Ánh mắt của Phương Hằng sáng lên.
“Như vậy đã không nhịn được sao? Không bình tĩnh được sao huynh đệ.”
Phương Hằng liếm liếm đôi môi, nhỏ giọng nói thầm.
Bây giờ trò chơi của chúng ta mới bắt đầu.
“Rầm!”
Xà ca dùng gậy sắt hất tung một con zombie xuống đất.
Nhìn thấy Tù Xà mạnh mẽ như vậy, khí thế của các người chơi tăng vọt, nháo nhào vung gậy gỗ bước ra từ nơi ẩn núp, đứng phía sau Tù Xà, chuẩn bị đánh một trận tử chiến với bọn zombie.
Nơi ẩn núp bị phá hủy bởi công kích, đến lúc đó mọi người đều sẽ phải chết ở chỗ này.
Ánh mắt Tù Xà tràn đầy sát khí.
Cho dù hắn đã quyết tâm liều chết, nhưng cũng không dám bước ra khỏi phạm vi ánh đèn bao trùm trong nhà gỗ.
Từng con zombie tụ tập về phía cửa.
Hai bên giằng co khoảng chừng mười mấy giây.
Tù Xà cảm thấy cái tay đang nắm chặt gậy sắt của mình đang trở nên trơn tuột.
Áp lực tâm lý quá lớn, hắn thật sự quá căng thẳng.
Tay hắn chảy đầy mồ hôi.
Nhưng điều khiến hắn không ngờ tới chính là sau một hồi giằng co ngắn ngủi, zombie đang bao vây xung quanh nhà gỗ thế mà lại rút đi như thủy triều.
Có ý gì đây?
Tại sao chúng bỗng dưng rút đi hết vậy?
Xà ca đang nghi ngờ thì không biết ai ở sau lưng bỗng hét lên.
“Xà ca trâu bò!”
“Chạy rồi, ha ha! Chúng chạy hết rồi!”
“Mẹ kiếp! Hóa ra là một đám nhát gan, làm ta giật cả mình…”
Nghe thấy các người chơi thảo luận ở sau lưng, Tù Xà cũng âm thầm thở phào một hơi. Dù đang hoảng sợ muốn chết, hắn vẫn nỗ lực duy trì sự nghiêm nghị của một người lãnh đạo trước mặt mọi người.
Hắn điều chỉnh lại cơ mặt căng cứng rồi xoay người lại, nở nụ cười khinh miệt: “Ta còn tưởng là cái gì? Chỉ vậy thôi? Đến bao nhiêu cũng không đủ để ta giết!”
…
‘Nhắc nhở: Phân thân zombie của ngươi bị tấn công và đang cố gắng né tránh’.
‘Nhắc nhở: Phân thân zombie của ngươi né tránh thất bại’.
‘Nhắc nhở: Ngươi nhận được điểm kinh nghiệm kỹ năng nhanh nhẹn cơ sở +1’.
‘Nhắc nhở: Bầy zombie của ngươi đang rút lui’.
‘Nhắc nhở: Zombie của ngươi đã hoàn thành chỉ thị rút lui, đang đứng tại chỗ đợi lệnh’.
Trong nhà gỗ nhỏ, Phương Hằng bỏ thêm một khối củi vào trong đống lửa, rồi lại lấy một lon cà phê ra khỏi balo.
“Ực ực ực…”
Phương Hằng uống một hơi hết sạch lon cà phê, rồi thở hắt ra một cách sảng khoái.
“Hà!”
Sướng!
Nếu chỉ xét về mùi vị thì cà phê trong trò chơi ngon hơn thế giới hiện thực rất nhiều.
Thậm chí hắn còn cảm thấy chưa đủ cho lắm.
Phương Hằng lại mở thêm một lon cà phê cho mình.
“Ơ…”
Nhìn thấy cách uống ngang tàng của Phương Hằng, Liêu Bộ Phàm cũng có chút ngưỡng mộ, bèn nói: “Anh Phương Hằng, đã trễ như vậy mà còn uống cà phê sao? Ngươi không sợ tối nay không ngủ được à?”
Hiệu quả sau khi uống xong cà phê trong trò chơi rất đáng kinh ngạc, uống một lon là cả đêm không ngủ được, thậm chí còn đi kèm trạng thái được gọi là hưng phấn, có thể gia tăng một ít tốc độ phục hồi trị số tinh lực của người chơi.
“Ngủ? Ta đã nói rồi, tối nay một mình ta gác đêm là được, các ngươi đi nghỉ ngơi sớm chút đi.” Phương Hằng cười cười, mang lại cảm giác bí hiểm cho người khác: “Tối nay ta có việc để chơi rồi.”
Jimmy nhìn thoáng qua Phương Hằng, thấy dáng vẻ bác học của hắn, bèn mỉm cười gật đầu: “Được rồi, vậy tối nay làm phiền ngươi nhé, ta cũng đến giờ ngủ rồi, lớn tuổi không thức nổi.”
Vừa nói, Jimmy đã nằm xuống giường thô sơ rồi logout.
Liêu Bộ Phàm chớp chớp mắt, đối mắt nhìn Lưu Lâm ở bên cạnh.
Hai tên này đúng là to gan.
Trong tình huống nguy hiểm trước mắt thế này mà vẫn có thể đi ngủ được.
“Các ngươi mau chóng logout đi.”
Phương Hằng bóp bẹp lon đã uống hết, phân loại thành sắt vụn rồi ném vào hộp đựng đồ, bắt đầu đuổi người.
“Sáng ngày mai vẫn cần các ngươi làm việc đấy! Có phải là muốn lười biếng hay không?”
“Được rồi.”
Liêu Bộ Phàm hơi bất đắc dĩ nhưng nghĩ kỹ lại thì hắn ở lại đây cũng không có tác dụng gì, không bằng logout khôi phục thể lực để chuẩn bị tốt cho trận chiến ngày mai.
Vả lại không chừng Phương Hằng thật sự có kế hoạch nào đó.
Lưu Lâm lo lắng liếc nhìn Phương Hằng, thấy hắn đang phất tay hối thúc mình logout, cũng âm thầm thở dài trong bụng.
Hy vọng hắn đừng có gặp chuyện gì.
Uống hai lon cà phê vào bụng, Phương Hằng ngồi trước đống lửa với tinh thần phấn chấn, cảm thấy toàn thân mình ngập tràn ý chí chiến đấu.
“Nào, người anh em, chúng ta chơi tiếp, lúc nãy đến đâu rồi nhỉ?”
Phương Hằng tự lẩm bẩm, vừa mở ghi chép trò chơi vừa thao tác bầy zombie đang treo máy ở bên ngoài.
…
“Xà ca uy vũ, vừa nhìn thấy Xà ca, bọn zombie này muốn tè ra quần luôn rồi.”
“Chẳng phải chỉ là zombie thôi sao? Có Xà ca ở đây, chúng ta sợ cái gì? Chúng tới bao nhiêu ta sẽ giết bấy nhiêu!”
“Đợi mấy ngày nữa Xà ca dẫn chúng ta đi cướp một nơi ẩn núp về, đến lúc đó là có thể xưng vương xưng bá trong trò chơi!”
Tù Xà vẫn còn sợ hãi với tình huống vừa rồi, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng làm ra vẻ vân đạm phong khinh.
“Ai cũng nói là zombie buổi tối rất kinh khủng, thật ra cũng chỉ có vậy mà thôi.”
Thật ra cho đến bây giờ Xà ca cũng chưa hiểu rõ, tại sao bầy zombie vừa rồi lại chủ động rút lui.
Hàn huyên được vài câu, Tù Xà cảm thấy hơi hoang mang, bèn khoát tay.
“Tối nay là ai gác đêm? Những người khác nghỉ ngơi sớm chút đi, chẳng qua chỉ là gặp chút quấy nhiễu mà thôi, có tí chuyện mà hưng phấn thế này, sáng ngày mai còn phải…”
“Rầm!”
Một tiếng búa nện vang lên.
Những người chơi vốn đang chuẩn bị trở về giường logout nghỉ ngơi đều đứng đơ tại chỗ.
Gần như cùng một lúc, tất cả mọi người đều ngậm miệng lại.
Không thể nào!
Không lẽ là…
Cả căn phòng bỗng chốc yên tĩnh tột độ, tất cả mọi người đều giữ im lặng, không phát ra một chút âm thanh nào, âm thầm cầu nguyện vừa rồi mình chỉ nghe lầm thôi.
“Rầm! Rầm!”
Tiếng búa nện xuống quen thuộc lại vang lên, giống như đang đánh lên ngực của từng người chơi.
Không có nghe lầm!
Đám zombie đó lại quay trở lại rồi.
“Khốn kiếp! Có đủ chưa hả? Lại tới nữa à?”
Tiếng búa nện xuống không những không dừng lại mà còn có khuynh hướng dữ dội hơn, không ngừng truyền đến từ mọi hướng nơi ẩn núp.