rồi...
Lúc này, Cố Minh Tiêu cầm dây chuyền bảo thạch đưa tới trước mặt Giang Sở Dung, Giang Sở Dung cũng không cảm thấy gì, liền đưa tay cầm lấy, bắt đầu ngắm nhìn nó.
Mặt dây bảo thạch ma huyết nằm gọn trong lòng bàn tay trắng nõn xinh đẹp của Giang Sở Dung, tản ra từng tia ma khí, mà sau khi Giang Sở Dung ngắm nghía nó một hồi, dường như cũng không có chuyện gì xảy ra, cậu cười tủm tỉm đưa dây chuyền lại cho Cố Minh Tiêu: "Chàng đeo cho ta đi."
Thấy Giang Sở Dung hoàn toàn không bị bảo thạch ma huyết ảnh hưởng, nhất thời Cố Minh Tiêu có chút thất vọng.
Nhưng hiện tại quan trọng nhất chính là Khế ước thần hồn duyên lữ, chỉ cần kết xong khế ước này, thì lúc đó cho dù Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả và bản thể Ba Tuần muốn chia cắt bọn họ cũng không làm được.
Đa phần chuyển thế sẽ bị lưu đày bởi vì tu luyện thất bại không thể quay về bản thể.
Nhưng giờ này khắc này, Cố Minh Tiêu tình nguyện làm một kẻ bị lưu đày.
Dù Thần đình có huy hoàng rực rỡ đến mấy, Ma đình có nguy nga tráng lệ đến đâu, thì đối với hắn lúc này cũng chỉ là một cái vỏ rỗng đẹp đẽ mà thôi.
Nếu không có Giang Sở Dung, hắn không thể tưởng tượng được mình sẽ trải qua những năm tháng dài đằng đẵng sau này như thế nào...
Nghĩ đến đây, Cố Minh Tiêu nhẹ nhàng cầm lấy mặt dây chuyền bảo thạch ma huyết mà Giang Sở Dung đưa cho, cẩn thận vòng qua chiếc cổ xinh đẹp của Giang Sở Dung, đeo nó cho cậu.
Mặt dây chuyền bảo thạch ma huyết lắc lư qua lại trên xương quai xanh trắng nõn mảnh khảnh của Giang Sở Dung, đẹp động lòng người.
Cố Minh Tiêu nhìn một lát, trong mắt chậm rãi hiện lên ý cười nhàn nhạt, hắn hỏi: "Bây giờ có thể kết Khế ước thần hồn duyên lữ rồi phải không?"
Giang Sở Dung ngước mắt nhìn Cố Minh Tiêu.
Khoảnh khắc này, Cố Minh Tiêu đột nhiên phát hiện trong mắt Giang Sở Dung có một tia ma khí xẹt qua, Cố Minh Tiêu:?
Mà giây tiếp theo, Giang Sở Dung đã hết sức nhiệt tình vòng tay ra sau gáy hắn, dùng sức hôn lên môi hắn.
Giang Sở Dung vừa hôn, vừa cười nũng nịu nói: "Không được, hôm nay ông xã phải làm em sung sướng, làm em thỏa mãn thì mới được."
Nói xong cậu còn dồn sức nhảy lên, hai chân quấn ch/ặt eo Cố Minh Tiêu——
Cố Minh Tiêu:...
·
Thời gian sau đó, Cố Minh Tiêu trải qua rất hỗn loạn, rất điên đảo.
Thân là một Ma Thần chuyển thế, hắn thậm chí còn không biết trên đời này lại có nhiều dâm ngôn đãng ngữ khiến người ta đỏ mặt đến vậy.
Nhưng hết lần này đến lần khác, Giang Sở Dung đã nói ra tất cả.
Điều khiến người ta buồn bực nhất còn có, giọng nói của Giang Sở Dung vốn rất trong trẻo êm tai, nhưng khi cậu dùng chất giọng nóng bỏng ướt át dán vào bên mặt hắn, bên tai hắn thốt ra những dâm ngôn đãng ngữ kia lại mang theo chút khàn khàn khêu gợi, nũng nịu mềm nhũn, không quá gợi tình, nhưng lại khiến trái tim hắn đập tán loạn hết trận này đến trận khác.
Nếu muốn so sánh, thì cậu giống như một đứa trẻ ngây thơ, từ nhỏ đến lớn sống cạnh lầu xanh, ngày nào cũng nghe mấy lời tục tĩu mà không hiểu gì, sau đó bắt chước theo.
Trong ngây thơ mang theo một chút cam chịu khiến người khó hiểu.
Nhưng nó lại khiến người ta sinh ra ác ý —— Một ngày nào đó, nhất định phải cho cậu biết ý nghĩa thực sự của những từ ngữ này...
Khế ước thần hồn duyên lữ đã được kết thành trong quá trình này, hai cơ thể đang hôn nhau, linh hồn cũng dán vào nhau, một màu đen một màu vàng nhạt, quấn vào nhau, trôi nổi trong biển ý thức rực rỡ sáng chói, tựa như một bức tranh nghệ thuật trừu tượng, tĩnh lặng mà tốt đẹp...
Tuy nhiên, bản thể đã bị dày vò đến đổ mồ hôi đầm đìa.
Lúc này Giang Sở Dung kiễng chân ôm Cố Minh Tiêu, hôn lên đôi môi mỏng nhạt màu của hắn, trán cậu đổ một tầng mồ hôi, nhưng không hiểu sao cậu lại có chút sốt ruột.
Cậu dán chặt vào Cố Minh Tiêu, ôm Cố Minh Tiêu bằng cả hai tay, nhưng dường như dù có ôm thế nào cậu cũng cảm thấy không đủ.
Cậu đổi một tư thế đứng khác, rồi lại một tư thế khác.
Cảm giác như có làm thế nào cũng không thể giống như thần hồn, hoàn toàn dính cùng một chỗ với Cố Minh Tiêu.
Cảm giác chênh lệch này khiến Giang Sở Dung sinh ra tức giận, cậu tức đến muốn khóc.
Mãi đến khi Cố Minh Tiêu nhìn thấy hàng mi rung rinh và đôi mắt đẹp ướt át sắp đổ mưa của Giang Sở Dung, hắn đành bất lực thở dài một hơi, giơ đầu ngón tay chạm nhẹ vào mặt dây chuyền bảo thạch ma huyết trên xương quai xanh của cậu.
Giang Sở Dung lập tức giật mình tỉnh táo lại.
Khi đã thanh tỉnh, cậu nhận ra mình đang dán sát vào người Cố Minh Tiêu và ôm hắn không chừa một kẽ hở, mặt cậu lập tức "bùm" một cái đỏ bừng.
Giang Sở Dung tức giận cắn Cố Minh Tiêu nói: "Chàng chơi xấu!"
Nhìn gương mặt hồng thấu của Giang Sở Dung, Cố Minh Tiêu cảm thấy vẫn là Giang Sở Dung lúc này đáng yêu nhất, hắn không khỏi mỉm cười: "Ta đã nhắc nhở em rồi."
Giang Sở Dung quay mặt đi, không để ý đến hắn nữa —— Hai lỗ tai của cậu vẫn còn đang nóng rần, vừa rồi cậu bị bảo thạch ma huyết mê hoặc làm ra những chuyện kia, xấu hổ quá đi mất.
Còn Cố Minh Tiêu lúc này lại nhẹ nhàng ôm lấy cậu nói: "Thật tốt."
Giang Sở Dung sửng sốt: "Có gì tốt chứ?"
Cố Minh Tiêu cụp mắt xuống, hôn hôn sườn mặt Giang Sở Dung, khẽ cười: "Ma niệm của em chính là sợ mất ta." Nếu không thì vừa rồi cũng sẽ không vì ôm hắn không đủ mà sốt ruột thành như vậy.
Giang Sở Dung:...
Một lúc sau, Giang Sở Dung buông hàng mi dài nhẹ giọng nói: "Như chàng nói đó, nó chỉ là ma niệm."
Cố Minh Tiêu ngớ ra, sau đó cắn vào vành tai Giang Sở Dung, trầm giọng nói: "Cũng phải, giống như ma niệm của ta là muốn nhốt em trong thế giới nhỏ này, khiến đôi mắt em vĩnh viễn chỉ có hình bóng của ta."
Nghe những lời này của Cố Minh Tiêu, lỗ tai Giang Sở Dung hơi đỏ lên, trái tim cậu cũng theo đó đập rộn ràng, cậu lập tức ngẩng mặt lên, hai mắt lấp lánh nghiêm túc đề nghị: "Kỳ thực ta cũng thấy nơi này rất tốt, chàng cũng không cần phải nhốt ta mãi mãi, cứ sau bảy ngày chúng ta lại đến đây chơi nhé? Đến lúc đó chàng muốn làm gì cũng được."
Cố Minh Tiêu:...
Nhưng nhìn vào đôi mắt đào hoa sáng trong như thể chưa bao giờ biết buồn của Giang Sở Dung, Cố Minh Tiêu im lặng một lúc, mới đáp: "Được."
Chỉ cần Giang Sở Dung vui vẻ là được.
Lời tỏ tình mập mờ bị gián đoạn cũng không sao, dù sao tương lai của hai người vẫn còn dài.