• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đầu tháng sáu, khí trời nóng bức ẩm ướt, ngoài cửa sổ còn lất phất rơi xuống mưa phùn.

“Vù vù…”

Trong phòng, điện thoại di động trên đầu giường không ngừng rung lên.

“Đừng làm ồn nữa, lại ngủ thêm lát rồi dậy ngay đây.”

Phương Hằng nằm ỳ trên giường lầm bầm, duỗi tay ra đi tắt đồng hồ báo thức theo thói quen.

Ủa? Đồng hồ báo thức của ta đâu?

Trong lúc mơ màng, Phương Hằng mở mắt ra.

Trong căn phòng chật hẹp bày bừa lộn xộn, một chiếc giường gỗ nhỏ và một cái khoang trò chơi chiếm cứ khoảng chừng một phần ba không gian của căn phòng. Đồ hộp đặt ship đã ăn xong tùy ý bày trên bàn gỗ, dưới đất còn có mấy vỏ chai rượu nằm la liệt.

Trong bức ảnh treo trên tường, một thanh niên khá đẹp trai đang ôm cúp trong sự vây quanh của mọi người.

Trên mặt hắn không nhìn ra nụ cười nào cả, ngược lại còn mang theo vài phần cao ngạo.

Cơ thể Phương Hằng run lên, bỗng dưng bật dậy tỉnh cả người, không hề có chút buồn ngủ nào.

Cái quỷ gì thế! Ở đây không phải nhà của mình!

Trong nháy mắt vô số tin tức hỗn loạn chui vào đầu Phương Hằng.

Thân thể này cũng giống mình, đều là Phương Hằng.

Tối qua hắn đã tự sát?

Linh hồn của mình xuyên qua đây?

“Vù…”

Điện thoại di động vẫn còn đang không ngừng rung rung, Phương Hằng nhìn tên người gọi tới, trên đó ghi ba chữ ‘Đại Phiền Toái’.

Phương Hằng nhận cuộc gọi, bên kia truyền tới một giọng nữ trong trẻo.

“Phương Hằng! Ngươi là tên khốn! Ngươi chạy đi đâu rồi vậy? Sao cả ngày cũng không thể tìm thấy đâu thế? Có phải ngươi chuẩn bị tự sát cho xong hết mọi chuyện không vậy!”

Ặc…

Đối mặt với lời chất vấn trong điện thoại, Phương Hằng im lặng.

Hắn nghe ra được sự lo lắng trong giọng nói của đối phương.

“Xin lỗi vì đã khiến ngươi lo lắng, có chuyện gì thế?”

Ở đầu dây bên kia, Hạ Hi ngây ngẩn cả người.

Trước kia Phương Hằng chưa bao giờ nói ra mấy lời như là ‘xin lỗi’ cả.

“Ngươi không sao thật đấy chứ?”

Phương Hằng ý thức được hình như mình đã nói sai.

Trong trí nhớ, tính khí của nguyên thân cơ thể này vô cùng táo bạo, làm sai không bật lại cho đã là may, muốn hắn nói xin lỗi thì còn khó hơn cả giết hắn nữa.

Phương Hằng bắt chước giọng nói không kiên nhẫn của nguyên chủ nhân cơ thể này.

“Còn có việc gì không thế? Không thì ta ngủ tiếp.”

“Từ đã, một người bạn của ta mở công ty game online, đang đối ngoại chiêu mộ game thủ chuyên nghiệp. Công ty của nàng rất lớn, phúc lợi cũng tốt nữa.” Hạ Hi khẽ cắn môi: “Hôm qua không liên lạc được với ngươi, ta gửi sơ yếu lý lịch của ngươi qua đó trước rồi, thời gian phỏng vấn xác định ở chiều nay.”

Công ty game?

Trong lúc nhất thời, từng hình ảnh nhanh chóng xẹt qua trước mắt Phương Hằng.

Ánh mắt hắn lại một lần nữa rơi lên bức ảnh trên tường.

Nguyên chủ nhân của cơ thể đã từng là game thủ chuyên nghiệp của một câu lạc bộ trò chơi nào đó. Khi ở thời đỉnh cao hắn đã từng đại biểu quốc gia tham gia thi đấu thế giới, lấy được thành tích tốt trên đấu trường quốc tế.

Có điều tính tình nguyên chủ nhân nóng nảy, thường hay ồn ào cãi cọ với đồng đội trong đội, nhiều lần động tay với đồng đội.

Về sau, vì lấy lòng bạn gái của mình mà dưới sự cổ động của bạn gái, hắn đã thu tiền giúp người khác đi thi đấu giả.

Rất nhanh, thành tích câu lạc bộ xuống dốc không phanh, chuyện đánh nhau cũng bị bóc phốt lên trên mạng, ngay cả việc đi thi đấu giả cũng bị câu lạc bộ phát hiện, bị đá ra khỏi câu lạc bộ.

Nếu như lúc đó không phải Hạ Hi tới đây giúp hắn cầu tình nghĩ biện pháp, thậm chí còn có thể hắn sẽ bởi vì chuyện này mà bị tóm đi ngồi xổm trong ngục giam.

“Chuyện phỏng vấn định vậy rồi, nói chung ngươi thu thập một phen đi, chiều nay ta tới đón ngươi.”

Hạ Hi nói xong rồi cúp điện thoại, không cho Phương Hằng có cơ hội từ chối.

Phương Hằng ngơ ngác giơ điện thoại di động, nghe tiếng tút tút của điện thoại sau khi cúp máy.

“Khó trách, ta là game thủ chuyên nghiệp.”

Ánh mắt của Phương Hằng dời sang khoang trò chơi mô phỏng trong căn phòng, sưu tầm trí nhớ của thân thể này.

Thế giới sau khi xuyên qua có độ cao tương tự với thế giới nguyên bản mà Phương Hằng sống, duy chỉ có một thứ đặc biệt.

Trò chơi Chủ Thần!

Toàn dân trò chơi ở cái thế giới này không phải chỉ là một lời nói suông.

Sau khi trưởng thành, tất cả nhân loại đều sẽ bị cưỡng chế kéo vào một không gian Chủ Thần trở thành người chơi.

Ở thời kỳ đầu, người chơi phải chọn một trong ba trò chơi tận thế cầu sinh đầy nguy hiểm để gia nhập vào đó, đồng thời hàng năm đều sẽ bị cưỡng chế giữ lại trong game chí ít ba mươi ngày.

Ngoài ra sau khi mỗi người chơi tiến vào trò chơi thì đều sẽ thức tỉnh một kỹ năng thiên phú.

Nguyên chủ nhân của cơ thể cực kỳ may mắn lấy được thiên phú có cấp bậc cao nhất ở trong game -- cấp S. Điều này đã làm trụ cột cho hắn trở thành game thủ chuyên nghiệp.

Phải biết rằng, trong toàn bộ khu Hoa Hạ, số người chơi đạt được thiên phú cấp S chỉ có mấy trăm mà thôi.

Phương Hằng túm tóm.

Trí nhớ của hắn có chút thiếu sót, đã quên tại sao mất nguyên chủ nhân thân thể phải tự sát.

Chẳng qua từ sau khi bị câu lạc bộ trò chơi đuổi đi, nguyên chủ nhân thân thể này không hề có một phân tiền thu nhập nào hết, tiền thuê nhà cũng đã hơn nửa năm chưa giao rồi.

Phương Hằng lại mở ra điện thoại di động tra xét, bên trong điện thoại có mấy tin nhắn đòi tiền.

Không thể nào chứ… lẽ nào hắn nghèo chết đấy à?

Xưa nay Phương Hằng không có chí lớn nào cả, không cầu đại phú đại quý, chỉ cần an an ổn ổn vượt qua đời này là được rồi.

“Phải nghĩ các kiếm ít tiền mới được… hừm, chiều nay có phỏng vấn liên quan tới trò chơi… nói chung vào trong game xem sao đã.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang