“Phương Hằng, ngươi nói xem ngày mai chúng ta có phải nên gia cố lại nơi ẩn núp này không? Tối ngày mốt bảo vệ nơi ẩn núp của hệ thống mất hiệu lực rồi.”
Phương Hằng cúi đầu suy nghĩ.
Số đinh cần thiết để xây dựng nơi ẩn núp này vẫn còn thiếu rất nhiều, ngày mai hắn phải đi xử lý bọn zombie bên trong nhà tù.
Người chơi xây dựng nơi ẩn núp không có thời gian hai ba ngày thì không thể nào hoàn thành được.
Mấy ngày này bọn họ phải đợi ở cái nơi rách nát đó.
Phương Hằng chẳng muốn lúc đang ngủ lại bị trò chơi cưỡng ép online do nơi ẩn núp bị tấn công.
Gia cố nhà gỗ nhỏ nhất định cần phải nằm trong lịch trình hằng ngày!
Phương Hằng vỗ vai của Liêu Bộ Phàm: “Vậy người anh em à, việc gia cố phòng ngự của nơi ẩn núp giao cho ngươi, ngày mai ngươi đến gia cố nhà gỗ nhỏ thuận tiện xem nhà luôn.”
“Được.”
Liêu Bộ Phàm một mạch đồng ý, vô cùng tự hào vỗ ngực.
“Quên nói, thiên phú của ta là gia cố tu sửa, hiệu quả gia cố tăng thêm 20%, vật liệu hao tốn giảm 20%, kỹ năng này chắc chắn tiết kiệm vật liệu. Ngươi biết không, mướn ta làm việc ngươi lời to rồi đó!”
“Cót két!”
Âm thanh đẩy cửa gỗ cắt ngang lời khoe khoang của Liêu Bộ Phàm.
Một con zombie mặc đồng phục của thợ đốn củi lắc lư lảo đảo từ ngoài cửa tiến vào.
Mấy người trong phòng nhỏ quay đầu nhìn con zombie đó.
Phân thân zombie vứt từng đống gỗ thô từ trong balo ra mặt đất.
Nó không hề để ý đến ánh mắt của mọi người, xoay người rồi lại rời khỏi nhà gỗ nhỏ.
‘Nhắc nhở: Zombie của người hoàn thành một chuyến vận chuyển vật tư, ngươi thu hoạch được gỗ thô x10, ngươi đạt được kỹ năng – điểm kinh nghiệm huấn luyện thể lực +20’
‘Nhắc nhở: Zombie của ngươi bắt đầu chuyến vận chuyển vật tư mới.’
Liêu Bộ Phàm há hốc mồm.
Lần này, hắn rơi vào tự kỷ hoàn toàn.
Xem như hắn đã nhìn ra được, tên Phương Hằng này căn bản không thiếu vật liệu!
Phương Hằng không chú ý đến sự thay đổi biểu cảm của Liêu Bộ Phàm, lực chú ý của hắn đều tập trung trên ghi chép trò chơi.
A? Phân thân zombie có thể tăng điểm kinh nghiệm cho kỹ năng sao!
Lời to rồi!
Ăn uống no say, Phương Hằng logout trước.
Tám giờ rưỡi, bên trong công ty trò chơi Hoàng Minh vẫn thắp đèn sáng trưng.
Phần lớn khoang trò chơi trong phòng làm việc đều đang vận hành, vẫn có không ít nhân viên đang bận rộn trước máy tính.
Phương Hằng nhìn thấy trên khoang trò chơi của mình dán một tờ giấy và một cái thẻ phòng rất bắt mắt.
“Phương Hằng tiên sinh, đã đặt phòng số 1602 ở khách sạn bên cạnh cho ngươi. Đây là thẻ phòng của ngươi, nếu có vấn đề gì vui lòng liên hệ với ta, phương thức liên lạc: 1272...”
Thẻ phòng trong tay, quay về khách sạn, đi ngủ!
Ra khỏi công ty, Phương Hằng tiện tay lướt điện thoại.
Bên trong điện thoại có mười mấy cuộc gọi nhỡ, chẳng có ngoại lệ tất cả đều là của Hạ Hi.
Phương Hằng vỗ trán một cái.
Hỏng rồi, quên nói với Hạ Hi một tiếng về tình hình phỏng vấn hôm nay.
Tâm trạng Phương Hằng bây giờ rất tốt, hắn tiện tay gửi lại một tin nhắn qua đó.
“Nhờ phúc của ngươi, đậu rồi, đến lúc đó mời ngươi ăn cơm.”
Không đúng lắm!
Vừa mới gửi xong, Phương Hằng liền cảm thấy hơi hối hận. Ngữ khí này không phù hợp với hình tượng cao ngạo lạnh lùng của phân thận chủ nhân cũ của bản thân!
Còn chưa kịp thu hồi, Hạ Hi lập tức gửi tin nhắn lại.
“Được nha, ta ghi nhớ rồi, đợi ta quay về.”
Phương Hằng sửng sốt.
“Ngươi đi đâu?”
“Đến Seoul thi đấu.”
Thi đấu gì chứ?
Lẽ nào Hạ Hi cũng là người chơi chuyên nghiệp?
Tại sao bản thân lại chẳng có ấn tượng gì với chuyện này vậy?
Phương Hằng gãi gãi đầu, hơi buồn bực,
Hắn nhận ra rằng bản thân mình mất trí nhớ rất nhiều.
“Tần Thư Nhiên là bạn của ta, gần đây vừa mới tiếp nhận công ty, ngươi cũng phải giúp nàng.”
Giúp nàng?
Không phải chứ, sếp mà còn cần ta giúp đỡ sao?
Nàng đừng đuổi việc ta là tốt lắm rồi.
Trong lòng Phương Hằng oán thầm nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời lại một tin nhắn.
“Được.”
...
Phòng khách sạn rất lớn, ngủ thoải mái hơn nhiều so với căn phòng rách nát trước đây.
Mệt mỏi cả một ngày, Phương Hằng ngủ thẳng đến tận trời sáng.
Ngày hôm sau, Phương Hằng như thường lệ quay lại phòng làm việc lớn của tổ ba.
Sáng sớm, bên trong phòng làm việc người người đi lại tới lui, một dáng vẻ sục sôi ngất trời.
Rất nhiều nhân viên bốc dỡ hàng đang vận chuyển khoang trò chơi vào trong phòng làm việc.
“Ây! Ta nói các ngươi này! Cẩn thận một chút! Đây đều là khoang trò chơi cao cấp nhất, đừng làm hỏng đó!”
“Dịch qua bên cạnh một chút, đừng đặt ngay cửa sổ.”
Thẩm Thanh ở một bên chỉ huy, giọng nói của hắn vang lên hơi khàn khàn.
Nhìn thấy Phương Hằng đến, Thẩm Thanh đi về phía Phương Hằng.
“Phương Hằng, tối qua ngủ có ngon không?”
“Cũng được.”
“Tối qua tổng Giám đốc Tần có việc đi công tác đột xuất, trước khi nàng đi có nhắn lại một câu, trước khi nàng trở lại ngươi tạm thời ở lại tổ ba...”
Lời nói mới được một nửa, sắc mặt Thẩm Thanh khẽ thay đổi, hét lớn về phía một nhân viên dỡ hàng ở bên cạnh: “Đừng đặt ở đó! Đừng chắn đường đi! Đó là chỗ đi lại!”
Nét mặt người nhân viên dỡ hàng đó không mấy kiên nhẫn: “Vậy ngươi nói nên đặt ở đâu? Nhanh lên, bên dưới còn rất nhiều kìa!”
“Ngươi đợi chút!”
“Thật ngại quá, khu tám ở khu mới mở, nghiệp vụ tổ ba chúng ta cần điều chỉnh rất nhiều, ta bận sắp xỉu luôn.”
Thẩm Thanh áy náy cười, thân thiện vỗ vai Phương Hằng: “Tóm lại cơ bản chính là như vậy, ta đi làm việc trước, hôm nay còn có người mới đến trình diện. Bên dãy khoang trò chơi ngươi cứ tùy ý sử dụng, nếu gặp phải việc gì đó thì đến tìm ta.”
Nói xong, Thẩm Thanh lại vội vã chạy đến chỗ nhân viên dỡ hàng gây rắc rối: “Làm gì vậy? Đường nguồn điện của khoang trò chơi là riêng biệt, ngươi nối thế này sẽ xảy ra vấn đề!”
Ực....
Đều bận như vậy sao?
Phương Hằng đành chịu luôn.
Quả thật, khu tám là khu mới mở của Zombie Ngày Tận Thế, tài nguyên và trọng tâm của bộ Nghiệp vụ công ty trò chơi đều đặt vào khu tám, bận rộn một chút cũng là đương nhiên.
Không chỉ là công ty trò chơi Hoàng Minh, những công ty trò chơi lớn nhỏ khác, câu lạc bộ, công hội người chơi, thậm chí là chính phủ liên bang cũng dốc toàn lực ủng hộ phát triển khu tám.